Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyển Sinh

Tiểu thuyết gốc · 2922 chữ

Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà kết quả thi đại học được công bố trên cả nước, tất cả những học sinh đều đổ xô đến các điểm trường đại học để xem kết quả của mình. Hắn mắt mũi kèm nhèm, mở mắt ra nhìn đồng hồ treo trên tường thì phát hiện đã điểm 9 giờ sáng rồi.

" Quái lạ, sao ta cứ có cảm giác đã quên mất điều gì thì phải"

Hắn quay ra cuốn lịch để trên bàn thì thấy khoanh tròn vào ngày 18 tháng 7 với hàng chữ ghi chú to tướng :"có kết quả ".

" ngày 18.. còn chẳng phải là ngày hôm nay sao, sao mình lại có thể quên một việc quan trọng như vậy chứ." Hắn hét toáng lên ở trong lòng.

Và cứ thế, hắn bật dậy như một con sóc, vừa nhảy lò cò mặc quần áo, trong mồm ngậm 1 chiếc bánh mì rồi nhanh chóng phóng nhanh ra khỏi cửa.

"Nguyên Minh, con đi đâu vậy, đi từ từ thôi con." Đi ra tận đến đầu hẻm hắn vẫn còn nghe thấy lời nói của mẹ mình văng vẳng đằng sau.

Chạy một mạch đến điểm trường chả kết quả, cả người của hắn ướt sũng vì mồ hôi, hơi thở dồn dập , nhưng có lẽ cũng không phải vì mệt mỏi mà là do hắn quá hồi hộp. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng người người tấp nập đi lại trong trường, tuy rằng không ít người ra về nhưng bên trong vẫn còn khá đông. Hắn nhanh chóng đã tìm thấy chiếc bảng to mà trên đó có danh sách tên và điểm số thi của từng người. Ngôi trường mặc dù khá rộng nhưng sở dĩ hắn tìm thấy nhanh như vậy là do ở đây đa phần đều là những học sinh đến xem điểm như hắn. Chỉ cần tùy tiện đi theo sau một người bất kì là có thể đến được chỗ này. Ở trước chiếc bảng lớn có vô số học sinh đang đứng đây xem điểm. Hắn dựa vào thân hình vạm vỡ của mình nhanh chóng tách đoàn người ra, tiến nhanh về chỗ cái bảng. Một lúc lâu sau, hắn mới tìm thấy khu vực chứa tên của mình. Bởi vì có rất nhiều người cùng thi, với lại tên tuổi của từng người được sắp xếp theo vần nên muốn tìm thấy đúng tên của mình cũng cần một chút công phu.

"Đây rồi, cuối cùng cũng tìm thấy. Để xem nào, Nguyên Minh đây rồi, còn điểm thì....". Hắn đứng ngây ra một lúc, khuân mặt từ hồng hào bỗng biến thành tái mét. Bởi, số điểm đập vào mắt hắn là 40/100, một số điểm phải nói là khá thấp so với trung bình.

" Vô lí, không thể nào như thế được, mình làm bài vô cùng tự tin, sao điểm có thể thấp như vậy được, chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn rồi." Hắn tự nhủ. Sau đó , hắn bình tĩnh lại, đánh mắt tới sau phần điểm là phần ngày sinh."Ngày mùng 8 tháng 9, Ủa, đây đâu phải ngày sinh của mình, mình sinh ngày 18 tháng 9 cơ mà ", rồi hắn nhìn lại xuống bên dưới cái tên Nguyên Minh đó, cũng có một cái tên Nguyên Minh khác, lần này hắn không xem điểm vội mà xem ngày sinh trước. " 18 tháng 9, chuẩn rồi." Hắn từ từ nhắm lại 1 mắt rồi quan sát điểm số một cách từ từ.. Con số đập vào mắt hắn là 90/100. Hắn bỗng hú lên một tiếng thật dài, niềm vui lan tỏa ra từ trong sâu thẳm tâm hồn.

" con mẹ nó, phải vậy chứ, ta đã nói là ta rất tự tin với bài làm của mình mà"." Ta xxx con bà nó chứ tên nào cùng tên mình lại điểm thấp như vậy, làm lão tử hết hồn. Còn tên mắc dịch nào thiết kế cái danh sách tên nữa, lại đi làm cái ngày sinh sau mục điểm số, đúng chả ra làm sao". Mồm tuy nói như vậy nhưng miệng hắn đã kéo đến tận mang tai rồi. Hắn vội vã chạy ra khỏi đống người để về thông báo tin vui cho gia đình. " À mà tí quên, phải chụp lại bức hình đã, không lão nương của mình lại không tin.". Làm xong tất cả hắn vội vã chạy về nhà.

