Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Phải Do Lão Dở Thói???

Tiểu thuyết gốc · 3311 chữ

Nơi gần thác nước, một đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng, đôi mày ẩn chứa sự sắc bén giờ lại hơi cau lại biểu hiện sự khó chịu của chủ nhân.

An Bình quả thật đã suy tư rất lâu. Hắn tìm tòi kí ức biết được các thủ đoạn mà Lão Ma Quân thi triển trên thân thể này, quả thật cực kì đa dạng, gần như toàn bộ các mặt mà hắn nghĩ ra thì lão đều đã thử qua, mà thủ đoạn hắn nghĩ không ra lão cũng thử qua.

Kết quả là giờ này An Bình kế thừa một thân thể dù chỉ là phàm tục không thể tu luyện, nhưng lực lượng, sức chịu đựng đều đã đạt tới Luyện Thể nhất trọng bình thường, lại thêm hắn thành công luyện thành tầng một của Luyện Hồn Dung Linh Thuật khiến lực lượng và sức chịu đựng tăng lên chút ít, mà sự khống chế và khả năng hồi phục thì tăng lên không chỉ chút ít.

Ít nhất ở giai đoạn này dù gặp Luyện Thể tam trọng Luyện cân kì thì hắn cũng có thể giữ mạng.

Nói chung chỉ riêng về xây dựng căn cơ dù An Bình không làm gì nữa cũng đã quá vững chắc rồi. Dù sao thì từ năm hắn sáu tuổi Hoành Thiên biết mình không thể tu luyện thì đã cố gắng rèn luyện thân thể gấp mấy lần người bình thường.

Cố gắng như vậy cũng chỉ để không bị các đứa trẻ cùng tuổi bắt nạt. Quả thật Hoành Thiên cũng không bị mấy bắt nạt hay châm chọc, dù gì trưởng bối sẽ không hạ mình bắt nạt vãn bối, mà hài tử thì thằng nào mạnh là chúng sợ.

Khi nhỏ quả thật Hoành Thiên chẳng sợ ai khi so đấu.

Cho đến năm mười ba tuổi, dù cố gắng thế nào thì Hoành Thiên cũng chỉ có thể có sức lực ngang ngửa Luyện Đồ tam, tứ giai, với khả năng thực chiến do rèn luyện thì dù đối mặt ngũ giai Luyện Đồ hắn cũng không sợ.

Nhưng khi đó thì lũ trẻ cùng tuổi dù kém cỏi cũng đã đạt đến Luyện Đồ ngũ giai, bình thường đều ở mức thất, bát giai. Một số dòng chính thiên tài Hoành gia thậm chí đạt Luyện Thể nhất nhị trọng.

Đến năm mười bốn tuổi thì đến lượt Lão Ma Quân tiếp quản thân thể. Lợi dụng vài thủ đoạn thượng giới, lão khiến mình được Hoành gia coi trọng, xem như dòng chính đối đãi.

Từ đó lão có điều kiện tốt nhất để thi triển nhiều thủ đoạn cho mình tu luyện. Suốt năm lăm, đủ mọi thủ đoạn đều thử qua. Chỉ khổ nỗi tất cả đều thất bại.

Cũng may từ đó về sau thân thể này ngày càng mạnh hơn, tuy cũng sẽ đến cực hạn là lực lượng ngang ngửa Luyện Thể nhất trọng, nhưng bởi vì thủ đoạn mà lão cũng không bị bắt nạt gì.

Chẳng qua bởi vì dần tuyệt vọng, lại thêm bị bực bội do tên thiên tài Hoành gia do lão hộ vệ kia cứ sai đi sai về lão mới điên lên vả cho nó một phát đỏ mặt. Cuối cùng bị dùng làm bao cát đánh đập tàn nhẫn rồi chết đi, sau đó bị mang ra ngoài chôn.

Số An Bình cũng may đấy chứ, nếu không phải tên hộ vệ có trách nhiệm xử lí thi thể lười chôn, lại ném xuống hố hẹp thì hắn không chết ngạt cũng chết do bị dã thú ăn.

Dứt bỏ tạp niệm, An Bình lại nghĩ ra một cách thử xem.

An Bình dùng ý niệm câu thông toàn bộ hồn ấn đã hoà tan vào các bộ phận trong thân thể, rồi từ đó nhận lại toàn bộ phản hồi, cuối cùng tìm trong kí ức Lão Ma Quân về kết cấu thân thể người bình thường.

