Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khối U Lăng Tiêu Cung

Phiên bản Dịch · 2291 chữ

Chương 2726: Khối U Lăng Tiêu Cung

"Làm bằng bè nam nữ, ta ngược lại cũng không ngại, chỉ sợ ngươi..." Dương Khai bắt lấy bàn tay nhỏ của Chúc Tình, nhẹ nhàng vuốt ve, "...cảm thấy miễn cưỡng thôi."

Chậc chậc, bàn tay này vừa trắng lại vừa mềm, xoa qua xoa lại giống như đang xoa tấm tơ lụa tốt nhất vậy, khiến người ta không nỡ buông ra.

Chúc Tình nhíu mày, nhìn động tác càn rỡ của Dương Khai, chân mày khẽ nhíu rút tay lại, quay đầu sang chỗ khác, "Ngươi đừng như vậy, ta..."

Dương Khai nghiêm mặt: "Không phải ngươi nói muốn làm bạn bè nam nữ sao."

Chúc Tình ngạc nhiên nói: "Bạn bè nam nữ thì sẽ làm những chuyện đó sao?"

"Đương nhiên!" Dương Khai thở ra hơi nóng: "Đây là những chuyện cơ bản nhất!"

Vẻ mặt Chúc Tình không khỏi chần chờ: "Vậy còn phải làm gì nữa?"

Dương Khai sờ cằm, không ngừng cười gian: "Rất nhiều, rất nhiều..."

"Ngươi nói đi, ta xem thử... có thể làm được hay không." Cái cổ trắng nõn của Chúc Tình thoáng cái đã ửng hồng, như vừa ý thức được gì đó.

Bộ dáng này khiến người ta vừa nhìn đã động tâm, Dương Khai hít một ngụm khí, ổn đỉnh lại khí huyết cơ thể đang dâng trào, thuận thế nằm lên cặp đùi rắn chắc của Chúc Tình, đầu gối lên bụng nàng, thoải mái nói: "Đầu tiên xoa bóp một chút thử xem."

Vẻ mặt Chúc Tình ửng hồng, dù đây không phải lần đầu tiên nàng và Dương Khai tiếp xúc thân mật, trước kia còn có lần quá đáng hơn, nhưng tim vẫn không nhịn được thình thịch, cả người như tê dại.

Duỗi hai tay, nhẹ nhàng nắn bóp 2 huyệt thái dương của Dương Khai, chậm rãi di chuyển.

Xương cốt cả người Dương Khai như buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người như đang trên mây, bay bổng phiêu đãng, thoải mái muốn chết. Thầm nghĩ không ngờ cô nàng này vậy mà lại chịu phối hợp, liệu hắn có nên quên đi tất cả những chuyện trước đấy, từ từ tìm hiểu nàng cho tốt.

Bỗng nhiên luồng lực thật mạnh truyền đến từ thái dương, giống như bị hai cái búa lớn đập vào, sắc mặt Dương Khai trong nháy mắt vặn vẹo, lập tức trợn tròn mắt.

"Ngươi tưởng ta cái gì cũng không biết, để ngươi muốn làm gì thì làm sao!" Chúc Tình cắn răng, lực lượng như dời núi lấp biển bộc phát. Hai ngón tay đồng thời dùng sức di chuyển trên đầu hắn.

"Muốn chết muốn chết muốn chết..." Đầu Dương Khai bị kiềm chế, cả người không thể động đậy.

"Mặc dù đây là lần đầu tiên rời khỏi Long Đảo, nhưng cũng không phải đồ đần, ngươi đừng có khi dễ người!" Chúc Tình cắn răng, động tác không hề ngừng lại.

Dương Khai mới phút trước còn dục tiên dục tử, giờ này đã đau đến choáng váng, cơ thể cong lên, bỗng nhiên bật dậy, đá một cước về phía Chúc Tình.

Chúc Tình phất tay lên, nhẹ nhàng chặn lại luồng công kích, thừa cơ đứng dậy, kéo rời khoảng cách với Dương Khai, thở phì phò nhìn hắn.

