Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu thư bạc mệnh

Tiểu thuyết gốc · 2571 chữ

Ôi trời phật ơi , đây ,,, đây là Vọng Gia Trang ! ôi trời ạ '' giọng nói phát ra thập phần kinh hãi , đôi mắt lão bà trợn trừng lên nhìn lướt qua một vòng . Cô nương đi phía trước nhìn thấy biểu cảm của lão bà không nhịn được liền lấy tay che miệng khẽ cười , lại chọc ghẹo đôi câu '' Nghe nói lão bà từng làm cho phủ quan gia ,chẳng lẽ phủ quan gia còn không bằng phủ của tiểu phú thương sao ? '' Lão bà nghe xong bèn đáp ngay : '' ta đúng thực là đã làm ở phủ quan gia nhưng chỉ là tiểu quan so với nơi này đúng thật là không thể bì nổi , với lại phủ quan lớn e rằng cũng không thể bằng được ! '' Tiểu cô nương phía '' Ồ '' lên một câu thích thú ,sau đó cũng không đáp lại gi nữa tựa hồ rất vừa ý với những gì bà lão vừa nói . Còn về bà lão thì vẫn mải mê nhìn ngắm trang viên phú gia mà không khép được miệng cười . Lão bà được đưa đến con đường phía tây của trang viên dẫn đến một trạch viện lớn , đường hành lang dẫn đến trạch viện trải đầy hoa tươi , vô vàn loài hoa đẹp mà lạ mắt , khiến cho bà lão không nhịn được mà muốn chạm vào . Nhưng hoa còn chưa kịp chạm vào thì tiểu cô nương trước mắt đã quay lại ,làm cho bà giật mình một phen . Còn chưa kịp phản ứng lại tiểu cô nương đã nhắc nhở : '' Lão bà bà , đừng động chạm linh tinh .chậu hoa bà vừa chạm có giá 150 lượng bạc đấy , cẩn thận một chút !'' Lão bà bà nghe xong mà muốn hoa mắt chóng mặt , rồi lại nhìn một đường hành lang dài trải đầy hoa tươi đẹp đẽ kia . miệng lắp bắp vẫn không thể tin được hỏi lại '' t ...toàn bộ 150 lượng hay là chỉ một chậu này ? tiểu cô nương ngươi nói sai đúng không ? '' '' lão bà không nghe nhầm đâu , 1 chậu giá như vậy , có chậu còn hơn cả thế !

Lão bà bà nghe xong thiếu chút muốn ngất xỉu , phải nói rằng ngân lượng đâu phải thứ dễ kiếm gì .Một chậu hoa thôi cũng đủ để bà sống hết cuộc đời rồi , Vọng gia này quả thật nhiều tiền .Không biết kiếp trước người ta tích cái đức gì mà kiếp này lại có thể giàu có cỡ này .

Dọc đường đi gặp qua vài tốp người hầu , bọn họ vừa gặp đã nhất mực cúi đầu chào hỏi vị cô nương này .Lại nhìn y phục trên dưới chỉnh tề , trên đầu cài một bông hoa tươi thêm một chiếc trâm vàng nhỏ , khuyên tai ngọc trắng muốt hình giọt nước .Thoạt nhìn xinh đẹp đoan trang , nếu gặp ở bên bà sẽ không bao giờ nghĩ đến đây chỉ là một nha hoàn ,chí ít cũng phải là khuê tú nhà lành .

Đi một hồi trạch viện lớn nằm ngay trước mặt

''lão bà bà đợi đây một lát ! ta vào thông báo tiểu phu nhân một tiếng ''

''vâng , cô nương đi thong thả ! '' lão bà bà cẩn thận nói

Thời gian không nhanh không chậm , cánh cửa lớn mở ra , lão bà bà được gọi vào .Trạch viện rộng lớn nguy nga , bên trong bày bố vô vàn bảo vật . phía tây trạch viện đặt một tượng phật bằng ngọc thạch lớn cỡ một mét , mùi trầm hương thoang thoảng từ đó phát ra .

