Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Pháp Tu Luyện

Tiểu thuyết gốc · 3294 chữ

Dù bên ngoài hiện đã là ban đêm, nhưng nơi đây lại vẫn như buổi trưa, từng tia sáng ấm áp vẫn chiếu rọi xuống một thân ảnh nhỏ nhắn đang chạy nhảy tung tăng, khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ pha lẫn sự ngây thơ của trẻ con khiến khung cảnh trở lên mỹ diệu.

Bên cạnh thác nước, An Bình vẫn ngồi đó, đưa mắt nhìn khung cảnh kia khẽ mỉm cười, nụ cười mà từ rất rất rất lâu, từ khi kiếp trước gia đình hắn bị hại, nhiều năm trả thù cho đến hàng trăm tỷ năm lưu lạc tinh không hắn đã không cười, không có tâm trạng để cười.

An Bình bỗng quay đầu lại, bàn tay xiết chặt, hắn sẽ tìm mọi cách để giải quyết vấn đề của hắn một cách triệt để, hắn sẽ quyết không để bi kịch đến với người thân bên cạnh hắn một lần nào nữa. Một chút xíu khả năng, cũng không được.

Muốn làm được vậy An Bình cảm thấy hắn cần làm tốt bốn điều:

Một là sức mạnh, sức mạnh áp đảo mọi tồn tại, sức mạnh khiến toàn bộ tồn tại phải sợ hãi, kiêng dè.

Thế giới mạnh được yếu thua, luật rừng luôn tồn tại.

Hai là trí tuệ, cần lối suy nghĩ không bị trói buộc, thiên mã hành không, không theo bất kì một quy luật hay một bước đi cố định nào.

Muốn là được điều một, trở thành cường giả thì chắc chắn không thể thiếu gặp gỡ tranh đấu, tính toán. Nếu chỉ hùng hục lao đi chắc chắn sẽ rơi vào âm mưu của kẻ khác, bị chúng điều khiển tính toán.

Nếu luôn giữ lối suy tư cũ chắc chắn sẽ bị lôi vào bẫy, bị kẻ khác dắt mũi lôi đi. Nhưng nếu suy nghĩ, hành động của ngươi luôn không theo bất kì một quy luật nào thì sao???

Ba là cần cẩn thận, cẩn thận vạn lẻ một phần. Cho dù người tốt hắn cũng phải nghĩ đến mặt không tốt, phải luôn nghĩ người khác vô sỉ không giới hạn.

Nghĩ thử xem, kiếp trước Tập Cận An có ai dám nói lão không phải người tốt, đến nỗi cả gia đình hắn luôn cảm thấy mắc nợ lão rất nhiều, sau đó thì sao, lão mặc kệ tất cả, hại cả gia đình An Bình chỉ vì muốn hắn tiếp tục hoàn thiện kế hoạch của lão.

Bốn là luôn đánh giá cao đối thủ, coi đối thủ là kẻ tiểu nhân. Bởi vì nếu ngươi tự cao, ngươi không biết con kiến khi liều mạng sẽ làm được cái gì.

Có thể ngươi sẽ không sợ một con kiến, nhưng người thân, bằng hữu của ngươi cũng sẽ không sợ sao? Khi đó dù tra tấn, nghiền chết con kiến đó thì sao chứ, ngươi khi đó sẽ hối hận cả đời.

Muốn làm được vậy, An Bình cần khiến chính mình vô sỉ hơn bọn họ. Đương nhiên hắn sẽ giữ giới hạn, hắn sẽ không vì đánh đổi vài cái lợi mà quay sang hại người.

Nhưng đối với kẻ thù thì... An Bình khẽ nhếch miệng, đôi mắt trở lên thâm thúy khó dò, khiến cho không biết bao nhiêu người sẽ làm kẻ địch với hắn bỗng rùng mình hoảng hốt.

Trước khi bắt đầu cuộc sống mới, hắn sẽ phải đưa ra các mục tiêu cho bản thân mình, còn phải đảm bảo sẽ không có nguy hiểm cho người thân của mình.

Nói thì dài dòng, nhưng từ khi bắt đầu cuộc sống mới cho tới bây giờ chưa đủ một ngày. Hắn vốn định sẽ làm một người cô đơn cho đến khi đứng ở đỉnh cao, không sợ bất kì ai để tránh sẽ có hậu quả khiến hắn hối hận cả đời.

