Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Luyện, Tìm Kiếm, Truy Đuổi!!

Tiểu thuyết gốc · 2009 chữ

Chương 27: Tập Luyện, Tìm Kiếm, Truy Đuổi!!

Trường kích trên tay Địa Vương Hương Vũ phát ra tiếng long ngâm nhè nhẹ, đầu kích đâm về phía trước thanh thoát nhẹ nhàng, thập phần hư ảo, dù vậy tốc độ của nó thật sự nhanh hơn khi Lạc Tinh ra kích rất nhiều, tựa như ngay khi Địa Vương Hương Vũ động, đầu kích đã đâm qua cái cây phía trước, chặt nó làm đôi!!

-Chỉ một lần thử đã thành công??

Lạc Tinh há hốc miệng nhìn thân cây đổ xuống

-Nếu ta không nhầm thì đây là một tam phẩm kích pháp, bộ kích pháp này thiên về tốc độ, độ linh hoạt và sự biến ảo-Địa Vương Hương Vũ lên tiếng

-Ngươi thật sự quá đỉnh-Lạc Tinh chỉ có thể thốt lên

-Cũng chỉ là có chút thiên phú, nếu ngươi đưa ta đầy đủ bản kích pháp này, ta có thể hướng dẫn ngươi chi tiết hơn

Lạc Tinh không suy nghĩ nhiều, hắn lấy từ túi trữ vật ra một cuốn sách, đưa cho Địa Vương Hương Vũ

-Xin được chỉ giáo

-Nói vậy mà ngươi thật sự đưa sao???-Địa Vương Hương Vũ một mặt bất ngờ

-Có vấn đề gì à?-Lạc Tinh lại ngây thơ hỏi lại

“Ngốc quá, không ai lại đưa công pháp của mình cho người khác như vậy cả, không nói công pháp có giá trị không, chỉ riêng kẻ đó mà muốn đối phó đệ thì càng dễ dàng còn gì!!”-Nhật Tâm bất đắc dĩ nói

Lạc Tinh lúc này mới hiểu ra, hắn có chút đỏ mặt vì sự ngây thơ của mình, chỉ đành nói

-Không sao, ta tin ngươi

Địa Vương Hương Vũ thở dài, nàng không nói gì mà chỉ cầm kích pháp đọc qua một lượt, tới khi nàng gập bản công pháp lại liền nói

Ngươi đánh lại một kích ta xem

Lạc Tinh nghe vậy liền làm, tất nhiên là lần này hắn không hô hào lên nữa mà chỉ im lặng xuất kích. Kích ra nhanh mạnh, chặt đứt một thân cây khác, bất quá lại thiếu đi sự biến ảo, đầu kích chỉ rung lên một chút rồi lại theo đường thẳng đâm ra!

Nhìn khuôn mặt Lạc Tinh thất vọng, Địa Vương Hương Vũ lên tiếng

-Ngươi điều khiển lực đạo chưa tốt, lực đạo bị phân tán toàn thân, lực ra kích nhìn như mạnh nhưng chưa phải mạnh nhất, nếu ngươi có thể tối ưu lực đạo vào cổ tay, dùng nó để điều khiển thân kích thì kích đánh ra sẽ biến ảo hơn!!

-Bất quá… làm thế nào để điều khiển lực đạo??-Lạc Tinh thắc mắc

-Việc luyện cước pháp có lẽ đã khiến ngươi bỏ qua hai tay, nếu vậy ta sẽ hướng dẫn ngươi từ những thứ cơ bản nhất!

Sau đó Lạc Tinh được Địa Vương Hương Vũ hướng dẫn tới khi trời tối đen, hai cánh tay của hắn cũng mệt mỏi rã rời mới thôi, Địa Vương Hương Vũ không để Lạc Tinh có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, nàng ngồi lên Cân Đẩu Vân, nói

-Đi thôi

Lạc Tinh cũng hiểu ý, liền nhảy lên Cân Đẩu Vân, nói

-Đưa bọn ta lên đỉnh núi nhé!

Cân Đẩu Vân nghe vậy liền bay lên cao, theo một góc chéo bay lên đỉnh núi. Tốc độ cân đẩu vân thật sự rất nhanh, vậy mà cũng tới khi tia nắng lấp lóe ở chân trời, cả hai mới lên tới đỉnh núi. Nhìn mặt trời dần nhô lên, Lạc Tinh có chút thất thần, bất quá rất nhanh đã bị Địa Vương Hương Vũ nói tỉnh

-Khoảng 13 tiếng, tòa núi này thật sự rất cao

Lạc Tinh gật đầu đồng ý, lại nói

-Vậy chúng ta sẽ xuất phát trước ngày bắt đầu 15 tiếng?

-Đúng vậy, làm sao cho khi chúng ta tới đây thì khảo hạch mới vừa bắt đầu, khi đó số tu sĩ tham gia khảo hạch đông đảo, chúng ta càng dễ trà trộn!