Dựa vào Siêu Máy tính lượng tử, An Bình cố gắng tìm ra sự khác nhau giữa thân thể mình và người bình thường.

Sau hơn hai canh giờ nỗ lực, cuối cùng hắn đã phát hiện ra manh mối. Manh mối đến từ kết cấu gen di truyền.

Theo kí ức Lão Ma thì những người có thể tu luyện đều mang ít nhất là hai loại huyết mạch khác nhau, chỉ có một loại người là không thể tu luyện tự nhiên, đó là thân thể chỉ có một loại huyết mạch.

Nhưng dù vậy thì chỉ cần dùng Hoán Huyết thuật của lão để hoán đổi một nửa huyết mạch cũ thay bằng huyết mạch mới là được.

Không ngờ huyết mạch cũ của thân thể này bài xích toàn bộ huyết mạch khác, mà thân thể này huyết mạch rất yếu đuối, nếu thêm vào huyết mạch khác thì rất có thể sẽ bị biến mất hoàn toàn, khi đó bổn nguyên hao tổn mà chết.

Thực ra kể cả thượng giới hay hạ giới đều có không ít người như Hoành Thiên, nhưng tỷ lệ cực kì ít. Số người không thể tu luyện thì nhiều, mà số người không cách nào tu ra cái gì thì ít.

- Huyết mạch hẳn không phải là gen di truyền, bởi gen di truyền mỗi người đều có bộ gen riêng, còn huyết mạch thì mỗi loài sẽ có nhiều cá thể chung một loại.

Nghĩ tới đây hắn liền nghĩ tới muốn nghiên cứu kĩ hơn về gen của thân thể này để đối chiếu với một vài mẫu gen của người có thể tu luyện.

Bỗng hắn nghĩ ra, linh hồn thể của hắn vốn khi thân thể kiếp trước bạo phát luồng điện, liền có một loại năng lượng hình như chạy dọc thân thể hắn rồi dung nhập linh hồn. Hẳn hồn thể của hắn được xây dựng hình dạng theo nguyên mẫu.

Ý thức nhanh chóng chìm vào thân thể, hắn tách một ít hồn thể nguyên vốn dung nhập trong bộ não để nghiên cứu tỉ mỉ cấu tạo.

Nếu để cho người sáng tạo ra Luyện Hồn Dung Linh Thuật biết chuyện này, tin tưởng hắn sẽ sợ hãi cực kì, bởi vì sau khi luyện thành tầng một môn thuật pháp này liền không cách nào lôi ra hồn thể khỏi nơi đã dung nhập.

Khi đó hồn thể là thân thể, thân thể là hồn thể, không cách nào tách rời. Tức là tinh, khí, thần dung nhập một thân, chỉ dựa vào nhục thể để tiến thân.

Sau gần một tiếng nghiên cứu, An Bình cho ra kết luận, thân thể này cùng kiếp trước của hắn là đồng dạng hệ gen, kết hợp với thuyết huyết mạch trong kí ức Lão Ma Quân cuối cùng phát hiện ra, toàn bộ những người có thể tu luyện thì huyết thống ít nhiều đều là hỗn huyết.

Còn bộ thân thể này và kiếp trước của hắn đều là thuần một loại, không trộn lẫn.

Có nghĩa An Bình của trước đây và hiện tại là thuần Nhân tộc huyết mạch, còn lại đều không thuần chủng, hay có nghĩa chỉ có rất nhỏ một phần Nhân tộc huyết mạch.

- Vậy ý nghĩa chỉ cần là thuần Nhân tộc đều không thể tu luyện.

An Bình cau mày suy nghĩ. Hắn ngửa đầu nhìn trời rồi nói:

- Liệu có phải lão giở thói không?

Kiếp trước An Bình đọc vô số tiểu thuyết, từ trong đó đọc được rất nhiều những thuyết âm mưu của Lão Thiên nhằm vào nhân tộc. Nào là nhân tộc là vạn vật chi linh, lão ghét nên chèn ép, nào là nhân tộc có tồn tại kinh khủng ép lão trời già rồi còn hãi, cuối cùng dùng pháp tắc trật tự phong ấn nhắm vào nhân tộc...