Tiểu phu nhân trong miệng cô nương kia cũng vén rèm từ trong đi ra , tay cầm cây quạt phe phẩy che đi nụ cười rang rở ,tựa hồ đang đùa giỡn với nha hoàn bên cạnh .

Lão bà bà đánh mắt thật nhanh lướt qua từ trên xuống dưới ,đánh giá một lượt . Tiểu phu nhân này trên đầu đầy trâu báu , đôi mắt sắc sảo , môi đỏ răng trắng ,đôi má hơi ửng đỏ .dáng người nhỏ nhắn . Nhìn thì rất đẹp nhưng lại không phải kiểu đẹp dịu dàng , lão bà bà nghĩ mãi cũng không nghĩ ra câu từ để diễn tả . Nói chung chỉ cần một ánh mắt của nàng cũng đủ làm cho người khác phải e sợ .

'' Tiểu phu nhân em dẫn người tới rồi ! ''

'' Tham kiến tiểu phu nhân ''

'' Lão bà bà đến rồi à , mau ! ngồi xuống '' Tiểu phu nhân ngồi xuống chiếc bàn lớn , hạ chiếc quạt ra hiệu cho bà ngồi xuống .

Lão bà bà rụt rè tiến đến chiếc ghế đối diện bàn lớn , lại có chút e ngại , làm gì có lý nào nô tỳ lại ngồi cùng bàn với chủ tử .Nghĩ thì nghĩ vậy mà vẫn theo hướng ghế mà ngồi xuống , nhưng mông còn chưa kịp ngồi xuống thì

''Lão bà bà , bà bà ghế của bà ở đây ! '' Tiểu nha đầu cười khúc khích mang một chiếc ghế gỗ nhỏ mang đến .

Lão bà bà mặt đỏ au ngại ngùng , lúng túng đứng dậy , miệng lẩm bẩm hướng tới Tiểu phu nhân tạ tội '' nô tỳ đáng chết ! nô tỳ đáng chết ! ''

Tiểu phu nhân bên này bật cười thành tiếng '' ha ha ha ha, tam nha đầu ngươi thôi trêu trọc lão bà bà đi , người ta lớn tuổi như vậy ngươi cũng không tha nữa '' Vốn là tiểu nha đầu kia có thể mang ghế đến sớm lại cố tình để cho lão bà bà hiểu nhầm sau đó mới mang ghế đến , đúng thật là .

Lão bà bà nghe đến đây mới biết hóa ra nha đầu kia cố tình đùa giỡn mình , cũng đành thuận theo cười vui vẻ .

''Thời gian cũng không nhiều nói chuyện chính đi , nghe lão bà bà có kinh nghiệm chăm sóc các vị tiểu thư quyền quý ,bèn nhờ bà chăm sóc nhị vọng tiểu thư nhà ta ,chỉ cần bà chăm sóc tốt ,ngân lượng không thành vấn đề ! ''

''Đa tạ Tiểu Phu nhân ,Nô tỳ nhất định chăm sóc tốt cho Vọng nhị tiểu thư ! ''

Tiểu phu nhân đây là con dâu cả của Vọng gia , tuổi còn nhỏ mà đã quản lý trong ngoài Vọng gia . Đừng nhìn vẻ ngoài của nàng vui vẻ cười cợt thân thiện mà lại thập phần thân thiết mà lầm tưởng rằng nàng hiền lành dễ gần . Nếu mà dễ gần thân thiện lại không thể lo lót Vọng gia trong ra ngoài như một như vậy .

Còn về Vọng nhị tiểu thư là viên minh châu trong tay lão thái thái ,lão phu nhân và lão gia . Vọng gia tuy gia lớn nghiệp lớn lại thiếu hụt về đường con cái , lão thái thái chỉ sinh được hai người con một là lão gia và muội muội của lão gia , đến đời lão gia thì sinh được thêm 6 người con nhưng tiếc là trai nhiều hơn gái , con trai sinh ra thì khỏe mạnh hoạt bát , nhưng hễ sinh con gái thì đều mệnh yểu chết sớm , khó khăn lắm mới có một vị tiểu thư sống đến tận bây giờ.

