Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Chiểu

Phiên bản Dịch · 2113 chữ

“Thiên Âm Bảo Hạp!”

Dương Khai gõ lên hộp, Thiên Âm Bảo Hạp lập tức truyền ra tiếng leng keng, tựa như suối mát giữa núi, trong cốc trống vắng, làm người nghe không khỏi rung lên.

Tiếng leng keng truyền ra, chiếc hộp trồi lên từng tầng, hóa thành hình bảo tháp, tổng cộng 9 tầng, mỗi tầng xoay tròn, có trái có phải, có nhanh có chậm, truyền ra âm thanh khác nhau, những âm thanh này tụ tập lại, soạn ra nhạc luật tuyệt diệu.

Không chỉ thế, lúc Thiên Âm Bảo Hạp xoay tròn, một tầng sương mù màu lam nhạt trào ra, lan tỏa xung quanh, nhồi đầy một mảnh không gian, sương mù lam nhạt như bầu trời trong suốt, lấp lánh ánh sao, làm người ta như đặt mình trong không gian, xung quanh tuyệt đẹp.

“Thứ tốt.”

Nam Môn Đại Quận ánh mắt tỏa sáng nhìn ngắm, dù hắn cảm thấy Thiên Âm Bảo Hạp này không có tác dụng lớn với mình, nhưng đối với võ giả Đế Tôn Cảnh trở xuống, nhạc luật thần kỳ này tuyệt đối có thể hỗ trợ tu luyện, làm người ta dễ dàng đạt tới trạng thái vong ngã, tu luyện trong trạng thái này, nhất định bớt nhiều công sức.

“Ngươi nhất định phải phát huy ra tác dụng của nó.”

Dương Khai mỉm cười nhìn lại.

Ánh mắt Nam Môn Đại Quân sáng lên, trong đầu đã bắt đầu kết cấu ra trận pháp lấy Thiên Âm Bảo Hạp làm trung tâm, cộng với vài loại bí bảo khác, bố trí ra Thiên Âm bảo điện.

Chuyện này không khó với hắn, một khi bố trí ra, trong Thiên Âm bảo điện tràn ngập âm thanh của Thiên Âm Bảo Hạp, các đệ tử bế quan tu luyện trong đó sẽ được lợi lớn.

Dương Khai nói đúng, Thiên Âm Bảo Hạp này chỉ có ở trước mặt Đế trận sự như Nam Môn Đại Quân, mới phát huy tác dụng lớn hơn. Sau khi trải qua trận pháp tăng cường, Thiên Âm Bảo Hạp tuyệt đối sẽ là căn bản lập tông của Lăng Tiêu Cung, là phúc lợi cho các đệ tử Đế Tôn Cảnh trở xuống.

“Giao cho ta.”

Nam Môn Đại Quân cẩn thận thu hồi Thiên Âm Bảo Hạp, nhìn Dương Khai quan tâm hỏi:

“Cung chủ ngài không sao chứ?”

Vừa rồi hắn đã phát hiện trạng thái của Dương Khai không ổn, sắc mặt tái nhợt không bình thường.

Dương Khai hùng mạnh cỡ nào, hắn hiểu rõ ràng, Di Kỳ cùng Lệ Giao đứng đầu tông môn Bắc Vực cũng không gây ra sóng gió gì trước mặt hắn. Ba đại Yêu Vương hết sức nghe lời, cường giả như vậy mà mặt trắng bệch, vậy giải thích duy nhất là bị thương nghiêm trọng.

Nam Môn Đại Quân không nghĩ ra được trên đời này còn ai làm Dương Khai bị thương như thế, tự nhiên không thể nào nghĩ tới những gì Dương Khai trải qua trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh.

Dương Khai lắc đầu.

Nam Môn Đại Quân lại nói:

“Có cần ta đi cùng? Tuy rằng ta không biết cung chủ ngài muốn làm gì, nhưng hắn là có liên quan tới trận pháp, ta đi cùng, có thể giúp phá giải trận pháp.”

“Không cần.” Dương Khai khoát tay:

“Ta không có gì đáng ngại, hơn nữa chuyến này không tiện dẫn ngươi đi.”

Hắn hứa với Hạ Sanh, cùng Hoa Vũ Lộ thăm dò động phủ thượng cổ, Hoa Vũ Lộ cũng nói, nàng chỉ có thể tìm một người hỗ trợ, tùy tiện dẫn thêm một người thì không chừng sẽ dẫn tới mâu thuẫn.

Dương Khai từ chối, Nam Môn Đại Quân cũng không kiên trì, lại báo cho hắn tình hình phát triển của Lăng Tiêu Cung trong thời gian quan, rồi đi qua pháp trận không gian trở về Bắc Vực.

