Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tái Sinh

Tiểu thuyết gốc · 1405 chữ

Ông Ba mở mắt, chậm rãi tiêu hóa tin tức trong đầu mình, chính xác là tiêu hóa tin tức từ thân thể mới này. Đúng vậy, linh hồn ông không phải là chủ nhân chân chính của cơ thể nào. Nói một cách đơn giản là ông mượn xác hoàn hồn.

Chậm rãi đứng lên, hình như có một chút khó khăn do ông đã quen với cái lưng gù của mình cả chục năm cuối đời, ông thong thả bước vào phòng tắm. Trong tấm gương mờ mờ do lâu ngày không lau dọn, gương mặt trẻ trung của thanh niên dần hiện rõ.

Ông Ba nhăn mày, cảm thấy có đôi chút không quen.

Đối với một số người, có lẽ việc cải lão hoàn đồng hoặc chết đi sống lại là ơn huệ trời cho. Riêng đối với ông Ba, đây là việc ngoài mong muốn. Bởi cả cuộc đời của mình, ông đã thấy đủ.

Ông Ba làm nghề thầy đồng. Cái nghề ăn cái khổ của đời, chịu điều tiếng của đời, ngắm đắng cay của đời, và cũng là cái nghề lãnh hết miệt thị của đời. Nói như thế không phải là ông chán ghét cái nghề của mình. Chẳng qua nước quá trong thì không có cá, người nhìn rõ quá chẳng muốn chôn thân. Ông không muốn chôn thân nơi thế gian nhiễu nhương này nữa.

Sống tận thọ, chết nhẹ nhàng. Đối với ông Ba, thế là đã đủ. Vậy, việc ông sống lại này là như thế nào?

Gương mặt trong gương nhăn lại, đôi mắt tĩnh lặng hiện lên số tuổi khác biệt hoàn toàn với ngoại hình.

Cơ thể hiện tại tên là Nguyễn Hữu Trí, hai mươi bảy tuổi, vô công rỗi nghề. Ông Ba lắc đầu ngao ngắn, ông ngao ngán cho cái kẻ sống trong phước mà không biết hưởng phước này.

Để nói chi tiết phải kể về xã hội hiện tại. Xã hội này có đôi chút khác với nơi ông từng sống, có lẽ đây là thế giới song song, hoặc là một chiều không gian nào đó. Nếu ở thế giới cũ, những người hành nghề như ông phải lén lút hành nghề, trốn chui trốn nhũi nhằm tránh các lực lượng chức năng, thậm chí còn bị lên án là “mê tính dị đoan” cần phải diệt trừ. Thì ở đây, hai chữ “tâm linh” được đón nhận nhiệt liệt, thậm chí còn được vận dụng vào việc phá án. Ở thế giới này, những chuyện mà khoa học không thể giải quyết, người ta sẵn sàng tìm đến những phương thức duy tâm. Cũng từ đó, người ta thường rỉ tai chỉ nhau những bài phép mà họ nói là “hay lắm”.

Và đây chính là vấn đề của cơ thể này.

Hắn sinh trong một gia đình nhà nông bình thường, ngoại hình bình thường, học vấn bình thường, ngay cả căn số cũng bình thường. Nói chung hắn là một cá thể bình thường như bao những kẻ bình thường khác.

Với một kẻ bình thường như hắn, ông trời đã công bằng trả lại hắn một gia đình hạnh phúc với cha mẹ đủ đầy, họ yêu hắn với một tình yêu trọn vẹn, hết dạ hết lòng hi sinh vì hắn.

Theo ông Ba tính toán, với mệnh số của người này. Chỉ cần hắn ta thong thả sống hết một đời, hài lòng với những gì bản thân có, thì sẽ một đời an nhiên, hậu vận con cháu sum vầy.

Nhưng.... Đấy, trên đời lúc nào cũng có mấy cái “nhưng” như vầy.

Hắn không chấp nhận.

Đối với Hữu Trí, cuộc sống hắn đáng ra phải hơn như thế. Hắn phải được người người theo dõi, phải là trung tâm của mọi ánh nhìn, phải được vạn kẻ yêu thương. Hắn không nhận định được sự bình thường của bản thân, mà đi ước mong điều mình không thể có.

Khi còn trẻ, Hữu Trí sẽ ghen tỵ với những đứa trẻ xinh đẹp. Hắn ghét cay ghét đắng mấy đứa học giỏi được thầy cô khen ngợi. Nếu trong trường hay trong lớp có đứa nào nổi bật, được người khác chú ý. Hắn đều khó chịu.

