Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 3384 chữ

”Cái quái khiến cô quyết định mặc bộ váy ấy?” Patrick lớn giọng hỏi sau một khoảnh khắc im lặng chết chóc.

Molly nhìn xuống chiếc váy trắng dạng mắt lưới của mình, một trong những trang phục được lấy từ tủ áo ban đầu của cô. ”Anh chả bảo tôi thường phục sức khi ăn tối còn gì. Tôi đã nghĩ tối nay sẽ làm thế. Có chuyện không ổn hay sao?” cô hỏi, chạm vào chất vải mịn màng. ”Nó rất đẹp mà.”

Bác Willy khịt mũi trong ly rượu, còn Patrick tiếp tục quắc mắt nhìn, cho nên bác Ermy phải giải thích tình hình.

”Chiếc váy đó, cháu yêu à, từng là váy cưới của cháu.”

Nó chẳng làm rung lên sợi dây ký ức nào. Cô nhìn trân trân chiếc váy, cố ép ra một tia nhận thức le lói, nhưng nó không mang ý nghĩ gì với cô. Nó chỉ là một chiếc váy đẹp.

”Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô thay nó ra, Molly,” một lúc sau Patrick nặng nhọc cất tiếng, và trong đôi mắt xanh sẫm của anh hiện lên một vẻ đau đớn, cô nhận ra nỗi đau ấy trong cảm giác vui mừng khôn xiết. Anh không thể nào hờ hững với cô.

”Đúng đó cháu. Đồ đen sẽ phù hợp hơn, nhất là vào một ngày như hôm nay,” bác Ermy khuyên.

”Sao lại nhất là ngày hôm nay ạ?” cô ngơ ngác hỏi.

”Vì chúng ta vừa mới hay biết về cái chết của cha cháu,” bà độp lại. ”Cứ cho là chẳng ai trông thấy hoặc nghe nói về anh ta từ mười năm nay – cha của Patrick, Chúa phù hộ linh hồn nhân hậu của chú ấy, đã nói dối rằng Molly bé nhỏ tội nghiệp là trẻ mồ côi khi chú ấy đem cô bé về nhà. Cháu vốn ở với vài người bà con xa, nhưng họ không còn chỗ nào cho cháu ở nữa, nên Jared đã cưu mang cháu. Thật là một con người tốt bụng, luôn cưu mang những người lang thang cơ nhỡ.”

”Thật thế sao?” Molly ném ánh mắt châm chọc về phía bác Ermy đang dương dương tự đắc.

Tuy nhiên bác Ermy không hề hay biết. ”Ta dám chắc Jared sẽ muốn cái chết của Gregory được coi trọng đàng hoàng. Xét cho cùng, anh ta là em họ đời thứ ba của Jared. Hoặc đại loại thế. Một chút đúng mực và cảm xúc thích hợp nào có hại gì cho cháu. Hãy đi thay đồ đi.”

Molly mỉm cười ngoan ngoãn. Cô biết mình trông như thế nào trong chiếc váy này, và không điều gì có thể khiến cô bỏ nó ra. Cũng như đối với đôi tay mạnh mẽ và tài tình của Patrick. ”Cháu nghĩ cha cháu sẽ chẳng để tâm đâu,” cô nhã nhặn đáp. ”Giờ thì, nếu mọi người đã dùng xong đồ uống mọi người có thể sang phòng ăn và cháu sẽ dọn bữa tối lên.”

”Cô không muốn uống một ly trước sao?” Từ chỗ ngồi trong góc phòng bác Willy bỗng dưng cất tiếng, giọng rõ ràng đến ngạc nhiên so với một người thường ở trong trạng thái say mèm. ”Một chút nước nam việt quất của cô thì thế nào? Cô đã vất vả cả ngày rồi, tôi nghĩ cô đáng được nghỉ ngơi.”

Mắt Patrick gặp mắt Molly trong một giây đầy ý nghĩa, rồi anh buông một hơi thở dài. ”Hiện giờ Molly chỉ uống Diet Coke, bác Willy à,” anh trả lời êm ru. ”Cô ấy đang béo lên.”

Molly cân nhắc ý định đánh anh ta, rồi nghĩ đó không phải ý hay. Cô trừng mắt nhìn Patrick, chỉ để thấy trong đôi mắt xanh sẫm của anh lóe lên một tia dịu dàng lạ lùng. Và đột nhiên cô cảm thấy mình trở về tuổi mười sáu, say mê người đàn ông luôn chế nhạo cô không thương xót. Hồi ức bất ngờ ấy như một cơn đau sắc nhọn, và tan biến nhanh y như khi xuất hiện.

