Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 967 chữ

Cedric hiện tại đang đối mặt với Tử xà. Anh muốn tìm một nơi yên tĩnh để thích nghi với cơ thể vừa phân hóa, thế mà lại vô thức đi đến một căn phòng cũ trong góc lâu đài, và khi choàng tỉnh đã thấy chiếc đuôi dài của con rắn nọ. Quá bất ngờ, Cedric lùi ra sau một bước, làm con rắn thức giấc. Nó quay về phía anh. Gần như ngay lập tức, Cedric nhắm mắt lại và thốt ra một ngôn ngữ không thuộc về nhân loại mà anh mới bập bẹ học được gần đây. 

Snape đẩy mạnh cửa kho, ông khá chắc mình chưa từng lảng vảng quanh khu này mấy hôm nay và pheromone của thằng nhãi con kia rất rõ ràng. Ông bắt gặp Diggory, ướt đẫm mồ hôi và đang run rẩy. Mùi hoa nhài quá nồng, ông đứng ở cửa, lên tiếng.

"Điều gì khiến mi nghĩ mi có thể trốn học và lười biếng ở đây, Diggory? Mi cho rằng mình đã đủ khả năng vượt qua kì thi sắp tới mà không cần đến lớp hay mi…"

"Lạy Merlin, Severus, để em yên một lát."

Cedric bàng hoàng thì thào, và anh thẫn thờ theo Pomfrey về bệnh xá kiểm tra, thậm chí còn không nhìn thấy Dumbledore và Sprout đi cùng. Dumbledore ở trong địa bàn của Nữ vương bệnh xá chẳng dám hé răng hỏi Cedric về chuyện đã xảy ra, bèn dặn dò anh nghỉ ngơi và đến tìm mình khi anh khá hơn.

Suốt thời gian sau đó Cedric lại ngâm mình trong phòng Cần thiết, cố gắng học Xà ngữ. Anh chưa thuần thục thứ ngôn ngữ này, hôm đó bật ra hoàn toàn vì bản năng. Thế nhưng anh không nghĩ là cái gọi là bản năng này có thể cứu mạng anh suốt. Cedric tìm tới phòng Yêu cầu, cố gắng nhớ lại những bùa chú mình đã học, tìm trong thư viện các loại phép thuật công kích khác, và học Xà ngữ, rất khó, quá khó...

"Diggory!!! Ra đây, ngay!"

 Giọng Snape vang lên ngoài hành lang, và Cedric rủa thầm pheromone chết tiệt trên người mình. Anh giấu cuốn sách vào tay áo chùng, rón rén ló ra khỏi phòng.

"Severus, ông làm em giật mình đấy, đừng to tiếng như vậy với omega."

 "Ra là mi còn nhớ mình đã phân hoá thành omega, Diggory. Mười điểm, vì mi ra ngoài sau giờ giới nghiêm. Và cút về phòng sinh hoạt chung của mi, ngay."

Snape đã sẵn sàng để nghe thằng nhãi con sửa lại cách xưng hô, hoặc nghe nó viện cớ. Thế nhưng omega trước mắt chỉ thở dài một tiếng, rất khẽ, rồi cúi đầu bước từng bước nhỏ về phía trước. Đáng ngạc nhiên là Snape theo sau, trong vô thức.

Rồi ông bị bắt gặp đi cùng một omega non chưa đánh dấu, giữa đêm, từ một nơi vắng vẻ nào đó trong lâu đài, bởi lửng chúa.

 "Huynh trưởng trong nhà báo rằng trò chưa về, ta đang định đi tìm trò đấy, Diggory."

"Em xin lỗi thưa giáo sư Sprout, em sẽ không vi phạm nữa."

Pomona hiền hòa cười, và ngay lập tức quay sang Snape.

"Tại sao thầy lại đi cùng trò ấy, giáo sư Snape? Thầy đưa em ấy về ư?"

Đôi mắt đen sâu hút của Snape trống rỗng, và ông trả lời đồng nghiệp với giọng nói cũng trống rỗng không kém.

"Cô nên trông chừng con lửng lai này cẩn thận, Sprout. Nó từng dám một mình chui vào Rừng Cấm đấy."

Chỉ trong vòng một đêm, tin tức Hufflepuff có một con lửng con hẹn hò với rắn chúa đã lan ra đến tận từng ngọn cỏ trong Hogwarts. Đại sảnh đường ban sáng hệt như vỡ trận, những lời đồn xôn xao không dứt. Đến cả chính Cedric cũng chẳng ngờ được chuyện này. 

Sẽ nguy hiểm, Cedric nghĩ thầm, nếu cả hai cứ tiếp tục bị chú ý như vậy, thì sẽ rất nguy hiểm.

Đến mãi lúc này người ta mới công nhận khả năng của Nón Phân Loại, Cedric mất chưa đến vài ngày để khiến mình trở nên mờ nhạt trong mắt mọi người. Không ồn ào náo nhiệt như Gryffindor, không thông minh tài giỏi như Ravenclaw, không nổi bật đáng chú ý như Slytherin, một con lửng con bình thường hơn cả bình thường rất dễ lạc mất giữa đám học sinh, đó là chưa kể đến việc Cedric còn tự ếm lên người mình mấy cái bùa Xem Nhẹ mỗi ngày.

Snape vẫn cung cấp dược Vô Mộng cho Cedric, đôi khi sai gia tinh mang đến tận tay anh, đôi khi anh phải đến hầm lấy lúc ông quá bận. Cũng nhờ vậy mà Cedric và Draco Malfoy dần trở nên thân nhau, chẳng vì gì khác ngoài việc phép Biến Hình của anh siêu giỏi, mọi thứ trong hầm của Snape đều có thể biến thành rồng, đương nhiên là dưới sự cho phép của ông. 

Lucius Malfoy sau khi thấy ông bạn già liên tục để một omega ra ra vào vào lãnh thổ riêng thì mặc kệ mọi lời giải thích đã mặc cho anh giao du với con trai mình. Hơn nữa theo lời Severus thì đứa nhỏ này chưa chắc đã vô dụng như nó thể hiện ra.

Snape cũng rất bất đắc dĩ, con đỡ đầu của ông rất thích con lửng kia, cuối tuần nào cũng phải chạy sang đây. Ông thương đứa con này, đương nhiên, cho nên ông không cách nào từ chối nó, nhất là khi nó và Cedric cùng giương hai cặp mắt xám tro lên nhìn ông.

Bạn đang đọc Vượt Tầm Kiểm Soát sáng tác bởi tucnhien
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tucnhien
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.