An Bình luôn khinh thường những luận điệu đó, theo hắn thì trời luôn là một dạng như quy tắc trật tự được sắp đặt theo quy luật, sẽ không hạn chế riêng với bất kì tộc loại hay tồn tại nào. Thiên luôn không thể có tình cảm hay kiêng dè, cũng không thể nào có hoá thân hay này nọ.

Thiên cũng không thể nào là những tồn tại như trong truyền thuyết xưa cũ của Trái Đất như Ngọc Hoàng Đại Đế hay những tồn tại sinh ra từ Hồng Mông như Hồng Quân Lão Tổ...

Đối với An Bình, những định luật mang tính khoa học mới là chính xác. Thiên phải như những phần mềm được lập trình sẵn, luôn tuân thủ những định luật đã đặt ra, không thể bởi vì có cá nhân hay tập thể nào bởi vì quá mạnh mẽ uy hiếp đến lão mà lão lại tự mình thay đổi những định luật đó.

Nhưng lúc này An Bình có chút dao động. Vì văn minh nhân loại tồn tại cũng rất sớm.

Theo kí ức Lão Ma Quân thì nhân loại đã xuất hiện không ít hơn trăm triệu năm, đến nay đã có bao nhiêu thiên tài mang huyết mạch thuần nhân tộc, nhưng những người đó đều chỉ chết già mà không thể nào tu luyện.

- Ta không tin, cho dù có hạn chế đối với nhân tộc, cho dù có kẻ kiêng kị nhân tộc thì nhất định không phải Lão Thiên, nhất định là một tồn tại kinh khủng nào đó tu luyện đến cảnh giới kinh người rồi dùng cách nào đó để chèn ép nhân tộc thuần huyết. Nếu vậy chắc chắn phải có lỗ hổng để giải quyết vấn đề này.

An Bình lại lấy lại tin tưởng, dù sao chính hắn cũng là tồn tại cực kì đặc biệt, hắn không phải là nhân vật xuyên không dị giới nào đó, không phải dạng nhân vật chính dùng pháp bảo hay này kia để nghịch thiên quật khởi, hắn cũng không có hệ thống bật hack...

An Bình hắn chỉ tin tưởng vào chính mình, mệnh của hắn sẽ do vận mệnh của chính hắn đưa đẩy mà không phải do kẻ nào sắp đặt. Bởi vì linh hồn ý chí của hắn đã tồn tại bất tử bất diệt qua cả Vũ Trụ Luân Hồi, tồn tại qua hằng trăm tỷ năm rồi tự mình hắn tìm đến thiên địa mới.

Nhắm mắt lại tĩnh tâm một hồi, An Bình lần thứ hai mở mắt đã là một canh giờ sau.

Đã trải qua cả ngày suy diễn mà không ra kết quả, hắn liền tạm thời buông tha. Dù sao thì nếu hắn không thể tu luyện, không có sức mạnh chắc chắn không thể tồn tại bao lâu ở thế giới này.

Thế giới này chắc chắn người yếu sẽ khó sống hơn so với thế giới trước kia của hắn.

Bởi vì một định luật mà dù ở thế giới trước kia cũng là định luật mạnh, đó là luật rừng, là mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, cá bé nuốt tôm tép, mà tôm tép lại nuốt phù du.

Ở thế giới võ đạo vi tôn, thực lực giữa người với người cách xa vạn dặm như này thì định luật đó càng thêm rõ ràng, càng thêm đúng đắn. Ngươi mạnh, ngươi là đạo lý.

Đứng dậy, An Bình nhìn sắc trời. Trời vẫn sáng, cho dù nếu hắn tính thời gian không sai thì hẳn đã là buổi tối rồi. Hẳn nơi này khác với bên ngoài, dù gì nơi đây là một mảnh của pháp bảo.

Lạ một điều là An Bình vẫn không thấy đói, cả ngày đã không ăn gì, chỉ uống nước nhưng tinh thần vẫn rất tốt.

- Thủy Mộng đâu?

An Bình hô lớn.

Rào!!!

Có tiếng nước động, hắn nhìn lại thì thấy Thủy Mộng nhô đầu ra khỏi mặt nước.

Quái lạ, nha đầu này cả ngày ngâm trong nước mà sao làn da vẫn không nhăn nheo gì nhỉ???

Lắc lắc đầu, An Bình hỏi:

- Nơi này có gì ăn không???

