Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1384 chữ

Khương Mật xuyên qua gương đồng nhìn nàng ta, bộ dáng rửa tai cung kính, có chút hứng thú chờ nàng khen ngợi.

"Trong lòng nô tỳ tuy rằng có ngàn từ vạn câu, nếu thật sự muốn nói ra, lại cảm thấy quá tục khí không thể làm nổi bật ngài."

“Ngươi vừa nói lời nào dùng trên người ta cũng đều thích hợp, giờ lại không được?”

Kim Hoàn sắp chịu không nổi, vội vàng chuyển đề tài, nàng ta nặn ra một mặt cười hỏi Khương Mật kiểu tóc này có được không?

"Được rồi, không phải ngươi nói ta dễ nhìn giống như tiên nữ hay sao, tiên nữ thì có gì mà không được?"

Kim Hoàn sớm tới đưa nước, còn chủ động nói muốn chải tóc cho Khương Mật, kỳ thật là muốn từ chuyện chải đầu nói đến chuyện nàng hầu hạ chủ cũ. Muốn cho lão gia thái thái nhà này biết ban đầu nàng không phải làm những công việc nặng nhọc này, nàng là nha hoàn thiếp thân, vốn tưởng rằng quan Hàn Lâm nên thông tình đạt lý, không nghĩ tới Vệ Thành sáng sớm đã đi thư phòng, về phần Khương Mật, nàng căn bản không theo như lẽ bình thường..

Công việc chải đầu này, Kim Hoàn đã làm không biết bao nhiêu lần, nhắm mắt cũng sẽ không phạm sai lầm, trước kia hầu hạ những tiểu thư phu nhân có thân phận cao hơn nàng ta cũng không khẩn trương, hôm nay lại bị dày vò.

Thật vất vả mới chải đầu xong cho Khương Mật, nàng nhìn bàn trang điểm hơi trống trải, nói: "Trang sức trâm cài đầu phấn son của ngài quá ít. ”

Khương Mật nói một tiếng: " Tiên nữ như chúng ta không cần những cái kia. ”

......

......

Kim Hoàn: "Thái thái nếu không có gì khác phân phó thì nô tỳ nên về bếp, trong bếp còn có chút việc. ”

"Bưng nước ra ngoài đổ rồi chuẩn bị thức ăn sáng đi."

Khương Mật ngồi đó không nhúc nhích, chờ Kim Hoàn đi ra ngoài đóng cửa lại, nàng mới nằm sấp lên bàn trang điểm, cười đến rung cả bả vai, nha hoàn nhà giàu này thật có ý tứ.

Cũng không biết có phải sáng sớm đã bị đả kích quá lớn hay không, mà cả một ngày nàng không dám tới trước mặt Khương Mật. Dưới sự hướng dẫn sát sao của Ngô bà tử, nàng học tập các loại công việc nặng nhọc trong sân Vệ gia, rửa bát đũa nồi niêu, rửa bô giặt tã. Kim Hoàn làm việc, Ngô bà tử thì ở bên cạnh nhìn nàng làm việc, trong phòng truyền ra tiếng đọc sách non nớt của hài đồng.

Kim Hoàn dừng động tác một chút, hỏi: "Là đại gia đang đọc sách? ”

"Đại gia gì? Đó là đại tôn tử của ta. ”

"Là quy củ trong phủ cũ của nô tỳ, phía trên là lão thái gia lão thái thái, vên dưới là lão gia thái thái, tiếp theo là đại gia nhị gia tam gia." Kim Hoàn thoáng giải thích hai câu, nói đại gia trong phủ thật sự rất thông minh, về sau tiền đồ sẽ tốt biết bao nhiêu.

Ngô bà tử cười một tiếng, cười đến một nửa mới nhớ ra Kim Hoàn là tới hại người, đột nhiên cứng mặt lại: "Nói thì nói, tay ngươi đừng có dừng lại, rửa tiếp đi. ”

Kim Hoàn đã rất nhiều năm không làm qua những công việc này, hôm qua vừa giặt vừa rửa, tay vẫn còn đau, muốn mượn cơ hội nói chuyện với lão thái thái để nghỉ ngơi một chút, kết quả lại bị nhìn thấu. Nàng chỉ đành cắn chặt răng làm tiếp, vò vài cái nói: "Nô tỳ ở trong phủ cũ cũng đã gặp qua chút việc đời, không có nhiều hài tử thông tuệ như vậy, về sau đại gia có lẽ cũng là quan Hàn Lâm, lão thái thái thật có phúc. ”

Là lời nịnh hót, nhưng Ngô bà tử nghe xong lại mất hứng.

