Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Khí Triều Dương Kinh.

Phiên bản Dịch · 1576 chữ

Tử Khí Triều Dương Kinh.

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com.

Nếu giờ phút này có người nào của Đỗ gia nhìn thấy lão nhân xưng hô với Đỗ Thiếu Phủ như vậy phỏng chừng hoảng sợ không kém.

Người này là ai? Chính là Phục Nhất Bạch, Phục lão a, gia chủ đứng trước mặt lão cõn phải uốn gối khom lưng tôn kính, bây giờ thì sao lại xưng hô với một tên thiếu gia ngốc tử của Đỗ gia là đại ca? Không khiến cho người sợ hãi mới là lạ.

"Ta là đến thăm ngươi một chút, thuận tiến vào Tàng Võ Lâu đi dạo."

Biểu hiện vừa rồi của Phục Nhất Bạch khiến cho Đỗ Thiếu Phủ vừa lòng, ngược lại Phục Nhất Bạch vừa nghe thấy Đỗ Thiếu Phủ muốn đi vào Tàng Võ Lâu lập tức bĩu môi nhe răng lộ ra chút ố vàng mà liếc hắn nói "Ngươi muốn vào trong đó làm gì? Không phải không biết rằng không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào Tàng Võ Lâu."

"Đừng quên, ta là đại ca, thế nào ngươi có ý kiến?" Đỗ Thiếu Phủ nghe nói mà trừng mắt nhìn Phục Nhất Bạch, cũng không cho lão nhân này chút sắc mặt mà nhíu mày nhàn nhạt nói "Lúc trước ai thề thốt, người nào thua liền kêu người thắng một tiếng đại ca, sau này cũng vô điều kiện nghe theo đại ca, nếu làm trái lời thề cả đời đi tiểu sẽ bị ướt quần, đại tiện sẽ bị trĩ!"

"Không ý kiến, không có ý kiến, ai kêu ngươi là đại ca của ta chứ." Phục Nhất Bạch nghe Đỗ Thiếu Phủ nhắc lại vụ các cược lập tức đen mặt, gương mặt tức thì tươi cười sáng lạn nhỏ giọng nói "Mau đi vào, ta giúp ngươi trông chừng bên ngoài, muốn xem gì thì tùy tiện xem cần gì có thể gọi ta bất cứ lúc nào."

"Ân, Lão Bạch, thái độ này mới tốt, ta liền thích, ngươi yên tâm ta cũng đáp ứng sẽ không trước mặt người khác mà không nể mặt ngươi đâu." Đỗ Thiếu Phủ hài lòng mà vỗ vỗ trên vả bai của lão nhân, tự nhiên mà sải bước tiến vào Tàng Võ Lâu.

"Cái tên tiểu hỗn đản này mà ngốc thật thì tốt, đáng tiếc là một tên giả ngốc a." Nhìn thân ảnh Đỗ Thiếu Phủ tiến vào Tàng Võ Lâu, Phục Nhất Bạch hận đến răng, sớm biết thì lúc trước không thề độc như vậy rồi.

Nhớ tới vụ cá cược lúc trước giờ nghĩ lại Phục Nhất Bạch khóc không ra nước mắt, nhiều năm cẩn thận như vậy không ngờ lại bại dưới tay bởi một tên ngốc.

Đời này đánh cược Phục Nhất Bạch chỉ thua một lần duy nhất, còn thua không rõ ràng, thề độc cũng là tự hắn nói càng khiến cho Phục Nhất Bạch không khỏi tức giận.

"Phục Lão, đệ tử phụng mệnh đến lầu hai lựa chọn một bộ vũ kỹ."

Đúng lúc này một thiếu niên đang cực kỳ cao hứng từ xa chạy tới, người có thể đến Tàng Võ Lâu lựa chọn vũ kỹ đều là những thiếu niên trong tộc đạt được phần thưởng.

"Chọn vũ kỹ gì mà chọn, luyện nhiều vũ kỹ như vậy có tác dụng gì, trước tiên đem chỗ này quét sạch cho ta."

Tâm trạng lúc này của Phục Nhất Bạch vô cùng bực bội, sắc mặt trầm xuống trực tiếp ném cây chổi vào người thiếu niên không nói thêm nữa mà trực tiếp rời khỏi.

"Vâng, Phục Lão."

Thiếu niên vừa rồi vô cùng cao hứng lập tức trở nên ủy khuất, hoàn toàn không thể trái lệnh mà thành thành thật thật cầm lấy chổi mà đứng quét, không dám nhàn rỗi một chút nào.

Đỗ Thiếu Phủ không phải lần đầu tiên tiến vào Tàng Võ Lâu, mặc dù mỗi lần đến không quang mình chính đại nhưng đối với công pháp cùng vũ kỹ của Đỗ gia được đặt ở vị trí nào đều biết rõ.

Lần này mục đính tiến vào Tàng Võ Lâu chính là muốn tìm một bộ công pháp tu luyện thích hợp với bản thân.

Công pháp có bấn cấp bậc lần lượt là Thiên Địa huyền Hoàng, thấp nhất là Hoàng cấp bên trong đó còn chia thành ba loại phẩm cấp là Sơ Phẩm, Trung Phẩm cùng Cao phẩm.