Ngay khi Địa Vương Hương Vũ dứt lời, từ trên tường thành Hướng Vân thành vang lên âm thanh

-Hướng Vân thành nghiêm cấm phi hành, là ai ở ngoài đó?

Từ tường thành một tu sĩ mặc giáp cưỡi phi kiếm bay tới, có vẻ như là lính canh, Lạc Tinh thấy vậy vỗ vỗ Cân Đẩu Vân, Cân Đẩu Vân liền hiểu ý hướng chân núi bay xuống, tất nhiên là tốc độ của lính canh không thể bằng được cân đẩu vân, hắn chỉ có thể bất lực nhìn Cân Đẩu Vân vẽ ra một đường trắng bay đi

Tên lính nhìn hai người bay đi, sững sờ tại chỗ rồi tựa như nhận ra gì đó, hắn cầm một miếng ngọc bội lên, nói vài câu gì đó rồi lập tức ném miếng ngọc bội ra ngoài, miếng ngọc bội sau đó bay thẳng Hướng Vân thành, rất nhanh biến mất

Sau khi đỉnh núi khuất khỏi tầm mắt, Lạc Tinh lại vỗ vỗ Cân Đẩu Vân, nói

-Còn nhớ nơi ngươi đã đỡ khi bọn ta rơi xuống chứ, hãy tới đó đi

Cân Đẩu Vân tựa hồ có chút suy nghĩ, sau đó liền chuyển hướng bay tới một hướng khác. Địa Vương Hương Vũ thấy vậy hỏi

-Muốn đi tìm thanh bảo kích đó sao

Thanh bảo kích nàng nói tất nhiên chính là Phá Thiên kích, trong trận chiến bên vách núi đã bị thất lạc

-Đúng vậy, có nó thì một tháng sau kế hoạch của chúng ta cần nắm chắc-Lạc Tinh trả lời

-Tất nhiên ta hiểu, bất quá ngươi cũng đừng quá phụ thuộc vào nó, ngươi thậm chí còn chưa vững vàng kích pháp cơ bản đó

Lạc Tinh tất nhiên hiểu, vậy nên hắn mới có một thanh Thuẫn Kích để sử dụng thay thế, bất quá hắn cũng gật đầu tiếp thụ

Sau một hồi yên lặng, Cân Đẩu Vân cũng dừng lại, biểu thị đã đến nơi cần đến

-Bây giờ làm sao tìm kiếm đây?-Địa Vương Hương Vũ thắc mắc

-Cái này… ta cũng chưa nghĩ đến!

-Vậy ngươi cứ vậy bay tới đây mà không chuẩn bị gì sao??-Địa Vương Hương Vũ đưa tay che mặt than

Lạc Tinh có chút ngại ngùng, trong đầu liền cầu cứu Nhật Tâm

“Hẳn phải có cách nào chứ Tâm tỷ?”

“Tất nhiên là có, bất quá…”-Nhật Tâm nói

“Bất quá ?”

“Phải có tiền”

Lạc Tinh thất vọng, đúng là không có tiền một bước cũng khó đi!!

Bỗng Địa Vương Hương Vũ ở một bên lấy ra một Âm Dương Bàn, thứ này nhìn qua thập phần bình thường, như bao Âm Dương Bàn khác, Địa Vương Hương Vũ biết Lạc Tinh đang nghĩ như vậy, liền giải thích

-Đây là tứ phẩm pháp bảo Âm Dương Khí Truy, nếu ngươi chuyền linh khí vào nó, trong vòng bán kính 25 dặm bất cứ thứ gì đọng lại linh khí của ngươi đều sẽ bị nó tìm ra!!

Nhìn Âm Dương Khí Truy được Địa Vương Hương Vũ đưa ra trước mặt, Lạc Tinh nhẹ nhàng đặt tay lên đó, truyền một chút linh khí trong cơ thể vào

Ngay lập tức, Âm Dương Khí Truy dựng dọc lên, nó xoay vòng vòng trên không, tựa như đang dò xét xung quanh. Cứ như vậy một hồi lâu, Địa Vương Hương Vũ nhíu mày, nói

-Tìm không ra?

-Có thể nó nằm đâu đó ở vách núi, chúng ta men theo vách núi tìm thử

Nghe Lạc Tinh nói vậy, Cân Đẩu Vân men theo vách núi đi thẳng lên, nhưng Âm Dương Khí Truy vẫn cứ như vậy xoay vòng, nửa ngày sau, khi đã lên tới đỉnh núi, cũng chính là vị trí diễn ra trận chiến đêm hôm trước, cũng không có chút biến chuyển gì!

