Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1132 chữ

Tuy không rõ vị Võ Đế này sao lại ở đây. Nhưng các trưởng lão trong lòng đều nhẹ nhõm đi rất nhiều. Nhìn đám sát thủ bị người này đồ sát các trưởng lão rất là khoái trí. Họ cũng nhanh chóng ra nhập chiến đấu.

Các sát thủ lúc này có muốn chạy trốn thì cũng đã không còn đường lui. Mọi đường lui lúc này đã bị các trưởng lão phong tỏa.

Khi tên sát thủ cuối cùng ngã xuống Lưu trưởng lão liền dẫn theo Trần trưởng lão và Lê trưởng lão tiến tới trước mặt Vũ Thạch bái kiến.

“Cám ơn tiền bối ra tay cứu giúp chúng ta.” Lưu Trưởng lão đầy cảm kích nói.

Vũ Thạch nhìn về phía Vũ Long đang được người cảu học viện bảo vệ và chăm sóc rồi nói: “Ta làm vậy vì đồ đệ của mình. Mấy vị không cần bận tâm.”

Lưu trưởng lão cùng hai vị trưởng lão nhìn ánh mắt của Vũ Thạch khi nhin Vũ Long thì nhận ra người đồ đệ mà Vũ Thạch đang nói tới là ai.

Lưu trưởng lão vẫn rất là khách khí nói: “Dù sao thì tiền bối cũng đã cứu sống chúng ta đó là điều không thể bàn cãi.”

“Không cần quá câu lệ. Người cám ơn phải là ta mới đúng. Các vị hi sinh nhiều người như vậy để bảo vệ Long nhi ta mới cần phải cám ơn mấy vị. Đáng tiếc ta không thể tới nhanh hơn.” Vũ Thạch có chút tiếc nuối nói.

Vũ Thạch cảm thấy nếu mình có thể đến sớm hơn một chút thì người của học viện đã không phải chết nhiều đến như vậy.

Nhìn cảnh tượng đấu trường, nhìn thi thể các giám sát của học viện, từ hiện trường Vũ Thạch có thể thấy được những điều xảy ra trước đó. Huynh đệ chiến đấu bên nhau, chết bên nhau. Họ ngã xuống để các huynh đệ khác được sống. Vũ Thạch như thấy lại được cảnh tượng trăm năm trước. Trong lòng Vũ Thạch lúc này như sống lại ngày đó. Ông không kìm được nước mắt chảy xuống.

Vũ Long thấy ông nội rơi lệ cậu biết ông nội mình không chỉ rơi lệ vì những vị giám sát của học viện. Ông còn đang rơi lệ vì những anh em của ông những huynh đệ của ông đã chết.

Vũ Long không khóc vì cậu không muốn yếu đuối. Nói vậy cũng không phải Vũ Long cho rằng ông mình yếu đuối. Cậu có cách biểu đạt tình cảm của riêng minh.

Vũ Long nhìn về phía thi thể những vị giám sát đang được tập trung lại cậu bước nhanh về phía họ. Vũ Long tới bên cạnh di thể của họ cậu ngồi xuống lấy ra một chiếc khăn lau đi những vết máu trên khuôn mặt của những người đã mất.

Vũ Long làm vậy vị cậu không biết biểu đạt gì để tỏ lòng biết ơn của mình đối với những vị giám sát này. Họ đã hi sinh thứ quý giá nhất của mình cho cậu. Vậy cậu có thể hi sinh gì cho họ? Điều này cứ văng vẳng trong suy nghĩ của Vũ Long lúc này.

Lưu Trí Biên trưởng lão nhìn hành động của Vũ Long cũng không biết phải nói gì với cậu. Lưu trưởng lão cảm nhận được người mà ông cho là sư phụ của Vũ Long và cậu là hai người trọng tình cảm. Từ Việc Vũ Thạch làm tất cả để tới cứu giúp Vũ Long. Từ việc ông rơi lệ vì những vị giám sát đã hi sinh, từ việc Vũ Long lau đi những vết máu trên khuôn mặt các giám sát.

Lưu trưởng lão nhìn Vũ Thạch nói từ đáy lòng mình:

“Ít nhất thì tiền bối đã thay họ báo thù. Nếu bọn họ ở dưới suối vàng biết được sẽ rất vui.”

Vũ Thạch nghe vậy cũng rất cảm khái ông nói: “Nếu họ có thể vui vẻ thì tốt rồi!”

“Bọn chúng là ai tại sao lại nhằm vào học viện?” Cậu hỏi này Vũ Thanh mang theo đầy sát khí. Vũ Thạch thật sự rất tức giận. Đứa cháu ông yêu quý nhất, Niềm hi vọng lớn của cuộc đời ông xém thì chết bởi một âm mưu không hề nhỏ.

Lưu trưởng lão chỉ biết lắc đầu vì thật sự ông cũng không có chút thông tin gì về đám người này để nói với Vũ thạch

“Lôi Chấn học viện lừng danh Đình Chấn quốc cũng gặp phải chuyện éo le như thề này sao?” Vũ Thạch nói đầy thâm ý. Vũ Thạch cảm giác được Lưu trưởng lão không muốn nói đến chuyện này hay đúng hơn là không phải biết nói gì với ông.

Lưu trường não nghe ra ý vị trọng câu nói của Vũ Thạch chỉ còn biết thở dài nói: “Có những chuyện không phải muốn là tránh được. Mỗi gia đều có tâm bệnh, không phải sao?”

Vũ Thạch nghe vậy nói: “Người nói cũng đúng.”

“Tiền bối có chuyện gì gấp sao? Lại để Chấn Long rời xa người sớm như vậy? Với bản lĩnh của người thì…”

Vũ Thạch cắt lời Lưu trưởng lão nói: “Mầm non nào rồi cũng phải tự hứng chịu sương gió mà trưởng thành, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Có sức ép mới có động lực tiến lên. Một người tự bước trên đôi chân của mình trưởng thành so với một người được dìu dắt thì điều gì tốt hơn đây?”

Ba vị trưởng lão nghe Vũ Thạch nói thì lập tức hiểu được tâm ý của Vũ Thạch và hiểu được con đường mà Vũ Thạch muốn cho Vũ Long đi là như thế nào.

“Ngọc Duy cậu sao vậy?”

Trí Đặng bỗng lớn tiếng hô khi nhìn thấy Ngọc Duy không ổn nhưng cậu cũng không kịp phản ứng để đỡ lấy Ngọc Duy.

Lúc nhận ra thì Ngọc Duy đã ngã xuống. Trí Đặng lao tới kiểm tra cơ thể Ngọc Duy phát hiện Ngọc Duy đã chịu trọng thương rất nghiêm trọng, sinh mệnh Ngọc Duy đang trôi đi rất nhanh.

“Trí Đặng ta không cầm cự được bao lâu nữa. Ngọc Uyên sau này nhờ cậu chiếu cố giúp ta.” Ngọc Duy nằm trên đất khó nhọc nói.

Trong lúc chiến đấu cùng đám sát thủ Ngọc Duy đã chịu rất nhiều vết thương. Cậu có thể cầm cự được đến bây giờ mà chưa chết đã là may mắn.

Trí Đặng rất là đau lòng nhưng cậu biết Ngọc Duy đã khó mà có thể cứu được.

Bạn đang đọc Vũ Long sáng tác bởi Black-Rain
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Black-Rain
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.