Thủy Mộng hơi nghẹo đầu suy nghĩ rồi truyền ý niệm trả lời:

- Ăn là cái gì???

An Bình lại kinh ngạc, chẳng lẽ nha đầu này chưa từng ăn??? Nhưng sau nghĩ lại lại thấy buồn cười, nàng cần ăn sao?

- Ý ta là có cái gì để duy trì năng lượng không???

Thuỷ Mộng khó hiểu lắc đầu nói:

- Nô tỳ chưa từng ăn qua thứ gì, chỉ biết cứ ngâm dưới nước là sẽ luôn có nhiều năng lượng.

An Bình đưa mắt nhìn toàn bộ hồ nước, sau đó thò tay múc thử một ít nước rồi cẩn thận quan sát. Nước này khá trong, hơi có màu lam nhạt, cho dù chỉ là chút xíu trên tay thì hắn tinh tế cảm nhận cũng thấy nặng hơn chút so với nước bình thường, nhiệt độ hình như luôn không đổi.

Sau một lúc khá lâu An Bình hơi bất ngờ thốt ra:

- Lưu Năng Thủy

Bên trong kí ức của Lão Ma Quân thì Lưu Năng Thủy là một loại nước khá đặc biệt tại thượng giới. Công dụng của nó có hai loại chính, một là khả năng lưu trữ năng lượng và hai là thanh tẩy cặn bã. 

Loại một thì tác dụng chính là giúp tu sĩ sau khi uống vào sẽ luôn giữ thái tốt nhất trong một thời gian, giảm đi tối đa năng lượng tiêu hao, công dụng này chỉ có tác dụng với tu sĩ cấp thấp tại thượng giới, nếu ở hạ giới thì cho dù là Luyện Cương cảnh cũng có kì hiệu.

Công dụng thứ hai là bởi nặng hơn nước thường gấp rưỡi, lại có tính chất thanh tẩy nhẹ nên nếu uống vào trong thời gian dài, khi bài tiết sẽ kéo theo nhiều cặn bã, độc tố trong cơ thể hơn xa nước thường.

Loại nước này đặc biệt được nữ tu sĩ thượng giới ưa thích, bởi vì ngâm mình trong nó rất thoải mái, lại có tác dụng rửa trôi rất sạch sẽ. Hơn nữa, bởi tính chất của nó mà nếu thường xuyên ngâm trong nước này sẽ giữ thanh xuân lâu hơn rất nhiều

Chính vì vậy mà chúng không phải rất rẻ, tuy không phải rất hiếm có, nhưng cũng không phải tùy tiện là có, dù sao không phải tồn tại nào cũng có nhiều như này.

An Bình trầm ngâm, rồi quyết đoán nhảy thẳng xuống hồ nước ngâm mình, dù sao cũng phải thư giãn mới mong có suy nghĩ thiên mã hành không...

- Thiên mã hành không...thiên mã hành không, không chịu trói buộc...

Cốp

Gõ đầu mình một cái, An Bình lại tự dưng vội hấp tấp chạy lên bờ, không chút để ý khi chạy lên chiếc áo quấn hông đã bị kéo tuột ra.

Nhanh chóng ngồi xếp bằng, bắt lấy linh cảm vừa rồi, An Bình có trực giác chỉ cần hắn lợi dụng lối suy nghĩ này hẳn sẽ cho ra kết quả mong muốn.

Hắn trong đầu lúc này lướt qua vô số suy nghĩ, các loại khả năng dù hợp lý hay bất hợp lý đều được hắn suy ngẫm qua một lượt

- Có rồi!!!

Sau một lát suy tư, An Bình liền vỗ đùi cái chát, nhưng sao lại không vỗ vào đùi mình mà vỗ vào thứ gì mềm thế?

Mà hạ thân như có thứ gì động động, tiểu huynh đệ sao tự dưng cảm thấy thoải mái quá.

Mở mắt ra, nhìn xuống dưới.

- Đệch!!!

An Bình ngớ người, hắn hiện tại vẫn đang ngồi xếp bằng, nhưng mà lúc này Thủy Mộng không biết từ khi nào đã bò tới, từ bên phải hắn thò đầu vào, miệng ngậm lấy cây gậy thịt của hắn mà sung sướng mút.

Cảm giác này kích thích đến cực hạn, giống như ngàn cơn sóng sung sướng từ phía hạ thân xung kích tâm thần hắn.