Nhưng sức khỏe lại một ngày một yếu , tựa hồ cũng không sống được thêm được bao lâu nữa . Lão thái thái và lão phu nhân ngày đêm ăn chay niệm phật , mỗi tháng đều dành hết 7 ngày để làm công đức tại chùa chỉ cầu mong tích thêm được một ít phúc đức đổi lại một ít dương thọ cho Vọng nhị tiểu thư .

'' Nha đầu tiểu tam kia mau ! đi lấy nhân sâm của cô gia mới mang về qua đây ,đưa cho bà bà mang về sắc thuốc cho nhị muội ! ''

''Vâng tiểu phu nhân , em đi lấy ngay cho người đây ! ''

Lão bà bà nhìn thấy một khay nhân sâm , củ nào củ ấy vừa to vừa nhiều rễ , chí ít cũng phải vài chục năm tuổi . Bà làm ở phủ tiểu quan lại cũng có thấy vài lần ,cũng không thấy làm lạ . Chỉ có điều lạ ở chỗ một tiểu cô nương mà đã dùng nhiều sâm như vậy để bồi bổ có vẻ hơi lạ .

Vọng nhị tiểu thư ở phía đông , bao quanh viện là một hồ nước xanh ngắt , dưới nước nhìn thấy từng đàn cá bơi quanh mấy đóa hoa sen .Một chiếc cầu đỏ bắc ngang hồ dẫn tới trạch viện giữa hồ . trạch viện này có hai tầng . không to như của tiểu phu nhân , nhưng lại mang phong cách đặc biệt lạ .Hoa tử đằng dây leo bám xung quanh mái nhà rũ xuống như tấm mành hoa tím nhìn vô cùng đẹp lại tạo ra cảm giác rất dễ chịu .Chỉ tính riêng viện của Vọng nhị tiểu thư cũng có đến 9 nha hoàn và 3 người hầu cận .Bây giờ thêm lão bà bà nữa là 13 người .

Bên kia viện Vọng nhị tiểu thư nằm trên giường nhỏ ngoài hiên phơi nắng , thân thể nhỏ bé gầy yếu khiến người khác đau lòng .

Đúng vậy đó chính là ta Vọng nhị tiểu thư , hôm nay ta lại phát bệnh rồi ! toàn thân không còn chút sức lực , đến xương cốt cũng cùng lúc làm phản đau nhức vô cùng .Ta khẽ đánh mắt sang nhìn Đông tỷ đang bê điểm tâm đi đến cố nén đau run rẩy nói : '' Đông tỷ , ngày mai làm phiền tỷ rồi ! ''

Đông tỷ nghe xong mau chóng đặt điểm tâm xuống chiếc bàn bên cạnh , rút chiếc khăn trong tay áo ra lau vội mồ hôi trên trán ta , ta thấy mắt nàng đỏ au .nàng không thèm đáp lại ta , nhưng ta cũng không để tâm được nhiều vì đau đớn càng ngày càng lớn ,ý thức của ta càng ngày càng nhỏ , tệ hơn nữa ta mất đi ý thức .

Lúc còn nhỏ một năm ta chỉ phát bệnh một lần , mỗi lần phát bệnh là hai canh giờ , lúc đó ta nghĩ à chỉ là hai canh giờ thôi mà ta có thể chịu được . Có thể sống là may mắn lắm rồi ,chút đau đớn này có là gì đâu . Mẫu thân ,phụ thân thường nói rằng bệnh có thể chữa , nhà ta nhiều tiền như vậy sao không thể chữa nổi căn bệnh cỏn con này . Ta tuyệt nhiên cũng nghĩ vậy , nhưng căn bệnh này dường như không hết mà còn trầm trọng hơn theo thời gian, , tần suất tăng thì 1 lên thành 2 , từ 2 canh lên 3 canh giờ .... đến bây giờ là 10 lần mỗi lần kéo dài 12 canh . Làm cho ta đến sống cũng không dám sống nữa !

