Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mượn Danh Nghĩa

Tiểu thuyết gốc · 4050 chữ

Kỳ Ảo Chiến Địa có tổng cộng chín lục địa - mỗi một lục địa được đặt tên theo chín loại nguyên tố. Ngoài ra, kích thước của mỗi nơi đều rất lớn, phân chia thành các vương quốc lớn nhỏ.

Lẽ dĩ nhiên, mỗi một lục địa đều được dẫn dắt bởi một thế lực đỉnh chóp - danh xưng vương quốc mạnh nhất. Và tất cả những vương quốc này đều đang nằm dưới sự khống chế của các NPC, người chơi dù có cố gắng đến mức nào thì vẫn phải phụ thuộc vào họ, nghe nói người chơi Tiêu Nhất Lang - top đầu chiến lực của Kỳ Ảo Chiến Địa cũng chỉ làm đến chức tướng quân của một vương quốc không lớn không nhỏ.

Thiên Long sở dĩ cảm thấy tuyệt vọng bởi vì Thiên Không Tù Lung không ngờ lại đang lơ lửng trên đầu thủ đô của vương quốc Atlas - vương quốc mạnh nhất Tố Thủy Lục Địa - nếu hắn dám vượt ngục thì chờ đợi hắn sẽ là cả một đạo quân NPC mạnh mẽ.

Cắn răng, Thiên Long không bỏ cuộc mà muốn thử thêm, bởi vì vị trí của Thiên Không Tù Lung sẽ không cố định, mỗi một ngày đều sẽ thay đổi vị trí một lần ngay khi bình minh ló dạng. Việc hắn cần làm chính là tìm ra một quy luật nhất định, đồng thời cũng sẽ xem xét hết toàn bộ vị trí mà cái nhà tù khốn nạn này dịch chuyển đến.

Thời gian nhanh chóng trôi qua mười lăm ngày, Thiên Long chính thức tuyệt vọng, trong lòng lại càng hận tên Kiếm Thánh chết tiệt.

Thiên Không Tù Lung di chuyển qua lại giữa chín lục địa, điểm đến của nó lúc nào cũng là thủ đô của những vương quốc mạnh nhất khiến cho việc vượt ngục dần trở nên bất khả thi. Cho dù có đánh bại tất cả các cai ngục cũng không thể xuống được mặt đất, cho dù có miễn cưỡng xuống đất chắc chắn cũng không thể chạy thoát bởi vì quân đội các vương quốc trong Kỳ Ảo Chiến Địa đều là lực lượng mạnh nhất mà không có bất cứ quân đoàn nào của người chơi có thể tự tin chống lại. Đó là còn chưa nói đến cấp độ quân đội đóng tại thủ đô, chưa ai từng thấy họ chiến đấu nhưng theo logic chắc chắn là mạnh gấp mấy lần quân đội thông thường.

Ở trước thực lực tuyệt đối, mưu kế có giỏi đến mức nào thì cũng chỉ là mớ lý thuyết vô dụng.

…..

Thiên Long thoát khỏi trò chơi rồi chui lên giường Yến Linh, lúc này hắn thật sự cần ai đó để an ủi tâm hồn vụn vỡ.

Cô nàng tóc đỏ từ khi đến ở chung với Thiên Long bỗng hóa thành con mèo lười biếng, không chơi trò chơi, không vận động mà luôn nằm trong phòng phơi nắng để thư thả đầu óc. Yến Linh hiện tại mặc trên người quần đùi bó và áo phông trắng cũng bó nốt, tóc tai tán loạn, trên tay cô bé đang cầm một quyển sách dày cộm, một bên tủ đầu giường đặt ly cà phê cùng với một cái gạt tàn thủy tinh.

Thấy Thiên Long leo lên giường, Yến Linh đặt sách xuống, ôm lấy hắn rồi cọ cọ mái tóc ngắn lên má Thiên Long, bộ ngực đầy đặn ép vào cánh tay trái.

