Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi! - Chương Đại Hôn Bị Chó Cắn

Phiên bản Dịch · 1539 chữ

Thanh Viên vương triều, kinh thành, thái tử đại hôn.

Ở ngã tư đường ồn ào, đám người chen chúc theo sau chiếc hỉ kiệu đỏ rực của phủ thái sư kéo thành một đường dài hướng tới phủ đệ của thái tử.

Đây chẳng qua là thái tử đương triều Tây Môn Triệt cưới sườn phi, nhưng lại thu hút sự quan tâm của dân chúng hơn là khi cưới thái tử phi, bởi vì vị sườn phi này ở trong mắt mọi người ngay cả tư cách làm thiếp cũng không có.

Tuy rằng nàng là đích nữ của thái sư đương triều Lâm Bác nhưng lại là một phế nhân.

Phế nhân thôi cũng được, dù là lớn lên có dung mạo xinh đẹp tuy chỉ ngồi bất động thì cũng có thể làm cho người ta nhìn cảnh đẹp ý vui(*), thế nhưng vị thiên kim đích nữ này lớn lên cũng quá bình thường, nhiều lắm xem như ngũ quan cân đối mà thôi, so với những đích nữ quý tộc khác thì kém xa, chứ chưa nói tới trong phủ còn có vị muội muội xinh đẹp động lòng người của nàng.

(*): thấy người đẹp mà cảm thấy vui trong lòng.

Hơn nữa nghe nói năm đó vào ngày phế nhân này ra đời cũng là lúc nhị nương nàng qua đời, vốn là trong phủ có hai chuyện vui, một mực cho rằng nàng ra sau, nhị nương liền cùng với đứa nhỏ vừa mới sinh ra cùng lúc tắt thở, hơn nữa, mẹ ruột sinh hạ nàng không bao lâu thì đau ốm liệt giường, vài năm sau qua đời, mà chính nàng vì một lần chơi đùa trên núi không cẩn thận trượt chân ngã xuống vách núi từ đó trở thành phế nhân.

Đều cùng là hôn ước của đích nữ phủ thái sư vậy mà chỉ trong một đêm hoàng thượng lại tứ hôn nàng trở thành sườn phi của thái tử. Tất cả mọi người đều nghĩ không ra ngày đó hoàng thượng hạ lệnh văn võ bá quan đem con gái tiến cung, thái sư vì cái gì lại thiên vị mang nàng vào trong cung mà không phải vị muội xinh đẹp như hoa hơn nàng gấp trăm ngàn lần kia.

Hỷ kiệu theo tiếng tấu nhạc linh đình cách phủ thái tử ngày càng gần, nhưng trừ bỏ đám người vây xem thì lại thiếu cái không khí vui mừng hoan hỷ. Đứng ở gần cửa thái tử toàn là đám người mang dáng vẻ đến xem kịch vui mong ngóng chờ đợi hỷ kiệu đến.

Bởi vì, lúc này phủ thái tử không có nửa điểm dấu hiệu đón dâu, ngược lại cửa lớn đóng chặt, lạnh như băng chặn hết những tiếng ồn ào bên ngoài.

Hỷ kiệu tới cửa, lại không cho vào, điều này đủ để khiến tân nương ngồi trong kiệu trở thành trò cười cho toàn bộ người trong thiên hạ.

"Sao lại thế này?" Ngồi ở trong kiệu Lâm Hinh Nhân nghe bên ngoài đột nhiên an tĩnh lại, thấp giọng hỏi bà mối ở bên ngoài.

Bà mối cũng là lần đầu gặp chuyện này, huống chi chú rể lại là thái tử gia, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào cho phải, cắn môi đứng tại chỗ không biết trả lời như thế nào với thiên kim phủ thái sư trong kiệu.

"Làm sao vậy? Nói mau!" Lâm Hinh Nhân đề cao thanh âm vài phần, mang theo tức giận rõ ràng.

Bà mối run run, bà biết người trong kiệu chính mình không thể trêu vào, nếu không phải tiền thưởng mấy trăm lượng bạc, bà cũng sẽ không nhận vụ này rồi.

"Tiểu thư, phủ thái tử không có người đi ra đón dâu." Không đợi bà mối trả lời, nha hoàn Yên Nhi đi bên cạnh kiệu thấp giọng trả lời, trong lời nói nhận ra sự tức giận.

Soạt

Màn kiệu mở ra, ló ra một người đội tấm khăn hỉ trên đầu.

Mọi người hít một ngụm khí lạnh, tân nương tử tự mình đi ra!

Nhìn xuyên qua tấm khăn hỉ rũ xuống trán, Lâm Hinh Nhân liếc mắt một cái nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt kia.

Đây không chỉ chưa đón dâu, rõ ràng chính là muốn cự tuyệt nàng ngoài cửa, không chỉ không có bố trí người đón dâu, ngay cả bồn hoa đặt ở hai bên đại môn cũng bị mang đi, chỉ để lại một mảnh đất trống trơ trụi.

Lâm Hinh Nhân không để ý Yên Nhi ngăn cản hạ cỗ kiệu xuống, hồng y kiều diễm bắt mắt đứng ở trước cửa lớn phủ thái tử, chung quanh không có hỉ nhạc, chỉ tiếng cười nhạo của đám người vây xem.

