Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác nhân cuối cùng cũng có báo ứng

Phiên bản Dịch · 1587 chữ

“Oa oa…….”

Tả Hữu Nguyệt bị té ngã trên đất, phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa.

Tả Hữu Tinh cũng bị hai thái giám đánh hai cái tát, mặt sưng phù giống như hai tòa núi nhỏ. Nhưng vẫn quật cường cắn môi, chỉ là lo lắng cho muội muội.

“Hoàng hậu, ngươi đang làm cái gì?”

Sau khi Nguyệt Minh Nhất nghe tiểu thái giám hồi báo, cùng với Dạ Tinh Thần, Bắc Tiểu Lôi gần như là chạy vội đến cung Tư Nhu. Mới vừa đi tới ngoài cung đã nghe tới tiếng khóc của Tả Hữu Nguyệt, tâm mấy người căng thẳng, bay vút vào sân nhỏ.

“Hoàng, hoàng thượng—“ Hoàng hậu thấy hoàng đế lại có thể đến đây, sợ tới mức mặt cười biến sắc, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.

“Hoàng thượng cát tường.”

“Hừ—“ Nguyệt Minh Nhất vung tay, ánh mắt vội vàng nhìn phía hai đứa nhỏ. Khi thấy hai thái giám đang lôi kéo khuôn mặt sưng đỏ của Tả Hữu Tinh, còn có Tả Hữu Nguyệt đang ngồi trên đất khóc rống thì, trong lòng xẹt qua một đạo đau lòng, sau đó khóe miệng nhếch lên, lãnh khốc mà mở miệng:

“Độc Viễn, Độc Mạc, đem hai cẩu vật dám dĩ hạ phạm thượng kia kéo ra ngoài chém cho trẫm.”

“Vâng.” Hai đạo bóng dáng đi về phía hai thái giám, xách hai cẩu vật đó lên như xách hàng hóa.

“Hoàng thượng tha mạng a.” Hai thái giám sợ tới mức choáng váng.

“Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.” Bắc Tiểu Lôi nhìn thấy hai đứa nhỏ, tâm đều đau. Thân hình nhoáng lên, bay qua đau lòng mà bế lên Tả Hữu Nguyệt ngồi trên mặt đất, Dạ Tinh Thần cùng Tả Quân Mạc đỡ Tả Hữu Tinh.

“Tinh Nhi, là ai đánh các con? Là nữ nhân kia ư?” Ánh mắt hai người giống như hầm băng quét về phía hoàng hậu, tiện nữ nhân này lại dám đả thương bảo bối của bọn hắn. Chán sống rồi, thật ngứa tay, hận không thể một chưởng đập chết nàng ta.

“Mẫu thân, đau, đau…” Tả Hữu Nguyệt ôm chặt Bắc Tiểu Lôi, trong đôi mắt đẫm nước tràn đầy sợ hãi.

Giọng nói non nớt kêu đau, lại làm cho sắc mặt mấy người lớn đều trầm xuống.

Nguyệt Minh Nhất đứng ở nơi đó, nhìn bộ dáng con gái mà mình nói muốn bảo vệ lại như vậy, cơ hồ tan nát cõi lòng, thực xin lỗi, Nhu Nhi, là ta không tốt. Ta lại làm cho các con bị thương tổn rồi. Con ngươi từ trên người hai đứa bé dời đi, ánh mắt hắn nhìn về phía hoàng hậu đang quỳ trên đất, gần như sắp phun ra lửa:

“Hoàng hậu, ngươi thật to gan. Lại dám đến viện Tư Nhu này đả thương người.”

Thân mình hoàng hậu run lên, nàng dường như nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của hoàng thượng. Nàng dường như đã đánh giá thấp cơn giận của hoàng đế rồi, giờ phút này nàng thực sự biết sợ.

“Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng không phải cố ý.” Ý vị mà cầu xin tha thứ.

“Không phải cố ý? Vậy như thế nào mới là cố ý đây?” Con ngươi Nguyệt Minh Nhất rét lạnh, bỗng hướng về người bên cạnh hô. “Người đâu, hoàng hậu tự tiện xông vào cung Tư Nhu, ý đồ sát hại huyết mạch hoàng gia, hiện tại đày nàng ta vào lãnh cung. Đem tất cả những người tham dự hôm nay đều loạn côn đánh chết.”

“Hoàng thượng—“ Đằng Bội Nhi choáng váng, thân thể mềm nhuyễn trên mặt đất, nàng không tin, hắn lại vì hai tiện chủng muốn đày nàng vào lãnh cung?

“Hoàng thượng, tha mạng a.”

Thái giám, cung nữ cùng đến đây với hoàng hậu đều bị dọa, quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha.

Trong lúc nhất thời, cung Tư Nhu loạn thành một đoàn.

“Còn không kéo người xuống.” Thần sắc Nguyệt Minh Nhất lãnh khốc, một cước đá vào người quỳ ở bên cạnh.

“Vâng.” Ngoài viện, một đám thị vệ xông vào, đi lôi kéo hoàng hậu, cung nữ, thái giám xuống.

“Chậm đã—“ Bắc Tiểu Lôi đột nhiên lên tiếng, giao Tả Hữu Nguyệt cho Dạ Tinh Thần. Đi lên phía trước, con ngươi lạnh như băng.

“Vương phi?” Nguyệt Minh Nhất nhìn Bắc Tiểu Lôi, không biết vì sao nàng lại ngăn cản.

“Cứ như vậy không phải là tiện nghi cho nàng ta rồi.” Bắc Tiểu Lôi nhìn hoàng hậu, lạnh lùng nói. Dám đả thương bảo bối nàng cẩn thận che chở, nàng sẽ khiến cho nàng ta biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Tay cầm lấy chiếc roi bên hông, không chút lưu tình mà quật roi vào hoàng hậu.

