Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1126 chữ

Cedric từ trong khoảng không mờ mịt chớp đôi mắt, cổ họng phát ra một tiếng nức nở nhỏ, thống khổ ôm đầu.

Anh vừa trải qua một quãng thời gian khó mà tin nổi. Sau khi bị khóa cảng trong cuộc thi Tam Pháp Thuật kéo đến chỗ Voldemort, anh hoàn toàn biến thành một hồn ma, chính xác là một hồn ma không ai thấy được trong quan niệm của Muggle. Anh trơ mắt nhìn Harry đơn độc chống lại Voldemort, nhìn ba anh đau lòng gào khóc. Anh không hiểu sao bản thân lại chưa tan biến, cứ như thế quẩn quanh khắp nơi mấy mươi năm ròng rã. 

Sau chiến tranh, để chứng minh cho sự trong sạch và để giảm án cho một vài Death Eater có công, Harry Potter đã mang ký ức của mình ra làm bằng chứng, nhờ đó mà anh biết được nhiều thứ trước đây mình chưa từng biết. Ví như chuyện Harry từ năm nhất đã dưới sự vô tình một cách cố ý của cụ Dumbledore mà giải quyết từng Trường Sinh Linh Giá. Ví như những hy sinh cả thầm lặng cả rõ ràng của cụ già luôn vì lợi ích lớn hơn ấy. Hay cả như… sự ôn nhu đằng sau vỏ bọc hoàn hảo của người kia, cả những bất công và giày vò mà người phải chịu. 

Khoảng nửa năm sau khi "chết", Cedric không còn về nhà nữa, anh suốt ngày đêm lượn lờ trong Hogwarts, đuổi theo một bóng hình bất giác đã khắc sâu vào lòng. Anh thậm chí còn chẳng nhận ra rằng vị trí của giáo sư độc dược kia đã dần trở nên quan trọng, hơn cả cô bạn gái cũ Cho Chang, không, có lẽ anh từng thoáng nhận ra, nhưng lại vội vàng bỏ qua nó.

Mãi cho đến khi vị gián điệp hai mang ấy nhắm mắt trong Lều Hét, sau đó được Đứa Bé Sống Sót dùng ký ức của mình để giải oan, mãi cho tới khi người ta qua loa tung hô và thương tiếc cho ông, rồi lại quay về với niềm vui an ổn không bị đe dọa, quên đi sự xuất hiện của ông. Mãi đến lúc ấy, anh mới thấy lòng mình dậy sóng. Anh tức giận, đúng vậy, tức giận. Sao lũ người kia lại vô tâm đến thế! Sao họ có thể dễ dàng quên đi ông như thế! Họ tung hô sự vĩ đại của Dumbledore, họ tôn sùng Cứu Thế Chủ, họ còn tôn trọng cả từng thành viên trong Hội Phượng Hoàng, họ đề cao những nhân tài trong DA. Thế nhưng khi nhắc đến ông, họ chỉ nói rằng bản thân từng hiểu lầm ông, nói rằng ông là người đáng kính, ngoại trừ Harry và một nhà Malfoy, anh còn chẳng thấy ai thực tâm thương tiếc cho sự ra đi của ông. Sau tất cả những cống hiến của ông cho giới Pháp Thuật, từ những phát minh về độc dược đến những thông tin từ phe hắc ám, thậm chí là cả mạng sống của ông. Thứ mà ông nhận lại được là một cái huy chương Merlin đệ nhất đẳng và tiếng thở nhẹ nhõm, vì lũ người ích kỷ đó không biết phải đối mặt với ông thế nào nếu ông còn sống.

Anh, một Hufflepuff thuần túy, lại cảm thấy thương cho người đàn ông ấy, anh cho rằng ông xứng đáng nhận được nhiều hơn thế, ít nhất, ông cũng nên có được một ngôi nhà, một mái ấm thực sự của riêng ông. Cedric dành phần lớn thời gian bên mộ của Snape, cứ như đang chờ đợi điều gì. Khi nào chợt nhớ tới dáng hình ông, anh lại tự trách bản thân lúc trước quá ngây ngốc vô tri, không nhận ra vẻ dịu dàng quyến rũ như rượu nồng ấy. 

Tình đến tự bao giờ, bất giác đã đậm sâu.

Qua lại không biết bao lâu, đến nỗi Cedric dần quên mất sợ hãi và chán ghét ban đầu, sa chân vào sự dịu dàng và hi sinh vốn chẳng thuộc về mình. Cho tới ngày chín tháng năm của mấy mươi năm sau đó, anh thấy linh hồn mình bỗng dưng rất lạ, tuy không thể nói rõ nó là cảm giác gì, nhưng anh nghĩ rằng mình sẽ biến mất. 

Không thể nào, nếu anh tan biến thì ông ấy phải làm sao đây? Từ ngày ông mất chẳng có ai đến viếng, chỉ có anh làm bạn bên ông. Không! Anh không thể rời đi được! 

Cedric ôm suy nghĩ này thống khổ gào thành tiếng, dọa cho ba anh, ông Diggory, giật bắn mình.

"Ced? Con làm sao vậy? Bột Floo làm con khó chịu hả?"

Làm sao ba có thể nhìn thấy anh, chẳng phải anh đã…

"Bột… Floo? Ba?"

"Ha ha bị giật mình rồi hả? Chúng ta tới Hẻm Xéo mua đũa phép và sách vở cho con, nhớ chứ?" 

Mua đũa phép? Một phù thủy thành niên như anh còn cần mua đũa phép làm gì? Chẳng phải anh đã từng ghé qua chỗ cụ Ollivander và có cho mình cây đũa phép lõi là lông đuôi bạch kỳ mã rồi hả? Và tại sao một người chết lại còn cần đọc sách? Anh nào phải Ravenclaw? Mà cuối cùng, sao ba anh lại trẻ như vậy?

 Amos khẽ xoa đầu đứa con nhỏ.

"Háo hức vì sắp vào Hogwarts hả, Ced?"

"Vào Hogwarts á, không phải con đã…"

"Con đã mười một tuổi, đúng vậy con yêu, tháng sau con sẽ vào Hogwarts."

Phải mất hơn một tuần Cedric mới chấp nhận được sự thật rằng linh hồn anh quay ngược về quá khứ, hay nói đúng hơn là anh xuyên qua một không gian song song với thế giới trước kia. Điểm khác biệt là con người ở đây sẽ phân hóa, alpha vượt trội hơn về mọi mặt, beta giống người bình thường, omega có kì phát tình, pheromone, dược Ức chế, …. Thế nhưng Cedric hoàn toàn chẳng bận tâm về điều này, đối với anh mà nói được sống lại đã là rất tốt rồi.

Suốt mấy ngày sau đó Cedric không khác gì một phù thủy nhỏ tuổi, háo hức đợi mong từng giây một. Trên đường đến nhà ga chín ba phần tư, anh căng thẳng đến mức suýt đẩy lệch hành lý của mình ra bên ngoài bức tường. Tình trạng này kéo dài cả chuyến xe lửa, khiến anh trông còn sợ hãi hơn hai cậu học trò mới đang lo lắng về việc phân loại nhà ngồi cùng toa.

Bạn đang đọc Vượt Tầm Kiểm Soát sáng tác bởi tucnhien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tucnhien
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.