Lớn hơn một chút, hắn ghen tỵ khi bạn bè tìm được công việc ổn định lương cao, còn hắn cứ phải suốt ngày phải giúp ba mẹ làm nông. Cái công việc cắm mặt xuống đất, bán lưng cho trời vừa cực vừa khổ, lại không được xem trọng.

Cho nên, hắn hận.

Khi điện về với làng quê nghèo khó, hắn chứng kiến các minh tinh điện ảnh xinh đẹp trong cái màn hình bé tẹo kia. Chứng kiến bọn họ được người hâm mộ theo đuổi, yêu thương. Thế là hắn thèm khát, ganh ghét.

Ông Ba lắc đầu cười khổ. Ông tiếc cho cơ thể này. Tiếc cho hắn ta cả một cuộc đời chôn mình trong sự tự ti, ghen tỵ, đổ lỗi, và sai lầm.

Nhưng cái kẻ thất bại về mọi mặt như này, lại dám làm ra một hành động mà không ai ngời tới.

Hắn ta đi chiêu quỷ dữ.

Nói cách khác, hắn ta lấy linh hồn của bản thân làm vật tế, đi chiêu mộ quỷ dữ đến để thỏa mãn ham muốn của bản thân.

Và người được chiêu mộ đến, là ông Ba.

Trước tiên bỏ qua vấn đề: cái kẻ không học vấn này làm cách nào đi móc rác, mà lại móc được cái sớ chiêu hồn trong cái đống rác bầy nhầy như cái núi kia đi. Thì ông Ba thật sự muốn đặt câu hỏi cho cái đàn cầu thần mà nguyên thân lập: Tại sao tên này chiêu mộ quỷ dữ, mày lại kéo tao vào ?

Tất nhiên câu hỏi của ông làm gì có lời đáp. Cái đàn cầu ma kia đã lạnh lẽo từ lúc nào rồi. Nến đã cháy hết chỉ để lại một bãi sáp chải đầy trên cái sàn đầy bụi. Tất cả còn lại chỉ là tấm giấy cũ giảng dạy cách chiêu hồn nằm lẻ loi trên cái ghế cũ mèm đã gãy một chân.

Ông Ba chậm rãi đến nhặt mảnh giấy lên. Gương mặt ông bình tĩnh nhìn những dòng chữ nghệch ngoạc trên đó. Rồi không biết nghĩ gì. Ông gấp lại bỏ vào trong túi áo.

Ông Ba nhìn quanh nhà, rồi thở dài.

Có lẽ phải tiếp tục sống thôi.

Vốn ban đầu ông muốn tự kết liễu bản thân, xuống dưới tụ họp với mấy ông bạn già của mình, may ra còn vài tên chưa đi đầu thai. Dù sao nhân quả đời này của nguyên thân cũng đã kết từ lúc “hắn ta” chết rồi, ông không có trách nhiệm phải thay thế tên kia trả nợ đời.

Nhưng chuyện nào có được như ông mơ tưởng.

Nguyên thân dùng linh hồn làm vật tế, lấy máu làm thuốc dẫn. Kéo ông – một linh hồn từ dị giới – đến để hoàn thành chấp niệm của bản thân. Vì vậy, kể từ lúc ông nhập vào cơ thể này, ông đã bị khế ước trói định rồi. Nếu không hoàn thành ước nguyện của nguyên thân. Đừng nói có thể xuống dưới uống trà với mấy ông bạn già hay không, ngay cả việc linh hồn của mình có thể toàn vẹn thoát li thân thể này hay không. Ông cũng không chắc. Dù sao thì, làm con nợ, muốn quịt tiền cũng phải trả chút lãi chứ phải không?

Nói về mơ ước của nguyên thân, thật ra vô cùng đơn giản: hắn muốn giống mấy người nổi tiếng, hắn muốn được lên ti vi, muốn người người phải điên cuồng vì hắn, muốn mỗi chỗ hắn đi qua, người ta đều phải tập trung ánh nhìn vào hắn, phải ngưỡng mộ hắn.

Đấy, thật là một ước mơ vô cùng... ấu trĩ và đần độn cho một kẻ đã hơn hai mươi bảy tuổi.

Ông Ba ngồi trên giường, khóe môi giật giật, cố gắng kìm chế bản thân để bảo trì khí chất mà mình đã gầy dựng mấy mươi năm nay.

Sau khi chắc chắn bản thân đã đủ bình tĩnh, ông thở dài: vậy thì làm thôi.

Bạn đang đọc XEM GIÚP TÔI MỘT QUẺ sáng tác bởi TroAm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TroAm
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.