Mẹ Nguyên Minh đang làm việc ở trong bếp bỗng nghe thấy âm thanh vọng ra từ phía đầu hẻm." con đỗ rồi, con đỗ rồi". " ủa, nghe đâu giống giọng thằng con mình." Bà không tự chủ được bất giác dừng lại mọi việc đang làm để nghe rõ hơn. Một lúc sau quả nhiên có tiếng mở cửa, rồi có tiếng nói trong hơi thở đứt quãng.

" con..đỗ..rồi..mẹ ạ, con được.. 90/100.. điểm đó."

"con nói thật không đó, con không lừa dối nương chứ"

" truyện quan trọng như vậy sao con có thể lừa dối nương được chứ." Nói rồi hắn móc tay vào túi rồi lấy chiếc điện thoại đã chụp bức ảnh điểm số rồi đưa cho mẹ hắn xem.

" Thật đúng là 90/100 , điểm số này đã có thể vào được những trường tốt nhất của thủ đô rồi".

" Thì con đã nói rồi mà, con lừa nương làm gì chứ"

Xem xong bức ảnh, bà cười tươi rói rồi nói: " nhanh, nhanh, mau thông báo cho lão ba con biết. Tối nay nhà chúng ta sẽ mổ bò mở tiệc ăn mừng. Mà thôi, để nương gọi cho lão ba , con đi mời bạn bè anh chị của con đến chung vui đi". " vâng" .Nói rồi hắn chạy vội lên gác,nhưng cũng không vội vã gọi điện cho anh em bạn bè, hắn ngồi xuống một bên bể kình trong phòng, nhìn chằm chằm vào bên trong. Ở trong đó có một con rùa đen, to khoảng gang tay đang ngóc ngóc cái đầu đáng yêu nhìn Nguyên Minh, bốn cái chân không ngừng khua khoắng nước trong bể như làm nũng. Nguyên Minh nhìn nó một lúc, dùng tay vuốt ve cái mai của nó, mỉm cười nói:" cảm ơn mày nhé quy quy, nhờ mày mà ta mới cố gắng như vậy đấy." Nhắc đến con rùa đen này, cũng có một cố sự. Nguyên Minh vốn là trẻ mồ côi, được nuôi ở trong một trại trẻ mồ côi. Lúc hắn lên 3 tuổi thì trại trẻ bị một trận ngập lụt lớn. Sau khi nước rút, Nguyên Minh chạy lon ton ra khu đu quay sau vườn để nhặt lại món đồ chơi yêu thích bị nước trôi ra đó thì nhìn thấy 1 con rùa đen đang sợ hãi rụt đầu lại, nằm thu lu ở một chỗ cây gần đó. Hắn liền cầm chú rùa về nuôi, nhưng khi cô giáo nhìn thấy con rùa thì lập tức bảo Nguyên Minh ném nó đi vì cho rằng: rùa đen thì đem lại những điều xúi quẩy. Nhưng Nguyên Minh lúc đó lại khóc lóc vùng vằng không chịu bỏ con rùa nên các cô giáo ở đó cũng bất lực, đành phải để Nguyên Minh giữ con rùa. Kể từ đó hắn sống cùng con rùa, đặt tên nó là quy quy, hắn ăn gì cũng để cho quy quy một miếng. Vài ngày thì Nguyên Minh được một gia đình nhận nuôi, cũng chính là gia đình hiện tại của hắn. Và cũng từ đó , hắn có một niềm ưa thích đặc biệt đối với loài rùa, cái gì trong cuộc sống của hắn cũng liên quan đến rùa, dù là đã trưởng thành cũng không thay đổi: nào là hình nền điện thoại rùa, quần áo in hình rùa, balo hình rùa..... nhưng cũng vì thế hắn cũng đã tham gia rất nhiều các hoạt động về bảo tồn loài rùa dù còn là học sinh cấp 2, cấp 3. Trở về với hiện tại, sau khi Nguyên Minh chơi với con rùa một lúc, hắn liền rút điện thoại gọi cho từng những người anh em bạn bè mà hắn quen biết để thông báo kết quả thi cũng như mời họ đến ăn tiệc chung vui vào tối nay.

