Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 4236 chữ

18 năm sau……….

Bầu trời trong xanh, mặt biển gợn sóng, bọt biển tung trắng xóa vào ghềnh đá, nhấp nhô lên xuống theo một nhịp điệu nhất định. Một con thuyền du lịch màu trắng lướt dịu êm trên mặt biển. Trên lan can tàu, một cô gái trạc tuổi 17, 18 đang cầm ống nhòm quan sát xung quanh. Cô gái cao hơn 1m7, vóc dáng thon thả, khuôn mặt trái xoan, nước da trắng hồng, mắt phượng, mũi thẳng, đôi môi đỏ như rực như hoa hồng, mái tóc màu đen dài đến ngang vai xõa tung bay trong gió. Cô gái mặc một chiếc quần jean bó sát dài đến ngang gối, áo thụng dài đến ngang đùi màu xanh dương.

“Đây là hòn đảo được mệnh danh là đẹp nhất Hồng Kông ?” Cô gái hạ ống nhòm, nheo mắt cười.

Con thuyền thả trôi theo sóng biển. Trên tàu ngoại trừ cô gái, còn một người đàn ông hơn 50 tuổi, phụ trách điều khiển tàu và bảo đảm an toàn cho cô gái.

“Chú Toàn, sắp đến nơi được đánh dấu trên bản đồ chưa ?”

Ông Toàn đáp vọng ra từ trong cabin: “Vẫn chưa, còn phải đi thêm một đoạn nữa.”

“Nơi đó chắc là đẹp lắm đúng không chú ?” Cô gái phấn khích hỏi ông Toàn.

Ông Toàn lắc đầu thở dài: “Cô chủ tốt nhất là không nên đi sâu vào trong rừng, nơi đó rất nguy hiểm, có nhiều thú dữ, chưa hết nhỡ đâu cô chủ gặp phải bọn lục lâm thảo khấu thì sao ? Cô chủ mà xảy ra chuyện gì, tôi khó ăn khó nói với ông bà chủ.”

Cô gái cười tươi: “Chú đừng lo lắng, cháu chỉ đi dạo loanh quanh gần bờ cát thôi. Cháu muốn kiểm chứng xem nên nơi đó có đúng là đẹp giống như trong sách đã nói không ?”

“Cô chủ vẫn là nên ngồi trên thuyền thì hơn, đi dạo trên bờ biển cũng không an toàn.” Ông Toàn không nhịn được lo lắng, tiếp tục nhắc nhở cô chủ nhỏ tuổi của mình.

Cô gái dường như không để ý đến lo lắng của ông Toàn, đã reo lên khi thấy một hòn đảo nhỏ: “Chú Toàn, đã đến nơi rồi đúng không ?”

Ông Toàn nhìn theo hướng chỉ tay của cô gái: “Đúng, đã đến nơi rồi.”

“Chú Toàn, mau, mau lái tàu lại gần bờ, cháu muốn đi ngắm cảnh.” Cô gái chồm người về phía trước, tay bấu chặt lan can. Nếu không ngại nước biển quá sâu và sợ ướt hết quần áo, cô gái đã nhảy xuống bơi vào bờ rồi.

Ông Toàn lại thở dài, bất đắc dĩ điều khiển tàu dọc theo men bờ cát: “Thế nào tôi cũng bị ông bà chủ mắng cho mà xem.”

“Chú yên tâm, cháu sẽ ngoan ngoãn vâng lời, không đi sâu vào trong rừng đâu mà chú lo.” Cô gái dùng ống nhòm nhìn cánh rừng xanh bạt ngàn trước mặt, hận không thể mọc ra hai đôi cánh để bay vút lên không trung.

Chiếc thuyền du lịch đậu gần sát vào bờ cát. Cô gái bất chấp nước ngập đến ngang đùi, đã nhảy từ trên lan can tàu xuống, dọa cho ông Toàn một trận sợ đến kinh hách, miệng không ngừng kêu to: “Cô chủ, cẩn thận !”