Cô bé hỏi: “Sao rồi anh? Anh có vẻ không vui lắm.”

Thiên Long ôm Yến Linh, nói: “Vui làm sao được, cái nhà tù luôn bay trên đầu thủ đô của mấy vương quốc mạnh nhất, anh không nghĩ chúng ta có thể rời khỏi đó nếu như xuống mặt đất.”

Yến Linh cười hì hì rồi nói: “Thế thì đừng xuống, hay là chúng ta tính toán đến việc chiếm luôn Thiên Không Tù Lung chẳng hạn, rồi cứ thế điều khiển nó bay trên trời.”

Thiên Long vuốt tóc Yến Linh, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, hắn híp mắt cân nhắc một chốc rồi mới nói: “Em nghĩ gì thế? Nếu làm vậy, cả chín cái lục địa sẽ không tha cho chúng ta, từ nay về sau, toàn bộ NPC của Kỳ Ảo Chiến Địa đều lấy việc cắt đầu anh làm mục tiêu sống còn đấy.”

“Tên ngốc này, anh sợ à? Theo trí nhớ của em, anh có biết sợ là gì đâu.”

Một tiếng nói thức tỉnh người trong cuộc. Thiên Long cứng đơ, bàn tay vuốt ve Yến Linh bỗng ngừng lại.

Cô bé nói đúng, hắn sợ sao? Vì sao hắn phải sợ?

Trải qua vài chuyện từ khi chơi game đến nay khiến Thiên Long bó tay bó chân, hắn không phải tiếc một cái mạng mà tiếc cái kỹ năng giao thức cảm xúc Thần đã giao cho hắn. Ấy thế mà liệu chỉ mỗi cái kỹ năng đó thì nói lên điều gì? Không phải hắn vẫn còn Tiên Lệ đó sao, cái đồ chơi đó ngay cả Thần cũng dám phong ấn, nếu lỡ mất mạng thì lại nhờ nó là được chứ sao.

Ngoài ra, Thiên Long cũng còn là một vị tu sĩ, mà tu sĩ là phải luôn tranh giành với trời, với đất. Chỉ có một cái nhà tù và đám NPC đã khiến hắn sợ? Nếu thế còn tu cái quái gì, đi đầu thai luôn cho lẹ.

Nghĩ đến đây, tự nhiên nhiệt huyết của Thiên Long lại dâng trào. Chơi Vô Tận Chiến chính là mặc sức tiêu dao, thích gì làm đó, chỉ một cái nhà tù đã vọng tưởng cản bước hắn? Cho dù mất đi giao thức cảm xúc thì đã sao, cho dù mất đi cái chức nghiệp bậc thầy kiếm thuật thì đã sao? Hắn luôn sẽ có cách để kiếm lại, một lần không được thì thử hai lần, hai lần không ổn thì thử đến khi được mới thôi. Chẳng có cái quái gì mà phải ngán cả? Nếu như chỉ vì sợ chết mà ngán này ngán kia mới đáng trách, há chẳng phải người như vậy sẽ cảm thấy thẹn với lòng tin của Tiên Lệ và tất cả mọi người hay sao?

“Em nói đúng lắm, anh không nên sợ. Chúng ta sẽ chiếm luôn cái Thiên Không Tù Lung, mặc kệ thiên binh vạn mã cũng không ngán.”

Yến Linh hôn lên má Thiên Long, cười rạng rỡ nói: “Đúng rồi đó, đây mới là người đàn ông mà em thích. Tuy nhiên, việc chiếm lấy cái nhà tù đó và chống đỡ công kích từ toàn bộ các vương quốc là việc rất khó. Chúng ta cần phải tính toán ra một kế hoạch hoàn mỹ mới được.”

“Em nói đi, cần anh làm gì?”

“Đơn giản lắm, anh hãy điều tra toàn bộ lực lượng bên trong Thiên Không Tù Lung, xem xem kẻ bí ẩn đứng đầu Thập Nhị Thánh Sứ là ai. Kế đến em sẽ mua chuộc toàn bộ người chơi làm thuê cho họ.”