Dương Khai không vội đi, mà ngồi xuống, đầu tiên lấy ra dùng linh đan tẩm bổ thần hồn, rồi bắt đầu luyện hóa Lưu Vân Toa.

Hắn phát hiện mình vẫn đánh giá thấp những gì trải qua trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh ảnh hưởng lên thần hồn, vốn cho rằng có Ôn Thần Liên bảy màu bảo hộ, thần hồn có bị thương nghiêm trọng, trong vòng nửa tháng cũng phải khôi phục lại.

Nhưng thực tế đã qua mười mấy ngày, thần hồn vẫn không thấy tốt lên.

Hắn đoán là bởi mình cạn kiệt lực lượng thần hồn quá độ, không đơn giản là bị thương trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh, còn có thời gian vặn vẹo, 5 ngày trải qua 2 năm, là gánh nặng lớn đối với thần hồn, ngang với Dương Khai tiêu hao lực lượng thần hồn 2 năm trong vòng 5 ngày, muốn bổ sung lại, không chỉ mười ngày nửa tháng là xong.

Bí bảo cấp Đế cũng không dễ luyện hóa, nhất là hiện tại Dương Khai không đủ lực lượng thần hồn.

Tuy nhiên hắn vẫn tốn vài ngày, để lại dấu ấn thần hồn trên Lưu Vân Toa, như vậy là đủ để dùng Lưu Vân Toa bay đi, nhưng không phát huy phần lớn lực lượng của nó.

Vậy là đủ rồi, đối với Dương Khai, tác dụng lớn nhất của Lưu Vân Toa là thay đi bộ.

Hắn lại lên đường, cẩn thận nhớ lại, mới xác định vị trí mục tiêu. Trải qua Thiên Huyễn Mộng Cảnh, hắn có phần mơ hồ với trí nhớ trước kia.

Nam Chiểu, nơi nguy hiểm ở Nam Vực, tuy rằng không có vào không ra như Đống Thổ Bắc Vực, nhưng mỗi năm đều không thiếu cường giả ngã xuống ở đó. Thu hút võ giả đi vào Nam Chiểu là nơi này có thiên tài địa bảo phong phú cùng các loại động phủ che giấu ở các góc.

Nghe đồn từ rất lâu trước kia, Nam Chiểu chính là nơi khởi nguồn võ giả Nam Vực, vô số tông môn cùng thế lực khai tông lập phái ở nơi này, phát triển lớn mạnh. Nhưng một hồi thiên địa tai biến khiến nơi phồn hoa này trở thành đầm lầy, võ giả Nam Vực cũng bỏ lại mảnh bảo địa này.

Trong trận thiên địa tai biến đó, vô số tông môn bị hủy, rất nhiều động phủ bị chôn giấu, thường hay có võ giả dùng sinh mệnh mạo hiểm phát hiện ra di chỉ tông môn thượng cổ cùng truyền thừa cường giả, từ đó một bước lên mây.

Ở trong Nam Chiểu, có rất nhiều linh hoa dị thảo đặc sản, là bảo bối không tìm được ở chỗ khác trong Tinh Giới, rất nhiều loại có thể bán với giá trên trời.

Ở trước đủ thứ lợi ích, những nguy hiểm đã không cản trở được bước chân thăm dò của võ giả, mấy trăm năm trước Nam Chiểu từng có một lần vô cùng náo nhiệt, nhưng theo thứ tốt dần bị người ta phát hiện nhiều hơn, nơi này cũng dần trở nên yên lặng, tuy nhiên vẫn còn một số người không sợ chết cứ hai lần ba lượt đến đây.

Dương Khai cũng nghe nói qua Nam Chiểu, nhưng đây là lần đầu tới, hắn tài cao gan lớn, không e sợ gì, ngay cả hiện tại thần hồn chưa hồi phục, cũng không phải quả thị mềm.

Dương Khai đến Nam Chiểu đã là nửa tháng sau, phát hiện chỗ này quả nhiên như lời đồn, khắp nơi là mạch nước ngầm đầm lầy, bên dưới đầm lầy che giấu khí tức nguy hiểm, như báo săn chờ con mồi vào lưới, lúc nào cũng có thể cho ngươi một đòn chí mạng. Nam Chiểu nhiều độc chướng, nhìn từ trên cao, độc chướng đủ màu, phản xạ dưới ánh sáng thành cảnh tượng sặc sỡ, dưới bề ngoài rực rỡ, lại là từng bước sát khí.

Chỉ riêng độc chướng tồn tại, đã làm võ giả Đạo Nguyễn Cảnh trở xuống dừng bước. Chỉ có võ giả Đạo Nguyễn Cảnh cùng Đế Tôn Cảnh mới ngăn cản được độc chướng ăn mòn, bình yên thăm dò trong Nam Chiểu.

