Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xung đột.

Phiên bản Dịch · 1928 chữ

Xung đột.

Dịch: Tĩnh Luân

Biên: Tĩnh Luân

Nguồn: truyencv.com.

Sau khi rời khỏi Tàng Võ lâu Đỗ Thiếu Phủ tính toàn đi tìm Phục Nhất Bạch hỏi thăm một chút Tử Khí Triều Dương Kinh được cất giấu ở đâu, nhưng lúc ra ngoài cũng chỉ nhìn thấy mộ thiếu niên đang thành thành thật thật quét rác mà Phục Nhất Bạch thì lại không thấy tung tích.

Thiếu niên nọ nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ bước ra khỏi Tàng Võ lâu lập tức trên gương mặt tràn đầy kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Sau ngày hôm qua đến hôm nay thì ba chữ Đỗ Thiếu Phủ này đã truyền khắp toàn bộ trên dưới Đỗ gia để cho mọi người nghị luận chuyện trên lôi đài phát sinh hôm qua, chuyện là hắn chỉ hét lớn một tiếng lập tức đã đem đối thủ của mình đánh bay, cuối cùng chuyện như thế nào xảy ra, chẳng lẽ nói vị ngốc tử thiếu gia này không ngốc nữa sao?

Nhìn thấy có người bên ngoài Đỗ Thiếu Phủ lập tức rời đi thật nhanh, chuyện này chỉ có thể tìm Phục Nhất Bạch để hỏi sau, dù sao Tàng Võ lâu cũng là nơi không phải ai cũng có thể tùy tiện bước vào, về sau bản thân muốn tiền vào liền có chút phiền toái.

Bên trong nội viện của Đỗ gia một mảnh xanh mượt, lan can cách nhau một khoảng, hơn nữa gia tộc Đỗ gia ở Thạch thành cũng được xem như tồn tại lâu đời, kiến trúc đầy cổ xưa sắc xảo, phong cảnh cũng không sai biệt.

Đỗ Thiếu Phủ rời khỏi Tàng Võ lâu liền dọc theo con đường nhỏ trải đầy đá vụn, cảnh sắc xung quanh cũng có phần ảm đạm, bước chân cũng thả chậm hơn một chút.

"Hì hì." Đang bước trên con đường nhỏ đột nhiên truyền đến một trận tiếng cười nói vang đến, Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn theo âm thanh truyền đến liền nhìn mấy mười mấy thiếu niên thiếu nữ đang đi tới, bên trong có một nam một nữ dáng vẻ phá lệ xuất chúng khiến cho đám thiếu niên thiếu nữ phía sau giống như chỉ làm nền mà thôi.

Nhìn thấy đám người trước mắt Đỗ Thiếu Phủ không khỏi nhói mày, trong đám có một thiếu niên mà Đỗ Thiếu Phủ biết chính là Đỗ Hạo, là cháu trai của đại trưởng lão Đỗ gia, so với hắn thì lớn hơn một tuổi năm nay đã mười bảy, nghe nói hiện tại bên trong đám thiếu niên trẻ tuổi Đỗ gia đặc biệt được chú ý đến cũng có thể xem như là nhân vật đứng đầu cùng thế hệ ở Đỗ gia.

Đối với tên Đỗ Hạo này Đỗ Thiếu Phủ tất nhiên là biết rõ, mặc dù hắn mang trong người là phế võ mạch nhưng vẫn có thân phận là thiếu gia Đỗ gia đồng dạng hàng tháng sẽ được gia tộc phát cho đan dược cùng tiền tiêu vặt, nhưng căn bản phụ cấp hàng tháng đó không vào tay hắn, vừa mới nhận được lập tức sẽ có người đoạt, trong đó kẻ chiếm nhiều nhất chính là tên Đỗ Hạo trước mặt này.

Loại chuyện này ở trong gia tộc vốn là chuyện bị cấm, bất quá vì mang danh ngốc tử thiếu gia cho nên trưởng bối trong tộc cũng mở một mắt nhắm một mắt mà bỏ qua căn bản là không để ý tới. Có lẽ trưởng bối trong tộc cũng cho rằng đem đan dược cho một tên ngốc tử cũng lãng phí còn không bằng cho người khác còn có lợi cho chuyện tu luyện.

Cho nên mỗi tháng sau đó tới đợt phát phụ cấp Đỗ Thiếu Phủ cũng không đi lãnh mấy lần, dù sao hắn cũng không dùng được cho nên Đỗ gia cũng không cần phí phạm.

