Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cung Ngoạt

Phiên bản Dịch · 2050 chữ

Cũng không chờ bao lâu, không quá nửa canh giờ, 6 người chợt phát hiện khí tức xa lạ mạnh mẽ bay sang bên này. Vũ Khuông Nghĩa cùng Hoa Vũ Lộ thầm nhíu mày, còn Dương Thái sắc mặt vui mừng, nhìn sang bên kia.

Một lát sau, một lão già có tuổi tóc hoa râm đến trước mặt mấy người, đứng trên không trung, khẽ gật đầu với họ.

- Cung huynh! Dương Thái lập tức chắp tay, tràn đầy nhiệt tình.

Làm phiền Dương huynh đợi lâu. Lão giả họ Cung mỉm cười đáp lại, rất quen thuộc với Dương Thái.

- Không sao không sao, chúng ta cũng mới tập hợp không lâu.

Dương Thái cười ha ha, sự thật là vậy, bọn họ chờ Dương Khai vài ngày, đến khi Dương Khai tới mới coi như chân chính tập hợp.

Quay sang mấy người Vũ Khuông nghĩa, nói:

- Đây là người Dương mỗ chờ, Vũ huynh có biết là ai đây?

Vũ Khuông Nghĩa càng nhíu chặt mày, nhìn hắn, hồi tưởng những lời Dương Thái đã nói, mơ hồ suy đoán:

- Các hạ họ Cung, chẳng lẽ có quan hệ với Thiên Hà Cốc Cung gia?

Vừa nghe vậy, ánh mắt Hoa Vũ Lộ cũng sáng ngời, hứng thú nhìn lão giả họ Cung.

Nếu lão giả có tuổi này thật đến từ Cung gia, vậy thật là hỗ trợ mạnh.

Dương Thái cười ha ha nói:

- Vũ huynh quả nhiên kiến thức rộng rãi, Cung huynh đúng là đến từ Cung gia Thiên Hà Cốc.

Vũ Khuông Nghĩa lạnh lùng nói:

- Cung gia Thiên Hà Cốc danh tiếng vang xa, tuy rằng Vũ mô kiến thức nông cạn, nhưng cũng có nghe qua.

Hắn vẫn có chút tức giận cách làm của Dương Thái, cảm thấy Dương Thái phản bộiước định của ba người, nhìn lên lão giả có tuổi kia:

- Tôn giả xưng hô thế nào?

Lão giả họ Cung mỉm cười: - Cung Ngoạt!

- Cung Ngoạt... Vũ Khuông Nghĩa trầm ngâm, đột nhiên thần sắc chấn động, chắp tay nói:

- Thì ra là tiền gia chủ Cung gia, thật là thất lễ:

Hắn cũng nghe qua tên Cung Ngoạt, biết được lai lịch của hắn, liền không dám làm càn, cho đối phương tôn kính đáng có.

Y nói:

Cung Ngoạt mỉm cười khoát tảy nói:

- Giờ ta chẳng qua là lão nhân nhàn nhạt, rỗi rãi đi loanh quanh, không cần như thế.

Dương Thái nói: - Mấy ngày trước ta đi Cung gia Thiên Hà Cốc hỏi về cấm chế trận pháp, vừa lúc gặp Cung huynh xuất quan, nhìn thấy cấm chế trận pháp này, Cung huynh thật yêu thích, cho nên muốn cùng tới xem. Cung huynh đã hỏi, tiểu lão nhi thật không tiện từ chối, thế mới có chuyện như hôm nay, tiểu lão nhi xin lỗi các vị, Vũ huynh đừng tức giận.

Vũ Khuông Nghĩa mặt lạnh: - Không có gì, Dương huynh quá lo.

Cung Ngoạt nói:

- Là Cung mỗ không mời mà đến, các vị muốn trách thì trách ta đây, Dương huynh cũng là bất đắc dĩ. Đương nhiên, Cung mỗ chỉ là có hứng thú với trận pháp cấm chế thượng cổ, muốn tận mắt xem, nếu có thể tham dự phá giải thì không thể tốt hơn. Nhưng nếu các vị cảm thấy có gì không ổn, vậy Cung mỗ quay về cũng được.

Cung gia Thiên Hà Cốc, dù không tính là thế lực đứng đầu, nhưng cực kỳ đặc biệt, nổi danh bởi vì đạo trận pháp, bởi vì gia tộc này chuyên

môn nghiên cứu trận pháp. Trong tộc có rất nhiều đại sư trận pháp, rất nhiều tông môn Nam Vực bố trí trận pháp đều phải nhờ người Cung gia xuống núi hỗ trợ.

Trước đó Hoa Vũ Lộ cũng nghĩ tới đi Cung gia thỉnh giáo một chút trận pháp cấm chế động phủ thượng cổ, nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, không đi thật.

