Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ải Loa Tử Xuất Hiện

Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Chương 6: Ải Loa Tử Xuất Hiện

Thôn ở gần đây nhất được gọi là Sắc Lấp, nằm sâu trong núi, đa phần đều là ruộng bậc thanh, rừng lại là nơi được bảo hộ nên không khai thác gì được, là một thôn nghèo, vì thế có vài người rời khỏi thôn đi nơi khác làm ăn, cả đời cũng cahnwrg về. Trong làng có một ông già, vì còn mẹ nên không đi được, suốt này vất vả làm ruộng, 38 tuổi đầu vẫn chưa có vợ. Năm trước, có một ngày đột nhiên hắn chạy vào tiệm vàng trong huyện để bán 3 cân vàng, thu về được cả chục vạn. Về sau tiệm vàng ấy ép giá hắn xuống 200 vạn, hắn bán đi vẫn được 30 vạn đấy.

Tôi thầm nghĩ không biết hắn ta làm sao mà may giữ thế.

Cậu nhỏ nói vận khí hắn tốt, tổ tiên phù hộ, sau khi hắn trở về lại chuẩn bị lên trấn trên làm ăn nhỏ. May mắn là thế nhưng làm người không nên đắc ý. Không lâu sau chủ tiệm vàng là Hoàng lão dẫn theo một đám người tới tìm hắn, nói rằng vàng hắn bán sau một đêm biến thành đống phân trâu, muốn hắn trả lại tiền cho lão… vàng làm sao biến thành phân trâu được? Rõ ràng muốn khi dễ hắn ta, kết quả nói một hồi không được gì, Hoàng lão ra tay đánh hắn, sau đó còn kiện cáo um sùm, không biết quá trình thế nào mà tòa phán hắn ta lừa gạt, mới được thả năm nay thôi

Tôi lại hỏi tại sao lại phá thế? Lúc mau bán kiểm hàng xong xuôi Hoàng lão mới chịu đưa tiền chứ? Cậu nhỏ nghe vậy chỉ cười nói, Hoàng lõa có người chống lứng, ông ấy chỉ chỉ lên trời, lắc đầu vài cái, không nhiều lời nữa.

Tôi thấy trời bắt đầu tối bèn lên tiếng:

- Trời tối quá rồi, về thôi.

Thế là ba người quay bước trở về.

Tôi ở đây hai ngày, ban ngày tuần rừng, ban đêm đọc sách. Núi rừng ẩm thấp, muỗi to đùng, rắn rết nhiều vô kể, điều kiện rất gian nan, có điều tôi không để ý, thời điểm xuôi nam lập nghiệp tôi chịu khổ không ít, từng ngủ dưới gầm cần hay ngoài công viên, ở đây có giường chiếu, màn che đã rất tốt rồi. Vì không có TV nên sinh hoạt hằng ngày khá nhàm chán, chỉ có thể đọc sách cho qua thời gian.

Tuy trong núi những vẫn có cậu nhỏ và Lý ca làm bạn, thời điểm không nói chuyện âm thanh yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng côn trùng hát khiến tâm trầm tĩnh hơn, đọc sách cũng dễ tập trung.

Đọc nhiều mới phát hiện kỳ thật Trấn Áp Sơn Loan Thập Nhị Pháp Môn không chỉ có vu thuật và y thuật mà là rất nhiều đạo thuật kết hợp, ví dụ như Vu Cổ nguyên thủy, Phật giáo và các loại bí thuật, huyền học hàng đầu khác. Thậm chí còn có những truyền thuyết mà ít ai biết, người viết cuốn sách này tên là Sơn Các Cổ, người ghi chú là Lạc Thập Bát.

Thời gian dần trôi, tôi đọc sách ngày càng say mê hơn.

Theo tiến độ đọc, tôi bắt đầu tiến vào một thế giới hoàn toàn mới, cảm giác như cuộc sống bình thường nay bị thay đổi hoàn toàn. Trong sách có nhiều thứ nghe rất khó tin nhưng cũng có những thứ rất có lý, trong đó là những kiến thức liên quan tới nuôi cổ, hàng ma, nuôi tiểu quỷ, tạo cương thi.. khiến người ta cảm thấy kinh tởm.

Việc liên quan tới Sơn Tiêu cũng được ghi chép trong đây. Đây là một loại sinh vật có thể tự do lui tới trong linh giới lẫn hiện thực, trời sinh xảo trá nhưng không hung tàn, thích trêu cợt con người, tính hay mang thù, thích ăn quả thông và khoai lang leo giàn, chỉ xuất hiện ở rùng sâu núi thẳm ít người lui tới, ngẫu nhiên cũng tới nhà dân trong núi, trêu cợt con người.