Lúc này thiếu nữ được đám thiếu niên thiếu nữ xoay quanh Đỗ Thiếu Phủ cũng nhìn thoáng qua nhiều thêm vài phần, người này không phải tộc nhân Đỗ gia mà đám thiếu niên thiếu nữ đi theo cũng không phải đám đệ tử Đỗ gia.

Thiếu nữ lớn lên bộ dáng cực kì xinh đẹp, tuổi cũng không lớn nhưng trỗ mã lại cực kì duyên dáng yêu kiều, làn da trắng nõn, gương mặt tinh xảo, nụ cười lại thản nhiên khiến cho đám thiếu niên xung quanh lộ ra thần sắc si mê, đặc biệt là tên Đỗ Hạo, lúc nào cũng tỏ ra nhiệt tình xoay quanh.

Ánh mắt của Đỗ Thiếu Phủ đánh giá mười mấy thiếu niên thiếu nữ trước mắt, gần như bọn khi nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ cũng dần ngưng đi tiếng cười, từng đạo ánh mắt đều dừng trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Tuy rằng trước kia từng nhìn đến vài người đường huynh đường đệ trong ngày họp mặt nhưng từ thời điểm sáu tuổi về sau Đỗ Thiếu Phủ chưng từng xuất hiện cùng với bọn họ, cũng chính vào thời điểm tế tổ hàng năm đều bị đám đường huynh đường đệ đó âm thầm châm chọc cười ngạo, bày ra ánh mắt cùng tư thái hơn người.

Đỗ Thiếu Phủ còn chưa kịp đánh giá lập tức có người tiến về phía hắn "Đỗ Thiếu Phủ còn không tránh ra, không cẩn thận đụng phải khách nhân thì làm sao?"

Chân mày Đỗ Hạo nhăn lại có chút không vui mà nhìn Đỗ Thiếu Phủ sau đó bước tới, hắn cũng không ngờ tới ở chỗ này gặp phải tên ngốc tử này, trong ánh mắt lộ ra tia trào phúng nhưng hiện tại cũng không muốn bị tên ngốc này quầy rầy chuyện tốt của hắn được.

Đỗ Thiếu Phủ lạnh nhạt là ngẩng đầu không muốn để ý tới Đỗ Hạo mà tiếp tục bước về phía trước.

"Lời nói của ta ngươi không có nghe sao, tránh ra cho ta." Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ không có ý muốn nhường đường mà còn tiếp tục bước tới lúc này Đỗ Hạo mới chăm chú nhìn trên người Đỗ Thiếu Phủ.

Hơi dừng bước lúc này Đỗ Thiếu Phủ mới có chút dừng lại ngẩng đầu nhìn Đỗ Hạo, ánh sáng trong mắt khẽ nhúc nhích nói "Con đường này cũng không nhỏ, các ngươi đi đường của các ngươi, ta đi phần ta không cần ta phải nhường đi!"

Ngữ khí của Đỗ Thiếu Phủ lạnh nhạt khiến cho gương mặt của Đỗ Hạo sửng sốt cảm giác giống như hôm nay tên ngốc này không giống với bình thường, trước đây ngốc tử nhìn thấy hắn đều lập tức quay đầu tránh đi, không nghĩ tới hôm nay trước mặt mĩ nhân lại chống đối hắn, sắc mặt nhất thời âm trầm thêm vài phần.

"Hạo ca, ngươi cùng tên ngốc này nhiều lời làm gì, ngu ngốc thì làm gì có lý mà tranh cãi cho rõ ràng." Phía sau lưng Đỗ Hạo phát ra giọng nói của một thiếu niên, sau khi nói xong liền lương Đỗ Thiếu Phủ một cái rồi tiến tới đẩy hắn để đi qua, trào phúng nói "Tên ngốc tử ngươi vẫn nên thành thật một chút mà tránh ra ..."

"Răng rắc!"

Âm thanh thanh thúy trền đến, lời nói của tên thiếu niên còn chưa hết đột nhiên hét thảm một tiếng.

"A..." Trong miệng truyền ra tiếng kêu thê thảm, cánh tay hướng tới trên người Đỗ Thiếu Phủ cũng dừng lại, bàn tay bị vặn ngược răng rắc một tiếng trực tiếp liền thấy khớp tay bị vặn gãy, trên gương mặt đau đớn trắng bệch.