Đương lúc cô làm công việc chán ngắt là dọn dẹp sau bữa ăn thì Patrick hiện ra nơi khung cửa. Bác Ermy và bạn già Willy sau khi ăn uống no say đã sang phòng khách nghỉ ngơi mà không ngỏ một lời phụ giúp, và không hiểu Molly đã xoay sở thế nào mà dùng hết tất cả bình, ấm và xoong chảo trong gian bếp đầy đủ tiện nghi. Nơi này đúng là một bãi chiến trường, và mất một lúc cô mới nhận ra cô không còn ở một mình nữa. Cô nhìn anh đầy thắc mắc, mỡ và xà phòng dính lên tận hai khuỷu tay.

Anh đặt hai bàn tay thon dài khỏe mạnh lên eo cô và nhẹ nhàng kéo cô ra xa bồn rửa. Sự đụng chạm của anh khiến cô cứng đờ người, rồi bắt mình phải thả lỏng. Cô ngớ ngẩn tự hỏi liệu anh có hôn cô không, nhưng một lúc sau anh thả cô ra, và cô không còn lựa chọn nào ngoài bước lùi lại.

”Cô hãy cho bát đĩa vào máy rửa bát,” anh lẳng lặng nói, ”để tôi xử lý chỗ này.”

Molly đứng ngây ra một hồi, nhìn anh bắt tay vào việc. Rồi cô bắt đầu dọn bàn, một cách chậm chạp, để tận hưởng từng khoảnh khắc của sự hòa hợp khác thường này giữa họ. Khi cúi xuống cho bát đĩa vào máy rửa người cô lại sượt qua anh, và mỗi lần như thế cô đều có thể cảm thấy cơ thể anh hơi run lên. Ít nhất, cô mãn nguyện nghĩ, cô cũng có tác động tương tự lên anh giống như anh có tác động với cô.

Đó là một loại vũ điệu theo nghi thức kì lạ, bàn tay họ chạm vào nhau khi cả hai cùng đưa tay lấy một thứ gì đó, cơ thể anh lướt qua cô khi anh di chuyển quanh bếp. Sự căng thẳng trong phòng tăng dần, ban đầu còn chậm chạp, và không khí trở nên ấm hơn, bức bối hơn, mờ ám hơn, cho đến khi hai bàn tay cô run rẩy vì đau đớn và thương yêu và khao khát và tổn thương, tất cả quyện vào nhau thành một khối xúc cảm, trong đó khao khát nổi bật hơn cả. Cô không muốn nghĩ về những tình cảm mình dành cho anh. Cô chưa sẵn sàng để thừa nhận cô yêu anh tha thiết và vĩnh viễn, như cách người phụ nữ yêu một người đàn ông. Trong cuộc sống mới này cô không hiểu nhiều về anh để nói một lời thổ lộ hấp tấp như vậy. Nhưng cô càng né xa một lời cam kết như vậy bao nhiêu, cô lại càng hiểu sâu sắc rằng nó chính là sự thật. Từ trước đến nay đã luôn như vậy, ngược về quá khứ bị quên lãng, đến giây phút đầu tiên cô gặp anh.

Họ cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ căn bếp: lò nướng bánh, mặt bếp lò, quầy bếp, những cánh cửa tủ chén đĩa, bồn rửa, sàn nhà, bất cứ thứ gì hoãn lại thời điểm họ phải đối diện nhau. Và rồi tất cả đều đã sạch bóng, và chẳng còn gì để làm, cả hai không cách nào làm ngơ sự hiện diện của đối phương được nữa.

Họ đang đứng gần nhau, rất gần, và Molly cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn vào mắt anh, và điều cô trông thấy, ẩn bên dưới mọi thù địch và tổn thương cô đã gây cho anh trong quá khứ, là người đàn ông cô đã yêu cách đây bẩy năm khi cô mười sáu tuổi và anh vừa trở về sau quãng thời gian phiêu bạt. Ánh mắt anh chất chứa sự đói khát cồn cào giống như cảm giác trong ngực cô, và cô muốn, cô cần anh chạm vào cô. Chiếm đoạt cô.

Thời khắc ấy kéo dài và ngưng đọng.

Rồi anh phá vỡ nó. ”Tôi đi tính nốt sổ sách,” anh nói đột ngột, quay lưng đi.