Thập Nhị Thánh Sứ là mười hai tên cai ngục mạnh nhất, tên bọn chúng được đặt theo mười hai chòm sao. Thiên Long chỉ không ngờ lại còn có một tên mạnh hơn đứng đầu, có thể đó chính là ngục trưởng trong truyền thuyết.

Ngay lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, được sự đồng ý của Yến Linh thì gã sát thủ Minh Nhật mới đẩy cửa bước vào.

Hắn không dám nhìn thẳng hai người mà cúi đầu đứng đó, nói: “Thưa tiểu thư! Khoang trò chơi đã được chuyển đến.”

Yến Linh gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó mới nói với Thiên Long: “Hôm nay em sẽ vào trò chơi bắt đầu luyện cấp, anh có nhớ còn nợ em điều gì không?”

“Chuyện giúp em hoàn thành nhiệm vụ chuyển cấp phải không? Em muốn làm Long Huyết Chiến Sĩ.”

“Hì hì, đúng vậy, nhưng mà em đã thử tu luyện rồi, bảo đảm sẽ dễ dàng vượt qua vụ đó, anh chờ em nhé.”

“Được!” Thiên Long thật sự vui mừng, Yến Linh quả nhiên là một cô nàng có cá tính.

…..

Thời gian lại trôi qua ba ngày vội vã, Thiên Long hiện tại đang ở trong Thiên Không Tù Lung, đối diện hắn là những người thuộc Mãnh Nhân Bang, Nhất Kiếm Phá Ma và Lãng Vân bởi vì có đẳng cấp cao nhất nên tạm thời nhận chức phó đoàn trưởng.

“Thưa đoàn trưởng! Việc điều tra sơ bộ đã hoàn tất. Thủ lĩnh của Thập Nhị Thánh Sứ là một NPC có tên Vũ Linh Nhi, nghề nghiệp đấu giả kiêm luyện dược sư, đẳng cấp của ả đã là 300, có tin đồn rằng cô ta rất mạnh, có thể một mình cân hết mười hai tên thuộc hạ liên thủ. Ngoài ra khi chiến đấu còn có thể cắn thuốc lắc với cả dùng chất độc.

Thuốc lắc là cách người chơi hay dùng để gọi “đan được” mấy viên thuốc mang theo nhiều tác dụng tăng sức mạnh các kiểu, thường được luyện dược sư sử dụng trong chiến đấu.

Thiên Long gật đầu, hỏi: “Thế còn lực lượng cai ngục khác thì sao?”

“Mỗi một tầng đều có khoảng một ngàn NPC và hai trăm người chơi canh giữ, số lượng thì không cố định. Tầng đầu tiên thì thủ vệ yếu nhất, càng xuống dưới lại càng mạnh, hiện tại nơi chúng ta đang ở là tầng một. Ngoài ra thì đa số những người chơi đều đã bị chúng ta mua chuộc, họ rất vui lòng chứng kiến Mãnh Nhân Bang làm nên lịch sử.”

Nhất Kiếm Phá Ma nói xong đưa ánh mắt mong chờ nhìn Thiên Long, bất cứ một ai đều đã biết ý định của vị này, muốn chiếm lấy nhà tù làm của riêng. Tuy nhiên họ vẫn rất tò mò về quá trình hành động.

Vẻ mặt của Thiên Long thoáng hiện nét suy tư, hắn nhớ lại những gì mà Yến Linh đã nói với hắn.

“Nếu như kẻ cầm đầu là nam thì báo với em. Còn nếu là nữ thì không cần, anh hãy làm việc mà anh giỏi nhất.”

Từ lúc đó cho đến nay, lúc nào Thiên Long cũng luôn thắc mắc việc hắn giỏi nhất là cái gì, thế nhưng mãi vẫn không có lời giải. Cô bé người yêu muốn hắn làm gì với vị nữ ngục trưởng này nhỉ.

