Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bà Ngoại

Phiên bản Dịch · 1244 chữ

Chương 1: Bà Ngoại

Tôi sinh vào ngày 20 tháng 8 năm 1986, âm lịch là mười lăm tháng bảy .

Trung Quốc có bốn quỷ tiết*, theo thứ tự là 3/3, tết thanh minh, 15/7, 1/10. Tết thanh minh và ngày 1/10 là quỷ tiết để tảo mộ, biểu đạt ơn nghĩa với tổ tiên. Vào ngày 3/3 ở Giang Hoài, Giang Nam có truyền thuyết hôm ấy sẽ có quỷ hồn ẩn hiện . Nhưng 15/7, có nơi là 14/7, lục đạo mở, quỷ môn rổng rãi, cô hồn dã quỷ du tẩu, là ngày âm khí thịnh nhất .

*Ngày lễ dành cho quỷ

Đương nhiên, đây đều là truyền thuyết dân gian, không nhất định phải tin. Những ngày này đều là quỷ tiết của dân gian, cũng giống như Tết âm lịch của Đạo giáo, hoặc Lễ vu lan của Phật giới, đều có tính chất đặc thù riêng.

Tôi đọc sách từ sớm, tốt nghiệp trung học khi mới mười sáu tuổi, so với những bạn học cùng lớp tôi nhỏ hơn họ hay tuổi. Này không phải tôi thông minh mà vì ở nơi tôi sống là chỗ khá xa xôi, đối với tuổi tác nhập học không để ý lắm. Việc này khiến tôi cứ thế tốt nghiệp trung học sớm, kết quả ra đời cũng sớm hơn người khác.

Năm 2002 tôi bắt đầu đi làm công, chẳng khác nào lục bình trôi sông, phiêu bạt khắp nơi. Bảy năm đó tôi từng tới rất nhiều nơi, Nghĩa Ô tại Chiết Giang, Phật Sơn ở Quảng Đông, Trung Sơn, Đông Quan, Châu Hải, Thâm Quyến đều có dấu chân tôi, từng làm qua độc công của qua nhà máy Phổ Công, mở quán bán hoa quả ở vỉa hè, đầu bếp của cửa hàng Pizza, công nhân ở công trường, bảo hiểm, lễ tân, người bán hàng . . . Năm 2005 còn bị đồng hương lừa đến Hợp Phì thành một tên đa cấp .

Thời điểm tôi nghèo nhất ba ngày chỉ ăn hai cái màn thầu, thời điểm giàu nhất có hai ngôi nhà ở nội thành Đông Hoàn cũng một chiếc xe hơi.

Khi con người chỉ ở cố định một chỗ tất nhiên cũng vòng quanh những mối quan hệ cũ kỹ, chỉ biết ăn ngủ và thỏa mãn dục vọng cá nhân. Thế nhưng tôi tha hương phiêu bạt một thời gian dài chứng kiến được cuộc sống muôn màu cùng vô số cố sự. Tỉ như những chuyện ở mơi công cộng, tỉ như mặt tối của xã hội như vô số những người bốc phét hoặc như Đông Quan. (Lúc này bộ phim All the Way to the West rất hot, phổ biến vô cùng, hẳn biên kịch đi tới nhiều nơi nên sưu tầm được vô số câu chuyện dân ca hoặc các câu chuyện địa phương có thật.)

Khoảng thời gian ấy học hỏi được rất nhiều, có điều tôi không biến nhân sinh của mình sắp mở ra một bước ngoặc mới.

Cuối thánh 8 năm 2007 bà ngoại tôi bệnh nặng.

Vốn đang cùng người hùn vốn mở cửa hàng trang sức ở Đông Hoàn tôi nhận được tin thì lập tức về nhà.

Lúc đó tôi đã có xe riêng, là một chiếc Passat màu xanh lam. Có điều vì không biết đười nên tôi ngôi xe giường nằm tới thẳng huyện của bà ngoại, lúc ấy tôi không biết con đường dẫn mình tới một cuộc sống hoàn toàn mới.

Quê tôi ở Tây Nam, là nơi sinh sống của dân tộc thiểu số, phía đông của Tương tây, nơi cửa vào của Thập Vạn Đại Sơn.

