Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giới Lung Điền Viên

Tiểu thuyết gốc · 3297 chữ

Trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Thác nước nhỏ bên hồ tô điểm cho khung cảnh nên thơ, một vài chú chim vô tư bay nhảy đang nghiêng đầu nhìn nhân loại trần truồng ngã ngồi ngay bên dưới tán cây gần hồ nước.

An Bình lúc này giật mình không nhẹ, không ngờ bên dưới hồ vẫn còn có một nữ nhân đang lặn dưới nước ngay sát bờ mà hắn lại không nhìn ra.

Bình tĩnh lại, An Bình khẽ nhếch miệng rồi bước tới nhìn xuống nữ nhân bên dưới nước.

Nữ nhân kia đôi mắt to tròn chớp vài cái nhìn xem hắn, đôi mắt ẩn chứa sự tò mò và thích thú ngắm nhìn hắn rồi lại di chuyển ánh mắt ngắm nhìn tiểu huynh đệ hắn, nhưng lạ là nàng vẫn không chịu thò đầu lên.

Hắn chỉ tay ra hiệu nàng lên bờ, nữ nhân kia lắc đầu nguầy nguậy. Sau đó hắn theo ánh mắt nàng liền nhận ra nàng đang đánh giá hàng họ của hắn, hắn liền giật mình rồi nhanh chóng dùng áo quấn quanh hông che đi cảnh xuân.

Lúc này nữ nhân kia mới dần dần ngóc đầu ra khỏi mặt nước. Lúc này, sau khi nhìn rõ ràng dung mạo của nàng đã khiến An Bình sững sờ trong giây lát.

Khuôn mặt xinh xắn ngây thơ đến tội, đôi mắt to tròn trong veo đặt bên dưới đôi mày liễu thanh tú, hàng mi dài hơi chớp, làn da mịn màng, chiếc mũi dọc dừa hơi cao, đôi má đầy đặn và đôi môi nhỏ nhắn hơi cong lên đầy quyến rũ.

Nếu lấy hình tượng hiện đại thì cứ xem xét khuôn mặt Lưu Diệc Phi trong tạo hình Tiểu Long Nữ rồi nâng lên xinh hơn, đôi mắt dễ thương hơn một bậc hẳn là tương đối giống. Nhưng xem xét kĩ hẳn là nàng vẫn còn nhỏ tuổi, nhìn khuôn mặt có lẽ chưa qua mười lăm tuổi.

Nàng chỉ lộ cái đầu lên lặng yên nhìn hắn khiến hắn nhìn không quá rõ thân hình nàng, nhưng khiến hắn kinh ngạc là nàng đang mặc nguyên y phục khi ở dưới nước.

Hắn bước tới, ngồi xổm xuống để nàng đỡ phải ngẩng đầu rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Nàng là ai???

- Nha nha...!!!

Một tiếng kêu thánh thót vang lên khiến hắn ngẩn ngơ, tiếng nàng thật dễ nghe, như tiếng một chiếc chuông bạc, lại như tiếng líu lo của hoạ mi. E là chỉ nghe thanh âm từ miệng nàng thốt ra cũng biết nàng là siêu cấp mĩ nữ rồi.

Nhưng rồi An Bình phục hồi tinh thần, đôi mắt khẽ nhíu rồi hỏi:

- Nàng có biết nói không???

- Y nha nha...!!!

Hình như tiểu mỹ nữ này không biết nói. Mà nhìn mặt nàng là biết ngay cả hắn nói gì nàng cũng không hiểu.

Gay a gay a!!!

Nhíu mày suy tư một lúc, An Bình chợt nhớ ra Lão Ma Quân, thử lục tìm xem có cách gì để giao tiếp không.

An Bình lùi lại, khoanh chân ngồi tựa dưới gốc cây, sau đó chìm vào suy tư.

Tiểu cô nương bỗng dần bước lên bờ, bộ y phục màu lam vì ướt sũng mà dán chặt vào người, phô ra thân hình ngạo nhân với dáng người cao cao, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ, vài lớp vải lụa không che đi được bộ ngực căng tròn điểm xuyết một chấm nhỏ nổi lên sau chúng, bộ ngực tuy không phải rất lớn nhưng đã có quy mô.

Mỹ lệ, ngây thơ, thanh thuần, tinh khiết, quyến rũ là những từ ngữ đưa ra để đánh giá cô nàng lúc này.