Đoạn, Thiên Long hỏi hai người Nhất Kiếm Phá Ma rằng: “Này hai anh, theo các anh, tôi giỏi cái gì nhất?”

Một câu hỏi chẳng liên quan, hai phó đoàn ngơ ra, sau đó nở nụ cười đê tiện.

Lãng Vân: “Điều này anh còn hỏi chúng tôi sao? Anh giỏi cái gì thì không cần nói cũng biết.”

Nhất Kiếm Phá Ma gật đầu đồng tình, nói: “Đúng! Đúng lắm, anh giỏi gì thì anh phải biết chứ.”

Thiên Long há mồm, thoáng chốc hắn đã nghĩ ra việc mà hắn cần làm.

Đúng như vậy, đã đến lúc tổ chức tiết học thứ ba.

Đột ngột, giọng Tiên Lệ vang lên: “Chủ nhân! Sao thuộc hạ lại ngửi thấy mùi dục vọng đâu đây, ngài lại có ý tưởng xấu à?”

“A! Chú mày tỉnh rồi? Mau mau giúp anh điều tra thuộc tính của những sinh vật giới tính nữ bên trong nhà tù.”

Thiên Long vui mừng reo lên, từ sau khi truyền lại phương pháp tu luyện cho Yến Linh thì Tiên Lệ hao hết năng lượng rồi lâm vào ngủ say, sự trở lại của nó quả thật rất đúng lúc.

“Oke chủ nhân! Thuộc hạ rất vui lòng.”

Trước mắt Thiên Long hiện lên một cái bản đồ rõ ràng, từng chấm tròn thể hiện vị trí các sinh linh. Hắn bỏ qua những thứ khác để tìm kiếm một chấm tròn sáng nhất, lát sau đã tìm ra, chấm tròn nọ lơ lửng tại tầng thứ sáu, cũng không rõ là đang làm gì.

“Tên: Vũ Linh Nhi - Ngục Trưởng Thiên Không Tù Lung - Cấp độ 300 - Lực chiến: ?????

Số đo ba vòng: 75 - 58 - 70.

Sở thích tình dục: ưa mạo hiểm, thích lộ thiên, phô dâm, ưa thích những cô gái có cá tính hoặc tuổi còn nhỏ.

Khu vực mẫn cảm: hoa cúc.

Ghi chú: Hận đàn ông, ghét xúc xích.”

Thiên Long vừa xem xong thì cứng họng, bao nhiêu hy vọng vừa trỗi dậy đã vỡ nát, cái con NPC này thì ra thích phụ nữ, nếu hắn ló đầu ra gạ gẫm há chẳng phải tự đưa đầu lên thớt.

Cái kế hoạch mở tiết học thứ ba ngay lập tức biến mất, còn nhanh hơn cả khi nó xuất hiện. Thiên Long dự tính sẽ đem điều này nói với Yến Linh, việc mà hắn giỏi nhất không hề có tác dụng trong trường hợp này.

Đang lúc muốn quay đầu thoát game, Tiên Lệ đột nhiên nói: “Kính thưa chủ nhân yêu dấu, ngài đừng quá lo lắng, thuộc hạ có thể giúp ngài biến thành phụ nữ, cái mục tiêu ngon ghẻ này biết đi đâu mà tìm.”

Thiên Long dừng bước, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin, hỏi: “Thế cũng được?”

“Dĩ nhiên rồi, tình dục không phải chỉ xảy ra giữa nam với nữ, nữ với nữ hoặc nam với nam cũng đều có thể. Những điều đó đều rất đáng trân trọng. Tuy thuộc hạ sẽ không ép ngài thực hiện với đàn ông, thế nhưng mà biến ngài thành phụ nữ thì lại rất đơn giản, đặc biệt khi đây lại còn là thế giới ảo.”