Cô gái vẫy tay, lội vào bờ, trên cổ đeo dây ống nhòm, bên hông lủng lẳng đeo một chiếc túi xách cá nhân cỡ vừa, đầu đội một chiếc mũ nan.

Tiến vào bờ cát, cô gái không thấy phiền muộn khi bộ quần áo trên người đã ướt đến già nửa, mắt dáo dác nhìn xung quanh, miệng cười tươi như hoa nở. Hòn đảo này đã ám ảnh cô gái từ rất lâu, từng được đọc trong sách, nghe người thân trong nhà kể cho nghe, nay mới có dịp được nhìn thấy tận mắt.

Bật nút máy ảnh, cô gái liên tiếp chụp cảnh mặt biển xanh lơ, chụp bãi cát màu vàng chói mắt, chụp cây rừng mọc gần ven bờ cát, chụp những đóa hoa dại mọc lưa thưa gần mép rừng. Cô gái rất muốn đi sâu vào trong, khám phá một phen, nhưng đã trót hứa sẽ không gây họa nữa, đành tiếc nuối đứng mấp mé ngoài ven rừng chụp ảnh, mắt thích thú hết ngó chỗ nọ lại dòm chỗ kia.

Ông Toàn đứng trên lan can tàu, dõi theo từng hành động của cô gái, rất sợ cô gái xảy ra chuyện gì, tay nắm chặt lấy thanh sắt, tinh thần căng thẳng tột độ.

Cô gái đi dọc theo mép bờ cát, sóng biển xô vào bờ cát, chiếc giày ướt đẫm nước biển. Cô gái một mình tung tăng chạy nhảy, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những vỏ ốc được vùi nông trên bãi cát ướt.

Cô gái mải chơi đến hơn ba giờ chiều, bụng đói meo mới tiếc nuối quay trở lại du thuyền.

Ông Toàn thở phào nhẹ nhòm, cũng may cô gái rất biết nghe lời.

Tắm rửa qua loa, thay bộ quần áo ướt, cô gái hỏi ông Toàn: “Chú Toàn, cháu nghe nói ở đây có một tòa lâu đài cổ đúng không ?”

Ông Toàn sửng sốt nhìn cô gái: “Cháu hỏi để làm gì, đừng nói với chú là cháu muốn đến thăm quan tòa lâu đài đó.”

“Chú hiểu ý của cháu ghê.” Cô gái cười nịnh ông Toàn: “Chú mau lái tàu đưa cháu đến tòa lâu đài đó đi. Cháu biết tòa lâu đài đó cách đây cũng không bao xa.”

“Không được.” Ông Toàn cương quyết cự tuyệt: “Cháu không nên đến đó. Tòa lâu đài thuộc về một người đàn ông, anh ta không thích người lạ đến thăm. Cháu đến đó chẳng khác gì xâm phạm vào nơi chốn riêng tư của anh ta.”

Cô gái bĩu môi: “Có gì mà không được. Cháu chỉ đứng ngắm từ xa, có xông vào đi loạn trong tòa lâu đài của anh ta đâu mà chú lo.”

Nghe cô gái nói cũng có lý, ông Toàn đành phải chiều theo.

Cô gái đứng trên mũi lan can du thuyền, vừa nhai bánh mỳ pate, vừa cầm ống nhòm nhìn tòa lâu đài từ xa.

Tòa lâu đài được xây dựng trên một mô đất khá cao và bằng phẳng. Mặt sau của tòa lâu đài nhìn ra biển, cách mặt biển hơn 200 mét, bức tường rêu phong. Cô gái “ồ” một tiếng, vội hối thúc ông Toàn: “Chú Toàn mau lên, cháu muốn chụp ảnh. Tòa lâu đài cổ kính và trang nghiêm thế kia, mà không lưu lại mấy bức hình làm kỉ niệm thì phí lắm.”

Ông Toàn phì cười: “Cô chủ, không hiểu cô giống tính ai, mà suốt ngày cô cầm theo máy ảnh, hết chụp thứ nọ rồi lại đến thứ kia. Chuyên nghành chính của cô là kinh doanh kia mà.”