Giờ xem ra, Dương Thái cũng có cùng suy nghĩ như nàng, hơn nữa Dương Thái này có vẻ quen biết Cung Ngoạt, thế mới nói chuyện được.

Người Cung gia si mê trận pháp, nhất là kỳ trận thượng cổ thất truyền, bất ngờ gặp được trận pháp cấm chế như vậy, dẫn tới Cung Ngoạt hứng thú không mời mà đến, cũng hợp tình hợp lý.

Hiểu được điểm này, mọi người liền hiểu vì sao Dương Thái lại nói như thế, nếu là Cung Ngoạt, vậy quả thật giúp được mọi người trong hành tình tìm bảo lần này. Vị này là gia chủ trước của Cung gia Thiên Hà Cốc, trình độ trận pháp đăng phong tạo cực, thế gian hiếm ai sánh vai cùng hắn, nếu được hắn hỗ trợ, phá giải trận pháp thượng cổ này hẳn là không thành vấn đề.

Vũ Khuông Nghĩa trầm ngâm hồi lâu, liếc Hoa Vũ Lộ, truyền âm trao đổi.

Hắn cũng không che giấu, cho nên mọi người đều thấy, cũng đoán được bọn họ đang nói gì.

Một lát sau, Vũ Khuông Nghĩa lên tiếng:

- Xin hỏi Cung lão gia chủ, lần này ngài đến đây, chỉ là vì trận pháp thượng cổ đó? Như vậy ngài cũng biết chúng ta sẽ đi đâu, nếu là lấy được thứ tốt trong động phủ thượng cổ...

Cung Ngoạt lập tức nói: - Trận pháp là đại đạo của ta, là duy nhất, là vĩnh hằng!

Câu trả lời này đã đủ, trong thiên địa ba ngàn đại đạo, Cung Ngoạt theo đuổi đạo trận pháp, những thứ khác dù quý giá thế nào, chỉ sợ không bằng được một cái kỳ trận thượng cổ.

Dương Thái cười ha ha:

- Cung huynh cũng chỉ muốn xem những trận pháp kia, tham dự phá giải, không có yêu cầu khác. Đương nhiên, nếu mọi người cảm thấy không ổn, Cung huynh cũng đã nói, hắn có thể quay trở về, sẽ không miễn cưỡng mọi người. À, điều kiện đầu tiên là trong mấy người chúng ta, có ai phá giải được trận pháp kia, bằng không chúng ta cũng chỉ có trở về tay không.

Hắn cùng Vũ Khuông Nghĩa, Hoa Vũ Lộ, ba người chuẩn bị nửa năm, không chỉ tìm kiếm hỗ trợ đáng tin, trong nửa năm qua nhất định phải chuẩn bị rất nhiều vì trận pháp đó.

Vốn Hoa Vũ Lộ muốn đi Cung gia Thiên Hà Cốc thỉnh giáo, chỉ là mấy tháng trước Dương Khai nhận lấy chuyện trận pháp, bởi vậy Hoa Vũ Lộ cũng không đi Thiên Hà Cốc.

Còn bên Vũ Khuông Nghĩa, nam nhân sắc mặt lạnh nhạt cũng có chút nghiên cứu về trận pháp, bởi vì lúc này Vũ Khuông Nghĩa đang nhìn sang hắn, trưng cầu ý kiến.

Nam nhân Phương Trạc im lặng hồi lâu, khẽ gật đầu.

Vũ Khuông Nghĩa ngầm hiểu, lên tiếng:

- Nếu mọi người không có ý kiến, vậy mời Cung lão gia chủ theo cùng chúng ta, chuyển này phải dựa vào Cung lão gia chủ.

- Được được, lão hủ nhất định cố hết sức. Cung Ngoạt mỉm cười vuốt râu.

Đúng lúc này Dương Khai đi lên một bước, lên tiếng:

- Tôn giá quả thật là Cung lão gia chủ sao? Có thể chứng minh được thân phận?

Vừa nói lời này, sắc mặt mọi người chợt nghiêm, Vũ Khuông Nghĩa cũng như bị đánh thức.

Sở dĩ hắn tín nhiệm thân phận Cung Ngoạt tự xưng của đối phương, một là vì hắn nghe qua Cung Ngoạt, biết hắn là gia chủ đời trước Cung gia, hai là có Dương Thái nói trước tạo ấn tượng, làm hắn tin tưởng không nghi ngờ.

Giờ bị Dương Khai nhắc nhở, mới đột nhiên cảnh giác.

Hắn chưa gặp qua Cung Ngoạt, tự nhiên không biết Cung Ngoạt như thế nào, người trước mặt có lẽ thật là Cung Ngoạt, có lẽ... có thể không phải. Nếu thật là gia chủ Cung gia đời trước, có lẽ còn tín nhiệm đối chút, nhưng nếu đối phương mạo danh thế thân, vậy phải cẩn thận.