Tôi chờ hai ngày cũng chẳng thấy Ải Loa Tử trong truyền thuyết, vào ngày thứ ba liền vào huyện thành với cậu nhỏ, ông ấy đi gặp bạn, tôi lại mua vài cân quả thông cùng một giỏ khoai lang, hương nến, trứng gà ta, dây đỏ, gạp nếp, đao săn, dây thừng và lưới…

Sau khi về nhà mới chọn vài bùa tài trong di vật của bà ngoại, xong xuôi thì ngày thứ tư trở về phòng ở trong rừng.

Đêm hôm đó ảnh trăng đặc biệt sáng tỏ, tôi rải hạt thông và khoai lang xung quanh sườn núi rồi lẳng lặng ngồi chờ.

Rừng sâu nước độc có dã thú, tất nhiên cậu nhỏ không an lòng, lúc đầu ông ấy kêu tôi vào huyện nghỉ ngơi vài hôm, có điều nghe tới vụ án giết người bầm thây đang diễn ra ở Thanh Sơn Giới lại không an lòng, nhờ người khác trực dùm rồi ngồi canh cùng tôi. Muỗi trong núi vừa nhiều vừa to, có điều chúng tôi chẳng dám làm loạn, cậu nhỏ bôi cho tôi một tầng nước cỏ đen sì mới không bị côn trùng cắn. Tôi lẳng lặng ngồi chờ, cảm thấy cảnh vật xung quanh vô cùng rõ ràng. Hía trước là nhà máy san sát nhau.

Lúc tôi làm việc ở một nhà máy bảng mạch, vì mỗi ngày đều phải kiểm tra bảng mạch thật kỹ nên lâu ngày mắt có chút mờ, nhìn về phía xa không rõ lắm. Có điều trong đêm tối với ánh trăng sáng rõ thế này, tôi có thể nhìn rõ những thứ nhỏ nhất trong vòng 10 mét, kèm theo đó cơ thể tôi cũng ngày càng cường tráng, tinh lực dồi dòa, suy nghĩ nhanh nhẹn hơn nhiều.

Thời gian dần qua, tôi bắt đầu tin lời bà ngoại nói trước khi mất: Bà để lại cho tôi một di sản, muốn thừa kế phần di sản này tôi cần phải trải qua một đợt khảo nghiệm. Nếu vượt qua được sẽ ngày càng khỏe mạnh, bằng không chỉ có cái chết đang chờ phía trước.

Đêm đã khuye, ánh mặt trời dần ngã về tây, trong đêm vắng lạng không có gì ngoài âm thanh côn trùng kêu. Cậu nhỏ lớn tuổi, chờ chưa tới một tiếng liền mệt nên đã chạy về ngủ. Không khí trên núi lúc này ẩm ướt, lạnh vô cùng, tôi ngồi nghe âm thanh của rừng núi, trong lòng vô cùng bình tĩnh, phảng phất có dự cảm gì đó nên lẳng lặng chờ. Từ 9 giờ tối tới lúc này đã là bảy tiếng, thẳng tới bốn giờ sáng, chỗ ruộng dốc mới xuất hiện một bóng đen.

Thấy bóng đen đó, thần kinh tôi lập tức căng cứng.

Nhìn kỹ lại mới thấy một sinh vật như con chuột to ở bên ruộng dốc không ngừng gặm hạt thông, một chốc sau lại ăn khoai lang, còn dùng chân sau đào đào đất.

Thân thể tôi bất động, từ từ lấy gạp nếu và trứng gà ta đã chuẩn bị từ trong tủi ra. Bụng dưới có chút đau râm ran không nghiêm trọng lắm, tựa hồ như tiêu chảy, nhịn không được tôi lén lút xì hơi một cái, không có tiếng kêu nên càng thôi hơn, thối đến mức chính tôi còn khó chịu, ngay cả bọn muỗi to gần bằng châu chấu bay xung quanh cũng tản đi không ít.

Một lát sau, cây cối vang lên tiếng sột soạt, vài bóng đen chui ra.

Tôi không thấy rõ hình dáng, nhưng nhờ ánh trăng mơ hồ có thể biết chúng cao tầm ba mươi cm, đứng thẳng lưng, đầu đội thứ gì đó trông như mũ rơm.

Bạn đang đọc Vu Cổ Huyền Bí của Nam Linh Khoa Phật

Truyện Vu Cổ Huyền Bí tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngănkhôngvui
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.