Đông tỷ lập tức gọi mọi người khiêng ta vào bên trong viện , dùng dây thừng trói tứ chi của ta vào bốn cạnh giường .Bên kia vẫn như mọi khi Nha đầu tiểu hỷ đang khóc nấc lên , nói mấy câu đại loại như tiểu thư mệnh khổ , không có người tiểu hỷ làm sao mà sống ! . Thực sự mỗi lần nhìn thấy nha đầu này khóc ta lại có chút vui lòng , nghĩ đến nếu một ngày sang bên kia hoàng tuyền có khi xin tổ mẫu đưa nàng theo cùng như vậy lại chẳng cần lo lắng xuống hoàng tuyền cô đơn rồi .

Nghĩ vậy ta liền cố nặn ra một nụ cười nói : '' Tiểu hỷ yên tâm , tiểu thư nhà ngươi có qua bên đó cũng nhất định đem theo ngươi đi cùng ! không cần phải khóc ! ''

Tiểu hỷ nghe xong mặt mày xanh mét , cũng quên cả khóc luôn ,nàng ta bật dậy vội vàng nói '' chắc chắn là tiểu thư mất ý thức rồi ! mau lấy khăn bịt miệng tiểu thư lại ''

Đông tỷ bên kia nghe vậy lườm tiểu hỷ một cái , lại sờ sờ sợi dây thừng siết chặt cánh tay hỏi ta '' nô tỳ đã làm theo ý người rồi , tạm thời chưa kinh động đến thái thái và mọi người , đợi qua đêm nay mới thông báo !người còn gì muốn dặn dò không ?''

Không thông báo bây giờ vì ta không muốn mọi người nhìn thấy ta như vậy buổi tối sẽ không ngủ được mà trông nom ta , không thông báo vì ta không muốn họ nhìn thấy bệnh của ta ngày càng nặng hơn , ta có một ý nghĩ xấu xa là muốn cho mọi người nghĩ ta đã khỏe lên ,dù sao thì ta cũng sắp chết vậy hà cớ gì là cho mọi người thêm lo lắng .Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện .Hoặc cũng có lẽ là ta không muốn họ thấy ta chết ,chỉ đơn giản vậy mà thôi .

Ta nhìn vào sợi dây kia trả lời '' Có ''

Đông tỷ hốt hoảng '' sợi dây siết chặt tay người sao ? ''

'' Không phải , hơi lỏng ! ''

Nha đầu hoa nhi mắt ửng đỏ lo lắng nói : '' đã chặt như thế này rồi người còn kêu lỏng , người thật sự muốn chết như vậy sao ? ''

nàng sờ sờ cổ tay ta dưới sợi dây là những vết vẹo lớn , vết tích của những năm tháng ta giành giật sự sống .Vết thương trồng vết thương sẽ thành sẹo , ta như vậy cũng chỉ có con đường chết .

Rút trong người ra chiếc khăn tay rồi lại tháo sợi dây ra nàng quấn khăn tay vào cổ tay ta rồi mới buộc dây lại ,tựa hồ đã tìm được phương pháp ít tổn thương ta nhất .Những nha hoàn khác thấy vậy cũng làm theo .

Lão bà bà mới đến lại chẳng hiểu sự tình gì , vừa cất được nhâm sâm vào dược phòng . Muốn đi thăm quan vòng quanh lại không có người chỉ dẫn , bèn tìm kiếm xung quanh . Đúng lúc thấy ta được khiêng vào , lúc này ta trông không khác gì cái xác chết lắm , một cánh tay buông thõng xuống không trung tà áo lụa trắng mỏng manh phất phơ ,khuôn mặt tím tái không có tý sắc huyết nào .Nhìn không kỹ còn tưởng họ cáng xác chết ấy chứ .

Lão bà bà lấy tay bịt chặt miệng , rón rén tiến lại cửa phòng nghe thấy hết tất thảy mọi chuyện . Thiết nghĩ chuyện này cũng trọng đại , ai lại trói tiểu thư như thế kia bèn chạy nhanh sang tây viện thông báo .

Bạn đang đọc Vong Tiên ! Duyên khởi sáng tác bởi thuydao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuydao
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.