Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thật Thật Giả Giả

Tiểu thuyết gốc · 2026 chữ

Thở dài một tiếng, khẽ vuốt râu dài, trong mắt Cơ Thường lóe lên một tia hồi ức:

- Chuyện này nói ra rất dài nhưng có thể bắt đầu từ khoảng hơn 20 năm trước. Phải nói một chút về Cơ gia ta, lúc đó vẫn còn là một gia tộc lớn ở kinh thành Vân quốc. Tại thời điểm đó, ta cũng coi như là một tiểu thiên tài, mới 18 tuổi cũng đã bước vào Tinh Giả

- Tuổi trẻ, có chút bản lãnh tự dưng coi trời bằng vung nên cũng chọc không ít người. Nhưng Cơ gia ta lúc đó cũng coi như là một đại tộc ở kinh thành Vân quốc nên mặc ta gây rối ra sao đều có thể thu xếp được

- Cũng chính vào lúc đó, ta gặp tình yêu lớn nhất của đời mình. Nàng lúc ấy thân mang trọng thương, dường như bị người đuổi giết. Nhìn qua cực kì không đơn giản nhưng ta lúc ấy nghé con không sợ cọp, nào có cân nhắc gì, trực tiếp lưu giữ nàng lại để dưỡng thương

- Nào ngờ đây cũng chính là tai kiếp cho ta và cả Cơ gia. Địch nhân mạnh mẽ cơ hồ vượt quá sức tưởng tượng, qua một đêm, Cơ gia gần như bị diệt. Ta cũng trọng thương trí mệnh. Phải đến khi chính nàng đứng ra rồi đi cùng chúng mới lưu giữ một mạng. Trong gia tộc, còn lại ta cùng vài người, hoảng hốt chạy trốn, định thần lại thì đã đến đây được cũng được hơn chục năm…

- Ta vì vết thương năm đó cùng đau buồn, suy tư quá độ mà tóc xanh chưa lâu đã phải bạc đầu

- Cho tới Hoa nhi, ai….

Nói đến đây, Cơ Thường lắc đầu, như nghĩ đến điều gì, thở dài ngao ngán, phút chốc lại như già đi vài tuổi

Hoàng Phong cũng phối hợp, tỏ vẻ an ủi:

- Chuyện đã qua, tiền bối xin chớ quá đau buồn…

Trò chuyện thêm dăm ba câu, thấy Cơ Thường tâm trạng sa sút, Hoàng Phong nhanh chóng tỏ ý cáo lui, cũng hứa hẹn sẽ ở đây lâu dài để đền ơn đáp nghĩa

Cơ Thường không hỏi thân phận Hoàng Phong, hắn cũng không vội, dù sao ngày tháng còn dài...

Cho tới chuyện Cơ Thường nói có thật hay không, Hoàng Phong vẫn chưa tạm kết luận ra sao được

Nhưng nếu là thật, thì có vẻ thân phận của Cơ Hoa đúng là không đơn giản...

Hoàng Phong vừa đi vừa nghĩ, bước ra ngoài, đã trông thấy Cơ Hoa đứng ở trước, dường như đã đợi một lúc lâu

Vừa thấy Hoàng Phong đi ra, Cơ Hoa lập tức tiến lại gần, nhỏ giọng nói:

- Cha ta thật là, đã nhờ ta vậy rồi còn bắt ta đợi lâu như vậy.

Bộ dạng tức giận, cái mũi vểnh vểnh lên, trông Cơ Hoa lúc này còn thật đáng yêu

- Mà… cha ta có nói xấu gì ta không đấy?

Hoàng Phong cười cười, nhẹ nhàng đáp lại:

- Gia chủ yêu thương tiểu thư không hết, làm sao lại đi nói xấu đâu. Mà không biết tiểu thư được nhờ vả gì, liệu có liên quan đến tại hạ không?

- Là do cha ta sợ ngươi mới tới đây không quen, nên lúc đầu có nhờ ta dẫn ngươi đi xung quanh nhìn qua chút.

