Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tao ngộ

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Sau nửa ngày, đám người Vân Lạc Tuyết và Tôn Tuyệt đã chậm rãi truy tung ra, bọn hắn quét mắt nhìn vị trí hang động lúc trước mà đám Tiêu Phàm dừng lại.

- Nhị thiếu gia, khí tức bọn chúng đã biến mất ở chỗ này.

Một tên thủ hạ của Tôn Tuyệt nhìn chăm chú vào sơn động phía trước nói.

Tôn Tuyệt híp hai mắt, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Vân Lạc Tuyết nói:

- Tam Công Chúa, ngươi cứ giao bọn chúng cho ta, thú triều sắp tới, ngươi nên trở về Yến Thành để tránh phát sinh ra sự tình ngoài ý muốn.

Vân Lạc Tuyết đã sớm chuẩn bị chém giết một trận không ngờ Tôn Tuyệt lại từ chối, thực lực của những người này vẫn chưa phải là mạnh nhất, đáng lý nên gọi nàng theo hỗ trợ mới đúng.

Nhất định có vấn đề, Vân Lạc Tuyết vốn muốn cự tuyệt nhưng ngẫm lại vẫn nói ra:

- Vậy thì được, ta sẽ chờ tin tốt của các ngươi.

Nhưng trong lòng lại bổ sung một câu:

- Từ ánh mắt của Tôn Tuyệt thấy được hắn khá quen thuộc nơi này, chẳng lẽ bên trong có báu vật sao? Cứ để bọn hắn đi vào rồi ta lén lúc theo sau vậy.

Cũng không đợi Tôn Tuyệt mở miệng thì Vân Lạc Tuyết đã xoay người rời đi, thân ảnh nàng biến mất trong rừng.

Tôn Tuyệt nhìn phương hướng Vân Lạc Tuyết rời đi, trong mắt lóe lên một tia cười lạnh, thầm nói:

- Người quá thông minh thường chết rất sớm.

Dứt lời, hắn quay người đi đến sơn động.

Cũng vào lúc này, Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Tiểu Kim bốn tên dùng Luyện Thể Dịch tu luyện hoàn tất, ngoại thân chảy ra rất nhiều tạp chất, trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối.

- Lão Tam, Luyện Thể Dịch của ngươi quá nghịch thiên, so với Tứ Phẩm Luyện Thể Dịch bình thường thì công hiệu lại cường đại hơn mấy lần.

Bàn Tử cảm giác toàn thân thư thái, trên mặt cười như hoa.

- Xuỵt!

Đột nhiên Tiêu Phàm làm ra thủ thế im lặng, nhíu mày lại:

- Có người.

Bốn người Tiểu Ma Nữ trong nháy mắt cảnh giác đề phòng nhìn vào cửa động, mấy giây sau liền truyền đến tiếng bước chân.

- Tổng cộng có sáu người, toàn bộ có tu vi từ Chiến Tôn hậu kỳ trở lên.

Lăng Phong lạnh lùng, sát khí trên người bắt đầu dâng lên.

Tiêu Phàm cau mày cấp tốc suy nghĩ, cửa động này cực kỳ kín đáo vốn không thể nào bị phát hiện được, cho dù có bị người khác phát hiện thì cũng sẽ không đi vào.

Xem ra mấy người kia là vì bọn hắn mà đến.

Tiêu Phàm nặng nề đánh giá đội hình đối phương một chút, bản thân hắn hiện tại có thể đối chiến một tên Chiến Tôn đỉnh phong, Lăng Phong cũng có thể ứng phó một tên.

Nhưng Bàn Tử, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim cũng miễn cưỡng có thể ứng phó với ba tên Chiến Tôn hậu kỳ, nếu thêm một tên Chiến Tôn cảnh chính là uy hiếp chí mạng cho bọn hắn.

- Sơn động này rất lớn, chúng ta trước hết trốn đã.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi đi vào bên trong sơn động.

Tiểu Ma Nữ, Bàn Tử và Tiểu Kim liền xoay người, ánh mắt Lăng Phong lại lóe lên một tia hàn quang sau đó mới đi theo.

Đúng như lời Tiêu Phàm nói, bên trong hang động này rất lớn, mặc dù đã đi mấy trăm trượng rồi nhưng vẫn chưa đến điểm cuối, không gian bên trong bị hắc ám bao phủ nếu không sử dụng Hồn Lực thì nửa bước cũng khó đi.

- Ngừng.

Thần sắc Tiêu Phàm trở nên khó coi quát khẽ nói.

- Đồ lưu manh, sao thế?

Tiểu Ma Nữ hỏi, trong lúc bất tri bất giác thì nàng đã hoàn toàn đặt hết lòng tin vào Tiêu Phàm.

Vừa dứt lời, đột nhiên Tiểu Ma Nữ cảm giác lỗ chân lông toàn thân dựng lên, trong lòng bắt đầu cảnh giác phóng xuất Ngân Hoàng Đằng ra đâm vào hư không.

Xoẹt Xoẹt! Tiếng xé gió rít gào vang lên trong bóng tối, trên vách hang động lưu lại một vài vệt máu rất rõ ràng.

- Hắc Tri Chu.

Bàn Tử trầm xuống hô lên một câu, khuôn mặt Lăng Phong lập tức trở nên khó coi nhưng Tiêu Phàm vẫn giữ được sự bình tĩnh.

Hắc Tri Chu tên như ý nghĩa, đây là Hồn Thú thuộc loại nhện sống quanh năm ở trong bóng tối, cấp bậc chỉ là Nhị Giai Hồn Thú.