Nàng ta lúc này bước đến gần An Bình, đôi mắt khẽ nhìn từ trên xuống dưới toàn bộ thân hình hắn, nàng nhìn đến các vết thương trên người hắn nhiều hơn, đôi mắt xuất hiện sự thương xót.

Nàng khẽ vươn cái đầu nhỏ đến gần bắp tay phải của An Bình, nơi có một vết rách dài chừng mười cm rồi khẽ chu môi thổi như muốn làm dịu cơn đau cho hắn.

Còn An Bình lúc này lại đang chìm trong biển kí ức Lão Ma Quân, tìm ra phương pháp giao tiếp trực tiếp bằng ý thức.

Cái phương pháp này cũng không hiếm thấy nên chỉ chốc lát An Bình đã tìm ra.

Mở mắt ra, vừa lúc đập vào mắt là hình ảnh khiến An Bình ngớ người. Không biết từ bao giờ chiếc áo quấn quanh hông hắn đã bị gỡ ra ném sang bên, còn tiểu mỹ nữ đang chu môi...thổi phù phù cho tiểu huynh đệ của hắn, đôi mắt vẫn mở to nhìn ngắm chỗ đó. Mà bị kích thích, tiểu huynh đệ của hắn đang dần nổi lên biểu tình.

- Nàng đang làm gì???

An Bình giở khóc giở cười thò tay với lấy chiếc áo rồi che lại nơi đó. Tiểu mỹ nữ ngẩng đầu, khuôn mặt hơi cau có, đôi mắt u oán, gò má phồng lên tỏ vẻ bất mãn.

- Y nha chi chi

Lúc này An Bình mới kịp định thần, nhanh chóng dùng ý chí toả ra, tiếp xúc trực tiếp vào người nàng, tâm niệm khẽ động liền trực tiếp truyền vào ý niệm liên hệ.

- Ngươi xấu, sao lại giấu nó???

Một ý niệm truyền đến khiến An Bình hơi ngỡ ngàng, có chút không quen kiểu giao tiếp này. Một lát sau hắn truyền lại ý niệm

- Thứ này ngươi không được tùy tiện nhìn, không phải đồ chơi.

- Nhưng ta cần nó...

- Không thể nào

Hắn giật mình thốt ra, không hợp lý, không có lý do gì để một mỹ nhân vừa gặp hắn đã yêu, muốn trao cho hắn chứ?

- Chi chi nha y y.

Cô nàng bất mãn, vừa rồi rõ ràng nghe hiểu hắn nói, sao giờ lại không rồi.

Cười cười, An Bình ngón tay giơ lên, khẽ điểm lên mi tâm nàng, một đạo hồn ấn chui vào trán nàng, chỉ nháy mắt hắn đã cảm nhận được mối liên kết giữa hai người.

- Này, ngươi làm gì vậy???

Nàng ta chớp chớp mắt to hỏi An Bình, sao bỗng nhiên nàng cảm thấy thân cận với hắn một cách lạ thường. Lúc này tại khoảng cách gần, An Bình chú ý đến nàng trên thân có một mùi hương dịu nhẹ, phải rất gần mới có thể ngửi thấy, quả thật rất thơm, tươi mát, thanh tĩnh.

- Nàng tên là gì???

Hắn nhẹ giọng hỏi, vừa rồi hắn lục tìm cách liên lạc với nàng liền tìm thấy cách để hắn và nàng có thể giao tiếp hoàn toàn không trở ngại ngôn ngữ, đó là gieo hồn ấn vào ý thức nàng, hoặc để nàng gieo hồn ấn vào ý thức của hắn.

- Tên??? Tên là cái gì???

Nàng tò mò, mon men bò lại gần hắn rồi ngồi cạnh hắn.

- Nàng không có tên, vậy ta đặt cho nàng cái tên vậy.

An Bình hơi trầm ngâm rồi nói:

- Gọi nàng là Thủy Mộng đi, bởi vì ta gặp nàng ở dưới hồ nước, có vẻ như một giấc mộng.

Nói vậy cũng không sai, linh hồn hắn phiêu đãng cả trăm tỷ năm, không ngờ được trong lúc bất chợt lại thôn phệ một tàn hồn phiêu lãng, từ đó cảm ứng được cỗ thân thể này, không ngờ từ đó lại nhận được kí ức của một tồn tại kinh khủng. Tùy tiện tìm nơi an toàn để nghỉ ngơi chữa thương lại tìm đến một hồ nước, trong hồ lại gặp một tiểu mỹ nhân cực kì thanh thuần, ngây thơ.