Tuyệt vọng và cảm giác bị hắt hủi như một cú đánh chí mạng giáng vào cô. Làm sao anh có thể phớt lờ chuyện đã xảy ra giữa họ? ”Anh cứ đi đi,” giọng cô không âm sắc. ”Tôi nghĩ tôi sẽ lên gác đi nằm và đọc sách ít phút. Tôi mệt rũ rồi.”

”Ý hay đấy,” anh lơ đãng nói. ”Theo dự báo thì tối nay có thể có mưa lớn kèm theo sấm sét. Tốt hơn cô hãy chuẩn bị trước – có lẽ cô nên dùng một viên thuốc ngủ của bác Ermy.”

”Tại sao?”

”Cô rất sợ sấm sét,” anh đáp ngắn gọn. ”Tôi muốn cô hứa sẽ uống một viên thuốc ngủ. Cô cần có một giấc ngủ ngon.”

Cô nhìn anh không chớp, thắc mắc trước sự kiên quyết của anh. Có lẽ nếu cô ngủ mê mệt thì sẽ không còn là sự cám dỗ với anh chăng. Đó là điều cuối cùng cô nghĩ trong đầu.

”Không, tôi không thích dùng thuốc ngủ,” cô bình tĩnh trả lời. ”Thuốc của người khác lại càng không. Tôi sẽ không sao hết. Ai lại ngớ ngẩn đi sợ mấy thứ đó chứ?”

Anh tỏ ra chần chừ trong một lúc, và cô muốn lao vào vòng tay anh, một cách lẳng lơ và trơ trẽn. Cô chờ một dấu hiệu, một sự yếu đuối. Không có.

”Ờ, vậy chúc cô ngủ ngon,” một lúc sau anh nói.

”Chúc ngủ ngon,” cô đáp, không nhúc nhích. Anh đứng đó thêm một giây, giằng xé giữa những cảm xúc trái ngược nhau. Cô biết, cô chỉ biết mà thôi, rằng anh muốn cô. Nhưng có vẻ như khả năng kiềm chế những khao khát và cảm xúc của anh tốt hơn hẳn cô. Anh quay người và cương quyết đi ra khỏi bếp.

Molly không sao ngủ được. Đã có lúc cô tính dùng một viên thuốc ngủ của bác Ermy, rồi dập tắt ý định ấy. Đêm nay nhất định cô phải tỉnh táo. Đêm nay anh sẽ đến với cô, cô chắc chắn thế. Cô nằm trên chiếc giường rộng, tắt hết đèn, lắng nghe những tiếng chân.

Bác Ermy lên gác đầu tiên, bước chân thình thịch dứt khoát của bà không lẫn đi đâu được trên sàn nhà bằng gỗ sồi lâu năm. Bà dừng lại một lát ngoài cửa, và Molly nghe được tiếng bà thở nặng nề.

”Molly?” bà khẽ khàng gọi.

”Vâng?”

Một khoảng dừng ngạc nhiên. ”Cháu có chắc là không cần uống thuốc không? Ta không thích cái tiếng gió này.”

”Chắc ạ.”

Tiếng chân bà rời đi, và sau một quãng ngắn là tiếng chân mệt mỏi và hơi loạng choạng của bác Willy tiếp nối đi xuôi hành lang. Ông không dừng lại lần nào – ông đi thẳng về giường với một sự hăm hở chuyên tâm. Molly nằm trong bóng tối, lắng nghe âm thanh đáng ngại của cơn gió mạnh tháng Tư lùa qua những tán cây.

Rồi âm thanh cô mong mỏi từ lâu cũng xuất hiện. Tiếng chân của Patrick, vững chãi và kiên quyết, bước lên cầu thang xoắn ốc một cách chậm chạp, có lẽ còn miễn cưỡng. Cô nằm bất động, nín thở, chờ đợi, miết những ngón tay vào chất vải mềm mại của chiếc áo ngủ trắng viền đăng ten như áo cô dâu trên người. Cô nghe thấy tiếng chân anh càng lúc càng gần. Và rồi anh cũng dừng lại ngoài cửa phòng cô, và trái tim cô ngưng đập trong một giây, rồi đập hối hả trở lại với nhịp độ nhanh hơn. Trước khi cô có thể lên tiếng gọi thì anh đã bỏ đi, tiếp tục xuôi theo hành lang về phòng mình. Molly xoay người vùi mặt vào gối, lặng lẽ khóc.

