Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1012 chữ

Đến lúc Cedric ra khỏi phòng thì hai cha con nhà Malfoy đã không thấy đâu nữa. Anh phàn nàn với chủ nhân căn hầm.

"Em suýt nữa thì làm hỏng vạc, Severus, vì sự nhát gan yếu đuối của mình."

Và Snape đáp lại bằng một cái nhếch môi keo kiệt. Cedric nhận ra tâm trạng của ông tốt hơn rất nhiều so với khi ông nhìn thấy cha con Malfoy. Anh khá chắc đây không đơn thuần là cuộc gặp gỡ thân mật của bạn bè lâu năm.

Ngày chín tháng một, theo Snape, hoàn toàn là một ngày bình thường. Lũ học trò ngu dốt đã trở về trường, và ông nghĩ mình sẽ vui vẻ hơn nhiều nếu nhận được vài lọ ma dược hoàn hảo chứ không phải là mấy món quà sinh nhật từ đồng nghiệp và từ Malfoy, tất nhiên.

Snape nhướn mày khi nhìn thấy một chiếc hộp với cách gói ghém không thể nào quen thuộc hơn, màu vàng đen đặc trưng của Hufflepuff. 

Cedric đang ngồi trong đại sảnh đường, với vài Ravenclaw và Hufflepuff xung quanh cho tới khi anh nhận ra tất cả bạn anh đều im bặt, nhìn ra sau lưng mình.

Giọng của rắn chúa vang lên, trầm thấp mà đầy đe dọa.

"Một chút thời gian của trò, Diggory."

Anh biết rằng ông đã mở món quà, và anh quay về phía ông, kì kèo về cách ông gọi tên.

"Đây không phải là lớp học."

Snape nhìn sâu vào đôi mắt xám tro của Cedric, trước khi ông mất kiên nhẫn lia mắt qua đám nhãi con sợ đến tái nhợt đang ngồi khắp nơi.

"Ta không muốn nhắc lại lần hai, Cedric."

Đến lúc này Cedric mới hài lòng đứng lên, theo chân Snape về hầm trong sự chết lặng của đám bạn mình.

"Chết tiệt Diggory! Mi dám lẻn vào Rừng Cấm, một lần nữa? Bỏ qua lời của ta và hiệu trưởng, chẳng hề nghĩ đến hậu quả của nó. Trò sẽ bị thôi học, ngay sau khi ta báo chuyện này cho Dumbledore, vì trò vi phạm lệnh cấm của trường."

Ngay khi cửa hầm đóng lại, Cedric phải hứng chịu một trận nọc độc từ Viện trưởng Slytherin. 

"Em không vào Rừng Cấm, Severus. Rừng Cấm không thể nào có nhiều cóc gai như vậy, và em cũng chẳng thể nào đủ sức bắt được chúng. Em đã ra khỏi trường trong kì nghỉ, nhớ chứ Severus?"

"Vậy là con lửng lai của Hufflepuff đang ở trước mặt ta, giáo sư của trò, khoe khoang về việc mình không vi phạm lệnh cấm - thêm - lần - nào? Hay cậu ta cho rằng bản thân nên được dạy dỗ nhiều hơn để có thể tự mình bắt cóc gai trong Rừng Cấm mà không cần phải ra khỏi trường nữa? Đừng nói với ta trò mua được thứ nguy hiểm đó ở Hẻm Xéo!"

Ngay lập tức, Cedric bĩu môi, lợi dụng tuổi tác và vẻ ngoài của bản thân, lộp độp rơi nước mắt.

"Em… em chỉ muốn tặng ông một món quà sinh nhật. Ngoài độc dược ra em chẳng biết ông thích gì nên mới… mới tìm đến Knockturn. Ông… hức"

Snape ghét nhất là lũ nhãi con và nước mắt của chúng. Thế nhưng ông không mắng đứa nhỏ này được. Nó đến Knockturn vào kì nghỉ, và nơi đó chẳng hề có biển cấm phù thủy nhỏ. Hơn hết, nó đến đó là vì ông. Mà khoan đã, nước mắt của nó...

"Ta sẽ giúp trò điều chế Dược Vô mộng, cho đến khi trò không cần nó nữa. Trò không nên suốt ngày đến hầm của ta, đi tìm Viện trưởng của trò đi."

Cedric sững sờ, và anh bật thốt ra.

"Tại sao, Severus? Ông giận em ư? Em sẽ…"

"Ta không dư thời gian và chẳng có lý do để giận trò."

"Vậy thì vì sao, Severus? Em gây phiền phức ư?"

"Vì trò sắp phân hoá, Cedric. Trò không nên cả ngày ru rú trong hầm của một alpha khi chưa rõ bản thân sẽ phân hóa theo hướng nào."

Snape không ngờ được một đứa trẻ ở tuổi Cedric lại còn mơ hồ về chuyện này. Lần đầu tiên rắn chúa thể hiện sự kiên nhẫn của mình khi dắt Cedric đến tận thư viện và mượn cho anh một cuốn ABO - Lịch sử và phân hoá, sau đó còn vô cùng chu đáo đưa Cedric về cửa phòng sinh hoạt chung. Cả quãng đường Cedric bám cứng vào cánh tay Snape, đến cả bản thân đi đâu làm gì cũng không biết. Đám động vật nhỏ trong Hogwarts nhìn rắn chúa ân cần với một con lửng như vậy, cuối cùng cũng bùng nổ.

"Có phải Diggory đã phân hoá rồi không? Cậu ta mới mười một tuổi, vậy mà lại ở chung với Death Eater ư?"

"Nói không chừng là do lão dơi già kia dụ dỗ!"

"Tiếc quá, Diggory xinh đẹp như vậy cơ mà." 

"Lỡ như cậu ta là alpha thì sao?"

"Giáo sư Snape là alpha, cậu không nhận ra ư?"

"Đúng vậy đúng vậy, từ lúc kì nghỉ lễ kết thúc trên người cậu ta toàn là mùi Brandy của giáo sư."

Không biết là do hiệu ứng tâm lý hay vì đám Ravenclaw thật sự có cái miệng quạ, mà ngay tối hôm đó Cedric lại phân hoá, thành omega, trong phòng tràn ngập mùi hoa nhài ngọt ngào.

Cedric biến mất trong suốt một ngày trời, không có mặt trong phòng sinh hoạt chung hay mấy nơi thường đến, và từ trong phòng anh, mọi người phát hiện mùi pheromone. Dumbledore ngay lập tức hỏi Snape, vì ông là người cuối cùng gặp anh.

"Thầy có đề nghị gì không Severus? Thằng bé rất thân thiết với thầy."

Snape hé miệng nhưng chẳng thốt được lời nào. Ông không biết quá nhiều về thằng nhãi đó, dù cho nó có vẻ muốn lấy lòng ông.

Bạn đang đọc Vượt Tầm Kiểm Soát sáng tác bởi tucnhien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tucnhien
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.