Cô gái cười khì, khoe ra hai chiếc răng khểnh: “Dù cháu có trở thành một CEO đi chăng nữa, ai có thể cấm cháu không được phép chụp ảnh và viết sách.”

Ông Toàn đuối lý, chỉ cười cười.

Chiếc thuyền du lịch tiến gần đến tòa lâu đài từ phía sau, cách tòa lâu đài hơn 100 mét. Ông Toàn tắt động cơ, để chiếc du thuyền đứng im một chỗ. Cô gái sớm đã cầm máy ảnh, chụp rất nhiều pô hình lấy tòa lâu đài làm chủ đạo.

Trong khi cô gái đang say sưa, tập trung vào chụp cảnh toàn cảnh mặt sau của tòa lâu đài. Đứng trên lan can lầu hai, một người đàn ông không nắm rõ được tuổi tác, không bị lớp bụi của thời gian làm cho già đi, đang cau mày nhìn chiếc du thuyền màu trắng từ xa. Ánh sáng trời chiều phần nào che khuất đi tầm nhìn của người đàn ông, tuy nhiên anh ta vẫn lờ mờ thấy rõ một cô gái còn trẻ đang vừa chụp ảnh vừa nở một nụ cười thật tươi. Cô gái được ánh mặt trời bao phủ, gió thổi tung bay mái tóc dài đến ngang vai, khuôn mặt vẫn còn lưu giữ lại những nét hồn nhiên của trẻ con.

Cô gái ngẩng đầu, nheo mắt nhìn qua ống kính của máy ảnh, tay điều chỉnh cự ly. Khi bắt gặp hình ảnh một người đàn ông có khuôn mặt thon dài, mái tóc màu đen, đôi mắt sâu thăm thẳm như trời đêm, mặc một bộ vét màu đen, dáng vẻ lạnh lùng và cao ngạo đứng trên lan can, đang nhìn thẳng về phía mình, cô gái giật mình, ngưng thần nhìn người đàn ông lạ mặt không chớp mắt.

Mất mấy giây, cô gái mới hoàn hồn, tay bất giác bấm nút chụp hình. Cô gái bỗng dưng có hứng thú muốn chụp mấy tấm hình của anh ta làm kỉ niệm. Môi nhếch lên, cô gái nghĩ thầm: “Người đàn ông lạ mặt kia chắc hẳn là chủ nhân của toà lâu đài này.”

Mắt người đàn ông nheo lại chỉ còn lại một đường chỉ, sắc mặt khẽ biến đổi khi hiểu cô gái đang làm gì. Từ trước đến nay, anh ta ghét nhất việc người khác chụp chộm hình của mình, dù với mục đích gì, cũng không được phép.

Người đàn ông lạ mặt khẽ phất tay. Chưa đầy 20 giây, một người đàn ông có vóc dáng gần bằng anh ta xuất hiện bên cạnh.

Cô gái thấy môi anh ta mấp máy, dường như đang nói gì với người đàn ông bên cạnh. Người đàn ông bên cạnh quan sát cô gái từ trên cao, anh ta gật đầu, sau đó lui vào trong.

Cô gái nhăn trán, cố phán đoán người đàn ông lạ mặt kia đã yêu cầu người đàn ông bên cạnh làm gì.

Một lát sau, một chiếc ca nô màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô gái, điều khiển cano là ngươi đàn ông lúc nãy.

Biết tình hình không ổn, cô gái vội hối thúc ông Toàn: “Chú Toàn, mau đi thôi. Người ta sắp đuổi đến nơi rồi kìa.”

Ông Toàn kinh sợ khi nhìn thấy có một chiếc cano đang đi về hướng chiếc du thuyền. Không dám chần chờ, ông Toàn vội khởi động máy móc, quay đầu du thuyền, lái đi ngay lập tức.