Tuy nhiên độc chướng có mạnh có yếu, độc chướng mạnh mẽ ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng không thể ngăn cản dễ dàng, một khi bị độc tố ăn

mòn, cường giả Đế Tôn Cảnh cũng có khả năng ngã xuống.

Dương Khai lấy la bàn truyền tin, tìm dấu ấn của Hoa Vũ Lộ, truyền ra tin tức.

Nửa ngày sau, la bàn có hồi âm.

Tâm thần chím đắm tra xét, Dương Khai đổi hướng bay đi.

2 canh giờ sau, từ xa xa Dương Khai cảm ứng được mấy đạo khí tức, trong đó một cái là Hoa Vũ Lộ, lập tức bay về phía bên đó.

Mấy người bên kia cũng nhận ra Dương Khai, chưa đến gần đã thả ra thần niệm tra xét, sau đó đều toát ra thần sắc kinh ngạc.

Bởi vì bọn họ cảm ứng được Lưu Vân Toa.

Lưu Vân Toa là Đế Bảo phi hành, giá trị không lường, ngay cả trong Đế Tôn Cảnh cũng rất hiếm thấy Đế Bảo như vậy. Nếu như Dương Khai không được Hầu Vũ luyện chế giúp, đến giờ hắn cũng không có Đế Bảo phi hành riêng.

Không lâu sau, Lưu Vân Toa bay đến trước mặt mọi người, ánh sáng lóe lên, Dương Khai xuất hiện.

Hoa Vũ Lộ mừng rỡ nhìn lại, liền sững sờ.

Bởi vì nàng nhìn thấy khuôn mặt rất xa lạ, đó không phải là của Dương Khai.

Nhưng nàng nhanh chóng phản ứng lại, Dương Khai đang dùng bí bảo dịch dung, thay đổi dung mạo.

Bí bảo dịch dung này là thứ Dương Khai lấy được trong Tịch Hư Bí Cảnh, không có tác dụng lớn, ở trước mặt Đế Tôn Cảnh căn bản không giấu được dấu vết dịch dung, ai cũng nhìn ra được là hắn sử dụng bí bảo dịch dung, nhưng nó có thể che giấu bề ngoài suy yếu của hắn.

Không có bí bảo này, Dương Khai không thể che giấu được thần sắc tái nhợt.

Hoa Vũ Lộ không nghĩ sâu vì sao Dương Khai lại làm thế, nhưng nếu Dương Khai cố ý che giấu hành tung, nàng đương nhiên phải phối hợp.

“Dương sư huynh!” Hoa Vũ Lộ gọi.

“Hoa cung chủ!” Dương Khai gật đầu với nàng. ”Ngại quá, đã tới chậm.”

Nơi này ngoài Hoa Vũ Lộ ra còn có 4 người, đều đã đến đủ. Trước đó Hoa Vũ Lộ nói nàng cùng 2 người khác phát hiện ra động phủ thượng cổ, tuy rằng đi vào phá giải cấm chế, mỗi người đều lấy được thứ tốt, nhưng bị chặn ở tầng cấm chế cuối cùng không thể vào được.

Sau đó 3 người thương lượng trở về tìm hỗ trợ, mỗi người chỉ được tìm một hỗ trợ Đế Tôn lường tầng cảnh trở xuống, nửa năm trở lại tập trung thăm dò.

Hoa Vũ Lộ tìm tới Hạ Sanh, đáng tiếc Hạ Sanh đóng giữ Linh Hồ Cung không thể rời đi, đành phải nhờ tới Dương Khai. Hạ Sanh lên tiếng, Dương Khai cũng không thể từ chối, huống gì hắn cũng hứng thú với động phủ thượng cổ này.

Bởi vì Hoa Vũ Lộ lấy được một cái trống nhỏ, giống như Sơn Hà Chung, đều là dị bảo hồng hoang, có điều uy lực không lớn.

Theo lời Hoa Vũ Lộ, hai người khác, một người tu vi tăng mạnh, vốn tu vi thấp nhất trong 3 người, lúc ra ngoài khí tức lại mạnh nhất. Còn một người khác học được một loại bí thuật, uy lực không rõ.

Một đường tu luyện không phải nhắm mắt làm bừa, nhất định phải trải qua các loại lịch lãm cơ duyên, thường thường lịch lãm cùng cơ duyên càng dễ dàng tăng lên thực lực hơn là khổ tu.

Chỉ là hành trình thăm dò động phủ thượng cổ lần này có phần không vừa lúc, Dương Khai mới trải qua Thiên Huyễn Mộng Cảnh, chính là lúc cần nghỉ ngơi, nhưng đã sớm có ước định, đành phải cố gắng mà đi.

Dương Khai hạ quyết định, lần lịch lãm này chủ yếu là bình yên, chỉ cần dẫn Hoa Vũ Lộ đi ra nguyên lành, coi như không phụ phó thác của Hạ Sanh.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.