Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Độc Chướng

Phiên bản Dịch · 2042 chữ

Kết quả làm mọi người cả kinh, sắc mặt lạnh nhạt của Phương Trạc cũng đại biến.

Bởi vì hắn bày trận xong chưa được 10 nhịp thở, mảnh hư không kia lại vặn vẹo, sau đó phục hồi bình thường, trong tay cầm mấy cây trận kỳ, đều là của Phương Trạc đánh vào trong hư không lúc nãy.

Hắn chỉ cần 10 nhịp thở, liền phá giải trận pháp của Phương Trạc, có thể thấy trình độ đạo trận pháp thâm sâu.

Cung Ngoạt mỉm cười đứng trong hư không, làm người ta cảm thấy cao thâm khó lường, nói:

- Tiểu Càn Khôn Điên Đảo Trân, thủ pháp bày trận của vị này không có vấn đề, chỉ là luyện chế trận kỳ có phần thô ráp, không thể phát huy toàn bộ thực lực. Nếu có thể tinh luyện một phen, uy lực còn có thể tăng thêm không ít.

Nói rồi, ném mấy cây trận kỳ về phía Phương Trạc.

Phương Trạc tiếp nhận, cúi đầu nghiền ngẫm một hồi, mới nghiêm nghị chắp tay, cám ơn Cung Ngoạt chỉ điểm.

Dương Thái cười ha ha nói:

- Trình độ đạo trận pháp của Cung huynh thật là xuất thần nhập hóa, làm người ta mở rộng tầm mắt, chuyện này có thể được Cung huynh hỗ trợ thật là may mắn của chúng ta.

Hắn quay lại nhìn Dương Khai: - Dương Cửu tiểu huynh đệ, ngươi còn có vấn đề gì? Nếu có thì nói luôn đi.

Dương Khai lắc đầu: - Không còn nữa.

Dương Thái nói: - Nếu vậy, mọi người không có ý kiến để Cung huynh đi theo nữa chứ?

Trải qua chuyện vừa rồi, tự nhiên không còn ai ý kiến, vốn có người như Cung Ngoạt hỗ trợ là mọi người đã vui mừng, chỉ là Dương Khai đưa ra vấn đề làm người ta phải chú ý, mới làm mọi người nhớ tới chứng minh thân phận của Cung Ngoạt. Hiện tại Cung Ngoạt chứng tỏ xứng danh đại sư trận pháp, lại có bảng chữ vàng Thiên Hà Cốc, tự nhiên làm mọi người yên tâm, không ai có lòng nghi ngờ nữa.

Thậm chí Vũ Khuông Nghĩa còn hung hăng trùng Dương Khai, cảm thấy hắn chuyện bé xé to, làm liên lụy hắn cũng phán đoán sai.

Dương Khai đến trễ vốn làm hắn có ấn tượng rất kém, lúc này càng thêm xấu hơn, nếu không phải sớm ước định, chỉ sợ đã muốn đuổi Dương Khai đi.

Mọi người không có dị nghị, chuyện này liên quyết định như thế, mà Dương Thái mời được hỗ trợ mạnh mẽ như Cung Ngoạt, giống như nhảy vọt thành thủ lĩnh đoàn thể nhỏ này, nhiệt tình gọi mọi người xuất

phát.

Nam Chiều rộng lớn, mọi người ước định địa điểm tập hợp cách khá xa vị trí động phủ thượng cổ kia, phải tốn khoảng 3-4 ngày mới đến được.

7 vị Đế Tôn Cảnh kết bạn, một đường bay đi, khí tức tỏa ra từ xa, cũng không có hung vật nào dám thò đầu ra. Cung Ngoạt cùng Dương Thái dẫn đầu phía trước, nhiệt tình trò chuyện, nhìn rất hợp lý, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười to. .

Nữ nhân Thẩm Băng Như lại cùng Vũ Khuông Nghĩa và Phương Trạc ở giữa, Dương Khai cùng Hoa Vũ Lộ ở sau cùng, bị bọn họ vô tình cố ý bài xích ở ngoài, không khỏi làm Hoa Vũ Lộ có chút lo lắng.

Trong đội ngũ, ngoài Dương Thái cùng Cung Ngoạt dẫn đầu còn nói chuyện, những người khác đều im lặng.

Dương Khai phân tâm mà làm, vừa đi theo mọi người, vừa tiêu hóa lịch lãm trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh. Những gì trải qua trong Thiên Huyễn Mộng Cảnh đều là gia tài quý giá, là nền tảng trên con đường trưởng thành, nhất là những gì được Thanh truyền thừa cùng nghe thấy trong Vu Thần Điện.