Phụt!

Không biết bao nhiêu tiểu sinh mệnh được phun ra xối xả, thẳng vào chiếc miệng nhỏ xinh đang cố gắng ngậm chặt lấy thân côn thịt.

Thủy Mộng sau khi đón nhận toàn bộ liền nuốt sạch chúng, sau đó híp mắt thoả mãn, thân thể nàng hơi rùng mình, khẽ giật giật vài cái, miệng lầu bầu:

- Sao tự dưng vừa ướt vừa ngứa vậy nhỉ?

Sau đó còn đưa tay vào giữa hai chân mình khẽ lau lau. Không chút nào để ý đến kẻ vừa bị nàng làm cho sướng đến run người lại khó hiểu đến điên người đang cắn lưỡi để tỉnh táo. Nhất là những động tác vừa rồi rõ ràng là khiêu khích tra nam đi hấp diêm.

- Tại sao???

An Bình khàn khàn hỏi, tiếng nói vừa run run vừa khó hiểu. Thủy Mộng lúc này mới chú ý tới vẻ mặt không đúng của hắn.

- A, chủ nhân ngài làm sao? Ngài sao mặt nhăn như...như thế???

Thuỷ Mộng bỗng sửng sốt, lao tới gần hỏi thăm, thậm chí nàng còn đưa khuôn miệng vẫn dính một tí chất lỏng trắng đục kia lại gần, mùi hương cơ thể thơm mát đặc trưng của nàng cuốn tới, cũng may An Bình định lực luôn rất tốt.

Bởi vì kiến thức hạn hẹp, nàng còn không thể biết miêu tả mặt An Bình nhăn như cái gì, chỉ biết nếu như nàng hiểu một chút sẽ nói ra: đít khỉ.

- Nàng tại sao muốn...mút nó???

An Bình bỗng có hơi khó chịu, dù sao hắn là người đàn ông đầu tiên vào đây, nếu là người khác thì...

- Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết nô tỳ luôn cảm thấy hơi lạnh lẽo, chỉ cần ra khỏi nước sẽ thấy ớn lạnh. Nhưng không hiểu tại sao trên người chủ nhân lại có cảm giác thân thiết, hơn nữa biết rõ ngài sẽ không có chút ý xấu nào, nô tỳ liền...liền...à, liền muốn thân cận.

Ngập ngừng như đang tìm ý để biểu đạt, nàng nói tiếp:

- Vả lại trên người chủ nhân có khí tức rất thoải mái, khi mút thứ kia của ngài ta thấy rất thoải mái, mà ngài bắn ra thứ gì sao uống vào dễ chịu thế? Dễ uống hơn nước ở đây. Hơn nữa nô tỳ cảm thấy cả người khoẻ mạnh hơn rất nhiều, không cần phải suốt ngày ở dưới nước nữa.

Nghe tới đây An Bình mặt cổ quái, là do hắn đặc thù hay do nàng cần thứ đặc hữu của đàn ông.

Nếu là số một còn đỡ, nếu là số hai. An Bình rùng mình, không dám nghĩ tiếp, dù sao nàng trí tuệ còn thấp, ngây thơ đến tội, nếu gặp phải tên dâm tặc thì...

- Ài!!! Lần sau không được tùy tiện làm thế, phải khi nào ta cho phép mới được, hiểu không???

Nói xong An Bình lại ngẩn người, đáng lẽ phải ngăn cấm hoàn toàn chứ, dù sao nàng trí lực còn quá hạn chế, chẳng lẽ hắn có tiềm chất dâm tặc???

Lắc lắc đầu, hắn nhìn bóng lưng tung tăng chạy nhảy trên bờ giống như lần đầu được thoải mái chạy, đôi mắt trở lên dịu dàng, lại có nhiều hơn một chút sự xót xa.

An Bình bỗng cảm thấy, hắn và nàng có đôi chút tương tự. Hắn linh hồn từng phiêu lãng cô đơn trăm tỷ năm, còn nàng từ khi có kí ức đến giờ cũng chỉ ở dưới hồ nước qua gần vạn năm.

Lại lắc đầu, An Bình lại nhắm mắt, chăm chú suy tư.

Bạn đang đọc Vũ Đạo Chí Tôn sáng tác bởi ToanNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanNgoc
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.