Dương Khai lắc đầu mất lần, đầu óc vẫn không ngừng hoa mắt chóng đầu, thiếu chút nữa thì không đứng vững, tức giận nói: "Ngươi vậy mà giả ngây ngô với ta sao, đúng là không có ý nghĩa."

Bị người lừa gạt, sâu trong nội tâm như chịu phải tổn thương to lớn.

"Ta chịu ngươi đủ rồi!" Chúc Tình cắn răng kêu lên.

"Ta cũng đâu khiến ngươi đi theo, là chính ngươi ì ở đây không đi, giờ còn trách ta?"

Chúc Tình thở phì phò, bộ ngực phập phùng lên xuống, trong bụng như chứa một ngọn núi lửa, lúc nào cũng có thể bùng phát, giậm chân nói: "Được, sau này ta cũng không dây dưa ngươi nữa, tốt nhất ngươi cũng đừng tìm ta."

"Buồn cười!" Dương Khai hai tay chống nạnh, nước bọt bay tứ tung: "Dù nữ nhân trong thiên hạ có chết hết ta cũng không đi tìm ngươi."

Sắc mặt Chúc Tình đột nhiên lạnh lẽo, như có thể cạo một lớp băng lạnh trên đó, đôi mắt cũng phủ một lớp sương mù, bình tĩnh nói: "Nhớ kỹ lời này của ngươi."

Quay người rời đi.

Dương Khai cười nhạo một tiếng, đưa tay vẫy vẫy: "Tạm biệt không tiễn."

Nói xong đã không thấy bóng dáng Chúc Tình đâu.

Bóng người lóe lên, Hoa Thanh Ti bỗng nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn Dương Khai một cái, lại nhìn phương hướng Chúc Tình vừa rời đi, nói: "Cãi nhau à?"

"Lời không hợp ý!" Dương Khai hừ lạnh.

"Giờ đuổi theo vẫn kịp đó, nàng còn chưa đi xa đâu." Hoa Thanh Ti nhìn ra xa xa, "Nữ nhân a, dỗ dành một chút là được rồi, nàng ấy tức giận với ngươi, nói rõ trong lòng vẫn quan tâm tới ngươi thôi."

"Nàng ta có ý đồ khác đó!" Dương Khai bĩu môi, quay đầu nhìn Hoa Thanh Ti: "Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Hoa Thanh Ti trầm giọng nói: "Tới rồi!"

Dương Khai thần sắc nghiêm lại, cười lạnh: "Quả nhiên là tới rồi, đi, theo ta nhìn xem phong thái đệ tử của Đại Đế xem."

Ngoài sơn môn Lăng Tiêu Cung, phía ngoài đại trận hộ tông là một chiếc lâu thuyền to lớn, vắt ngang giữa không trung, nhìn như một đám mây đen che đi hơn nửa bầu trời.

Trên boong tàu, năm bóng người đứng sừng sững.

Kê Anh đứng trước, sắc mặt âm trầm chờ đợi, cung chủ Ly Long Cung - Lệ Giao, tông chủ Di Thiên Tông - Di Kỳ như hai hộ vệ đứng sau lưng hắn. Mà phía sau hai người này chính là đệ tử của Kê Anh, không phải Lý Hiên thì là ai...

Răng trong miệng Lý Hiên đã rụng hơn nửa, đến hôm nay vẫn chưa bớt sưng.

Cũng không phải là vết thương quá nặng, bản thân hắn ta cũng là luyện đan sư, còn có xuân thân từ dược đan cốc, trên người há lại không có đan được trị thương? Vết thương kia lúc bình thường tùy tiện cũng có thể chữa khỏi, chỉ là hắn ta một mực giữ lại, chính là để Kê Anh nhìn thấy, cho hắn biết mình ở Lăng Tiêu Cung bị bắt nạt thế nào, gặp oan ức bao nhiêu.