Nhưng...nhìn sang tiểu nha đầu Thủy Mộng đang tung tăng, hắn hiểu mình không thể sống một cách vô tư, cô đơn nữa.

Nghĩ tới đây, An Bình đặt ra mục tiêu đầu tiên, có thể tu luyện tăng sức mạnh lên. Đây là căn bản, nếu không cách nào tăng thực lực, vậy thì cả đời hắn sẽ sống vô vị ở đây chờ chết.

Thực ra hắn đã có một ý nghĩ mà người khác sẽ không dám nghĩ, đó là tự mình sẽ sáng tạo một con đường, một hệ thống tu luyện cho riêng mình, hay nói đúng hơn là thích hợp cho nhân tộc thuần huyết.

Với người khác, để lần mò, sáng tạo con đường riêng cơ bản là nói suông. Nhưng An Bình thì khác, hắn có một linh hồn đã rèn luyện kĩ càng, hắn có một đạo tâm kiên định, hắn có kí ức của một vị cự đầu là Cực Tà Thiện Ma Quân.

Đôi mắt An Bình trở nên sáng tỏ, hắn không ngốc mà rời xa hệ thống tu luyện sẵn có, nhưng sẽ dựa vào đó đi ra đạo của riêng mình.

Đầu tiên việc cần làm là hiểu rõ bản thân, cái này thì hắn đã nghiên cứu ra da lông.

Tiếp đến là dựa theo nguyên lý tu luyện, phân tích ra hệ thống khác.

Luyện Đồ cảnh cửu kinh của thế giới này nghĩa là sử dụng thiên tài địa bảo hoặc bảo huyết yêu thú luyện ra Tẩy Kinh Dịch, dựa vào đó để tẩy kinh phạt tủy, bài trừ tắc nghẽn, tạp chất trong kinh mạch, đồng thời tăng sự chắc chắn dẻo dai cho kinh mạch để chuẩn bị cho bước tiếp theo là Luyện Thể cảnh.

Chỉ là không hiểu tại sao thân thể hắn hoàn toàn không chịu hấp thu Tẩy Kinh Dịch.

Nhưng An Bình lại nghĩ tới những tiểu thuyết võ hiệp kiếp trước, cao thủ võ lâm có thể thông qua rèn luyện thân thể, hấp nạp không khí tạo ra nội kình có tác dụng tương tự, thậm chí còn tốt hơn dùng ngoại vật.

Bộ thân thể này của hắn hiện tại đã luyện ra lực lượng mạnh mẽ đạt ngoài ngàn cân lực. Bây giờ cần tìm ra phương pháp hấp nạp không khí, tu ra nội kình.

Thông qua hồn ấn hắn phát hiện các kinh mạch thực chất là những ống nhỏ chạy dọc theo mách máu trong thân thể, kinh mạch chính là nằm trong thành mạch máu. Mỗi mạch máu sẽ mang theo trong đó chín đường kinh mạch.

Còn nhớ trước đây khi An Bình nghiên cứu cách kích pháp năng lượng toàn thân tạo ra nguồn điện, hắn đã phát hiện mỗi khi cơ thể người vận động đều sẽ tạo ra một luồng năng lượng để duy trì sự vận động, nhưng những năng lượng đó theo định luật bảo toàn năng lượng là sẽ không mất đi, chỉ là con người sẽ không thể phát hiện mà giữ lại nguồn năng lượng đó.

Bây giờ An Bình cần vừa vận động vừa chú ý dẫn dắt nguồn năng lượng này tích lũy trong kinh mạch, như vậy những năng lượng đó sẽ không tản mát đi mất.

Nghĩ là làm, An Bình đứng dậy, dùng ý niệm thông qua hồn ấn quan sát kĩ toàn bộ thân thể, sau đó tay phải đấm ra một quyền.

Không có gì!

Lại một quyền.

Vẫn không có gì!!!

...

Không rõ qua bao lâu, sau khi An Bình đấm ra quyền thứ một trăm lẻ ba, hắn cảm nhận một nguồn năng lượng nhẹ nhàng sinh ra từ việc các bó cơ và xương khi chuyển động ma sát. Luồng năng lượng đó sau khi quyền ra hết cỡ liền tự nhiên tán đi.

An Bình mừng rỡ, hắn đấm ra một quyền nữa, lần này lại không cảm nhận được.