Trước khi khuất tầm mắt nhìn của người đàn ông lạ mặt, cô gái vẫy tay chào, môi toe toét nở một nụ cười, tiếp theo hai tay chống nạnh, mặt vênh lên, lưỡi thè ra.

Người đàn ông lạ mặt ban đầu sửng sốt nói không nên lời, sau đó khóe môi nhếch lên. Cô gái kia là đang khiêu khích hắn sao ?

Chiếc cano lướt trên mặt biển, đuổi gần sát chiếc du thuyền màu trắng.

Cô gái xoa hai tay vào nhau, hưng phấn bảo ông Toàn: “Chú Toàn, để cháu lái du thuyền cho. Cháu không muốn bị người đàn ông kia mời làm khách trong tòa lâu đài đâu.”

Ông Toàn vội lắc đầu: “Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn. Lúc nữa chàng thanh niên kia đuổi kịp đến nơi, chúng ta nói vài câu xin lỗi là được rồi, không cần phải chơi trò đua du thuyền nguy hiểm.”

Cô gái cười tủm tỉm: “Chú Toàn, chú muốn trở thành khách của người đàn ông kia thật sao ? Nghe nói anh ta thường đối xử với khách của họ bằng cách nhốt họ trong tòa lâu đài.” Cô gái nhìn khuôn mặt biến đổi của ông Toàn, tươi cười nói tiếp: “Bố mẹ cháu mà biết thì lại to chuyện. Chú không muốn bố mẹ cháu lại xích mích gây sự cãi nhau vì chuyện này chứ ?”

Ông Toàn chưa kịp phản ứng, cô gái đã dành lấy tay lái, tăng tốc, phóng vụt đi với tốc độ tên bắn.

Ông Toàn chới với, suýt ngã bật xuống nền tàu, miệng kinh hoàng la lên: “Cô chủ, lái chậm thôi ! Chúng ta sắp đâm vào đá ngầm đến nơi rồi.” Ông Toàn khóc không ra nước mắt, cái mạng già của ông sắp đứt vì tính cách liều mạng và tinh ranh của cô chủ không biết bao nhiêu lần.

Người đàn ông đuổi theo chiếc du thuyền chỉ định nói vài câu ôn hòa với cô gái chụp ảnh ông chủ của mình, nhưng không ngờ lại biến thành cuộc đua xem ai phi nhanh hơn.

Người đàn ông đứng trên lan can lầu hai, nhìn chiếc du thuyền băng băng lướt trên mặt biển như gió, khuôn mặt tuấn lãng của anh ta phảng phất vẻ giễu cợt, đôi mắt đen sâu như trời đêm có vài đốm lửa nhỏ.

Người đàn ông đuổi theo chiếc du thuyền chỉ đi theo một đoạn, sau đó anh ta dừng lại, quay đầu cano và lái về hướng tòa lâu đài.

Không thấy người đàn ông kia đuổi theo nữa, cô gái hơi thất vọng: “Tại sao anh ta không đi theo chúng ta nữa ? Là do cháu lái du thuyền quá nhanh chăng ?”

Ông Toàn lắc lư đứng không vững, kêu khổ bảo cô gái: “Chàng thanh niên đó không đuổi theo chúng ta là tốt. Cô chủ lái tàu chậm thôi.”

Cô gái chán nản thở dài: “Hiếm hoi lắm, cháu mới có cơ hội đi ra ngoài một lần, thế mà lại không được chơi cho đã, thật là chán.”

Da đầu ông Toàn run lên: “Cô chủ đừng học tính cách của cậu chủ có được không ? Dù sao cậu chủ sống phóng khoáng đã quen rồi, cậu ấy lại có võ, đủ khôn khéo để tự bảo vệ mình. Còn cô chủ nên học cách làm một tiểu thư khuê các thì hơn.”

Cô gái phụng phịu đáp: ”Cháu không muốn thế. Cháu thích được sống giống như anh trai cháu. Suốt ngày phải cố gắng đóng giả làm một tiểu thư có giáo dục gò bó lắm.”