Bữa tiệc tổ chức lúc 8 giờ tối. Tối đó nhà Nguyên Minh có rất đông các anh chị em, bằng hữu của hắn, bằng hữu của bố mẹ hắn, rồi cả những hàng xóm thân thiết xung quanh cũng sang ăn bữa tối chung vui, chúc mừng hắn thi đậu vào đại học. Hôm đó, hắn phải tiếp rất nhiều bia, rượu chúc mừng từ mọi người, mặc dù hắn uống khá kém nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt nên hắn ai đến cũng không từ, một ly cạn sạch.. Bữa tiệc kéo dài đến tận gần 12 giờ mới kết thúc. Sau khi dọn dẹp xong tàn cuộc thì cũng đã gần 1 giờ sáng. Hắn không ngủ, mà thực ra là hắn không ngủ được. Hắn lang thang tản bộ trên phố, tận hưởng những cơn gió nhẹ mùa hạ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, hắn mỉm cười khẽ, trong đầu hiện lên bao nhiêu hoài bão cùng những mộng tưởng trong tương lai. Vì niềm đam mê và yêu thích đặc biệt với động vật, đặc biệt là rùa, hắn mong muốn thi vào ngành bác sĩ thú y, sau đó mở một phòng khám thú y nhỏ gần nhà, lấy một cô vợ hiền rồi sinh một bầy trẻ nhỏ. Cuộc sống nhân sinh tốt đẹp âu cũng chỉ có vậy.

" cứu..cứu..ai đó cứu tôi với." Bỗng một tiếng hét thất thanh của một cô gái vang lên giữa màn đêm u tịch, phá vỡ đi những dòng suy nghĩ miên man về cuộc sống tươi đẹp của Nguyên Minh. Từ góc đằng xa cuối con phố, hắn nhìn thấy có 2 người đàn ông, điệu bộ có vẻ say sỉn, đang cố gắng lôi kéo một cô gái trẻ xinh đẹp ước trừng khoảng 20 tuổi vào trong một ngõ nhỏ. Mặc dù trời đã tối, trên đường tuy vắng vẻ nhưng vẫn có người đi lại. Song , dù là thế nhưng không ai quan tâm đến cô gái, cùng lắm là chỉ ngoái đầu lại nhìn cô xong đi tiếp. Thực ra thì cũng không thể trách họ. Xã hội bây giờ là vậy, chẳng ai rảnh đâu lại đi nhúng tay vào mấy việc không phải của mình, mà cũng chẳng được lợi lộc gì. Nguyên Minh thực ra cũng có suy nghĩ giống họ, cũng không thích nhúng tay vào mấy chuyện bao đồng. " Mấy việc này nên để cho công an xử lý thì hơn." Hắn nghĩ. Nguyên Minh nhanh chóng rút chiếc điện thoại trong túi quần ra, bấm số gọi điện cho cảnh sát. Sau khi thông báo sự việc cho cảnh sát xong thì hắn chợt nghĩ lại, " giờ gọi có lẽ sẽ là không kịp, lúc họ đến nơi thì kết cục của cô gái kia đã thảm rồi." Nói rồi hắn nhét chiếc điện thoại vào túi, rồi chạy vội về phía con hẻm tối phía cuối đường. Khi đi vào bên trong hắn nhìn thấy cô gái đang bị 2 tên kia lôi kéo, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, không ngừng la hét.

" mau thả..thả tôi ra, không thì tôi sẽ báo cảnh sát."

" hắc hắc, cưng cứ kêu đi , bây giờ đã muộn như vậy, phố thì vắng như vậy, cưng có gào rách cổ họng cũng không có ai cứu đâu". Hai tên lưu manh say sỉn vừa nói, hai tay không ngừng xé quần áo của cô gái.

Cô gái 2 tay không ngừng ghì chặt trước ngực, hai dòng lệ đã làm ướt nhẹp gương mặt khả ái của cô. Trong lúc tuyệt vọng nhất, cô bỗng nhìn thấy có một bóng người đứng ở đầu con hẻm. Như người chết đuối vớ được cọc

cô lấy hết sức của mình, thất thanh hét lên:"Mau cứu...cứu tôi với." Nương theo ánh nhìn của cô gái, 2 tên lưu manh cũng đình chỉ động tác, quay đầu lại nhìn ra đầu hẻm. Ở đó đứng một thanh niên tuổi tầm 18 đôi mươi, dáng người cao dáo tầm 1m8, thân hình không phải quá vạm vỡ nhưng trông rất săn chắc, hẳn là một người rất chăm tập thể thao, khuân mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, trông có chút anh tuấn.

" mày là thằng nào, lão tử khuyên mày tốt nhất là đừng có lo truyện bao đồng, không thì mày sẽ phải nhận kết đắng đấy." Nói rồi hắn rút từ trong túi áo ngực ra 1 con dao bấm ra khua khua trước mặt.