An Bình nhíu mày, hắn suy tư nghĩ lại sự khác nhau giữa hai quyền vừa rồi. Quyền trước đó của hắn khi đấm ra liền tự động đấm xoáy, hơn nữa có sự gồng cứng từ các bó cơ, có sự chuyển động nhịp nhàng giữa các khớp xương, hơn nữa quan trọng nhất là quyền ra không hết, sinh ra năng lượng liền dùng không hết.

Khi đó những nguồn năng lượng sẽ theo quán tính bị đào thải ra khỏi các bó cơ.

Đúng, chính nó!!!

An Bình mở mắt, tiếp tục ra quyền.

Mười quyền!

Trăm quyền!

Ngàn quyền!!!

Lâu dần An Bình liền khống chế tốt lực lượng, cách ra quyền sao cho năng lượng đào thải ra từ cơ bắp nhiều hơn, tích lũy lâu hơn.

Cũng may thân thể hắn được bồi dưỡng tốt, thêm nữa công pháp Luyện Hồn Dung Linh Thuật khiến cho chỉ cần linh hồn hắn không hao hết thì thể lực của hắn hồi phục rất nhanh.

Nhưng bây giờ lại gặp phải một nan đề, là làm sao để dẫn dắt luồng năng lượng này hoà vào kinh mạch trước khi chúng tan hết.

Sau đó An Bình ngồi xếp bằng xuống rồi lại suy tư. Một lần ngồi này là ba canh giờ, khi này thế giới bên ngoài trời đã sáng, trong này vẫn còn một thân ảnh ngồi xếp bằng.

Thủy Mộng lại mon men lại gần, nhưng nàng bỗng hơi hoảng hốt, bởi vì nàng bỗng cảm giác thân ảnh nhỏ bé kia hình như trở nên cao lớn, vĩ ngạn. Khí thế vô hình của một đời đại tông sư dần hiện ra, dù An Bình ngồi đó, nhưng cảm giác như hắn đang ngồi trên đỉnh núi cao cô tịch, trải qua hàng tỷ năm tuế nguyệt.

Thủy Mộng lại thần kì an tĩnh lại, chỉ lẳng lặng đứng từ xa, nhìn về bóng hình kia.

Rồi bóng hình kia động, chỉ thấy An Bình đứng lên, đưa hai chân ra rộng bằng vai. Miệng hắn hơi mở, khẽ hít sâu một hơi đầy lồng ngực rồi khẽ thở ra một hơi dài.

Tiếp tục hít thở, chân tay An Bình dần chuyển động. Hắn múa Thái Cực Quyền của tông sư Trương Tam Phong kiếp trước.

Thái Cực Quyền do An Bình múa có sự khác biệt rất nhiều so với nguyên bản. Kiếp trước thực ra khi trả thù, hắn luôn phải học những môn khí công, học quyền pháp để dời lực chú ý tránh những khi hắn bức bối sẽ làm ra hành động điên loạn làm hỏng kế hoạch trả thù của mình.

Những động tác của An Bình tuy chậm, nhưng tất cả đều phải dồn lực để có thể sinh ra năng lượng. Các động tác chậm rãi nối liền sẽ khiến năng lượng sinh ra không thể tán đi, do đó dần dựa vào các cử động đẩy nguồn năng lượng này dần đi vào các kinh mạch.

Đương nhiên không phải tùy tiện cử động là có thể đẩy các nguồn năng lượng này theo ý mình.

An Bình đã dùng khả năng tính toán của mình mô phỏng các chuyển động, từng lực đạo cần khống chế ở từng bó cơ, tốc độ di chuyển của bài quyền cũng rất quan trọng, nếu nhanh thì không thể kịp thời thay đổi hướng đi của nguồn năng lượng theo ý mình, mà chậm quá thì nguồn năng lượng không dùng đến kia sẽ hao hết tan vào trong cơ thể rồi theo nhịp thở bị đẩy ra ngoài.

Vậy nên cần tính toán phối hợp từng động tác với các chuyển động và nhịp thở nông sâu đủ để giữ nguồn năng lượng không tan.

Sau khi luyện bài quyền liên tục bốn tiếng đồng hồ, An Bình thở ra một hơi thật dài, luồng hơi thở này mang theo hơi nóng kéo dài đến hơn hai mươi giây.