- Cầu còn không được, xin nhờ tiểu thư dẫn đường

Hai người vừa đi vừa nói, Hoàng Phong với kiến thức phong phú của hai đời nên trên đường không chút áp lực nào, chọc Cơ Hoa cười khanh khách không ngừng

Hoàng Phong qua một đợt cũng nắm rõ phần nào mọi thứ trong phủ đệ mà trên đường đi ngang qua khoảng sân diễn võ, vừa hay gặp lại đám con cháu của Cơ gia

Đám nam tử trông thấy viên minh châu trong gia tộc đang cười nói với Hoàng Phong thì răng nghiến ken két, chỉ hận mình không thể đi lên thay thế

Hoàng Phong thấy vậy cũng chỉ cười cười không nói gì, nhanh chóng đi theo Cơ Hoa ra ngoài Bạch Vân thành

Bạch Vân thành, không hổ có chữ “ Vân” trong tên nước, cũng coi như là một thành thị lớn. Dòng người náo nhiệt, qua lại tấp nập, chỉ là với người xuất thân từ Trung Châu như Hoàng Phong mà nói thì vẫn còn chưa đủ, thiếu chút đặc sắc

Đó chính là đa chủng tộc

Không chỉ vì Trung Châu nằm bên cạnh “ Vô Tận bình nguyên” – nơi sinh sống của vô số những chủng tộc kì dị mà còn vì Dư Châu sớm đã tách biệt với phần còn lại của thế giới

Đó chính là Dư Châu được bao quanh bởi một bình chướng Bích Sắc

Đẳng cấp sinh mệnh càng cao thì bình chướng bài xích lại càng mạnh

Nó vừa bảo hộ đồng thời cũng làm suy yếu Dư Châu

Vì bình chướng hấp thu tinh khí của cả Dư Châu, năm qua tháng lại, khiến nơi đây tinh khí so với các châu khác vốn đã ít ỏi lại càng mỏng manh hơn

Cho tới bây giờ thì có vẻ đã ổn định trở lại nhưng cũng khiến Dư Châu dần trở thành hoang địa trong giới tu luyện

Tuy vậy nhưng mặt ngoài Hoàng Phong cũng tỏ ra hết sức hứng thú với Bạch Vân thành

“ Vẫn rất sống động”, liếc qua một góc nhỏ trong hẻm, thấy được một ít phần chìm của tảng băng, Hoàng Phong như có điều suy ngẫm

Rồi nhìn qua Cơ Hoa xa xa, thấy nàng hình như đã gặp phải người nào đó, khóe miệng Hoàng Phong âm thầm nhếch lên

“ Có chút ý tứ”

Phía trước, Cơ Hoa chính đang cùng một thanh niên, đứng sau có một người nữa, trông dáng vẻ giống như người hầu của thanh niên kia

Cơ Hoa một mặt không kiên nhẫn nhưng người thanh niên kia vẫn nhã nhặn nói chuyện, dường như đã thành thói quen

Đó là một công tử tuấn tú, văn nhã, mặt mũi sáng sủa, tay cầm quạt giấy khẽ phe phẩy trước người

Trông bộ dạng lớn hơn Cơ Hoa vài tuổi, thực lực cũng khoảng Tinh Đồ tứ trọng

Âm thầm quan sát, Hoàng Phong nhanh chóng tiến lại gần, nhẹ giọng nói:

- Xin lỗi Cơ tiểu thư, tại hạ mải ngắm khắp nơi, không chú ý đến tiểu thư đã đi trước. Mà, không biết vị huynh đài này là…

Thanh niên kia có phần không ngờ đến sự xuất hiện của Hoàng Phong, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng, ôn tồn đáp lại:

- Tại hạ Sở Thành, là bạn của Cơ Hoa tiểu thư. Vị nhân huynh này không biết xưng hô ra sao?

- Hạnh ngộ, hạnh ngộ, tại hạ Phi Phong, tạm thời làm khách ở Cơ gia mấy hôm. Cũng đang là làm phiền Cơ tiểu thư dẫn đường tham thú cảnh sắc Bạch Vân Thành này

- Thì ra là Phi huynh, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu...

Cả hai cứ thế ngươi một câu, ta một câu, trò chuyện dần trở lên rất khai tâm

Nhìn qua còn tưởng như bằng hữu tốt, tha hương ngộ cố tri

Nhưng thực chất như thế nào thì chỉ có trong lòng hai người mới biết được

Cơ Hoa thấy Hoàng Phong tiếp Sở Thành, như được đại xá, nhanh chân chạy đi

Nàng dường như cũng đang tìm kiếm thứ gì đó

Trò chuyện được một lúc, Sở Thành lấy cớ thối lui, Hoàng Phong cũng tỏ vẻ vô cùng đáng tiếc, hẹn ngày tái ngộ

Nhìn thấy bóng Hoàng Phong xa dần, nụ cười trên mặt Sở Thành tắt hẳn

Gã người hầu từ nãy giờ vẫn đứng bên cạnh tủm tỉm cười bây giờ mặt hiện đầy vẻ âm trầm, lấm lét nhìn Sở Thành, tạo ra thủ thế cứa cổ

- Ngu xuẩn, hắn vừa tiếp xúc chúng ta đã xảy ra chuyện, kẻ ngu cũng biết là do ai làm. Âm thầm điều tra, chưa có lệnh của ta, không ai được phép manh động

Sở Thành thấp giọng nói rồi khẽ xoay người, bước đi

Nhưng trong âm thầm, khóe miệng Sở Thành khẽ nhếch lên: “ Đáng tiếc, hắn chỉ là phàm nhân nhưng biết đâu... vẫn được...”