Cái gì gọi là có lẽ cũng là quan hàn lâm? Nghiên Mực là muốn thi trạng nguyên. Trạng nguyên mà lại không vào được Hàn Lâm viện hay sao?

"Không biết nói gì thì câm miệng, ngươi cẩn thận làm cho tốt công việc trong tay là được, rửa cho thật tốt, giặt cho sạch sẽ."

Trong vòng một ngày thất bại thảm hại hai lần.

Thái thái thì không biết gì, người nông thôn nhưng lại thật sự cho rằng mình là tiên nữ. Lão thái thái khắc nghiệt đến mức này, sao lại có thể trở thành cáo mệnh đây.

Thế đạo này thật không công bằng.

Kim Hoàn rất sợ không khống chế được bị lộ ra cảm xúc, nàng ta không dám ngẩng đầu, nghẹn một hơi buồn bực vò vò xoa xoa, dùng sức giặt giũ. Ngô bà tử thoải mái ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nàng một cái, hoặc là nhìn sắc trời phía trên Tứ Hợp viện. Tháng hai, phía nam đã bắt đầu ấm lên, cây đào chắc cũng đã nở hoa, nhưng kinh thành vẫn còn rất lạnh, không ấm hơn mấy ngày lạnh nhất ở quê nhà là bao, tuần trước còn có tuyết rơi, mấy ngày nay không rơi nữa, nhưng vẫn lạnh không chịu nổi.

Người ngồi xuống sân, nhìn chỗ này, nghĩ chuyện kia, canh giờ cứ như vậy trôi qua.

Chờ tã lót xiêm y bẩn đều đã được giặt sạch, Nghiên Mực cũng đã học xong, luyện chữ buổi sáng cũng xong, hắn vui vẻ chạy ra, tiến về phía Ngô thị: "Bà nội, lấy cho con hai quả táo mật đi, con muốn ăn táo mật. ”

Kim Hoàn đang phơi xiêm y tận mắt nhìn thấy trở mặt là như thế nào. Ngô bà tử thay đổi vẻ mặt khắc nghiệt lúc trước, cười như được ăn mật, nếp nhăn trên mặt lộ ra. Bà đứng dậy đi vào nhà: "Để bà nội đi lấy cho con. ”

Kim Hoàn nhìn theo bóng lưng Ngô bà tử, Nghiên Mực thấy nàng ta dừng động tác, hỏi ngươi đang nhìn cái gì.

"Nhìn đại gia tuấn tú, đại gia có thể viết chữ có thể đọc sách, thật sự là thông minh."

"Đừng tưởng rằng nói như vậy thì có thể dỗ dành ta, ta không ăn kiểu này."

Kim Hoàn: "..."

"Hôm qua cha ta bảo ngươi đi, tại sao ngươi lại không đi? Có phải người làm nha hoàn đủ rồi nên thèm muốn vị trí của nương ta hay không? Ngươi muốn đào chân tường của nương ta?”

"Không dám, nô tỳ không dám."

"Ta thèm vào quản ngươi có dám hay không, tốt nhất là sớm cút đi."

Ngô bà tử cầm táo mật đi ra, thấy tôn tử hình như đang nói chuyện với nha hoàn xấu xa, vội vàng gọi hắn lại đây: "Đang làm cái gì vậy? ”

"Nàng nói dối nịnh nọt con, con đang vạch trần bộ mặt xấu xí của nàng ta."

Ngô bà tử liếc mắt nhìn Kim Hoàn một cái, nửa ngồi xuống nói chuyện với cháu trai: "Nghiên Mực nghe bà nội nói, sau này không có việc gì thì đừng nói chuyện với nàng ta, bình thường nàng ta làm việc đã đủ chậm chạp rồi. ”

Nghiên Mực gật gật đầu, ngửa mặt lên hỏi táo mật. Ngô bà tử đưa táo mật gói trong giấy cho hắn, hắn không vội nhét vào miệng, vào cầm tới phòng Tuyên Bảo.

Tuyên Bảo mười tháng tuổi vẫn rất lười biếng, dạy hắn cách đi đứng, thì hắn cũng sẽ học theo, nhưng nếu không ai làm ầm ĩ thì hắn có thể nằm đó cả một ngày, không ngại nhàm chán. Lúc Nghiên Mực cầm táo mật tới, Tuyên Bảo đang được Khương Mật ôm ra khỏi giường nhỏ, hắn ngồi trên giường. Nghe thấy bên cửa có tiếng động, hắn quay đầu nhìn lại, ánh mắt từ xa đến gần dõi theo ca ca Nghiên Mực.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.