An Bình khẽ cười, khuôn mặt ẩn chứa sự hưng phấn. Hắn làm được rồi, dù chỉ đưa được một luồng năng lượng nhỏ xíu vào trong kinh mạch ở các mao mạch, kinh mạch nơi này gọi là Sơ mạch.

Thực ra dù có đưa nguồn năng lượng này vào các Trung mạch tại động mạch hay Thượng mạch tại tĩnh mạch thì cũng không thể đẩy nguồn năng lượng này vào đó. Bởi vì cũng chỉ các mao mạch nối giữa các động mạch và tĩnh mạch mới cho phép oxy cũng như nguồn năng lượng này thấm qua thành mao mạch.

An Bình tin tưởng, không lâu nữa hắn sẽ càng thành thạo. Khi đó hắn sẽ tận dụng được nhiều năng lượng sinh ra hơn, cũng sẽ tạo ra lộ tuyến hoàn mĩ để đẩy nguồn năng lượng này vào các Sơ mạch mà không hao tổn nhiều, khi tích lũy đủ năng lượng, thân thể hắn sẽ sản sinh ra nội kình.

Khi tích tụ đủ nội kình, hắn có thể nhờ vào đó để đánh tan tạp chất rồi từ các thành kinh mạch tống vào bên trong mao mạch, lại từ mao mạch đẩy ra tĩnh mạch rồi tống ra ngoài như các chất thải khác.

Luyện Đồ bình thường chỉ có thể bị động dùng năng lượng của Tẩy Kinh Dịch để tẩy kinh phạt tủy, khi đó dù tẩy luyện nhiều lần đi chăng nữa thì cũng sẽ có những tạp chất quá lớn, không đẩy được ra ngoài.

Mà Tẩy Kinh dịch đâu phải hàng phàm phẩm, chính vì vậy mà số lượng võ giả sinh ra khá ít. Hơn nữa nếu muốn tẩy sạch sẽ kinh mạch thì không phải vài ba bình là đủ.

Nếu dùng một bình đương nhiên cũng có thể tu luyện, nhưng lâu dài gây ra hậu quả là những khí trong kinh mạch có tạp chất sẽ chất ngày càng nhiều gây tắc nghẽn. Khi đó nghĩa là võ đạo của hắn đã tới cuối con đường rồi.

Cho dù dùng nhiều Tẩy Kinh dịch thì cũng chủ yếu là tẩy những đường kinh mạch chính như Trung mạch và Thượng mạch mà khó tẩy Sơ mạch. Khi đó dù tại Thượng, Trung mạch thông suốt thì cũng khó mà đi qua Sơ mạch, khi đó đều sẽ gây đình trệ cản trở việc lưu chuyển linh khí.

Kinh mạch toàn thân giống như giao thông tại các quốc gia, quốc gia nào giao thông thông thuận thì nền kinh tế của quốc gia đó tăng nhanh. Đường quốc lộ, tỉnh lộ quan trọng, nhưng đường liên thôn liên xã không được tu sửa cũng sẽ gây khó khăn trong việc đi lại.

Tu luyện cũng không ngoại lệ, nếu kinh mạch thông suốt thì tốc độ lưu chuyển linh khí tăng nhanh, người thường cần một phút mới lưu chuyển xong một chu thiên mà ngươi chỉ cần một hơi thở, chênh lệnh không phải nhỏ tí tẹo mà là hàng chục lần, thậm chí vài chục đến cả trăm lần.

Thậm chí kinh mạch thông suốt thì việc tu luyện vũ kỹ đối với ngươi cũng là đơn giản hơn vạn lần.

Chưa kể đến việc thông suốt kinh mạch sẽ giúp việc lưu chuyển linh khí đi toàn thân, khi đó toàn bộ thân thể ngươi từ trong ra ngoài được tẩm bổ từng ngõ ngách.

Hơn nữa đường lưu chuyển càng dài thì khi đề luyện linh khí thành chân khí hay chân nguyên hay nguyên cương đều càng thuận lợi hơn, càng tinh khiết và chắc chắn hơn.

An Bình liền nhất cổ tác khí, liên tục rèn luyện.

Một ngày sau An Bình cơ bản đã có thể tùy ý dẫn dắt luồng khí đến các Sơ mạch.