"Tiểu thư, nô tỳ đi gõ cửa." Yên Nhi nói xong, trừng mắt hướng về phía đại môn, thật không nghĩ tới thái tử lại đối đãi với tiểu thư như vậy.

Lâm Hinh Nhân khoát tay, ngăn Yên Nhi lại, hướng về phía trước bước vài bước, giống như đang cùng đám người chế nhạo nàng ngạo nghễ đối địch, nàng càng muốn ở trước mặt nhiều người nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn, nhìn xem thái tử có thể đem đại môn đóng chặt bao lâu? Nàng không cần cầu xin thương hại bằng cách đi gõ cửa, nàng chính là làm theo thánh ý của hoàng thượng, thái tử nếu dám không tuân theo thì nàng cũng không e ngại.

"Thái tử điện hạ, làm sao bây giờ?"

Trong phủ thái tử, quản gia Triệu Chính cẩn thận hỏi. Vốn dĩ bọn họ muốn Lâm Hinh Nhân khóc lớn, đại náo như thế nào cũng không mở cửa, làm cho nàng trước mặt dân chúng vây xem trở thành trò cười cho thiên hạ. Nhưng chính là hiện tại Lâm Hinh Nhân không khóc cũng không nháo, ngược lại rất điềm tĩnh đứng ở trước cửa phủ, bộ dáng muốn cùng thái tử dây dưa.

"Một phế nhân, vẫn còn gắng gượng cứng rắn." Tây Môn Triệt hừ lạnh. "Nàng cũng không soi gương xem chính mình có điểm nào xứng với bản thái tử?"

"Vậy hiện tại?" Triệu chính thử hỏi

"Đem yêu khuyển(*) Tây Vực tiến cống cho bản thái tử thả ra đi, ta không tin nàng còn có can đảm canh giữ giúp cổng phủ thái tử." Tây Môn Triệt oán hận nói, khịt mũi lộ vẻ chán ghét

(*): con chó yêu thích

Lâm Hinh Nhân đang đứng ở trước cửa phủ, bỗng nhiên đại môn mở ra một cái khe hở, mọi người còn chưa có nhìn rõ, chỉ thấy một con chó vụt ra, bổ nhào về phía Lâm Hinh Nhân.

"A, tiểu thư!" Yên Nhi hoảng sợ la lớn

Lâm Hinh Nhân không kịp đề phòng con chó nhào tới một bên, té ngã trên đất, con chó xẹt qua đầu nàng, từ trên người của nàng nhảy vọt lên, làm cho đám người vây xem khiếp sợ.

Lâm Hinh Nhân đầu tóc lộn xộn, khăn hỉ rơi xuống, trên trán nàng có một vết cắt, mà ngay cả hỉ phục trên người cũng bị rách, phần bị rách theo gió tung bay.

Lâm Hinh Nhân liếc mắt, cố ý thả chó trước đại môn, trước mắt bao người, đại hôn ngày đó, bị vạn người nhạo báng, còn có thể chịu nổi.

Nữ tử trên thế gian nàng đúng là đệ nhất đi.

"Tiểu thư, ngài thế nào?" Yên Nhi vội vàng chạy tới đỡ Lâm Hinh Nhân đứng dậy.

Lâm Hinh Nhân ánh mắt sâu xa, nhìn về phía đại môn phía trên có một tấm biển đề ba chữ to "Phủ thái tử", nhẹ nhàng cười, "Tốt lắm!"

Bà mối ở bên cạnh không biết làm sao, bỗng nhiên nghe được lời của Lâm Hinh Nhân còn cho là mình nghe nhầm, chớp chớp mắt nhìn trộm Lâm Hinh Nhân.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Yên Nhi cũng kinh ngạc nhìn tiểu thư nhà mình, tưởng là hoảng sợ quá độ nên loạn ngữ

"Tốt lắm!" Lâm Hinh Nhân nâng cao âm lượng lên vài phần, ngay cả đám người vây xem đứng bên cạnh cũng nghe được.

Lâm Hinh Nhân nhìn chằm chằm ba chữ "Phủ thái tử" kia cười lạnh, "Hôm nay thái tử đối xử với ta như thế, ngày sau cho dù ngươi có tự mình đem kiệu tám người khiêng đến phủ thái sư đón dâu, ta cũng không cần!"

Lâm Hinh không sợ con chó ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình, buông Yên Nhi ra, trở lại cỗ kiệu.

Thấy vậy, Yên Nhi vội vàng đuổi kịp, đứng ở bên cạnh kiệu

"Khởi kiệu, quay về phủ thái sư!" Lâm Hinh Nhân cao giọng hạ lệnh

Đội ngũ đưa dâu đã đi xa

"Thật là náo nhiệt!" Ngồi ở tửu lâu gần phủ thái tử, nam nhân mặc áo gấm nhấp một ngụm trà, khóe miệng cong lên vẻ thích thú nói.

Edit & Beta: Trà sữa vị bạc hà

Bạn đang đọc Vương Gia, Ngài Quá Phận Rồi! của Đoan Mộc Nặc Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anibus
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.