Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1443 chữ

Quý Hàn Lâm cân nhắc như vậy, rồi nói cho Vệ Thành biết: "Nha hoàn đã đưa ra ngoài thì không có đạo lý thu về, nàng trước kia chưa từng làm việc nặng cũng không quan trọng, làm thế nào cũng phải học đến khi lệnh đường hài lòng. Lệnh đường an bài nàng như thế nào cũng được, đó là chủ nhân gia để ý tới nàng, là phúc khí của nàng, làm gì có chuyện nha hoàn lbắt bẻ chủ tử? ”

Trong mộng Khương Mật chỉ nói đồng liêu Hàn Lâm viện đưa người, không có chuyện quốc trượng an bài, cho nên Vệ Thành không biết.

Bây giờ Vệ Thành đã nhận ra mờ ám.

Trong nháy mắt, phản ứng của Quý Hàn Lâm không đúng lắm, việc này thoạt nhìn không đơn giản.

"Đại quản sự đưa nàng tới đây nói nha hoàn kia là người hầu hạ trước mặt Quý phu nhân, việc này ngài không cần thương lượng với phu nhân một chút sao?"

Vệ Thành nửa thăm dò hỏi một câu, khiến Quý Hàn Lâm cười ha ha, nói không phải chỉ là nha hoàn thôi sao? Sao lại cần phỉa báo cáo? Hắn ý vị thâm trường nhìn Vệ Thành một cái, lấy kinh nghiệm của người đi trước khuyên chàng đừng quá sủng ái nữ nhân, coi chừng nàng cậy sủng sinh kiêu. Còn nói nam tử hán đại trượng phu muốn đứng vững được, ngàn vạn lần không thể bị phu nhân nắm lấy, mất mặt.

Quý Hàn Lâm nói những lời đó ít nhiều đã chứng minh được phỏng đoán trong lòng Vệ Thành, lúc trước chàng đã từng suy nghĩ qua, nếu thật sự là đồng liêu hãm hại, nếu là lo lắng chàng thăng tiến quá nhanh chặn đường người khác, cần gì phải tốn nhiều công sức đến vậy? Quý Hàn Lâm là cấp trên, quan giai cao, hắn có thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại để làm khó người. Sắp xếp như này là có ý khác.

Vừa lúc nói đến Kim Hoàn, Vệ Thành hơi thăm dò một chút, dò xét xong thì biết lời quản sự Quý phủ nói với nương đều là nói dối, người này không có liên quan gì đến Quý phu nhân, thậm chí đây cũng không phải chủ ý của Quý đại nhân, sau lưng còn có người khác.

Đem tình báo vừa có được tổng hợp lại, vẫn không có gì rõ ràng, Vệ Thành cũng không tốn tâm tư đoán già đoán non, dựa vào đoán mò không bằng dựa vào bản thân, ở thời điểm này phải xem ai không kìm nén được trước.

Lại nói tiếp, gần đây sóng gió trong triều đình cũng không nhỏ. Phía quốc trượng ý thức được phải nhẫn nại, không thể hành động lỗ mãng được nữa, nhưng trên đầu chữ nhẫn còn một con dao, chữ này nói ra từ miệng thì dễ dàng, làm mới khó. Gặp chuyện gì cũng phải giữ vững tinh thần , bất động cũng được, nhưng nếu đã động, vậy nhất định phải đạt được mục đích. Hoàng đế sẽ không bởi vì quốc trượng nhượng bộ mà giơ cao đánh khẽ buông tha cho hắn, động tác trên triều đình diễn ra liên tiếp, năm Càn Nguyên thứ mười ba này đối với đảng quốc trượng mà nói rất không dễ dàng.

Hoàng đế muốn thu giữ quyền lực trong tay đảng kia, bọn họ có tự nguyện giao ra không?

Tất nhiên là không.

Những người này liên tiếp đến nhà cầu xin quốc trượng, hỏi hắn pàm như thế nào mới tốt.

Từ đêm giao thừa đã một thời gian dài, quốc trượng không có một ngày ngủ yên, tất cả mọi người đều trông cậy vào hắn, trong lòng hắn có quá nhiều chuyện ăn cơm cũng không có khẩu vị, ăn không ngon ngủ không yên, thân thể suy sụp. Quốc trượng tầm tuổi Vệ lão đầu, đều là năm mươi thiên mệnh, hắn làm sao chịu được? Hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây hoàng thượng liên tiếp có động tác, hắn chỉ biết cố gắng chống đỡ, đến khi không chịu nổi nữa, sinh bệnh nặng.