Hẳn cô đã ngủ thiếp đi. Một tia chớp lóe lên trong phòng, tiếng sấm rền vang, và Molly ngồi bật dậy, run bần bật với một nỗi sợ hãi bản năng. Mình phải giữ bình tĩnh, cô run run tự nhủ. Lần này không còn chỗ nào để chạy cả.

Cô miễn cưỡng nằm lại xuống giường, thân hình run nhẹ từng hồi, ép bản thân phải ngủ. Vậy là anh không muốn cô. Anh đã cố làm rõ chuyện đó, và cô là một con ngốc không chịu trưởng thành cứ nhất quyết làm ngơ, ngoan cố bám vào tia hy vọng là con tim đã đúng và lí trí đã sai.

Cô vừa nhận một bài học nhớ đời. Anh đã về phòng mình, anh không có hứng thú với cô, và trước mắt là đêm đen mịt mùng dài đến vô tận.

Cô nhắm chặt mắt, cố bắt mình ngủ lại, thì chợt như nghe thấy có tiếng chuyển động gần giường. Trước khi cô có thể vươn tay bật đèn thì có thứ gì đó hiện ra lù lù phía trên cô, một thứ to lớn và tối tăm và nguy hiểm. Chớp bỗng rạch ngang bầu trời, soi sáng căn phòng, nhưng sinh vật trước mắt cô dường như rất to lớn và vô danh, và đôi tay hắn kềm chặt quanh cổ cô, siết lại.

Cô vùng vẫy chống trả, hai tay đánh không ngừng vào hai cánh tay khỏe như thép của hắn. Cô không thể kêu được một tiếng vì hơi thở từ từ bị vắt kiệt khỏi người. Cô cào cấu, đá hắn trong cơn giận dữ tuyệt vọng.

Chiếc đèn đầu giường đổ xuống kêu loảng xoảng, và hắn bật ra câu chửi thề tục tĩu sâu trong họng, bằng một giọng quen thuộc đến kì quái.

Rồi bỗng nhiên Molly được tự do, hai bàn tay tàn bạo đã rời khỏi cô, và cô còn lại một mình trong phòng, trong bóng tối, thở hổn hển.

Cô chật vật trèo xuống giường và bật đèn. Dù là kẻ nào đã ở trong phòng cũng đã vấp vào một chiếc ghế trên đường tẩu thoát, và cánh cửa dẫn ra hành lang đang mở toang. Cô giữ người bất động, lắng nghe tìm âm thanh của cuộc chạy trốn, nhưng chẳng có gì ngoài tiếng mưa bão bên ngoài, trùm lên mọi tiếng động của cuộc rút lui. Rồi tiếng sấm lại vang lên, làm rung chuyển từng đến từng tảng đá dưới móng ngôi nhà cổ, Molly hét lên kinh hãi, vứt chăn xuống và lao ra khỏi phòng, chạy thẳng sang phòng Patrick.

Cô mò mẫm tiến về phía chiếc giường, nhào vào vòng tay anh, khóc nức nở. ”Có người vừa cố giết tôi,” giọng cô khàn đặc. ”Hắn đã vào phòng tôi và cố bóp cổ tôi.”

Patrick đã ngồi dậy, cố gỡ mình khỏi hai cánh tay níu chặt hoảng loạn của Molly. Anh bật đèn và nhìn cô chằm chằm vẻ hoài nghi. ”Không thể có chuyện đó,” anh nói thẳng, đôi mắt xanh ngờ vực nheo lại trước ánh sáng đột ngột. ”Hẳn là cô đã gặp ác mộng.”

”Không phải, tôi thề là không phải!” Molly kêu lên, nỗi kích động và một cái gì đó khác đã đập tan sự tự chủ mỏng manh của cô. ”Có người đã vào phòng tôi và cố giết tôi. Anh không thể nghe thấy điều đó trong giọng tôi sao – tôi gần như không nói được thành lời. Đó là sự thật. Tôi xin thề! Anh có thể sang đó tự mình xác nhận – hắn đã xô vào ghế khi chạy trốn.”

”Sao hắn phải chạy? Cô khó lòng chống trả được hắn. Sao hắn không hoàn tất công việc cho rồi?” Patrick hỏi thẳng.

Cô nhìn anh trân trân, đau đớn và sợ hãi lắng xuống thành choáng váng. ”Tôi không biết,” cô đờ đẫn nói.