“Thế nhưng mà…”

“Ấy chủ nhân, với đầu óc tà đạo của ngài, chưa khi nào ngài muốn làm phụ nữ thử sao?” Tiên Lệ tặc tặc cười, tiếng cười vừa nghe thì đã có cảm giác vô liêm sỉ.

Thiên Long ngẫm lại thì cũng cảm thấy có lý, Vô Tận Chiến vốn cũng không cấm người chơi đổi giới tính. Dù sao thì việc thay đổi một bộ cơ thể khác ngoài thế giới thật vẫn là một việc rất tốn kém, có đôi khi những người chơi thuộc giới LGBT sẽ lựa chọn việc sống thật bên trong trò chơi.

“Chủ nhân à, thành nữ thì ngài chỉ mất cây xúc xích thôi, bù lại có hai cái bánh bao. Tâm tư tình cảm gì thì cũng vẫn sẽ là ngài.”

“Hơn nữa, đây là lối thoát khả dĩ nhất cho kế hoạch vượt ngục của ngài, ngài không cân nhắc thử sao? Vừa sướng mà lại vừa hoàn thành nhiệm vụ.”

Dù vẫn cảm thấy điều này khá biến thái nhưng riết thì Thiên Long đã bị Tiên Lệ thuyết phục. Cái đồ chơi đen sì này rất giỏi trong việc khiến hắn bộc lộ hết sạch thú tính, có khi nào đó cũng là lý do mà Tiên Lệ chọn hắn cũng nên.

Thiên Long nhìn xung quanh một lát, nói với Tiên Lệ: “Thế thì cũng được, tuy nhiên không thể biến đổi tao ở chỗ này, để tìm chỗ khác đã.”

Thiên Long vừa nói xong thì trước mắt hắn đã nhoáng lên một cái, chờ đến khi định thần thì hắn nhận ra bản thân đang ở trong một phòng giam trống trải.

“Mẹ nó!” Thiên Long rủa thầm, cái xúc xích này hẳn là dư sức đưa hắn ra bên ngoài, ấy vậy mà nó mãi cũng không làm gì.

Tiên Lệ cười tà, chưa đợi Thiên Long hỏi đã giải thích: “Chủ nhân thân yêu, thuộc hạ muốn biến ngài thành cường giả chứ không phải thành một tên phế vật chỉ biết dựa dẫm. Cho nên thuộc hạ chỉ có thể hỗ trợ ngài ở mức độ nào đó thôi, còn lại ngài tự đi mà suy nghĩ.”

Thiên Long ép xuống tâm tình chập chùng, Tiên Lệ nói rất đúng, hắn cũng nên tự lực cánh sinh.

“Được rồi! Có thể biến thử.”

“Hehe, thuộc hạ tuân lệnh!”

Đầu óc Thiên Long đột nhiên trống rỗng sau khi một luồng sáng rực rỡ phủ xuống, linh hồn hắn tựa như lơ lửng bên trong một không gian vô định. Thân thể trở nên nhẹ nhõm, hoàn toàn không còn lại bất cứ tri giác nào.

Cứ mê man như vậy, chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, bên tai Thiên Long nghe được tiếng nói của Tiên Lệ.

“Chủ nhân! Mau tỉnh lại!”

…..

Sau khi trải qua việc đại bại tại Mãnh Thú Chiến Địa, một tổ chức âm thầm ra đời với tên gọi Diệt Thiên Long cùng đầu não là toàn bộ những quân đoàn bị Hỗn Thiên Ma Hầu hãm hiếp. Vũ Dương cùng lũ Túc Sát Chiến Địa là những tên bị bài trừ bởi cái tuyên bố nhận con rể của lão.