MÀ phát sinh vừa rồi đến quá nhanh không một ai thấy rõ hành động như thế nào.

"Đỗ Quý, luận về bối phận ta là đường ca của ngươi, Đỗ gia tôn ti trật tự khác nhau, dám bất kính với ta thì đây chính là giáo huấn!" Đỗ Thiếu Phủ buông ra bàn tay lạnh nhạt khoanh tay đứng nhìn, trong giọng nói phát ra khí thế uy nghiêm làm cho người khác khó có thể phản kháng.

Sự tình xảy ra đột ngột khiến cho ánh mắt mười mấy tên thiếu niên thiếu nữ dại ra, choáng váng, chỉ có thiếu nữ mĩ mạo hơi chút nhướng mi, ánh mắt ngoài ý muốn mà dừng trên người Đỗ Thiếu Phủ.

"Đỗ Thiếu Phủ, ngươi dám động thủ!" Đỗ Hạo phục hồi tinh thần đầu tiên, hít một hơi rồi chăm chú nhìn vào Đỗ Thiếu Phủ, tức giận đến cười, hắn cảm giác được hôm nay tên ngu ngốc này không giống như ngày thường, có lẽ đúng như một số đồn đại bên trong tộc lúc này, tên này đã khôi phục lại bình thường mà còn có thể tu luyện.

"Thứ tự trên dưới quy củ Đỗ gia, ta chỉ là dạy hắn quy củ mà thôi." Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Hạo nói.

"Hay cho một câu Trên dưới quy củ quả là đường đệ tốt của ta, đầu óc của ngươi vốn không quá tốt vậy xem ra người làm ca ca ta hôm nay cũng nên dạy bảo ngươi một ít quy củ."

Đỗ Hạo nhìn Đỗ Thiếu Phủ, chẳng qua trên gương mặt đang tươi cười không chút nào che dấu vẻ châm chọc, một tên ngốc mà thôi cho dù có khôi phục đi nữa thì thực lực mạnh được bao nhiêu.

"Ngươi dạy không nổi." Đỗ Thiếu Phủ lắc đầu nhìn thiếu nữ mĩ mạo bên người Đỗ Hạo sau đó nhìn lại hắn nói "Ta biết ngươi đơn giản chỉ là muốn cho vị tiểu thư bên cạnh kia chú ý đi."

Giọng nói có chút ngưng lại, giọng điệu của Đỗ Thiếu Phủ có phần nghiền ngẫm tiếp tục nói "Bất quá không thể không nỏi ngươi đúng thật là trẻ con, ta cảm giác được thực lực của ngươi không bằng đừng đến lúc đó không được vẻ vang mà ngược lại còn bị vả mặt thì lúc đó mất nhiều hơn được."

"Ngươi..." Đỗ Hạo bị trào phúng trước mặt lập tức tươi cười trên mặt không thể nào bảo trì được nữa, hắn không ngờ tới thiếu gia ngốc trước kia hôm nay vậy mà thay đổi, cười lạnh nói "Nghe nói ngươi ở trên lôi đài cùng đám người Đỗ Vũ Đỗ Tuyết chơi đùa nhận không ít nổi bật, nguyên bản ta còn chưa tin, hiện tại xem ra là sự thật, vậy liền để ta xem thử ngươi có thể đến mức nào!"

"Ngày khác đi, đừng để cho người ngoài chê cười cũng không tốt, hôm nay ta còn có chuyện ngươi cũng đừng đem vị tiểu thư bên cạnh vắng vẻ không quan tâm."

Hắn phủi phủi tay áo rồi trực tiếp rời khỏi không hề quay đầu lại liếc nhìn Đỗ Hạo.

"Đỗ Thiếu Phủ, ngươi..." Nhìn thấy Đỗ Thiếu Phủ rời đi trong mắt Đỗ Hạo một mảnh âm trầm, tức giận có chút run rẩy mà nghẹn một bụng khí.

Ánh mắt của vị thiếu nữ mị mạo kia cũng nhìn lên đạo thân ảnh thiếu niên gầy nhưng cũng phá lệ cao ngất, sau đó quay mặt nhìn Đỗ Hạo nói "Hạo thiếu gia, người này là huynh đệ Đỗ gia sao? Vì sao trước kia ta chưa từng gặp qua?"

Bạn đang đọc Vũ Thần Thiên Hạ (Bản dịch) của Vũ Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TĩnhLuân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.