Tức giận nhất là sau kho hoàng đế nghe nói lập tức sai tả hữu viện phán thái y viện cùng đến cửa chẩn mạch cho hắn, nói bất luận thế nào cũng phải chữa khỏi, lại nói mình thường ngày đã dựa vào quốc trượng quá nhiều, quên mất hắn đã hơn năm mươi tuổi, đến tuổi ngậm kẹo chơi đùa với tôn tử. Còn nói may mắn quốc trượng nhận thấy thân thể mình không tốt cho nên mới chủ động từ quan, chỉ cần được nghỉ ngơi một hai tháng thân thể cũng sẽ không tệ đến như vậy, nếu không nghỉ ngơi thì không biết sẽ còn đến mức nào.

Lời này thiếu chút nữa khiến người nhà mẹ đẻ hoàng hậu tức chết.

Dù quốc trượng đã tuổi này, năm ngoái hắn còn rất cường tráng, trước khi thái tử xảy ra chuyện, khí sắc hắn cực tốt, sau khi xảy ra chuyện cũng chỉ có chút mệt mỏi. Mới ngắn ngủi mấy tháng, tả hữu viện phán vừa nhìn thấy hắn suýt nữa đã không nhận ra. Hơn nữa quốc trượng thân mang trọng bệnh, bộ dáng tuổi già sức yếu gần đất xa trời, so với hắn của năm ngoái căn bản không giống một người. Mạch tượng thể hiện thân thể mệt mỏi, không phải là chỗ nào cũng không tốt, mà cũng không phải chỗ nào cũng tốt, nhưng nhất định phải điều dưỡng một năm, một năm rưỡi, nếu cứ sầu lo vất vả như vậy, chỉ sợ đoản thọ.

Viện phán đại nhân cũng trả lời trước mặt hoàng thượng như vậy.

Hoàng thượng nói gì?

Hắn nói vậy thì cứ nói rõ với quốc trượng, để hắn không cần vướng bận chuyện trên triều đình nữa, tên tâm an hưởng tuổi già đi.

Khẩu khí này, câu nói này.

Còn gì không hiểu nữa?

"Vâng, vi thần hiểu rồi."

Thái y viện nói rất rõ ràng, muốn trường thọ nhất định phải tĩnh dưỡng, về sau chuyện lớn nhỏ cũng đừng quan tâm nữa, tìm chút chuyện nhãn vân dã hạc là được rồi. Còn nói cho phu nhân hắn biết, nếu không làm được, còn giống như lúc trước vướng bận mọi chuyện ngày ngày lao tâm khổ tứ, dù có bồi bổ thân thể cũng khó mà trụ được mấy năm. Trên đời này có rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng có một điểm công bằng nhất, đó là phải yêu lấy bản thân mình, không biết quý trọng mạng sống thì có thần y nào tới cũng không cứu được.

Thái y để lại lời dặn, hơn nữa còn kê đơn thuốc, cũng đã nói roc với quốc trượng nên sắc thuốc như thế nào, cần chú ý những gì, rồi mới rời đi.

Lúc hắn ở trong phủ, những người kia còn cứng rắn chống đỡ, người ngoài vừa đi, nữ quyến khóc lóc thảm thiết.

Chúng ta phải làm gì đây? Phải làm gì đây?

Nhi tử còn chưa thể một mình đảm đương, hắn không quan tâm làm sao được? Nhưng nếu tiếp tục vất vả, sẽ như thái y nói không sống được mấy năm. Hai con đường này đều là vách núi, trụ cột đổ xuống, phía trước cũng chẳng còn đường đi?

Việc này vốn không có ai nói với hoàng hậu, hoàng hậu nhìn ra hoàng đế còn để ý Hưng Khánh, nghe nói số lần đi Hiệt Phương điện cũng không ít, nàng nghĩ nếu muốn xoay người nhất định phải dỗ Hưng Khánh trở về. Kế hoạch như vậy, còn chưa kịp làm, đã nghe nói nương nàng trình lệnh bài tiến cung. Vừa gặp mặt, nương nàng đã bắt đầu lau nước mắt, hoàng hậu vội vàng ngồi xuống, hỏi làm sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?

"Lão gia hắn..."

"Phụ thân thế nào? Nương đừng khóc, có chuyện gì thì nói rõ. ”

"Lão gia ngã bệnh, thái y nói sau này không thể vất vả, nếu không điều dưỡng chỉ sợ thời gian sẽ không còn nhiều, vậy phải làm sao bây giờ? Ta phải làm gì đây?” Trong nhà nghĩ hoàng hậu ở trong cung, chung quy sẽ biết được nhiều hơn bọn họ, nhìn rõ hướng gió hơn, muốn hỏi nàng nên làm thế nào.

Bạn đang đọc Vượng phu mệnh - Nam Đảo Anh Đào của Nam Đảo Anh Đào (Anh Đào Đảo Nam)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.