Kết quả đúng là rất tốt.

Khi Kê Anh nhìn thấy đệ tử mình bị người ta đánh thành đầu heo, thậm chí răng cũng rụng gần hết, lập tức giống như chọc phải ngòi nổ muốn nổ tung lên.

Lý Hiên mặc dù chỉ là đệ tử đời thứ 2 dược đan cốc, cũng không phải thân truyền của Diệu Đan Đại Đế, nhưng cũng là người dược đan cốc.

Tại Bắc Vực bị người ta sỉ nhục như thế, đúng là không thể tha thứ.

Ngày hôm nay, hắn tự mình đến Lăng Tiêu Cung này, vậy mà lại bị người ta cản lại ngoài sơn môn, không được chút tôn trọng cùng đãi hộ mà hắn vốn có, khiến cảm tình của hắn dành cho Lăng Tiêu Cung đã xấu đến cực điểm.

"Đúng là không coi ai ra gì!" Lệ Giao đứng một bên tức giận nói: "Lăng Tiêu Cung này không còn người nào à, Kê đại sư đích thân tới đây chính là vinh hạnh của bọn chúng, vậy mà lại không có ai ra tiếp đón, tông môn như thế quả là không có chút bậc lệ nghĩa nào!"

Di Kỳ cũng ở một bên phụ họa: "Không sai, bộ dáng Lăng Tiêu Cung đây là không để Kê đại sư vào mắt, không coi dược đan cốc ra gì."

Đi xem náo nhiệt chỉ sợ chuyện không lớn. Hai người ước gì Lăng Tiêu Cung đắc tội với Kê Anh càng sâu càng tốt, nên giờ phút này đương nhiên không buông tha cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Gương mặt Kê Anh vốn đã không dễ nhìn, giờ phút này lại càng thêm khó coi.

Hắn chính là đệ tử Diệu Đan Đại Đế, bản thân còn là một vị Đế đan sư tôn quý, hành tẩu tại Bắc Vực này có tông môn nào mà không đối đãi như khách quý? Bất kể hắn tới đâu cũng được người ta nhiệt tình đón tiếp, nhưng đến Lăng Tiêu Cung này lại bị người ta chặn ngoài cổng!

Vừa rồi còn cò một vị đại tổng quan nào đó đi ra, nhưng hỏi mấy câu lại quay vào, đến giờ cũng không thấy bóng dáng.

Lăng Tiêu Cung lại dám ngang ngược như vậy? Tai nghe là giả, mắt thấy là thật, trước đó nghe Di Kỳ cùng Lệ Giao nói xấu Lăng Tiêu Cung, hắn cũng biết hai người này kiêng kị Lăng Tiêu Cung nên mới tận lực bôi đen, nhưng giờ phút này chính mắt hắn nhìn thấy, Lăng Tiêu Cung này thật đúng là chẳng ra sao.

"Sư phụ, người phải làm chủ cho đệ tử." Lý Hiên đúng lúc nhảy ra, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, giọng nói mơ hồ không rõ: "Cung chủ Lăng Tiêu Cung chẳng những đánh đệ tử, hắn còn cướp Nguyên Tinh mà đệ tử dùng mua linh dược, đệ tử báo tên của sư tôn và tổ sư, hắn cũng không coi ra gì, sư tôn không thể tha cho hắn!"

"Cái gì?" Kê Anh biến sắc, dữ tợn nói: "Hắn dám coi tổ sư không ra gì?"

Bản thân gặp phải, đệ tử bị bắt nạt, hắn cũng chỉ tức giận, nhưng không tới mức mất đi lý trí, nhưng giờ nghe Lý HIên nói Lăng Tiêu Cung này vậy mà còn dám không coi Diệu Đan Đại Đế ra gì, Kê Anh đã triệt để nổi giận.

Lý Hiên nhìn sắc mặt Kê Anh, con ngươi đảo một vòng: "Hắn còn nói... hắn còn nói..."