Nhìn thấy vậy, Nguyên Minh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nói 1 cách từ tốn:" tôi đã vừa báo việc này cho cảnh sát rồi, tôi khuyên các anh nên dừng lại và đi đi. Tôi biết các anh chỉ uống say rồi không kiểm soát được nên mới có hành vi như vậy. Tôi thực lòng cũng không muốn các anh bị bắt, nếu các anh chịu dừng lại thì tý nữa cảnh sát đến, tôi sẽ nói đỡ cho các anh.." Thực ra hắn nói như vậy thực chất cũng chẳng phải muốn mấy tên này đổi tà quy chính. Hắn nghĩ mấy cái thể loại người như này nên bị tống vào tù hết đi cho xã hội được bình yên. Hắn nói dài dòng như vậy thực chất là để câu giờ cho cảnh sát tới kịp lúc.. Và quả nhiên là có tác dụng, từ phía xa đã truyền tới tiếng còi xe cảnh sát đang tới rất nhanh. Hai tên lưu manh cũng nghe thấy âm thanh không ổn, liền lập tức bật dậy lao nhanh ra đầu hẻm định tẩu thoát. Nguyên Minh thấy chỉ còn chút nữa thôi xe cảnh sát sẽ đến kịp, không thể để bọn chúng thoát được, liền tiến lên chặn đường. Một tên đi đầu thấy Nguyên Minh đang cản đường mình liên lập tức vung nắm đấm về phía mặt Nguyên Minh, đồng thời quát :" cút ra cho lão tử". Do 2 tên này còn say sỉn, hành động không được dứt khoát, Nguyên Minh lập tức nghiêng người né được cú đấm của hắn, sau đó dùng chân sút một cú thật căng trúng bộ hạ của tên đó, khiến hắn hét lên trói tai rôi lăn ra ngất xỉu. Tên đồng bạn của hắn chạy ngay sát phía sau thấy vậy liền lấy con dao đâm thẳng vào phía ngực Nguyên Minh. Lúc này Nguyên Minh ngả người về sau tránh đường dao của hắn, 2 tay trống xuống đất lộn 1 vòng, đồng thời tung 1 cú đá móc trúng cằm tên kia , làm hắn ngã sõng soài, trong miệng nhổ ra mấy cái răng. Nói thì dài nhưng mọi việc diễn ra khoảng mấy chục giây đồng hồ. Lúc này xe cảnh sát cũng đã tới ngay đầu ngõ, soi đèn pin vào bên trong, soi sáng cả con hẻm.

" Cảnh sát đây tất cả đứng im."

Nguyên Minh nhanh miệng đáp:" tôi chính là người đã gọi điện cho các anh."

Sau đó cảnh sát liền ập vào, khống chế 2 tên lưu manh kia. Còn Nguyên Minh và cô gái kia đang được lấy lời khai. Tưởng mọi chuyện kết thúc ở đó nhưng bỗng lại có biến cố xảy ra. Tên lưu manh lúc nãy cầm dao đang bị 1 cảnh sát khống chế, chuẩn bị còng tay hắn thì bỗng nhiên hắn dằng được ra ,thoát khỏi sự kèm cặp của cảnh sát rồi nhanh tay lấy khẩu súng của viên canh sát đó rồi hướng về phía Nguyên Minh.

"không, mau dừng tay lại mau.."

"bùm...bùm".

Hai tiếng nổ vang lên trói tai giữa màn đêm. Nguyên Minh nhìn xuống ngực mình, có 2 bông hoa máu đang từ từ nở ra , rồi dần dần hòa nhập thành một. Hắn ôm ngực , rồi dần dần đổ xuống. Viên cảnh sát đang lấy lời khai liền nhanh tay đỡ hắn ngồi xuống dựa vào tường. Mọi thứ lúc này dần trở nên mơ hồ, Nguyên Minh chỉ còn nghe thấy văng vẳng bên tai tiếng khóc nức nở của cô gái kia: " xin anh ..xin anh đừng chết mà, chỉ vì tôi, chỉ vì tôi mà..."

Rồi văng vẳng tiếng cảnh sát bên tai:" mau gọi xe cấp cứu. trước hết hãy cầm máu cho anh ấy nhanh lên."

Trong đầu hắn lúc này hiện lên rất nhiều hình ảnh của bố mẹ hắn, của anh chị, bạn bè hắn, cả hình ảnh của tiểu quy quy nữa. Một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt hắn.

" xin lỗi ba mẹ, con bất hiếu, không thể báo đáp dưỡng giục của cha mẹ,..xin lỗi quy quy, ta không thể chăm sóc mày nữa rồi,..xin lỗi.....xin lỗi."

Ánh sáng cứ tối dần, tối dần, rồi hắn không biết gì nữa.

Bạn đang đọc Vũ Hồn Của Ta Lại Là Một Con Rùa Đen sáng tác bởi Huyenvu88
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyenvu88
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 100

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.