Ông Toàn phì cười: “Cô chủ có biết có rất nhiều cô gái muốn được ngồi vào địa vị của cô chủ hiện giờ không ?”

Cô gái cười khì, không đáp.

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ rực như một hòn than, sóng biển rì rào xô mạnh vào ghềnh đá. Cô gái ngây người đứng trên lan can tàu ngắm cảnh hoàng hôn. Cầm máy ảnh trong tay, cô gái không bỏ qua bất cứ một cảnh đẹp nào. Lần đầu tiên trong đời, cô gái mới có cơ hội ngắm cảnh hoàng hôn trên mặt biển.

Chiếc du thuyền lướt dịu êm trên mặt biển. Ông Toàn điều khiển tàu rất chậm, người càng già thì lá gan lại càng nhỏ, làm việc càng cẩn thận hơn thời trai trẻ.

Chụp được hơn 10 bức ảnh về cảnh mặt trời lặn, cô gái tiếc nuối khi chiếc du thuyền đã về đến bến cảng.

Một chàng trai trẻ có vóc dáng và khuôn mặt tương tự cô gái, mặc áo phông màu trắng đằng trong, áo cánh cộc tay không cài cúc bên ngoài, đang đứng khoanh tay trên thành cầu, nheo mắt nhìn chiếc du thuyền màu trắng.

Cô gái vừa bước xuống du thuyền, thấy chàng trai, chân tự động lùi mấy bước, ngay lập tức cười nịnh hỏi: “Anh trai, sao anh lại ra đây, em tưởng cả ngày hôm nay anh bận ?”

Chàng trai nhếch mép: “Nếu anh không về sớm, liệu có biết em dám dùng du thuyền để đi chơi trên biển không ?”

Cô gái chớp mắt, nói bằng giọng đáng thương: “Anh trai, anh không thể cho em thoải mái đi chơi một lần được sao ? Em đã bị nhốt trong nhà đến phát chán rồi.”

Chàng trai bẻ gãy lí luận của cô gái: “Nếu em muốn đi ra ngoài chơi, có rất nhiều cánh để giải trí, không nhất thiết phải liều mạng dùng du thuyền đi dạo trên mặt biển…..” Đang nói chàng trai dừng lại, trừng mắt nhìn cô gái: “Mà em có bảo chú Toàn đưa em vào một hòn đảo hoang nào không đấy ?” Chàng trai nhớ cô em gái của mình rất thích một hòn đảo và tòa lâu đài cổ mà người lớn trong nhà thường xuyên kể cho hai anh em nghe.

Cô gái chột dạ nhìn chàng trai, vội chối biến: “Không có, em không bảo chú Toàn đưa em đến hòn đảo hoang nào cả. Em chỉ đứng trên lan can tàu ngắm mặt biển và chụp ảnh thôi.”

“Thật không ?” Chàng trai nghi hoặc nhìn đôi mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng vào mắt mình của cô gái. Là anh em sinh đôi, chàng trai hiểu rõ em gái mình hơn ai hết.

“Thật, em nói thật, em không có lừa anh.” Cô gái nói liến thoắng, đầu gật lia lịa.

Chàng trai khẽ nheo mắt, khóe môi một lần nữa lại nhếch lên. Tiến đến gần em gái, bất thình lình, chàng trai tước lấy chiếc camera đeo trên cổ cô gái.

Cô gái hốt hoảng, vươn tay định cướp lấy chiếc camera, nhưng chàng trai đã nhanh hơn, chỉ bằng một động tác xoay người, nhón gót chân đã cách xa cô gái gần một mét. Nói về công phu võ học, cô gái chỉ là một tiểu thư trói gà không chặt, còn chàng trai lại khác.

Bật nút camera, chàng trai cười nhạt khi xem một loạt ảnh chụp của cô gái.

Sắc mặt cô gái liên tục biến đổi, hai tay mân mê vạt áo trước ngực, đầu cúi thật thấp, cổ họng khô khốc, lòng thầm nghĩ: “Lần này chết chắc rồi. Mình chẳng những dám lấy du thuyền đi chơi, còn dám nói dối anh ấy nữa.”