Loại Hồn Thú này luôn hoạt động ở trong bóng tối, tám cái chân của nó như tám thanh đao sắc bén cực kỳ lăng lệ có thể dễ dàng chém đứt cả nham thạch.

Nhưng điều này cũng không phải là điểm đáng sợ củ Hắc Tri Chu mà là Hắc Tri Chu luôn sống thành bầy, một khi đã thấy một con thì khả năng rất lớn sẽ có trăm con, thậm chí cả ngàn con.

Bọn người Tiêu Phàm tuy là Chiến Tôn cảnh nhưng đối mặt với hàng trăm hàng ngàn con Nhị Giai Hồn Thú thì cũng chỉ có thể rút lui, bằng không thì xương cốt sẽ bị đám Hắc Tri Chu này nhai đến không còn một mảnh.

- Hắc Tri Chu, làm sao bây giờ?

Nghe thấy Bàn Tử hô lên thì Tiểu Ma Nữ liền run lên một cái sau đó lắc mình trốn sau lưng Tiêu Phàm, nàng đã từng nghe thấy hung danh của loại Hồn Thú này nên cũng lo lắng hỏi.

Tiêu Phàm dùng Hồn Lực dò xét bốn phía phát hiện xung quanh có cả trăm con Hắc Tri Chu, càng vào sâu Hắc Tri Chu càng nhiều nên muốn tiếp tục vào trong thì vô cùng khó khăn.

Nhưng phía sau lại có sáu tên Chiến Tôn đang đuổi theo, nếu như lui lại thì khó tránh được một trận chém giết.

- Trước tiên rời khỏi nơi này đã, cho dù gặp đám người kia thì vẫn có thể đánh một trận.

Bàn Tử lần đầu tỏ ra sợ hãi nhìn sâu vào bên trong hang động.

- Các ngươi còn muốn rời đi?

Một tiếng cười lạnh truyền đến từ phía sau, ánh sáng lập lòe từ bó đuốc soi sáng một phần hang động, nương theo ánh sáng kia có thể thấy được thân ảnh sáu người đang đến, đó chính là bọn Tôn Tuyệt.

Không khí trong hang động lập tức trở nên căng thẳng, hai phe không nói lời nào, từng giọt nước chảy dọc theo thạch nhũ phía trên chảy xuống phát ra âm thanh tí tách thật vang vọng.

- Đúng rồi, các ngươi không biết ta.

Tôn Tuyệt đánh vỡ bầu không khí yên lặng, hắn nhếch miệng cười một tiếng, nụ cười cực kỳ tà ác:

- Ta tên Tôn Tuyệt, là đệ đệ của Tôn Tử.

Nghe thế thần sắc mấy người Tiêu Phàm cứng lại, ở Yến Thành ai cũng biết tôn Tử chính là bị Tiêu Phàm giết chết.

Tôn Tuyệt không phải một trong tam đại ác thiếu sao? Cùng một loại với Hoàng Thiên Bá nhưng tại sao Tôn Tuyệt lại mang đến cho bọn họ cảm giác thâm bất khả trắc?

Thì ra là đệ đệ của Tôn Tử, làm ta tưởng là Tôn Tử đến nữa chứ.

Bàn Tử nhỏ giọng thầm thì nói.

Con ngươi Tôn Tuyệt băng lãnh đến cực hạn, lạnh giọng nói:

- Ta rất bội phục hiện tại các ngươi còn có thể nói được những lời này, chờ chút nữa xem các ngươi còn nói như thế nào.

Dứt lời, Tôn Tuyệt đột nhiên lấy ra một bình thủy tinh trong suốt óng ánh, nếu nhìn kỹ thì bên trong bình thủy tinh còn có một con nhện màu đen đang nằm, hình thể so với Hắc Tri Chu còn lớn hơn mấy phần.

- Tri Chu Vương!

Bàn Tử kinh hãi nhìn con nhện đen lớn ở trong bình, thần sắc khó chịu như ăn phải một con chuột chết.

Tri Chu Vương chính là vua của toàn bộ Hắc Tri Chu, nó có khả năng điều khiển Hắc Tri Chu khác, mà hiện tại Tri Chu Vương lại đang nằm trong tay Tôn Tuyệt?

Không đợi đám Tiêu Phàm lấy lại tinh thần thì xung quanh đã vang lên tiếng "chi chi" ồn áo, vô số bóng đen lít nha lít nhít đang điên cuồng tấn công về phía bọn hắn.

- Cẩn thận.

Bàn Tử kêu to, thân hình bị dọa phải lui lại về sau mấy bước.

nếu như ở một chỗ rộng rãi gặp phải đàn nhện này thì bọn hắn cũng không qua sợ hãi, dù đánh không lại nhưng vẫn có thể chạy. Nhưng không gian trong hang động vô cùng chật hẹp, phía sau lại có đám Tôn Tuyệt chặn đường, làm sao mà chạy đây.

- Giết chết thôi thì quá tiện nghi cho các ngươi rồi.

Tôn Tuyệt nhe răng cười, tàn nhẫn nói:

- Cứ từ từ để hưởng thụ buổi tiệc này nhé.

- Hắc Tri Chu cứ giao cho ta.

Đúng lúc này có một tiếng cười lạnh vang lên, sau đó có một bóng đen phi thân lên xông thẳng vào đàn Hắc Tri Chu kia.

Cầu Kim Phiếu- Cầu Đề Cử- Cầu Like

MềuSiuBự-Truyenyy.com

Bạn đang đọc Vô Thượng Sát Thần (Dịch) của Tà Tâm Vị Mẫn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 894

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.