Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen

Tiểu thuyết gốc · 1511 chữ

Chương 24: Ghen

Hai người Uyển Thanh và Thừa Phong vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, Uyển Thanh gắp một miếng điểm tâm vào bát Thừa Phong, hắn nhìn nàng cười ôn nhu sau đó gắp miếng điểm tâm Uyển Thanh vừa gắp cho vào miệng, Uyển Thanh mỉm cười quan sát hắn dịu dàng hỏi:" Có ngon không?" Thừa Phong nuốt xuống nhìn nàng đáp:" Ngon! Nhưng hình như không giống hương vị thường ngày?" Uyển Thanh nghe vậy thì liền vui vẻ gắp thêm miếng nữa vào bát Thừa Phong hớn hở nói:"Đương nhiên là không giống, đồ ăn hôm nay không phải nhà bếp làm mà là ta làm!" Thừa Phong ngạc nhiên hỏi:" Nàng làm mấy món này?" Uyển Thanh không nói gì gắp cho mình một miếng điểm tâm vừa ăn vừa gật đầu.

Thừa Phong nhìn nàng bật cười nói:" Không ngờ Vương phi của bổn vương lại có thể xuống bếp" Uyển Thanh nghe Thừa Phong nói vậy liền vui vẻ đáp:" Bây giờ chàng biết cũng không có muộn" Thừa Phong gật gật đầu nói:" Phải! Phải nàng rất giỏi! Giỏi vô cùng" Uyển Thanh tự đắc đáp:" Điều đó là đương nhiên, danh xưng thiên hạ đệ nhất tài nữ kinh thành của ta không phải tự nhiên mà có đâu" Thừa Phong nghe nàng nói ba phần bất lực bảy phần nuông chiều* gắp thức ăn cho nàng mỉm cười nói:" Nàng xem nàng kìa sắp bay tận lên chín tầng mây rồi" Uyển Thanh không nói gì chỉ nhìn Thừa Phong cười vui vẻ, một lúc sau Thừa Phong lại nói tiếp:" Dù gì nhà bếp cũng có chút nguy hiểm nàng sau này hạn chế vào bếp đi, cẩn thận đừng để mình bị thương" Uyển Thanh tuy hơi bất mãn nhưng biết Thừa Phong là lo lắng cho nàng nên gật đầu đáp:" Được! Ta biết rồi"

Được một lúc Thừa Phong chú ý tới hộp điểm tâm khác ở một góc hắn hổ Uyển Thanh:" Nàng đem tới tận hai hộp điểm tâm à?" Uyển Thanh nghe hắn hỏi thì thản nhiên lắc đầu trả lời:" Không có! Ta chỉ mang có một hộp thôi" Thưa Phong chỉ hộp điểm tâm kia thắc mắc:" Vậy hộp kia ở đâu ra?" Uyển Thanh vẫn không ngước lên nhìn mà đáp:" Là của Vân Tuyết mang đến, ta chỉ đem vào chứ chưa có mở ra" Thừa Phong hơi cong khoé môi nói:" Vậy sao? Sao không dọn nên luôn?" Uyển Thanh không ngần ngại mà đáp:" Ta không thích" ngừng một lúc nàng nhíu mày ngước nhìn Thừa Phong nói:" Nàng muốn dùng? Hay để ta dọn lên cả một thể" nói rồi nàng định đứng dậy.

Thừa Phong ngửi đâu đây trong thư phòng của mình ngập tràn mùi giấm chua nồng nàn liền nắm tay Uyển Thanh lại dịu dàng nói:" Được rồi! Không cần dọn nữa, nếu không thích thì cứ để đó đi, lát nữa ta cho người đem xuống" nói rồi gắp miếng thịt bò vào bát nàng hỏi:" Nàng đang ghen đó à?" Uyển Thanh bị nói trúng tim đen liền giật mình gắp miếng thịt bò nói:" Không có! Ai mà thèm ghen cơ chứ, chàng đừng quá tự luyến" nói rồi nàng bỏ miếng thịt bò vào miệng, Thừa Phong vẫn quyết không tha cho nàng ghé sát mặt vào mặt Uyển Thanh nhỏ giọng nói:" Có thật không?" Uyển Thanh bị Thừa Phong làm cho xấu hổ gật đầu ấp úng đáp:" Đương... Đương nhiên là th...thật" nàng lẩn tránh khuôn mặt kia của Uyển Thanh đánh trống lảng nói:" Được rồi không nói nữa mau ăn thôi đừng để thức ăn nguội không tốt" Thừa Phong thấy Uyển Thanh như vậy rồi thì không trêu chọc nàng nữa gật đầu đáp:" Được! Nghe nàng" nói rồi ngồi ngay lại vị trí bóc tôm để vào bát nàng nói:" Ăn thôi" hai người tiếp tục dùng bữa đầy vui vẻ.

Sau khi dùng bữa xong, nha hoàn nhanh chóng vào dọn dẹp, bưng trà cho Uyển Thanh và Thừa Phong rồi lại lui xuống hết. Trong thư phòng bây giờ chỉ còn có đôi phu thê không gian trở nên yên tĩnh, Thừa Phong thì lo xử lý nốt chính sự còn đang dang dở, Uyển Thanh cũng không làm phiền hắn, nàng một mình đi vòng quanh ngắm nghía thư phòng của Thừa Phong, hắn cũng mặc kệ nàng, chỉ thỉnh thoảng ngước lên xem Uyển Thanh đang làm gì, còn Uyển Thanh đi ngắm nhìn chán rồi thì lại tiện tay lấy một cuốn sách nào đó ngồi yên trên ghế vừa ăn trái cây vừa đọc.