Mọi chuyện giống như có chút...hơi thuận lợi.

- Thủy Mộng, vâng thưa chủ nhân!!!

Bỗng nhiên Thủy Mộng đứng dậy, cúi người thi lễ với An Bình. Giờ phút này An Bình lại giật bắn người, tại sao đang êm đẹp lại chủ nhân???

Rồi từ phía hồn ấn liên kết giữa An Bình và Thủy Mộng bỗng truyền ra một đạo tin tức, An Bình khẽ thì thầm:

- Giới Lung Điền Viên!

Giới Lung Điền Viên là một tiểu càn khôn giới, vốn là một bí cảnh có đại dụng để gieo trồng linh dược, kì trân dị thảo, sau đó được một Đại năng dùng vô thượng thần lực luyện hoá thành một hộ tí đeo trên tay.

Nhưng sau một trận thần chiến vạn năm trước, hộ tí bị đánh nát, rớt xuống nơi này phần lớn nhất, cũng là trung tâm của hộ tí.

Sau khi rớt xuống thì mảnh hộ tí liền dung hợp với hoàn cảnh xung quanh. Đỉnh núi, thác nước và một số khu vực đã thu nhỏ nhiều lần so với diện tích vốn có của nó, bởi theo thông tin thì đỉnh núi có thác nước này vốn cao vạn trượng, hơn nữa là kiến trúc thượng giới thì cực kì chắc chắn, nhưng đỉnh núi này hiện tại chỉ cao vài chục trượng, thác nước cũng chỉ rộng mười mấy thước.

Thật không ngờ, khu xung quanh hồ nước này, bao gồm cả thác nước và đỉnh núi đều là một phần của Giới Lung Điền Viên, tại nơi này tổng cộng có một đỉnh núi, một thác nước, một khu rừng, một bình nguyên nhỏ và mười mẫu Linh thổ dùng để gieo giống linh dược.

Tổng diện tích khoảng tám ngàn dặm.

Mà đây cũng chỉ là một phần ba tổng diện tích trong chiếc hộ tí. Theo thông tin nhận được thì còn một đầm lầy, một hoả sơn, một băng sơn và một con sông nữa.

Còn Thủy Mộng lại là khí linh của chiếc hộ tí, bởi vì bị thương nặng nên toàn bộ kí ức đã biến mất. Bây giờ nàng hoàn toàn là một trang giấy trắng, viết gì thành đó.

- Khí linh???

An Bình đưa tay vuốt nhẹ má nàng, cảm xúc chân thật đến lạ. Đây rõ ràng là thân thể máu thịt, sao có thể là khí linh???

Thậm chí trong mớ kí ức của Lão Ma Quân cũng không hề có kí ức liên quan việc khí linh có thể có được một cơ thể chân thật.

Hơn nữa khí linh là không thể có tình cảm, đây là thiết luật, chúng giống như Al của Trái Đất hiện đại, tư duy của chúng là tổ hợp do vô số trí tuệ tạo ra.

Giống như hệ thống Con Mắt Thượng Đế kiếp trước An Bình hoàn thành, chúng có trí tuệ nhân tạo, hơn nữa tồn tại ở dạng lượng tử mới có thể trong nháy mắt khi năng lượng toàn thân hắn bùng phát liền dung hợp với ý thức của hắn tạo thành dạng linh hồn độc lập tồn tại.

Khí linh theo An Bình biết thì chúng cũng là dạng này.

Khó hiểu một lát An Bình cũng mặc kệ, dù gì thân thể hắn đến giờ vẫn chỉ là tạm thời gây dựng, chưa thể khỏi...

- Cái gì??? Vết thương của ta...

Lúc này An Bình bỗng giật nảy mình, thân thể hắn ngoại trừ còn chút đau đớn chật vật ra thì hiện tại đều đã khỏi hẳn, cảm giác lực lượng đã hồi phục bảy phần.

Ý niệm vừa động, hồn ấn toàn thân đã cho hắn biết, thương thế của hắn hoàn toàn khỏi hẳn.

Đôi mắt hắn không khỏi nhìn về phía Thủy Mộng. Như hiểu ý hắn muốn hỏi, nàng trả lời:

- Nô tỳ cảm thấy chủ nhân bị thương, chắc đau lắm, nô tỳ chỉ...chỉ thổi cho chủ nhân đỡ đau thôi. Giống như những con thú nhỏ bị thương lạc vào đây, nô tỳ thổi chúng liền...liền khỏi, vậy nên..nên...!!!