Diệt Thiên Long vừa nghe đã biết rằng bọn chúng lấy việc bêu đầu Thiên Long làm tôn chỉ, nhằm trả đũa việc bao nhiêu tinh anh mất mạng phải chơi lại từ đầu. Bọn chúng tỏ ra rất có quy củ, rất chuyên nghiệp - luôn luôn có một đội ngũ túc trực bên ngoài thế giới thật, chỉ cần Thiên Long xuất hiện thì sẽ lập tức tổ chức bố ráp tại khắp mọi nơi trong Vô Tận Chiến, mối nhục bị con khỉ nọ dùng gậy đâm tới tấp chỉ có thể gột rửa bằng máu tươi.

Ấy thế mà, đã gần một tháng trôi qua kể từ chuyện đó, Thiên Long không xuất hiện thêm một lần nào nữa. Tuy rằng có thông tin lề đường Thiên Long đã bị giam trong Thiên Không Tù Lung, thế nhưng Diệt Thiên Long cũng đành chịu mà không hề phái người vào tìm hiểu. Bởi lẽ khi người chơi phạm tội thì bị tống vào đâu cũng là ngẫu nhiên, hơn nữa một khi vào bên trong tất cả đều cùng cấp, ai giết ai thì đúng là rất khó nói.

Bên trong trụ sở lâm thời của Diệt Thiên Long tại Địa Cầu - một dãy ký túc xá thuộc sở hữu của gia đình Phong Vân đang diễn ra một cuộc thi với sát khí ngập trời.

Bốn tên Phong Vân, Tế Linh, Nhất Thiên, Bộc Phá Thương vây quanh một cái bàn gỗ, mắt sáng quắc, mặt đỏ bừng,trên tay cả bốn tên đều xòe ra những lá bài màu bạc được làm từ kim loại. Hai bên còn có cả Bạch My và Tinh Hồn hứng chí quan sát.

Tế Linh ném lá hai cơ lên bàn, trong tay chỉ còn một lá duy nhất, hắn hô to: “Ai bắt không?” trong con ngươi đầy những tơ máu, vẻ điên cuồng lộ rõ.

Mặt Nhất Thiên cùng với Phong Vân co lại y hệt khổ qua, chúng đều bảo “không bắt” cùng với vẻ chán chường.

Tế Linh nở nụ cười gằn, đang lúc muốn ném nốt ba bệnh trong tay lên bàn thì một giọng nói bình tĩnh vang lên khiến hắn cứng đơ.

“Từ từ đã bạn ơi!”

Người nói chính là Bộc Phá Thương, trong tay nắm sẵn sáu lá bài.

Khuôn mặt Tế Linh co rúm, trạng thái biến chuyển rất thần kỳ, từ vui vẻ biến thành khổ qua, so với hai tên kia trông còn khổ hơn gấp bội.

Ba đôi thông J,Q,K ném xuống, Bộc Phá Thương nét cười càng đậm, hắn đã là người thắng ván này.

Tế Linh thở dài, úp lá bài xuống bàn.

“Ê mà khoan đã, phải ba bệnh không? Nãy giờ chưa thấy lá đó.” - Nhất Thiên bỗng nói.

Bộc Phá Thương nhìn Tế Linh, nở nụ cười ranh mãnh tựa hồ bắt được kẻ trộm.

Tế Linh nuốt nước miếng khan, nếu bị phát hiện thì sau trận này tiền trong túi sẽ mất sạch, âm mưu ba bệnh đúng là không nên.

Đương lúc Tế Linh muốn thừa nhận thì lại có một tiếng “tít, tít” vang lên, hiển nhiên là có người đã phát hiện ra gì đấy. Hắn vui vẻ lật luôn bàn gỗ, ném lá bài úp vào đống bài đang bay tứ tung, sau đó giả vờ hét lên: “Con chuột đã ra khỏi hang, các anh em mau chóng đến phòng họp.

Nói xong hắn tung người chạy luôn, bỏ lại cả năm tên đồng bọn trố mắt nhìn theo.

Cả đám nở nụ cười khổ, cũng không truy cùng giết tận nữa mà vội chạy theo, xét cho cùng đánh bài cũng chỉ giải trí giết thời gian, việc tiêu diệt Thiên Long lại quan trọng hơn cả.