Sau một hồi thì Uyển Thanh cũng cảm thấy có chút nhàm chán liền gấp sách lại cất về chỗ cũ rồi đi đến chỗ Thừa Phong nhẹ nhàng nói:" Ta về Gia Uyển cư đây! Chàng cứ tiếp tục xử lý chính sự đi!" Thừa Phong dừng bút lại nhìn Uyển Thanh hỏi:" Sao vậy? Không ở lại nữa sao?" Uyển Thanh gật đáp đáp:" ừm! Ở đây chẳng có việc gì để làm, ngồi không chán lắm, ta còn phải chuẩn bị lễ vật tặng Hoàng tổ mẫu, sắp tới lễ mừng thọ của người rồi! Bây giờ không chuẩn bị sẽ không kịp" Nghe nàng nói vậy Thừa Phong liền dịu dàng đáp:" Để ta kêu người đưa nàng về" Uyển Thanh lắc đầu đáp:" Không cần ta tự mình đi được cũng không có xa mà!" Thừa Phong không ép nàng liền gật đầu nói:" Vậy được! Nàng cẩn thận về trước khi nào xong việc ta sẽ đến tìm nàng" Uyển Thanh nghe vậy liền mỉm cười đáp:" Ừm! Ta biết rồi! Vậy ta về trước đây, nhàng nhớ chú ý sức khỏe đừng quá lao lực" Thừa Phong mỉm cười tỏ ý đã hiểu, Uyển Thanh cũng yên tâm gật đầu nhanh chóng quay trở về Gia Uyển cư.

Đến khi Thừa Phong hoàn thành công việc bên ngoài trời cũng khá muộn, hắn thở dài đặt bút xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm:" Đã muộn vậy rồi sao? Không biết giờ này đã đi nghỉ chưa?" không suy nghĩ nhiều nữa Thừa Phong đứng lên đi thẳng đến Gia Uyển cư. Đến nơi hắn thấy trong viện một khoảng yên ắng nha hoàn chắc đã đi nghỉ hết rồi, tự mình đi vào trong thì thấy đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, vừa định bước vào thì thấy Đông Mai từ bên trong đi ra, Đông Mai nhìn thấy Thừa Phong thì vội vàng hành lễ:" Vương gia!" Thừa Phong gật đầu ừ một tiếng rồi lạnh lùng hỏi:" Vương phi vẫn còn chưa đi nghỉ sao?" Đông Mai nghe hắn hỏi thì liền nhanh chóng trả lời:" Dạ phải ạ! Từ lúc từ dùng xong bữa tối Vương phi vẫn tập trung chuẩn bị lễ vật mừng thọ cho Thái hậu" Thừa Phong nghe vậy không nói gì nữa chỉ gật đầu rồi phất tay cho Đông Mai lui xuống rồi tự mình mở cửa đi vào trong.

Bên trong phòng, Uyển Thanh đang tập trung vào khung thêu, nàng cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ, nàng nghe thấy có tiếng bước chân vào trong phòng nhưng nàng tưởng là Đông Mai nên không dừng động tác lại mà vẫn nói:" Đông Mai! Ngươi và mọi người cứ đi nghỉ trước đi, ta thêu thêm một lát rồi sẽ đi nghỉ ngay" Thừa Phong nghe nàng nói chỉ ho nhẹ lên vài tiếng, Uyển Thanh thấy có cái gì đó sai sai liền ngước lên nhìn thì Thừa Phong đang đứng trước mặt, nàng vội vàng nói:" Là chàng sao? Ta cứ tưởng là Đông Mai nên..." nói rồi nàng thở dài cất gọn kim đi đứng lên rót cốc nước ấm cho Thừa Phong dịu dàng nói:" Chàng đó cũng đã muộn rồi không ở lại phòng chàng nghỉ ngơi đi đến chỗ của ta làm gì? Nếu có đến thì cũng khoác thêm áo vào chứ ngoài trời lạnh như vậy chàng uống nước ấm vào đi đừng để bị cảm lạnh" Thừa Phong gật đầu đáp:" Được rồi! Lần sau ta sẽ chú ý hơn được chưa? Giờ cũng muộn rồi mai rồi tính tiếp đi nghỉ ngơi thôi" Uyển Thanh nghe vậy liền không nói gì nữa chỉ gật đầu rồi nắm tay Thừa Phong đi về phía giường ngủ"

CHÚ THÍCH: 3 phần bất lực 7 phần nuông chiều: là câu nói ám chỉ sự yêu thương của hai đối tượng trong một hành động hoặc một tình huống cụ thể. Thể hiện biểu cảm bất ngờ về ai đó khi làm điều gì đó nhưng cũng muốn và tạo điều kiện để người ấy thực hiện được, có được niềm vui. Câu nói ý chỉ sự cam chịu trong yêu thương, thường dành cho các cặp đôi hoặc tình cảm gia đình.
Bạn đang đọc Vương phi của Ngọc Thành Vương sáng tác bởi Nguyenthu1010
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyenthu1010
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.