Hoa Vũ Lộ mấy lần muốn nói chuyện với Dương Khai, nhưng thấy hắn cứ người ngàn dặm, lại ngại quấy rầy, dù sao nàng cùng Dương Khai không tính là quen thuộc, chỉ gặp mặt vài lần mà thôi, không có thâm giao.

Trong 7 người, chỉ có nàng vô cùng thấp thỏm với hành trình tìm bảo lần này, những người khác đều có đôi, Dương Khai lại không nghe không để ý tới nàng, nếu thật tìm được bảo vật nổi lên xung đột, nàng cũng không biết Dương Khai có thể giúp mình thế nào.

Thậm chí nàng còn có chút hối hận, sớm biết vậy thà rằng bỏ qua cơ hội này, cũng không nên mạo hiểm như thế.

Thời gian trôi qua trong lúc nàng lo được lo mất.

7 vị Đế Tôn Cảnh xuyên qua độc chướng Nam Chiểu, chừng 4 ngày sau, Dương Thái dẫn đầu đột nhiên ngừng lại, Vũ Khuông Nghĩa thần sắc rung lên, vẻ mặt mong chờ.

- Đến rồi sao?

Cung Ngoạt tò mò hỏi, nhìn xung quanh, nhưng không thấy có chỗ nào đặc biệt.

Dương Khai cũng ổn định tâm thần, quan sát xung quanh, cũng không nhìn ra có gì đặc biệt như Cung Ngoạt, nhưng một mảng lớn độc chướng đằng trước làm hắn chú ý.

Nam Chiểu khắp nơi tràn ngập độc chướng, mấy ngày qua 7 người vẫn bay xuyên qua độc chướng, nhưng tu vi mọi người không kém, có sức chống cự mạnh, cho nên không đáng ngại.

Những mảnh độc chướng phía trước rõ ràng khác thường, Dương Khai lại cảm nhận được nguy hiểm, nếu thật sự xông vào thì có nguy hiểm bỏ mạng.

Đang muốn thả ra thần niệm tra xét, Hoa Vũ Lộ vội vàng tới gần nhỏ giọng nói: -

- Cẩn thận, độc chướng này có độc tính rất mạnh.

Dương Khai chợt quấn quanh gió thơm, đầu mũi ngửa ngứa, hắn khẽ gật đầu, Hoa Vũ Lộ lại chợt phát giác, đỏ mặt lùi lại hai bước.

Dương Thái cũng nói:

- Đã tới, động phủ thượng cổ ở trong mảnh độc chướng đó, nhưng độc chướng này rất mạnh, ngay cả Đế Tôn Cảnh chúng ta cũng không thể ngăn cản, cho nên mọi người đừng lỗ mãng.

Để xác nhận mình nói thật, hắn khoát tay, đánh ra công kích về phía độc chướng.

Ánh sáng lóe lên, độc chướng bị đánh ra khoảng trống dài 30 trượng. tận cùng khoảng trống có một hài cốt toàn thân màu đen nằm ở bãi cỏ đầm lầy, nhìn có vẻ chết rất lâu rồi.

- Nói tới, lần trước chúng ta phát hiện động phủ này là có 4 người, còn một vị Đế Tôn lường tầng cảnh, nhưng các người xem, hiện tại hắn nằm ở đó.

Dương Thái chỉ vào hài cốt kia, mỉm cười nói.

Thẩm Băng Như nghe thế, mặt hoa biến sắc, Phương Trạc vẫn bình thản cũng co rút da mặt.

Chỉ nhìn trạng thái đơn thuần của hài cốt, mọi người đều nghĩ người này chết đã rất lâu, nhưng nghe Dương Thái nói mới biết, người kia chỉ mới chết nửa năm trước, là bởi độc tố quá mạnh, mới làm hài cốt biến hóa lớn.

Còn nguyên nhân chết, không cần Dương Thái nói mọi người cũng đoán được.

Ngay cả Đế Tôn lường tầng cảnh cũng không chống đỡ được độc chướng ăn mòn, có thể thấy được trình độ nguy hiểm. Thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, trước uy lực thiên địa, lực lượng thân thể mạnh cỡ nào cũng đôi khi trở nên nhỏ bé.

Dương Thái dứt lời, khoảng trốn kia chợt khép lại, nháy mắt khôi phục như ban đầu, tựa như có lực lượng thần bí duy trì độc chướng, ngăn cản bước chân thăm dò của mọi người.

Cung Ngoạt nhíu mày, thở dài nói:

- Độc tính thật mãnh liệt, có độc chướng chặn đường, lần trước Dương huynh các vị làm sao vào trong động phú?

Dương Thái mỉm cười nói:

- Nói tới cũng trùng hợp, vạn vật tương sinh tương khác, độc chướng này dù mạnh, nhưng chỗ này vừa lúc có vật khắc chế nó, tựa như chỗ rắn độc thường qua lại nhất định sẽ có thuốc giải độc. À, đến khi đó mọi người nhìn là biết.

