Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn thoát

Tiểu thuyết gốc · 2661 chữ

Sau khi bọn chúng tháo xuống mặt nạ dịch dung, ba gương mặt dần lộ ra. Quả nhiên là ba người Nguyên Dật, Nguyên Khang và Giang đại sư.

"Ha ha, quả nhiên là các ngươi, không làm ta bất ngờ." Nguyên Minh lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt ba người bọn họ nói.

" Chà, ngươi vẫn còn khá bình tĩnh nhỉ, không có vẻ gì là lo sợ" Nguyên Dật âm trầm nói.

Nghe thấy lời nói đó của hắn, Nguyên Minh cũng chỉ cười khẩy đáp:" Không bình tĩnh thì cũng có làm được gì đâu, ngươi nghĩ ta phải hoảng hốt rồi la hét các kiểu chắc. Các ngươi đã kì công bắt ta như vậy thì hẳn sẽ nhốt ta ở một nơi đặc biệt, dù có kêu la thế nào cũng không ai nghe được, ta nói không sai chứ."

" Haha, nói chuyện với những người thông minh quả là không tốn sức, ngươi đã nhận thức rõ về hoàn cảnh của bản thân như vậy, việc tiếp theo cũng dễ làm rồi."Nguyên Dật nói. Trái với dáng vẻ của cha hắn, vẻ mặt của Nguyên Khang có vẻ âm trầm. Trong tưởng tượng của hắn, sau khi Nguyên Minh bị bắt sẽ cảm thấy sợ hãi, giãy giụa, tuyệt vọng, sẽ cầu xin hắn. Nhưng sự thật lại khiến hắn thất vọng. Vẻ bình tĩnh của Nguyên Minh cũng như việc đoán ra thân phận của ba người bọn họ khiến Nguyên Khang có cảm giác những ý đồ của hắn và cha hắn lâu nay đều bị Nguyên Minh biết trước. Điều đó khiến hắn vô cùng cảm thấy khó chịu.

"Vậy ngươi có biết, bọn ta bắt ngươi vì điều gì không?" Nguyên Dật hỏi tiếp.

" Hẳn là vì Hoàng Kim Cốt trong cơ thể của ta đi".

Sau khi nghe câu trả lời của Nguyên Minh, Nguyên Dật thoáng bất ngờ một chút, rồi đáp

"Ngươi đoán không sai. Từ khi Giang đại phu phát hiện được Hoàng Kim Cốt trong cơ thể ngươi, ta đã luôn thèm muốn có được nó, sao ngươi biết được là bọn ta cần nó?"

" Có gì khó đoán đâu chứ, trên người ta ngoài bộ xương đó ra thì chả có gì đáng giá cả. Với lại, lúc ta tỉnh lại 3 ngày trước, đã nghe được đoạn hội thoại của ngươi với Giang đại sư rồi."

"Thì ra là như vậy, nếu ngươi đã đoán ra, vậy tại sao không rời khỏi gia tộc."Nguyên Dật lại hỏi.

"Haha, nếu các ngươi đã có ý định với Hoàng Kim Cốt của ta thì há lại để ta dễ dàng trốn thoát vậy sao, hẳn là ngươi luôn cho người giám sát ta cả ngày đi, với lại dù ta có thoát khỏi Nguyên Gia đi chăng nữa, thì khắp cả cái Hoàng Nguyên Thành này nơi đâu mà chả có tai mắt của Nguyên Gia, ta thực lực lại không có, biết chốn như thế nào đây?"

Sau khi nghe xong câu trả lời của Nguyên Khang, Nguyên Dật thoáng trầm ngâm trong chốc lát ,thở dài nói:" Haiz, ngươi quả thật là một người thông minh, Nguyên Gia có những người như ngươi thì lo gì không lớn mạnh, chỉ tiếc là ngươi lại mang thứ kia quá quý trọng, ngươi thông minh như vậy, hẳn là cũng hiểu đạo lý thất phu vô tội, hoài bíc kì tội đi.

Giang đại sư đứng hồi lâu không nói gì, thấy thời điểm đã đến, liền quay sang nói với Nguyên Dật:" Nguyên Gia chủ, đã điểm canh hợi rồi, lúc này âm khí trong đất trời tụ tập là nồng hậu nhất, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi." Thấy Giang đại sư nói như vậy, Nguyên Dật gật đầu, quay sang phía nhi tử của hắn bảo:" Khang nhi, con vào vị trí đi." Nguyên Khang đáp dạ một tiếng rồi cũng nằm sang phía chiếc bàn đá nằm song song với Nguyên Minh. Hắn quay sang nhìn Nguyên Minh, nở một nụ cười âm lãnh nói:" Hoàng Kim Cốt của ngươi không lâu nữa sẽ thuộc về ta thôi."