“Thủy Tiên, em vừa nói em không hề lên đảo chụp ảnh, cũng không dừng lại bất cứ nơi nào khác, ngoài đứng trên lan can tàu chụp ảnh.” Chàng trai giễu cợt nhìn cô gái.

Cô gái khôn khéo đáp: “Em chỉ chụp những cảnh đó từ xa. Chẳng lẽ điều này cũng không được.” Cô gái nở một nụ cười tươi rói, tưởng rằng mình đã thoát được tội, nào ngờ chàng trai nhanh chóng chỉ ra được sơ hở của cô gái: “Cứ cho là em chụp cảnh bìa rừng, bãi cát và mặt sau của tòa lâu đài cổ từ xa đi, nhưng mà mấy bức hình em chụp tít vào tận trong bìa ven rừng này, em làm sao có thể chụp được khi đứng trên lan can tàu ?”

Cô gái mở miệng rồi lại khép miệng, á khẩu không biết phải đối đáp như thế nào cho phải.

Chàng trai tức giận, cảnh cáo em gái: “Từ lần sau anh không muốn em lấy máy ảnh của anh đi chụp lung tung, nhất là dùng du thuyền để đi chụp cảnh trên đảo hoang, nơi đó rất nguy hiểm, em chưa từng nghe những chuyện kinh thiên động địa xảy ra trước đây sao ?”

“Anh hai….” Cô gái xụ mặt, không phục khi lần nào cũng bị anh trai mắng, rõ ràng hai anh em bằng tuổi nhau, lại là anh em sinh đôi, há cớ làm sao cô gái luôn có cảm giác mình chỉ là một đứa trẻ con, còn anh trai đã là một người trưởng thành.

“Theo anh đi về.” Chàng trai giận dữ, nắm tay em gái lôi đi.

Ông Toàn toát mồ hôi hột vì sợ. Cậu chủ nhỏ là một người nóng tính, đôi khi lại quá lạnh lùng, không giống như cô chủ nhỏ, tính cách luôn ôn hòa và tươi cười. Hai anh em ngoại trừ khuôn mặt và vóc dáng giống nhau, tính cách của cả hai lại khác nhau một trời một vực.

****

Sau 18 năm, nhà họ Vũ và nhà họ Hoàng đã có những thay đổi lớn. Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm sinh được một cặp sinh đôi, Vũ Gia Minh và Bạch Tú Linh sinh được hai đứa con, con trai đầu và con gái út.

Bây giờ đang là mùa hè, hai anh em được nghỉ học đã bay sang Hồng Kông ở chơi với gia đình họ nội. Vì sự biến mất của em gái, cả nhà đều náo loạn hết cả lên, cũng may chàng trai thông minh đã đoán trước được cô em gái của mình đã đi đâu.

Lái xe vào garage, chàng trai tắt động cơ, cởi khóa dây an toàn: “Em liệu mà ăn nói với ông nội và bố mẹ, họ đang rất tức giận vì em.”

“Anh hai, anh giúp em đi mà.” Cô gái mè nheo, lay cánh tay của chàng trai.

“Em có chiêu gì khác không, lần nào cầu xin anh làm gì đó cho em cũng dùng cách này.” Chàng trai vừa bực mình vừa buồn cười hỏi cô gái.

“Anh hai…..” Cô gái thẹn quá hóa giận, cao giọng quát.

“Thôi được rồi, anh nói giúp em vài câu là được chứ gì ?” Chàng trai bất đắc dĩ lắc đầu thở than. Có một cô em gái quậy phá, thật không dễ chịu một chút nào.

“Cảm ơn anh. Anh hai là tốt nhất.” Cô gái xum xoe nịnh.

“Anh vẫn chưa nói xong điều kiện cho em nghe kia mà.”

“Điều kiện gì ?” Cô gái đề phòng nhìn chàng trai.

“Em phải hứa từ lần sau không được dùng máy ảnh của anh nữa, cũng không sử dụng du thuyền để đến hòn đảo hoang đó nữa.” Chàng trai nghiêm lạnh nhìn em.