Tộc nhân của chủ mạch tu luyện công pháp chủ yếu có ba bộ, nghe nói mạnh nhất là công pháp có tên 'Tử Khí Triều Dương Kinh' đạt tới phẩm giai Huyền cấp Sơ phẩm mà cũng chỉ có gia chủ cùng một số trưởng lão quan trọng cùng với những thiên tài của Đỗ gia mới đủ tư cách tu luyện.

Còn những đệ tử khác đại đa số đều tu luyện hai loại võ kỹ là 'Huyền Dương Hạo Khí Quyết' cùng với 'Minh Nguyệt Quyết' đều cùng cấp bậc Hoàng cấp Cao Phẩm.

Đỗ Thiếu Phủ vô cùng quen thuộc mà tiến lên đến tầng thứ ba của Tàng Võ Lâu, đây là nơi cất giữ vũ kỹ cùng công pháp Cao phẩm của Đỗ gia.

Nếu như đã tính toán muốn tu luyện công pháp Đỗ Thiếu Phủ chắc chắn sẽ tu luyện loại phẩm cấp cao nhất, dù sao trong tộc cũng không có ai để ý tới hắn cho nên cũng không quan tâm nhiều, có đôi khi bị người khác xem là tên ngốc cũng có chỗ tốt, nếu như bị phát hiện cũng không thể nói gì, trước tiên tu luyện rồi tính.

Bên trong tầng thứ ba của Tàng Võ Lâu cực kỳ rộng lớn, cũng không đặt nhiều thứ bên trong, khí tức nơi này lộ ra hơi thở ít người lui tới, tất nhiên dù sao người có thể tiến vào tầng thứ ba chỉ sợ ngoại trừ gia chủ Đỗ gia ra cũng không có mấy người giống như Đỗ Thiếu Phủ có thể tùy ý chạy đến chỗ này.

"Tử Khí Triều Dương Kinh cất ở chỗ này sao?" Đỗ Thiếu Phủ muốn tìm võ kỹ cao nhất của Đỗ gia nhưng tiến vào bên trong tấng thứ ba tìm một vòng lại không thấy nhưng lại gặp được 'Huyền Dương Hạo Khí Quyết' cùng 'Minh Nguyệt Quyết', chẳng qua Đỗ Thiếu Phủ lại không có ý định tu luyện hai bộ công pháp này.

"Hưu!"

Đỗ Thiếu Phủ đang tìm kiếm Tử Khí Triều Dương đột nhiên tiếng xé gió từ phía sau mang lại một cỗ kình phong.

"Là ai."

Ánh mặt chợt lóe lên, phản ứng theo bản năng mà hạ thân người, chân cũng mở ra đồng thời nghiêng người, bàn tay ngưng kết ấn khiến cho một cỗ huyền khí hình thành trong lòng bàn tay ngưng tự thành một quyền ấn ẩn ẩn toát ra khí tức của bùa văn bí ẩn trực tiếp đánh lên kình phong sau lưng.

"Xuy!"

Kình phong tán loạn thổi bay vài sợi tóc trước trán của Đỗ Thiếu Phủ,Thân hình lảo đảo lùi chân về sau vài bước cuối cùng phải dựa lên vách tường mới đứng vững lại được. Ngẩng đầu lộ ra ánh mắt cương nghị, sáng ngời chớp động, bên trong Tàng Võ Lâu không có một bóng người ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

"Di, đây là cái gì."

Không hề nhìn thấy bất kỳ kẻ nào nhưng Đỗ Thiếu Phủ đã nhìn thấy một thứ đặc biệt, một vật gì không biết vì sao xuất hiện trên vách tường ngay chỗ kẽ hở của góc tường lầu rớt xuống, vừa khéo rơi ngay trên trán của Đỗ Thiếu Phủ.

Nếu như không phải vừa lui lại phía sau vài bước chỉ sợ cũng không xuất hiện vết nứt trên vách tường. Đỗ Thiếu Phủ cúi người cầm vật vừa rớt lên chính là một tiểu tháp màu đồng cổ, trên bề mặt toàn là bụi bặm xem ra bình thường không có ai chú ý tới thứ này.

Nhìn một hồi không chớp mắt mà đánh giá tiểu tháp cũng không có chỗ gì đặc biệt, khả năng chỉ là một món đồ chơi gì mà thôi, trong lòng Đỗ Thiếu Phủ vẫn nghĩ đến ai vừa đánh lén mình nhiều hơn.

"Đến cùng là ai đã ra tay."

Thuận tay đem tiểu tháp cất vào túi, Đỗ Thiếu Phủ còn nghi hoặc không biết ai vừa ra tay với mình, trước tiên tính toán rời khỏi rồi lại nói.

Tuy rằng không tìm được Tử Khí Triều Dương Kinh nhưng nếu như đã đến Tàng Võ Lâu thì lấy tính cách của Đỗ Thiếu Phủ sẽ không về tay không, không tu luyện được Tử Khí Triều Dương Kinh nhưng vũ kỹ thì có thể tu luyện nếu không sau này chỉ có một chiêu thức thần bí kia mà thôi.

Nhìn một chút giới thiệu về các loại võ kỹ Đỗ Thiếu Phủ liền cầm lấy một bộ vũ kỹ nhét vào người rồi lại thấy vật gì đặc biệt bên cạnh cũng thuận tay mà lấy theo, cuối cùng ở tầng thứ hai của Tàng Võ Lâu đi dạo một lát mới hài lòng mà rời khỏi.

Bạn đang đọc Vũ Thần Thiên Hạ (Bản dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TĩnhLuân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.