Nguyên Minh vẫn đạm nhiên như không, vẻ mặt bình tĩnh nói:" Nguyên Dật, trước khi ta chết, ngươi có thể giải đáp cho ta một điều được không?"

" Ngươi cứ nói đi"

" Có phải cha ta là do các ngươi hại chết không?". Thực ra hắn hỏi câu này thực chất không phải là muốn tìm ra sự thật mà là để câu giờ. Từ lúc nhìn ra thân phận và ý đồ của ba người này, hắn đã âm thầm bảo Quy Quy trong đan điền hắn phá vỡ cấm chế đặt trên 4 sợi xích, từ đó Quy Quy mới có thể truyền tống hắn ra khỏi chỗ này. Mặc dù Quy Quy có những khả năng đặc biệt, nhưng sức mạnh của vũ hồn còn phụ thuộc vào chủ nhân của nó. Chủ nhân càng mạnh thì vũ hồn cũng càng mạnh và ngược lại. Vì thế tốc độ phá giải cấm chế của Quy Quy khá chậm, từ lúc đó đến giờ mới giải được 2 sợi xích.

Nghe thấy câu hỏi của Nguyên Minh, Nguyên Dật cười mỉm đáp:" Người biết nhiều quá thường sống không lâu đâu. Dù sao ngươi cũng sắp chết rồi, ta cũng không ngại cho ngươi biết, ngươi đoán không sai, phụ thân ngươi quả thật là bọn ta hại chết. Năm năm trước, khi ngươi được phát hiện là mang trong mình khung xương Hoàng Kim Cốt hiếm gặp, ta đã vô cùng muốn có nó. Bởi vũ hồn của ta là Kim Vân Báo, nếu có được nó, sức mạnh của ta sẽ được nâng lên một tầm cao mới, con đường tu luyện sau này sẽ có tiền đồ vô lượng. Cha của ngươi cũng như ngươi, là một người thông minh, hắn có lẽ đã cảm giác được điều gì đó từ ta, bỏ dở tất cả các vấn đề nội vụ của gia tộc để quan sát, bảo vệ ngươi từng chút một. Nắm được tâm lí đó của hắn, ta đã yêu cầu hắn chấp hành một nhiệm vụ cuối cùng,sau đó sẽ để cha ngươi nghỉ hưu, đưa một người khác lên thay vị trí cha ngươi. Nhiệm vụ cuối cùng đó chính là đưa các đệ tử gia tộc đi thí luyện trong Vạn thú Sâm Lâm. Trong nhóm đệ tử đó có 2 người của ta cài vào. Trong lúc thí luyện hai đệ tử đó giả vờ đi lạc, sau đó một người chạy về báo người kia bị yêu thú mạnh tấn công, yêu cầu cha ngươi đến hỗ trợ. Cha ngươi không nghi ngờ gì, chạy thẳng đến chỗ bọn ta đã phục kích sẵn, sau đó, bọn ta vây công giết chết cha ngươi. Sau khi cha ngươi chết, ta đã định ra tay với ngươi luôn nhưng sau khi thương thảo với Giang đại sư, ta đã thay đổi chú ý. Lúc đó ngươi mới 8 tuổi, Hoàng Kim Cốt trong cơ thể ngươi vẫn trong giai đoạn phát triển, miễn cưỡng lấy nó ra sẽ làm giảm sức mạnh của nó. Vì vậy, ta đã nhận ngươi làm dưỡng tử, chờ đợi ngươi lớn lên một chút sẽ lấy Hoàng Kim Cốt của ngươi. Không lâu sau thì Khang nhi cũng thức tỉnh vũ hồn Kim Giác Lang, ta liền chuyển chủ ý, ta lấy Hoàng Kim cốt không phải vì ta nữa mà là cho Khang nhi. Giờ thì ngươi đã thông suốt mọi chuyện rồi chứ." Nói xong, Nguyên Dật nhìn vẻ mặt của Nguyên Minh lúc này thì thấy hắn vẻ mặt có vẻ căng thẳng, lồng ngực phập phồng, lông mày nhíu chặt, Nguyên Dật nghĩ hắn là đang vô cùng phẫn nộ đến mức hơi thở dồn dập, hắn cười lạnh nói:"không cần phải quá tức giận vậy đâu, rồi cha con ngươi cũng sẽ được đoàn tụ sớm thôi." Thực ra, Nguyên Dật đã hoàn toàn hiểu sai về phản ứng của Nguyên Minh. Lúc Nguyên Dật đang đắc ý kể về âm mưu của hắn thì Nguyên Minh lại đang trao đổi với Quy Quy ở trong đan điền. Vẻ mặt của hắn là đang biểu hiện sự sốt ruột, chứ không phải phẫn nộ như Nguyên Dật tưởng. Quy Quy lúc này đã phá giải được 3 trên tổng số 4 cấm chế, Nguyên Minh ở ngoài thì đang không ngừng thúc giục:" nhanh lên, cố lên Quy Quy, ta không còn câu giờ được nữa đâu."