Vừa truyền ý niệm trả lời, Thủy Mộng lại có chút chột dạ, sợ An Bình không thích.

- Tại sao nàng lại coi ta là chủ nhân???

An Bình khó hiểu hỏi, hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản vậy chứ?

Thủy Mộng nghiêng đầu suy nghĩ, rồi hàm hồ trả lời:

- Nô tỳ không biết, chỉ biết cần coi chủ nhân là chủ nhân thì liền coi chủ nhân là chủ nhân.

- Cái gì chủ nhân, chủ nhân...ài!!!

An Bình vò đầu vì câu trả lời như không trả lời này.

- Vậy thì lúc nào nàng coi ta là chủ nhân?

Thủy Mộng liền trả lời ngay:

- Từ khi chủ nhân kêu đặt tên cho ta.

An Bình ngu người, chỉ như vậy đã thành chủ nhân, vậy nơi này tồn tại hàng vạn năm ở đây chẳng lẽ không có ai tới??? Nghĩ tới đây hắn liền tranh thủ hỏi:

- Vậy trước ta thì còn có ai vào đây không?

- Có nha, còn nhiều chứ, như con thỏ, tiểu xà, tiểu lang, có cả tiểu cẩu đều vào đây như chủ nhân.

Thủy Mộng hưng phấn trả lời, sau đó tiếp tục nói:

- Chỉ là chúng đáng yêu hơn chủ nhân.

Nàng vô tư nói, không để ý khuôn mặt đen xì của An Bình. Hắn thầm nghĩ nữ nô gì cứ ví chủ nhân như đám thú nhỏ vậy nhỉ???

- Nhưng mà chủ nhân có cái thòng thòng ở giữa hai chân thú vị lắm, nó khác hẳn của nô tỳ.

Nói rồi nàng nhanh chóng thò tay muốn vạch ra xiêm y rồi tụt quần xuống như muốn chứng minh. An Bình hoảng hồn, vội vàng ngăn lại nàng. Nói đùa chứ nàng nhìn quyến rũ kinh người, dù định lực hắn tốt cũng sẽ không tin tưởng mình. Dù sao trí tuệ của nàng còn thô sơ, hắn không muốn lợi dụng.

- Thôi được rồi, nàng gọi ta công tử đi, chứ chủ nhân ta không quen.

- Vâng, thưa chủ nhân!

- Là công tử!

- Chủ nhân!

-....!!!!!!!!!!!!!

Sau một hồi cố gắng, An Bình nhận thua.

- Ý ta là trước đây nàng từng gặp ai như ta...à không, gần giống ta vào đây không???

Cuối cùng, An Bình mặc kệ nàng xưng hô, hỏi vấn đề chính mà hắn đang thắc mắc nãy giờ. Thủy Mộng lại nghiêng đầu suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu:

- Có nha, có vật như chủ nhân, có hai tay, hai chân, nhưng nhìn tay dài chân ngắn mà nhiều lông lắm, toàn thân đen xì toàn lông là lông, nô tỳ sợ liền trốn.

- Ặc, cấp cứu...

An Bình ôm ngực, hắn đau tim. Đây rõ ràng là một loài linh trưởng nào đó. Nhưng rồi vẫn cố chấp hỏi:

- Vậy có ai có chân tay như ta, lại không có lông ở chân tay và mặt với thân mình không???

- Vậy thì không có, chỉ có chủ nhân vào đầu tiên. Nhưng mà...

- Nhưng mà sao???

An Bình gấp gáp hỏi, đây là câu trả lời quan trọng để hắn khẳng định vài suy đoán của mình.

- Nhưng mà giữa hai chân chủ nhân có lông a

-....!!!!

An Bình quyết đoán không nói chuyện với nha đầu kia nữa, nếu không ở thế giới này kiếm đâu ra thuốc trợ tim.

Như vậy là đã có thể khẳng định, khu vực Giới Lung Điền Viên này có tầng cấm chế hoặc trận pháp che chắn nào đó, mà hắn bởi vì một nguyên nhân ngẫu nhiên mà đi tới được đây. Mà nơi này chỉ ngăn cản nhân loại lại không ngăn cấm các loại dã thú.

Còn cách nhận chủ Thủy Mộng thì hẳn là chỉ cần đặt tên cho nàng.

An Bình chợt nghĩ tới, vậy mình có thể nhận chủ Giới Lung Điền Viên này không, dù sao thì đây vẫn là một mảnh pháp bảo. Nghĩ vậy, hắn thử dùng ý niệm câu thông ra ngoài, ai ngờ liền có một đạo thông tin khác phản hồi.