Hắn giấu một chút, không giải thích nhiều, Cung Ngoạt cũng chỉ là mỉm cười, không để ý.

- Chúng ta chạy tới vừa lúc, tối nay mọi người có thể vào, cho nên nhân dịp này nghỉ ngơi đi, không biết trong động phủ thượng cổ kia có gì nguy hiểm, tĩnh dưỡng đủ tinh thần mới dễ dàng đối phó.

Hắn nói vậy mọi người tự nhiên không dị nghị, mọi người liền tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Hoa Vũ Lộ tự nhiên ngồi cùng với Dương Khai, lấy ra 2 viên linh đan sử dụng, nàng dù là Đế Tôn nhất tầng cảnh, chạy mấy ngày cũng không thành vấn đề, nhưng vẫn ở trong hoàn cảnh tràn ngập độc chướng như thế, vẫn tiêu hao đế nguyên nghiêm trọng, tự nhiên phải nhân dịp khôi phục.

Những người khác cũng vậy.

Dương Khai đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Cung lão gia chủ, ngài kiến thức rộng rãi, tiểu tử có một chuyện thỉnh giáo.

Cung Ngoạt đang quan sát xung quanh, nghe vậy quay sang nhìn Dương Khai, mỉm cười nói:

- Không dám nhận kiến thức rộng rãi, chẳng qua là sống lâu một chút, không biết tiểu huynh đệ muốn hỏi gì? Nếu Cung mỗ biết, nhất định sẽ nói.

Dương Khai nói:

- Là thế này, ta có một người bạn thu được một viên Tuế Nguyệt Quả, không biết phải dùng thế nào mới phát huy được hiệu lớn nhất?

- Tuế Nguyệt Quả?

Dương Thái nghe vậy ánh mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm Dương Khai:

- Chính là Tuế Nguyệt Quả có thể kéo dài tuổi thọ?

- Đúng nó! Dương Khai gật đầu.

Ánh mắt Dương Thái sáng lên, hắn là Đế Tôn nhất tầng cảnh, tuổi thọ dài lâu, nhưng cũng không chống đỡ được năm tháng ăn mòn, nói cách khác, hắn đã già, nhưng hắn còn sống chưa đủ, gần trăm năm qua hắn không còn chìm vào tu luyện, một lòng chỉ muốn tìm cách sống lâu hơn. Nỗ lực trăm năm quả thật có chút hiệu quả, làm hắn tăng thêm không ít tuổi thọ, nhưng hắn đã dùng hết phương pháp cùng linh đan diệu dược bình thường, đã không còn tác dụng với hắn nữa.

Sở dĩ hắn mạo hiểm tới Nam Chiểu này, chính là vì muốn tìm thiên tài địa bảo kéo dài tuổi thọ, thế mới cùng mấy người Hoa Vũ Lộ vô ý

phát hiện động phủ thượng cổ.

Lúc này nghe Dương Khai nhắc tới Tuế Nguyệt Quả, tự nhiên rất kích động.

Hắn tự nhiên nghe qua Tuế Nguyệt Quả, đối với hắn đúng là có tác dụng lớn, không tránh khỏi chú ý.

- Tuế Nguyệt Quả là thứ tốt. Cung Ngoạt vuốt râu mỉm cười.

- Nhưng mà chỉ sợ tiểu huynh đệ hỏi nhầm người, Cung mỗ chuyên chủ đạo trận pháp, không tính thông linh đan diệu dược, cho nên liên quan tới Tuế Nguyệt Quả, Cung mỗ ngoài việc đề nghị đưa người nhờ luyện thành đan, không còn cách nào tốt hơn.

Dương Khai rất đồng ý:

- Xem ra chỉ có thể thế, nhưng mà muốn luyện chế Tuế Nguyệt Quả thành đan, còn cần Đế đan sư ra tay mới được, nhưng muốn xin Đế đang sư luyện đan...

Mọi người đều hiểu nhờ Đế đan sư luyện đan là chuyện khó khăn cỡ nào, dù chuẩn bị xong nguyên liệu cùng thù lao, không có cách thức thích hợp, chờ mấy chục năm mới đến lượt mình cũng là bình thường.

Cung Ngoạt mỉm cười: - Chỉ mong bạn của cậu không cần vội.

- Hắn còn rất trẻ, không vội. Dương Khai cũng cười.

- Vậy thì tốt rồi.

Cung Ngoạt không nói nữa, quay lại tiếp tục quan sát độc chướng, thần sắc như thường.

Bạn đang đọc Vũ Luyện Điên Phong (2726 to up) của Mạc Mặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hung261220
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.