Lát sau, bọn chúng đến được phòng họp, nơi này là một căn phòng lớn với hàng chục chỗ ngồi, chính giữa lắp sẵn máy chiếu. Rất nhiều vị trí đã có người, từng thân ảnh vội vã từ ngoài lặng lẽ vào phòng rồi ngồi xuống. Đám người Tế Linh cũng lũ lượt ngồi vào chỗ, bởi vì bọn chúng mang thân phận khá cao nên được ngồi ở dãy ghế đầu tiên.

Một người đàn ông to lớn như một con gấu, tóc vàng mắt xanh, cơ bắp cuồn cuộn ngồi ở cái bục cao chính giữa. Tuổi ông ta ước chừng năm mươi, hai bên tóc mai điểm bạc, ông ta trông có vẻ không quá kiên nhẫn, bàn tay to lớn thi thoảng cầm điếu cày gõ nhịp lên trên nền gỗ.

Vài phút sau đó, chờ cho phòng họp đã kín người thì ông ta mới rít một hơi thuốc, nhả ra đám khói trắng rồi bắt đầu nói: “Tế Linh! Bộc Phá Thương! Nhất Thiên! Phong Vân!”

Nghe tiếng gọi, bốn người cùng đứng dậy, nét mặt thoáng căng thẳng.

“Cút ra ngoài! Chúng mày quá khiến tao thất vọng.”

???

Cả bốn người trên đầu đều hiện lên dấu chấm hỏi, đại ca hôm nay uống lộn thuốc phỏng?

Gã đại ca thấy chúng đực mặt ra thì nói tiếp: “Bọn mày ngu phải không? Chết mất mạng còn không lo vào trò chơi tập luyện trở lại, suốt ngày cắm đầu vào bài bạc, chúng mày muốn tao tức chết à?”

Cả bốn tên nghe vậy cúi gằm mặt ra vẻ hối lỗi, hai tên Tinh Hồn và Bạch My nghe thế cũng có chút chột dạ. Thật sự thì tuy Thiên Long đã giết bọn hắn một lần nhưng trong Vô Tận Chiến cũng không thiếu các vật phẩm bảo toàn mạng sống, cho nên nguyên một đám bộ sậu không ai tạch hẳn, chỉ có điều lại khiến quân đoàn của bản thân thiệt hại kha khá.

Tên gấu to thấy thái độ của cả bọn cũng tương đối vừa lòng, gã nói tiếp: “Bây giờ thằng Thiên Long đã xuất hiện trở lại. Mấy người tụi bây mau chóng nghĩ cách giết nó, nếu không được thì cứ gửi đơn từ chức, để mấy thằng khác lên thay.”

Phong Vân vừa nghe đại ca nhắc đến kẻ thù thì ngẩng đầu lên, giọng nói giận dữ rít qua kẽ răng: “Thưa đại ca, hắn đang ở đâu? Em thề sẽ giết chết hắn cho bằng được.”

“Không biết nữa! Nhưng mà… thôi tụi mày cứ coi đi cái đã.”

Lời nói vừa dứt thì cũng là lúc màn chiếu sáng lên, hàng trăm cặp mắt nhìn tới rồi bỗng nhiên trừng lớn, con ngươi mở to đến cỡ đại.

Mấy tiếng nuốt nước bọt chẳng hiểu sao cứ thế vang lên.

Trên màn hình, người xuất hiện không phải Thiên Long mà là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, xinh đến mức ngay cả người cấm tiệt dục vọng, chưa bao giờ vào giao hợp tâm thức như Tế Linh cũng không kìm nén được hô hấp.

“Chào mọi người! Tôi tên Cửu Sát Tiên Tử, lớp học dục vọng lần thứ ba này sẽ do tôi chủ trì.”

Bạn đang đọc Vô Tận Chiến sáng tác bởi kaikai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kaikai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.