An Bình lại đơ người, nơi này có tới hai cách để nhận chủ, một là khi có đủ thực lực cưỡng ép luyện hoá, cách này là bình thường. Bất bình thường là cách thứ hai, sau khi thân thể đạt tới Luyện Khí cảnh, cùng linh hồn đạt được thuế biến lần một là có thể song tu với Thủy Mộng, sau đó dùng hồn lực thông qua song tu, giao dung với Thủy Mộng liền nhận chủ thành công.

Thân thể đạt tới Luyện Khí cảnh thì dễ hiểu, thế giới này trong trí nhớ của Hoành Thiên thì tạm thời biết đến Tu Thể nhị cảnh và Tu Khí tứ cảnh, bao gồm:

Một là Luyện Đồ cảnh, có cửu trọng tương ứng chín chính kinh

Hai là Luyện Thể cảnh, có lục trọng tương ứng bì, nhục, cân, cốt, tạng, giác.

Hai cảnh giới trên đều bao gồm đặt nền móng tu luyện gọi chung là Tu Thể nhị cảnh, sau là Tu Khí tứ cảnh bao gồm

Một là Luyện Khí cảnh, dựa vào linh vật, bước đầu hấp thu thiên địa linh khí, chứa đựng chúng trong cửu kinh bát mạch, ngưng ra kình khí.

Hai là Luyện Chân cảnh, võ giả tụ khí thành chân, ngưng ra chân khí.

Ba là Luyện Nguyên cảnh, cảnh giới này luyện chân hoá nguyên, ngưng ra chân nguyên.

Bốn là Luyện Cương cảnh, cảnh giới này cần bắt buộc võ giả lĩnh ngộ võ ý, dung nhập chân nguyên, dung nguyên phá cương, ngưng ra nguyên cương.

Hoành Thiên cũng chỉ biết đến đây, dù sao cha nuôi của hắn cũng chỉ đạt Luyện Chân cảnh, Hoành gia gia chủ thì đạt Luyện Nguyên cảnh.

Còn cấp bậc cao hơn thì An Bình thử dò tìm kí ức Lão Ma Quân cũng tìm không ra, dù sao lão là dân thượng giới chính cống, hệ thống tu luyện có sự khác biệt không ít. Chỉ là thời gian trú trong thân thể Hoành Thiên, lão cũng từng dò hỏi cảnh giới cao hơn thì chỉ được biết hình như là Khai Điền cảnh gì đó.

Mà cần Luyện Khí cảnh để nhận chủ nơi này hẳn là phải liên quan đến việc có thể hấp thu thiên địa linh khí.

Nhưng tại sao phải song tu với khí linh mới giao dung linh hồn được thì An Bình chưa hiểu, mà hắn cũng lười nghĩ tiếp, dù sao thì hắn còn lâu mới có thể đạt tới Luyện Khí cảnh.

Nghe nói Luyện Khí cảnh trẻ tuổi nhất của Bắc Bình Châu cũng đột phá khi đã ngoài hai mươi, cũng không phải hai cảnh giới trước khó cỡ nào, mà bởi vì Tu Thể nhị cảnh là cảnh giới đặt nền móng, càng đặt vững chắc thì thành tựu tương lai càng cao.

Nhưng cũng không thể ngâm quá lâu ở hai cảnh giới trên, bởi vì muốn đột phá Luyện Khí cần dùng linh hồn để nắm bắt thiên địa linh khí dẫn dắt vào kinh mạch, mà càng lớn tuổi thì linh hồn sẽ càng chứa nhiều tạp chất, khi đó muốn bắt đến linh khí càng khó.

Cái bây giờ An Bình hắn cần không phải là làm sao để nhận chủ nơi này, mà làm sao để hắn có thể tu luyện.

Đau đầu a!!!

Dù sao thì Lão Ma Quân là ai cơ chứ, đến lão cũng bó cánh chết oan thì hắn làm sao được, chẳng lẽ đành chịu chung số phận như Hoành Thiên và Cực Tà Thiện Ma Quân.

An Bình nhìn nhìn thân thể đẹp trai của mình mà ngửa mặt lên trời mà thở dài:

- Liệu sau ta thì còn thằng nào xui xẻo rơi vào hố này không???

Bạn đang đọc Vũ Đạo Chí Tôn sáng tác bởi ToanNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanNgoc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.