Nghĩ thế, Vũ Khuông Nghĩa liếc Dương Thái.

Dương Thái vẫn cười, quay sang Dương Khai nói:

- Dương Cửu tiểu huynh đệ thật thích nói đùa, chẳng lẽ Cung huynh còn giả mạo được sao, hỏi như vậy là không phải.

- Không rõ thì hỏi cho rõ, có gì không đúng? Dương Khai cũng không nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên.

Dương Thái nhíu mày, nói:

- Dương mổ lấy danh nghĩa của mình đảm bảo, Cung huynh chính là Cung huynh, gia chủ đời trước Cung gia Thiên Hà Cốc.

Dương Khai cười không nói, Dương Thái cũng hiểu bản thân đảm bảo thật không có trọng lượng, trước đó hắn cùng Dương Khai còn chưa từng gặp mặt, làm gì bảo đảm được? Hơn nữa nhìn Vũ Khuông Nghĩa tựa hồ bị nói làm cho nghi thần nghi quỷ, liền đau khổ nói:

- Trời ạ, vậy phải làm sao? Không lẽ phải đi Thiên Hà Cốc chứng thực một phen?

Điều này rõ ràng không thể, Thiên Hà Cốc rất xa chỗ này, một lần qua lại cũng mất ít nhất 2 tháng, ai có thời gian chậm trễ như vậy, đề nghị này cũng coi như không.

Dương Thái càng như thế, Vũ Khuông Nghĩa lại càng nghi ngờ, con mắt không ngừng quét qua lại Dương Thái cùng Cung Ngoạt, muốn nhìn ra dấu vết gì. Nhưng làm hắn thất vọng, là Dương Thái không có gì khả nghi, Cung Ngoạt dù bị nghi ngờ nhưng vẫn nhàn nhã thản nhiên, lộ rõ phong phạm quý phái.

Điều này làm hắn không khỏi hoài nghi có phải Dương Cửu này có phải cẩn thận quá mức.

Cung Ngoạt nói:

- Trên người ta dù có tín vật Cung gia, nhưng hẳn là lấy ra cũng không ai tin. Nếu tiểu huynh đệ này nghi ngờ, vậy Cung mỗ tự nhiên phải chứng minh đã, nhưng ta phải chứng minh thế nào đây? Tiểu huynh để có cách thích hợp chứ?

Dương Khai mỉm cười.

- Nếu liên quan tới trận pháp, vậy dùng trận pháp chứng minh là được, các vị có ai nghiên cứu về trận pháp?

Hắn nói vậy, mọi người đều mơ hồ rõ ràng ý của hắn.

Vũ Khuông Nghĩa vội nhìn sang Phương Trạc.

Tuy rằng Phương Trạc im lặng ít nói, nhưng lòng dạ nhanh nhạy, lập tức hiểu được ý của Dương Khai, bước lên trước, không nói một lời lấy ra mấy cái trận kỳ, hai tay thay đổi pháp quyết, từng cây trận kỳ bị hắn ném vào hư không biến mất.

Động tác của hắn thuần thục, quả nhiên có nghiên cứu về trận pháp, thậm chí trình độ không kém.

Cung Ngoạt vẫn không mất mỉm cười, đã đoán được tính toán của Phương Trạc, tùy ý cho hắn làm.

Sau những động tác của Phương Trạc, cả mảng lớn hư không đột nhiên vặn vẹo, chờ hắn đánh trận kỳ cuối cùng vào chỗ, chỗ Cung Ngoại đột nhiên biến hóa, cả người biến mất.

Thần niệm mọi người quét qua, chỉ cảm thấy bên đó có trận pháp cản trở, nhìn bằng mắt thường lại không thấy gì.

- Ồ? Thì ra Phương Trạc huynh cũng tinh thông đạo trận pháp? Dương Thái lộ ra vẻ bất ngờ.

Phương Trạc tiếc chữ như vàng: - Hiểu sơ.

Sau đó hắn chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn vào trận pháp của mình.

Đó là một cái khốn trận, dù không có sát thương gì, nhưng có thể nhất người ta không thể động đậy.

Nếu Cung Ngoạt bị nhốt trong trận pháp thật là gia chủ đời trước Cung gia, vậy sẽ không khó phá giải, nhưng nếu là mạo danh thế thân, nhất định không có trình độ trận pháp tương ứng.

Cách kiểm tra này đơn giản rõ ràng, dù không thể hoàn toàn xác định thân phận Cung Ngoạt, nhưng ít ra cũng tiêu trừ hoài nghi của mọi

người với hắn.

Nhất thời, mọi người đều nín thở tập trung chú ý trận pháp, muốn biết kết quả thế nào.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.