" Ngươi phải bình tĩnh, đây là phá giải cấm chế, là cấm chế đó có biết không hả." Quy Quy không hài lòng đáp.

Thấy lão Gia chủ dừng lời,Nguyên Minh không ngừng trửi thầm trong lòng:" Lão thất phu sao không nói tiếp đi, nói thêm chút nữa là ta có thể thoát khỏi đây rồi."

Ở bên ngoài, Nguyên Dật cười khẩy nhìn Nguyên Minh nói:" Những gì cần giải đáp ta cũng đã nói cho ngươi biết rồi, giờ thì ngươi có thể an tâm đi gặp cha ngươi rồi, haha." Nói xong, hắn quay sang nhìn Giang đại sư nói:"Có thể bắt đầu rồi."

Nghe thấy vậy, Nguyên Minh liền thất thanh kêu lên:"Ấy, từ từ..từ từ đã, ta vẫn còn một số thắc mắc, ngươi hãy giải đáp nốt cho ta, không thì ta chết cũng không nhắm mắt."

"Haha, có nhắm mắt hay không thì đó đâu phải việc của bọn ta, có thắc mắc gì thì tý nữa xuống kia gặp cha ngươi không phải là sẽ thông suốt sao." Nói rồi, hắn quay sang gật đầu ra hiệu với Giang đại sư.

Nguyên Minh quay đầu sang thì thấy Giang đại sư hai tay không ngừng kết ấn những ấn pháp kì dị

"Thì ra tên này ngoài việc là một đan sư, còn là một trận sư nữa Nguyên Minh nghĩ.

Sau khi kết ấn, từng luồng ánh sáng màu tím đen phát ra từ trận văn ở trên chiếc bàn đá dưới lưng hai người Nguyên Minh và Nguyên Khang. Sau đó những ánh sáng này hóa thành những chiếc vòi bằng ánh sáng, cắm sâu vào da thịt của cả hai người, một số khác thì nối lại thành một đường truyền giữa Nguyên Minh và Nguyên Khang. Nguyên Minh cảm thấy cơ thể mình như có người đang cầm kiếm đâm từng nhát vào cơ thể hắn, khiến hắn run lên từng đợt. Hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, hắn muốn hét lên thật to, nhưng hàm răng cắn chặt vào môi khiến máu tươi chảy ra dòng dòng từ miệng hắn, đôi tay siết chặt khiến móng tay bấm sâu vào da thịt, từng đường gân xanh nổi cuộn lên ở trên hai cánh tay hắn. Trong đau đớn, Nguyên Minh còn cảm thấy mấy cái vòi kia đang không ngừng hút đi thứ gì đó của hắn. Quả nhiên ở từ cái vòi trong cơ thể của Nguyên Minh không ngừng chảy ra thứ gì đó màu vàng kim trói lọi. Thứ đó chảy đến đâu, sợi tuyến nối giữa hai người từ màu tím đen chuyển thành màu vàng kim đến đó. Sau cùng thứ đó chảy vào trong cơ thể của Nguyên Khang. Quy Quy thấy Hoàng Kim Cốt của Nguyên Minh đang ngày càng mờ nhạt, không ngừng gia tăng tốc độ phá giải cấm chế.

"Cố lên chủ nhân, ta sắp xong rồi, sắp xong rồi."