-Dù có ra sao cũng không thể rơi quá phạm vi 50 dặm được, trừ khi…

-Có người lấy đi rồi??-Lạc Tinh tiếp lời

-Để chắc chắn cứ vòng lại một lần nữa xem!-Địa Vương Hương Vũ nói

Cân Đẩu Vân nghe vậy liền hướng chân núi đi xuống, Lạc Tinh thì có chút nghĩ nghĩ, nói

-Ngươi chợp mắt một chút đi, dù sao cũng hơn một ngày chưa ngủ rồi

Địa Vương Hương Vũ nghe vậy như muốn nói gì, bất quá nhìn Lạc Tinh đang ngồi trước điều khiển Cân Đẩu Vân nàng cũng không nói gì, ngay khi nhắm mắt nàng đã chìm vào giấc ngủ, có lẽ đã mệt mỏi, cũng có thể nàng đã tin tưởng Lạc Tinh, lần này Địa Vương Hương Vũ ngủ rất ngon, thậm chí đầu còn vào lưng Lạc Tinh, dù sao muốn ngủ cũng cần một chỗ dựa

Lạc Tinh lúc này mặt đã đỏ ửng, hắn không nghĩ sẽ cùng Địa Vương Hương Vũ tiếp xúc gần như vậy, thầm cảm thấy hối hận vì đã bảo nàng ngủ

Vài tiếng sau, Địa Vương Hương Vũ từ giấc ngủ tỉnh lại, nhận ra hành động của mình, Địa Vương Hương Vũ có chút ngại ngùng, bất quá nét ngại ngùng rất nhanh bị nàng gạt đi, nàng liền đề nghị xuống đất đổi chỗ, để Lạc Tinh ngủ phía sau, tất nhiên Lạc Tinh không dám dựa vào Địa Vương Hương Vũ mà ngủ, hắn chỉ gật gù ngồi phía sau, Địa Vương Hương Vũ thấy vậy cũng không quan tâm, tập trung tìm kiếm Phá Thiên Kích

Xuống tới chân núi, như cũ vẫn không tìm thấy, Lạc Tinh đang ngủ say, Địa Vương Hương Vũ đang muốn quay lại hang động, bỗng như thấy gì đó, nàng liền điều Cân Đẩu Vân bay vào trong một bụi rậm, rồi gọi Lạc Tinh dậy, ra hiệu cho hắn yên lặng

Từ trong bụi nhìn ra xa, Lạc Tinh chỉ thấy vài bóng người đang truy đuổi trong rừng, tốc độ của bọn họ cũng không quá nhanh, có lẽ đều là luyện khí cảnh

Địa Vương Hương Vũ cảnh giới cao hơn, cũng nhìn rõ hơn hoàn cảnh phía xa, nàng nói

-Kẻ bị truy đuổi chính là tên đã đánh với ngươi tại chủ phòng Thiên Phú Phường, còn đám truy đuổi… mặc quân phục Nĩ Ma quốc

Lạc Tinh nghe vậy bất ngờ ra mặt, nhẹ thốt

-Ta tưởng tên Dương Đông đó thông đồng với Nĩ Ma quốc thái tử?

-Không rõ lắm, bất quá chúng mâu thuẫn càng tốt, ta đợi thời cơ tốt bắt lấy một tên, có lẽ sẽ biết được bố trí của chúng tại Hướng Vân thành!

Lạc Tinh gật đầu cho là đúng, liền để Cân Đẩu Vân tìm chỗ trốn, rồi liền lén chạy theo đám người, hắn cũng muốn tóm tên Dương Đông kia cho một trận

Một khoảng thời gian không lâu sau, Dương Đông bị đám binh lính Nĩ Ma quốc dồn vào một khe núi chật hẹp, nhỏ đến mức chỉ có thể chui lọt một người!

-Tên tiểu tặc, bây giờ còn muốn chạy nữa không?-Một tên binh lính dẫn đầu bước lên nói

-Không cần nói nhiều, muốn bắt ta thì tới đi!-Dương Đông một bộ không sợ chết nói

Tên binh lính kia cười lạnh, kiếm trong bao rút ra lao thẳng tới Dương Đông, trong mắt hắn tên Dương Đông này chỉ là một con chuột nhắt có chút nhanh nhạy mà thôi nên hắn cứ vậy một mình lao lên, mà có muốn thì đồng đội hắn cũng không cùng tiến lên được, diện tích nơi này không cho phép!

Kiếm trên tay tên lính bổ xuống, với lực đạo luyện khí cảnh tầng 9 của mình, tên lính đã tưởng tượng ra cảnh con chuột nhắt trước mặt bị chém làm đôi, bất quá không như hắn tưởng tượng, con chuột nhắt một tay đưa lên, vậy mà trực tiếp dùng bàn tay tóm lấy kiếm của hắn!

Bạn đang đọc Weeaboo Chu Du Truyện sáng tác bởi Ti_Hi_Chan_Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ti_Hi_Chan_Nhan
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.