Nói tới Tương Tây, có người sẽ nghĩ tới Phượng Hoàng cổ thành, có người phố cổ Hoài Hóa, đương nhiên, cũng có người sẽ nghĩ tới cản thi, cổ độc và thổ phỉ ở Tương Tây.

Về mặt địa lý mà nói, kỳ thật nơi đó cũng có thể coi là một phần của văn hóa Tương Tây.

Tỉ như thổ phỉ, đọc qua Tương Tây Phỉ Ký, hẳn các đồng chí cũng tưởng tượng được một chút về nơi đó của chúng tôi: Núi hoang, núi độc và những thứ không có ở thành thị.

Đương nhiên, chủ yếu do núi cao đường hiểm, giao thông không thông, hơn nữa nhiều người lại ít, còn quá nghèo. Trước giải phóng, nơi này có rất nhiều sơn dân, ban ngày cày ruộng chăm nuôi gia súc, ban đêm mài dao làm thổ phỉ.

Bình thường bọn họ chẳng khác nào nông dân, khi là thổ phỉ lại chẳng khá dã quỷ của địa ngục.

Đây là một loại chức nghiệp, cũng là một loại tập quán .

Lại tỉ như cổ độc, có người nói đây là mê tín phong kiến, cũng được, xem như phong kiến mê tín đi, bởi vì trước đó tôi hai mươi hai tuổi cũng nhận được sự giáo dục về chủ nghĩa duy vật cho rằng trên thế giới không có quỷ hồn, cương thi hay mấy thứ loạn thất bát tao, vô cùng kỳ lạ tồn tại.

Tuy rằng, ở vùng của chúng tôi có rất nhiều truyền thuyết, tuy rằng, bà ngoại tôi là một người nuôi cổ .

Hoa Quốc thời xưa, đặc biệt ở vùng sâu vùng xa có rất nhiều người không nhận được sự giáo dục chính thông, người dạy ngọc hoặc người truyền đạt tri thức đề là những nhân sĩ có tín ngưỡng, tỉ như Đạo giáo, Phật giáo… cùng với một số ít tín ngưỡng của người dân tộc, mà người truyền bá tri thức cho vùng quê nơi tôi không ai khác chính là bà ngoại tôi, bà là một bà đồng của Miêu tộc.

Vu thuật Miêu Cương kết hợp rất nhiều từ ma thuật, y học, vu học các kiểu, cũng có những thứ rất khó chấp nhận được, tỉ như những thức uống bậy bạ mà bà đồng nào đó kêu bạn dùng, ví dụ như hỗn hợp máu gà viết trên giấy vàng, chu sa, nước cháo cùng với mấy thứ lung tung khác, đốt lên rồi bỏ nước vào uống.

Trong ứng tượng của tôi, bà ngoại là một bà lão nhỏ con gầy nhẵn, ăn nói cẩn thận, mũi quặp như mũi ưng, răng rụng gần hết, luôn cúi mặt xuống. Hiện bà đã hơn 80 tuổi, cả đời sống trong Miêu tộc, chuyên coi bói, chữa bệnh, trừ quỷ, xem phong thủy cho mọi người, người sống tại đây vô cùng tôn kính mà.

Mẹ tôi nói bà bị bệnh ung thư, là ung thư dạ dày thời kỳ cuối, hẳn là không chữa được .

Khi xe giường nằm về tới huyện thành quê tôi là hơn 7 giờ tối, huyện nhỏ nên không có xe buýt, bình thường sẽ có ba chuyến xe đi xuống trấn, chuyến cuối vào lúc 5 giờ 30. Tôi rất lo nên tìm đại một chiếc taxi cũ kỳ, cò kè mặc cả xong, sau hai giờ cũng tới trấn.

Không ai đón nên tôi tự mình trở về. Lần cuối cùng về nhà là đầu năm 2005, khi ấy theo Hợp Phì bán hàng đa cấp vừa vạn đi ngang qua nên ghé lại, thoáng cái đã hai năm. Mà tôi từ một tên nhóc hai tay trống không hiện tại đã có chút tài sản.

Dịch giả: Không Ăn Không Vui

Bạn đang đọc Vu Cổ Huyền Bí của Nam Linh Khoa Phật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngănkhôngvui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.