Ba, ba, ba, roi như quái thú cắn nuốt da thịt non mịn toàn thân của hoàng hậu. Chiếc roi hung ác để lại trên người nàng ta vết máu, y phục hoa lệ rách tơi tả, búi tóc bị roi vung tán lạc, hoàng hậu cao quý trở nên chật vật không chịu nổi.

“A, tha cho ta đi.” Da mịn thịt mềm của hoàng hậu nào chịu được Bắc Tiểu Lôi quất roi, chưa quá hai cái đã không chịu nổi rồi. Đau đến quằn quại trên mặt đất, còn không quên cầu xin tha thứ. Trả lời nàng ta đương nhiên là chiếc roi lạnh lẽo, chỉ đến khi nàng ta hấp hối, Bắc Tiểu Lôi mới thu roi.

“Được rồi, mang nữ nhân đi đi.”

Nguyệt Minh Nhất phất phất tay, thị vệ kéo nàng ta đi.

“Hoàng thượng—“ Đột nhiên, một thân y phục màu đen tới gần bên tai Nguyệt Minh Nhất, nói thầm mấy câu.

“Cái gì?” Sắc mặt Nguyệt Minh Nhất đại biến, trong đôi mắt hiện lên tia sáng thị huyết, “Được, được lắm, thì ra đúng là bọn họ.”

“Độc Mạc, Độc Viễn.”

“Có thuộc hạ.” Độc Mạc, Độc Viễn đưa mắt nhìn nhau, không biết đây là đang có chuyện gì?

“Tể tướng cấu kết phản nghịch, ám sát hoàng tử, hoàng nữ, hiện tại trẫm mệnh cho các ngươi mang theo thánh chỉ, cùng ngự lâm quân đi bắt ông ta lại, cũng tịch thu phủ tể tướng.” Thì ra mấy ngày trước Tinh Nhi, Nguyệt Nhi gặp chuyện là do hoàng hậu cùng tể tướng bày mưu tính kế, hiện tại rốt cuộc không chấp nhận được bọn họ rồi.

“Vâng.” Thì ra là ông ta.

“Nguyệt Nhi, Tinh Nhi, có sao không?” Thu thập xong hoàng hậu, tể tướng, Nguyệt Minh Nhất bước dài về phía hai đứa bé.

“Không có việc gì.” Tả Hữu Tinh lắc đầu.

Tả Hữu Nguyệt lại được Bắc Tiểu Lôi ôm qua, cái đầu nhỏ càng thêm chui vào trong lòng nàng.

“Là phụ hoàng không tốt, ta không bảo vệ tốt được cho các con.” Nhìn thấy vết sưng trên mặt Tả Hữu Tinh, lệ trong mắt Tả Hữu Tinh, Nguyệt Minh Nhất chỉ cảm thấy trái tim đều sắp bể vỡ. Nếu sớm biết hoàng hậu ngoan độc như vậy, hắn hẳn đã diệt trừ hết nguy hiểm rồi.

“Phụ hoàng không cần khổ sở.” Ngược lại Tả Hữu Tinh an ủi Nguyệt Minh Nhất, nó biết không thể trách ông ấy. Nếu như muốn sinh tồn trong hoàng cung, gặp nguy hiểm là tất nhiên. Hiện tại nó cũng càng có thể hiểu được nguyên nhân ngày đó Nguyệt Minh Nhất không mang theo bọn họ vào cung rồi.

“Người đâu, mau truyền thái y.”

Nguyệt Minh Nhất lấy lại tinh thần, hướng cung nữ, thái giám quỳ trên mặt đất hô to.

“Vâng.” Thái giám chạy như bay đến Thái y viện.

Một lúc sau, thái y vội vàng chạy đến chẩn trị cho Tả Hữu Tinh, bôi thuốc tiêu sưng lên trên mặt nó.

“Tinh Nhi, con muốn ở lại bên cạnh hoàng thượng không?” Dạ Tinh Thần vẫn luôn chưa nói một câu đột nhiên mở miệng.

Tả Hữu Tinh ngẩn ra, Nguyệt Minh Nhất cũng quay đầu nhìn hắn.

“Hoàng cung đối với hai đứa bé rất nguy hiểm.” Tả Quân Mạc cũng lạnh lùng nói, băng lãnh tỏa ra trong đôi mắt.

“Ta sẽ bảo hộ cho bọn nhỏ, tình huống như hôm nay sẽ không bao giờ phát sinh nữa.”

Nguyệt Minh Nhất vội vàng mở miệng, hắn cũng biết bọn họ lo lắng cho sự an toàn của bọn nhỏ, nhưng hắn tuyệt sẽ không tái phạm sai lầm giống vậy, sẽ không để cho bọn nhỏ gặp phải nguy hiểm nữa.

“Hoàng thượng có thể bảo đảm cho bọn nhỏ không gặp phải một chút nguy hiểm nào không?” Ánh mắt Dạ Tinh Thần nhìn thẳng vào hắn, sắc mặt nghiêm túc hỏi. “Ngươi cũng biết nguy cơ trong hoàng cung chỗ nào cũng có, ngươi muốn để hai đứa bé ở trong địa phương ăn thịt người này ư? Để cho chúng đi học những thứ minh tranh ám đấu kia sao?”

“Ta—“ Nguyệt Minh Nhất nhìn Dạ Tinh Thần lại không cách nào trả lời, hoàng cung là nơi như thế nào, không ai hiểu rõ hơn hắn. Hắn muốn để cho con mình ở nơi như thế này ư? Hắn đương nhiên không.

“Con nguyện ý ở lại chỗ này.”

Bạn đang đọc Vương Phi Cường Hãn của Luyến Nguyệt Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.