- Vâng thưa thiếu chủ…

Gã người hầu cúi đầu, khuôn mặt lại dần khôi phục vẻ tươi cười như lúc đầu, lom lom đi theo sau Sở Thành

Về phía Hoàng Phong, ngay sau khi Sở Thành đi không lâu, Cơ Hoa không biết từ đâu bỗng xuất hiện bên cạnh hắn, đưa tay ra trước mặt hắn, trong đó dường như đang chứa thứ gì

Đó là một cái nịt buộc tóc, màu trắng xám, nhìn qua cũng rất công phu

- Tuy không thể thay thế được cái của mẫu thân ngươi để lại nhưng...ta…

“ Ta làm vậy không biết có lớn mật quá không… Liệu… hắn sẽ không ghét bỏ nó chứ…”

Cơ Hoa không biết nghĩ đến điều gì, mặt nhỏ bỗng ửng hồng, tim đạp rộn lên, khẽ liếc Hoàng Phong

Hoàng Phong có chút bất ngờ khi Cơ Hoa vẫn còn lưu tâm đến chuyện đó nhưng vẫn phản ứng lại, cầm lấy chiếc nịt, cười cười nói:

- Tiểu thư chớ bận tâm, tại hạ cũng không có chấp nhặt gì. Chung quy cũng chỉ là vật ngoài thân, quan trọng là tình cảm trong lòng

Thấy Hoàng Phong sảng khoái tiếp nhận nó, Cơ Hoa thở phào nhẹ nhõm

Như được tiếp thêm dũng khí, nàng lớn mật nói:

- Mà lại, Hoàng Phong, ngươi đừng có gọi ta tiểu thư này tiểu thư nọ gì, trực tiếp gọi ta là… là... Cơ Hoa đi…

Nói xong, nàng vẫn không nhịn được, cúi cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt của Hoàng Phong

Cô nương này…

Hoàng Phong sờ sờ mũi, nhất thời có chút không biết làm sao

Tất nhiên là hắn cũng hiểu thấu tâm tư của Cơ Hoa nhưng bản năng hắn không muốn dây dưa với nàng

Bởi lẽ, nếu lời Cơ Thường là thật thì nhiều khả năng, Cơ Hoa có dính dáng tới người phụ nữ kia

Bí ẩn, chuyện xưa,… nghe kiểu gì thì cũng dính dáng tới phiền phức

Mặc dù Hoàng Phong cũng không e ngại

Nên nhớ, trong chiếc nhẫn trữ vật kia của hắn, không chỉ có vô số linh đan, diệu dược, công pháp,… còn có những con át chủ bài đủ để hắn thong dong thoát đi khỏi tay tu luyện giả cấp cao nhất Dư Châu này, thậm chí, không cẩn thận còn phải ăn quả đắng dưới tay hắn

Cũng tức là Hoàng Phong, dù chỉ là một phàm nhân nhưng có thể khiến một tên Tinh Thần rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục

Tích súc của một cá nhân cũng đủ sánh vai với chiên lực cấp cao nhất, chênh lệch giữa Dư Châu và phần còn lại của đại lục là có thể nghĩ

Nên Hoàng Phong vốn không sợ hãi nhưng bài tẩy thì dùng một cái thì ít một cái, trong khi hắn vẫn là phàm nhân…

Chỉ là, nhìn nhìn bộ dáng như sắp khóc đến nơi của Cơ Hoa cùng với chiếc nịt buộc tóc trong tay mình, Hoàng Phong lại có chút không nỡ tổn thương đến cô nương này

“Ai, thôi, đi đến đâu hay đến đó đi...”

Hoàng Phong thở dài, như quyết định được điều gì, mỉm cười nói:

- Cầu còn không được, vậy thì Cơ Hoa, sau này còn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều

Nhất thời, Cơ Hoa tâm hoa nộ phóng, vui mừng nhìn Hoàng Phong

Hai người nhất thời chuyện trò càng hưng khởi

Rảo bước đi, bỗng chốc, một gian hàng xuất hiện trong khóe mắt của Hoàng Phong.

“ Thứ này cũng có ở đây à”, mỉm cười, Hoàng Phong thầm nghĩ

Bạn đang đọc Vong Hình sáng tác bởi Haeweah

Truyện Vong Hình tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Haeweah
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.