Khi mà Hoàng Kim Cốt trở nên trong suốt, cũng là lúc xương của Nguyên Minh bị rút hết, lúc đó hắn cầm chắc cái chết. Nguyên Minh lúc này càng ngày càng trở nên mơ hồ, cơn đau cũng dần chẳng thấy gì nữa, trước khi hôn mê, hắn nghe thấy một giọng nói văng vẳng trong đầu:"Chủ nhân, ta đã hoàn thành phá giải cấm chế, bây giờ sẽ truyền tống người ra khỏi chỗ này. Hiện tại ta đã dùng linh khí của ta tạo thành một khung xương giả thay thế Hoàng Kim Cốt đã mất để bảo toàn mạng sống của ngươi.Về vị trí truyền tống, ta cũng không nắm rõ địa hình nơi đây lắm, nhưng ta sẽ di chuyển người đến nơi mà ta cảm thấy có khí tức quen thuộc với ta nhất ở Thế giới này. Sau khi người tỉnh dậy, tuy ta suy yếu ngủ say nhưng người vẫn có thể tu luyện công pháp trên mai của ta để tu luyện. Ngươi chỉ cần nói tên bí tự, sau đó nói "khai" là có thể học được. Chủ nhân người phải cố gắng sống sót, ta đã phải rất vất vả mới tìm được ngươi đó."

Ở bên ngoài, sau khi từng dòng màu vàng kim cuối cùng truyền vào cơ thể Nguyên Khang, sợi tuyến nối liền ở giữa dần trở lại thành màu tím đen vốn có. Đột nhiên, một luồng ánh sáng trói lóa bao quanh cơ thể Nguyên Minh, khiến Nguyên Dật và Giang đại sư phải nhắm nghiền mắt lại.

" Cái...Cái quái gì xảy ra vậy." Nguyên Dật thốt lên.

Sau khi mở mắt, bóng dáng Nguyên Minh trên chiếc bàn đá đã biến mất, chỉ còn lại Nguyên Khang nằm ở phía bên kia.

"chuyện gì vừa xảy ra vậy, chẳng nhẽ lúc nãy vận hành trận pháp xảy ra vấn đề."Nguyên Dật hỏi lại.

"Không thể có chuyện đó được, ta đã làm việc này rất nhiều lần rồi. Khoan hãy nói đến chuyện này, đầu tiên hãy kiểm tra cơ thể của Khang nhi đã."

"Ừ phải, phải." Nguyên Dật đáp. Nói xong, hắn đi về phía Nguyên Khang, đỡ hắn ngồi dậy, ân cần hỏi: "Khang nhi, con cảm thấy trong người thế nào?". Nguyên Khang cảm nhận cơ thể một chút, hào hứng đáp:" con cảm thấy cơ thể mình tràn ngập năng lượng, có thể nói là chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như lúc này."

"vậy là tốt rồi". Nguyên Dật tuy nói như vậy nhưng vẫn quay sang phía Giang đại sư nói "phiền đại sư ra kiểm tra cho Khang nhi một chút"

Sau một hồi kiểm tra, nội thị quan sát cơ thể của Nguyên Khang, Giang đại sư gật đầu đáp:" mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, toàn bộ Hoàng Kim Cốt của Nguyên Minh đều đã chuyển sang Nguyên Khang."

Nghe thấy lời nói ấy của Giang đại sư, hai phụ tử nhìn nhau một cái, bất giác bật cười lên ha hả. Sau cơn cao hứng, Nguyên Khang đột ngột hỏi:" vậy còn Nguyên Minh, hắn thì sao, có cần phải cho người tìm hắn không?"

Nguyên Dật mỉm cười nói:"Ta nghĩ việc đó là không cần thiết, mất đi khung xương thì hắn đã cầm chắc cái chết rồi, bay đi đâu cũng thế thôi. Chẳng nhẽ con còn sợ hắn còn có thể quay lại trả thù sao?."

"haha, con chỉ hỏi chơi vậy thôi, con sợ gì hắn chứ. Dù hắn còn có khả năng quay lại trả thù thì kết cục cũng chỉ có con đường chết mà thôi."

Nguyên Dật mỉm cười gật đầu.

*

Ở một nơi khác, cách rất xa Nguyên Gia. Trong một hang động cổ, một bóng dáng thiếu niên nằm đó, hình dáng trật vật, đôi mắt nhắm nghiền nằm bất động. Một lúc lâu sau, đôi lông mi bỗng rung động từ từ mở mắt.

" Ta.. ta đang ở đâu?, con bà nó chẳng nhẽ lão tử vừa trọng sinh chưa được bao lâu lại phải trọng sinh lần nữa sao? lão tặc thiên ơi là lão tặc thiên, ngươi lại bất công với ta vậy sao."

Bạn đang đọc Vũ Hồn Của Ta Lại Là Một Con Rùa Đen sáng tác bởi Huyenvu88
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Huyenvu88
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.