Đương nhiên để đạt tới hiệu quả ngưng ra nội kình thì còn cần số lượng năng lượng gấp trăm lần hiện giờ. Theo An Bình tính toán sẽ ngày càng nhanh, không qua  một tháng hắn sẽ tu ra nội kình.

Hiện tại luồng năng lượng này như đám sương mù mỏng manh nằm trong Sơ mạch. Việc của An Bình hiện tại là tiếp tục đưa nhiều năng lượng hơn rồi ngưng tụ chúng thành từng tia nội kình.

...

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ nháy mắt đã qua một tuần.

An Bình vẫn tu luyện như bình thường, ngày ngày luyện quyền. Hắn đánh giá thấp tiềm năng của môn quyền pháp hắn nghĩ ra, chỉ chưa đầy một tuần mà lượng năng lượng hội tụ đã ngưng ra tia nội kình đầu tiên.

An Bình quyết định thử nghiệm công dụng của tia nội kình này có thể có tác dụng như mong muốn hay không.

Nghĩ là làm, An Bình liền dùng ý niệm khống chế tia nội kình lưu động trong Sơ mạch.

Khuôn mặt của An Bình càng ngày càng hưng phấn, tác dụng của tia nội kình này còn trên dự liệu, chúng dễ dàng đánh tan toàn bộ trở ngại bởi tạp chất trong Sơ mạch, sau đó chúng lại tạo ra sức ép đẩy tạp chất ra khỏi thành mao mạch để đẩy ra ngoài.

Nhưng rồi khuôn mặt của An Bình càng lúc càng cổ quái, giống như không tin được. Ở thế giới này, cấu tạo kết cấu thân thể người có chút khác biệt so với thế giới kiếp trước của hắn, ở đây một người chỉ có chín chính kinh kết nối chín đại mạch của thân thể, những kinh mạch vốn chung đường với huyết mạch, không như kiếp trước là kinh mạch riêng biệt với huyết mạch.

Luyện Đồ là tẩy tạp chất tại cửu kinh rồi khi thổ nạp sẽ có linh khí chảy qua, rèn luyện kinh lạc với mạch lạc, tăng hiệu quả rèn luyện thân thể.

Nhưng thế giới này kinh mạch là chạy dọc theo thành huyết mạch, vậy mà thân thể của An Bình hiện tại lại đang dần sinh ra thêm kinh mạch không nằm trong huyết mạch mà sinh ra hệ thống riêng, mà lại kinh đồ giống hệt với người Trái Đất kiếp trước. Đây là chuyện một tuần trước hoàn toàn không có.

Suy tư một lát, An Bình cũng nghĩ không ra là do tu luyện Luyện Hồn Dung Linh Thuật mà ra hay do hắn mò mẫm tu luyện mà ra.

Nghĩ nghĩ rồi cũng mặc kệ, quản nó cái gì, chỉ cần không ảnh hưởng hắn mạnh lên thì kệ nó.

An Bình đứng dậy rồi lại gần mặt nước để soi bóng, soi rồi hắn lại suýt nữa không nhận ra kẻ dưới mặt nước.

Khuôn mặt của hắn khác rất nhiều so với một tuần trước, một tuần trước là một khuôn mặt ngăm đen già dặn, góc cạnh của một người thanh niên trưởng thành lão luyện, mà hiện tại khuôn mặt này trở lên giống thư sinh nho nhã, hơi chút mang theo hình ảnh khuôn mặt kiếp trước của hắn.

Chẳng lẽ linh hồn của hắn sẽ thay đổi ngoại hình với kết cấu thân thể???

Cũng chẳng có câu trả lời nào hợp lý hơn, An Bình lại mặc kệ. Dù sao khuôn mặt khi này vừa mang vẻ tang thương lại có nét thư sinh, mà lại trở nên đặc biệt tuấn tú, có một dạng tương tự Á lai Âu của kiếp trước. Khuôn mặt này vác về kiếp trước tin rằng không thua kém bất kì minh tinh đỉnh cấp nào.

Mà bởi vì cả tuần không cạo râu, khuôn mặt này mang theo bộ ria mép lại càng có mị lực đặc biệt. Chỉ cần nhìn Thủy Mộng ngày càng không kiềm chế nổi khi cạnh hắn là biết.

Bạn đang đọc Vũ Đạo Chí Tôn sáng tác bởi ToanNgoc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanNgoc
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.