"Còn nói cái gì?" Kê Anh trầm mặt.

Lý Hiên bộ dáng nhút nhát: "Đệ tử không dám nói..."

"Nói!" Kê Anh nhìn hắn chằm chằm.

Một vị sư huynh bên cạnh cũng xen vào: "Sư đệ, người kia nói cái gì, đệ cứ nói với sư phụ, đừng sợ!"

Lý Hiên lúc này mới bình tĩnh lại như vừa được cổ vũ: "Hắn nói luyện đan sư chúng ta đều là đồ bỏ đi, ỷ bản thân biết luyện chút đan dược đã mắt cao hơn đầu, trong mắt hắn không đáng một đồng!"

"Láo xược!" Kê Anh quát ầm một tiếng.

Lý Hiên hoảng sợ quỳ sụp xuống: "Sư phụ, không phải đệ tử nói, là hắn nói."

"Sư phụ đương nhiên biết không phải ngươi nói." Kê Anh hít sâu một hơi như điều chỉnh lại cảm xúc, nhấc tay nói: "Đứng lên đi!"

Lý Hiên run rẩy đứng dậy, nhấc ống tay áo lau lau khóe mắt, không ai phát hiện khóe miệng hắn hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười âm hiểm.

Thân là đệ tử Kê Anh, hắn đương nhiên biết vảy ngược của người này.

Diệu Đan Đại Đế là ân sư của Kê Anh, luyện đan cũng là đại đạo hắn hướng tới, địa vị của hai thứ này trong mắt hắn đã lớn đến không thể tưởng tượng, bất kỳ người nào dám xúc phạm 2 thứ này chính là đụng tới vảy ngược, Kê Anh sẽ không thể tha thứ.

Bây giờ qua lời của hắn, Dương Khai đã đụng phải cả 2 thứ này, sao có thể có kết quả tốt.

Lần này xem ngươi chết thế nào!

"Kê đại sư, xem ra Lăng Tiêu Cung này cũng không cần phải tồn tại nữa, nếu để nói tiếp tục tồn tại, đúng là sỉ nhục của Bắc Vực ta!" Lệ Giao lạnh lùng nói: "Xin Kê đại sự triệu tập nhân sĩ Bắc Vực, cùng diệt Lăng Tiêu Cung!"

Di Kỳ cũng phụ họa: "Di Thiên Tông ta nguyện dốc hết sức mình, thay Bắc Vực diệt trừ mầm họa này."

Kê Anh nhíu mày, hồi lâu mới lên tiếng: "Đợi ta gặp cung chủ Lăng Tiêu Cung xong rồi nói tiếp."

Hắn cũng không phải người xử trí theo cảm tính, dù đang rất tức giận, nhưng cũng không thể chỉ nghe lời nói của một bên.

Tuy hắn cảm thấy Lý Hiên không có khả nắng nói láo, nhưng để có lý do thỏa đáng, trước tiên vẫn phải gặp vị cung chủ Lăng Tiêu Cung kia đã, xem hắn rốt cuộc muốn gì, nếu đúng như lời Lý Hiên nói, đến lúc đó động thủ cũng không muộn.

Di Kỳ cùng Lệ Giao liếc nhau, đều biết việc này không nên vội vàng, lập tức không nói thêm gì nữa.

Ngược lại Lý Hiên lại lộ vẻ bối rối, lời hắn nói với Kê Anh có hơi quá, thậm chí còn tạo chuyện vu hãm, chỉ sợ tên cung chủ Lăng Tiêu Cung kia đối chất với Kê Anh... nhưng nghĩ lại, trước nay hắn biểu hiện trước mặt sư phụ luôn nhu thuận hiểu chuyện, dù đến lúc đối chất bên kia cũng không có chứng cứ gì, chỉ cần mình một mực khẳng định, sư tôn chẳng lẽ lại tin người ngoài mà không tin hắn sao?

Lòng nghĩ vậy, lập tức buông lỏng hơn nhiều.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 308

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.