”Cô phải thừa nhận là cô không nổi tiếng là người chuyên kể sự thật.”

Molly định vùng ra khỏi anh, nhưng đôi tay anh đột nhiên siết chặt hai cánh tay cô, như thể ân hận vì sự nhẫn tâm của mình. ”Nếu cô sợ giông bão, Molly, cô chỉ cần nói ra.”

”Tôi không...” Cô mở miệng định chối, nhưng căn phòng lại sáng lòe ánh chớp, tiếp theo là tiếng sấm rền, cô giật bắn người, càng bám chặt lấy anh.

Một bàn tay ngập ngừng đưa ra vuối mái tóc rối xõa tung của cô. ”Tôi nghĩ nó đúng là một giấc mơ của cô rồi, Molly,” anh nói, bây giờ giọng dịu dàng hơn. ”Sấm sét trong cơn bão luôn có tác động như thế đối với cô.”

”Sao anh không chịu tin tôi vậy?” cô khàn giọng hỏi.

Patrick thở dài, và với một sự dịu dàng đáng ngạc nhiên anh kéo cô vào giường cạnh mình, rồi nhoài người tắt đèn. ”Nằm xuống và ngủ đi, Molly,” anh kiên nhẫn nói, chuồi người vào dưới chăn, như thể đó chính xác là điều bản thân anh muốn làm.

Trong thời gian ấy Molly đã có vài khám phá thú vị. Thứ nhất, Patrick ngủ khỏa thân, và cảm giác về làn da ấm áp của anh kề bên cô đang gây một tác động có thể đoán trước. Cô muốn nhích vào gần hơn, để ép sát vào anh, được hít thở trong cảm giác và mùi hương của anh.

Có vẻ như cô cũng đang có tác động tương tự lên Patrick.

Ánh chớp làm căn phòng sáng rực trong một khắc, khiến Molly run bắn và mon men lại gần cơ thể ấm áp của anh. Tiếng sấm đi theo một giây sau, và cô suýt nữa thì giấu đầu vào trong chăn. Cô ngập ngừng dụi mặt vào vai anh. Cánh tay anh vòng qua eo cô, gần như theo ý chí của riêng nó, và anh kéo cô vào gần khi Molly rúc vào anh, vào cơ thể ấm áp tráng kiện của anh. Anh đặt tay dưới cằm cô, nâng mặt cô lên, và đôi môi anh nhấm nháp đôi môi cô, một cách nhẹ nhàng, gần như kinh ngạc. Cùng với tiếng thở dài từ bỏ cô vòng tay qua cổ anh và nhích lại gần hơn nữa.

Cô những tưởng chuyện này không thể tuyệt vời hơn được nữa, nhưng ngạc nhiên thay lại có. Miệng anh rất đỗi mềm mại trên miệng cô, nếm náp, đòi hỏi, đôi tay anh khám phá cơ thể cô với một sự âu yếm mà cô ắt không bao giờ ngờ có ở một người đàn ông nóng tính và dữ dội như Patrick. Anh lột chiếc áo ngủ khỏi người cô, từ từ kéo nó lên cho đến khi nó được tự do, và như thể khi đó anh cũng dứt bỏ sự kiềm chế của mình.

Anh ở khắp mọi nơi trên cơ thể cô, hai bàn tay và miệng anh, nếm, sờ, khuấy động cô tới một mức độ bừng bừng mà cô không tưởng tượng nổi. Và lần này khi anh vào trong cô Molly liền níu chặt lấy anh, thổn thức, muốn nhiều hơn nữa ở anh. Cô cảm thấy mình sẽ chết nếu anh rời bỏ cô; giấc mơ ngọt ngào êm ái này hãy kéo dài mãi mãi, khi anh đột nhiên trở nên dữ tợn hơn, kích thích cô theo những cách mà cô còn không biết chúng tồn tại, những ngón tay cô cào vào lưng anh khi cô ôm lấy anh, người căng lên trong cơn đam mê hoang dại và đen tối như sự đam mê của anh.

Khi mọi chuyện kết thúc, khi cô ngã xuống giường, thở hổn hển và ấm áp trong sự thỏa mãn đến bàng hoàng, cô vẫn ôm chặt anh, nhất quyết không cho anh rời khỏi cô, không cho anh cự tuyệt cô.

Cô chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh, cơ thể anh quấn chặt lấy cơ thể cô.

Bạn đang đọc Winter's Edge của Anne Stuart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.