Cô gái định mở miệng phản đối yêu cầu của chàng trai, nhưng khuôn mặt chàng trai lạnh lùng quá, cô gái đành phải gật đầu đáp ứng, thanh âm nhỏ xíu: “Vâng.” Dáng vẻ không cam lòng.

“Em phải nhớ những gì em đã hứa ngày hôm nay.” Chàng trai mở cửa xe bước xuống.

Cô gái bước xuống theo chàng trai. Hai anh em sánh đôi đi vào trong nhà.

Hoàng Tuấn Kiệt và Bạch Thư Phàm đã nhận được điện thoại của chàng trai thông báo rằng đã tìm được em gái, cả hai mới yên lòng ngồi chờ ở trong nhà.

Vào phòng khách, cô gái khép nép đứng gọn một bên, lễ phép chào cả nhà: “Thưa ông nội, thưa bố mẹ, con đã về.”

Chàng trai chỉ gật đầu chào, sau đó ngồi phịch xuống ghế sô pha, tự rót cho mình một cốc nước lọc.

Thư Phàm khoanh tay trước ngực, trừng mắt nhìn con gái: “Thủy Tiên, con đã đi đâu mà bây giờ mới về.” Thật ra, Thư Phàm đã sớm biết con gái đi đâu, nhưng vẫn muốn con gái thành thật nhận lỗi và trả lời mình.

Cô gái thông minh, biết trong nhà chỉ có bố mới bênh vực mình, vội bá cổ Hoàng Tuấn Kiệt, phụng phịu nói nhỏ: “Bố….bố nói gì đi….”

Chàng trai sớm đã nhìn quen cảnh này, ngoài nheo mắt nhìn em gái, thì không nói một lời nào.

Hoàng Tuấn Kiệt cẩn thận quan sát sắc mặc không tốt của vợ, hắng giọng bảo con gái: “Con sang xin lỗi mẹ con đi.”

“Hoàng Tuấn Kiệt !” Thư Phàm gằn giọng: “Lần này anh còn bênh nó, em sẽ giận anh luôn.”

Trước uy thế của vợ, phong độ làm chồng của Hoàng Tuấn Kiệt đã biến mất không còn thấy bóng dáng.

Cô gái thấy nịnh mãi mà bố không chịu nói giúp mình, đành dùng ánh mắt cầu cứu anh trai.

Chàng trai nhún vai, quay sang bảo Thư Phàm: “Mẹ ! Mẹ bỏ qua cho nó đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nó phạm lỗi, nó đã hứa với con là sẽ không đi quậy phá nữa, nó cũng hứa nếu nó vi phạm thêm một lần nữa, mẹ hãy phạt nó thật nặng.”

Cô gái kích động kêu lên, quên mất mình phải giả vờ đáng thương đến cùng: “Anh hai, em đâu có hứa như thế.”

“Thủy Tiên !” Thư Phàm quát: “Muốn ăn roi vào mông không ?”

“Dạ, không.” Cô gái xoa hai tay vào nhau, tươi cười bước đến gần Thư Phàm, bá cổ, hôn má, đấm nhẹ vào vai Thư Phàm: “Mẹ chắc cũng mỏi mệt rồi, để con đấm bóp cho mẹ.”

Ông Gia Huy phì cười. Thủy Tiên tuy hay quậy phá và đùa nghịch, đôi khi gây họa, nhưng tính cách rất hồn nhiên và dễ thương, nên trong nhà ai cũng thích.

Thư Phàm lắc đầu thở dài, muốn mắng cũng mắng không được, mà muốn đánh cũng đánh chẳng xong. Đối với đứa con gái có khuôn mặt và tính cách gần giống mình thế này, Thư Phàm bất lực không thể dạy dỗ cô gái thành một tiểu thư khuê các như những thiếu nữ con nhà danh giá khác.

Bạn đang đọc Vòng Quay Của Số Phận của awindcannotfly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.