Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định mệnh xuất hiện? Phần 1.

Tiểu thuyết gốc · 2773 chữ

Chương 2 : Định mệnh xuất hiện? Phần 1.

Vèo một cái sáu người đã xuyên đến không gian khác , chẳng ai biết được mình di chuyển tới đây bằng cách nào , cứ như nó chỉ xảy ra chưa đến một giây vậy.

Nhìn xuống y phục của từng người , không dám tin đây là sự thật ai ai cũng đã khoác lên mình bộ đồ của nhân vật mà họ chọn. Y phục của Hoa Hoa trông rất giản dị , vì là một linh y nên bộ đồ của nhân vật này không quá sặc sỡ , chỉ kết hợp đơn giản hai màu giữa tím và trắng kèm thêm một cái túi nhỏ đeo chéo người. Về phía Thanh Thanh nhân vật cô chọn là Cẩm Mịch nên y phục hiện tại của cô đa phần đều là da cam , nó không bó như bộ của Hoa Hoa , phía dưới đuôi áo có hơi phồng ra trông khá hợp với cô. Nguyệt Nguyệt thì mang một màu trắng toát đúng phong cách của Tiểu Long Nữ.Chỉ Chỉ vì hóa thân thành Lộ Chiêu Dao nên bộ đồ cô mặc có phần tối , do hai gam màu đen đỏ phối hợp với nhau tạo nên , phần tóc phía sau cột chặt , cao tạo ra cảm giác Chỉ Chỉ là người mạnh nhất nhóm, có thể bảo vệ những người bạn của mình khi họ gặp nguy hiểm. Trông Thy thy cũng chả khác Hoa Hoa là bao , đường nét đơn giản, màu sắc nhẹ nhàng của gam vàng đậm nhạt khiến cho bộ váy cô mặc không quá nổi bật nhưng điều này cũng chả thể dìm nổi cô , làn da trắng nõn nà , đôi môi được điểm thêm chút đỏ của son , phải nói là trong cái sự đơn giản đó lại không thể làm mất đi vẻ đẹp sắc sảo vốn có của cô.

Mọi người đều trầm trồ ngắm nhìn trang phục của mình , xong liền quay sang chỗ Y Y đang đứng.

Hoa Hoa phì cười : “ Mày mặc cái gì vậy Y Y? ”

Y Y dùng tay cầm y phục của cô xoay một vòng rồi nói : “ Của Ngọc Vô Tâm đó , thấy sao? “

( Ngọc Vô Tâm là nữ chính trong phim Thục Sơn Chiến Kỷ.)

Thanh Thanh : “ Mày đừng nói với tao là chỉ vì mày thích bộ đồ đó , nên mày mới chọn nhân vật này đấy nhé! ”

Y Y mím môi rồi nở cười với Thanh Thanh : “ Hì Hì.”

Bộ đồ mà Y Y mặc nó rất cầu kì , có nhiều chi tiết lấp lánh hơn so với những hán phục khác. Chiếc áo hồng nhạt bên trong được trang trí hoa văn rất độc lạ , chỉ cần nhìn thôi cũng đủ mê mẩn rồi huống hồ chi bọn họ còn là con gái , phần bên ngoài còn kèm theo một cái áo choàng đậm màu hơn , điểm đặc biệt của cả bộ chính là các chi tiết từ màu sắc đến những đường nét được khắc trên áo tất cả đều lấp lánh thu hút đến mê người . Phần tóc và bông tai của cô được đeo bằng những trang sức sắc sảo - dây bông được đeo từ tai phải nối liền một vòng ra sau đầu đến bên tai còn lại , tất cả hòa lẫn với nhau tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ.

Bàn tán xôn xao một hồi , lúc này sáu người mới phát hiện ra , nơi mà họ xuyên tới lại chính là cái không gian hoang tàn lạnh lẽo lúc trước , nhưng chỉ khác một điều , bây giờ là trời tối , mọi thứ xung quanh đều như đã yên giấc được ngàn thu – u ám , vắng vẻ khó mà có thể thấy được một vật sống ở đây . Cơn gió chợt thổi qua khiến cả nhóm hơi run vì ớn lạnh , hai tay ôm trọn lấy thân rồi vuốt lên vuốt xuống . Cuối cùng họ đành phải vào gian nhà cũ kỹ kia để nghỉ ngơi một đêm vậy . Nhưng trước khi xuyên về trời vẫn còn sáng nên khó có thể chợp mắt được cộng thêm việc phải ngủ ở cái nơi kinh dị , bốc mùi như thế này... Không nhắm mắt được với lại cũng chẳng có việc gì khiến họ phải động chân động tay , cả đám quyết định thức cùng nhau , bày ra nhiều trò chơi để xua đi cái âm thanh hoang vu , lạnh lẽo và cái tiếng gió như đang gào trong đêm ở cái chỗ ma chê quỷ hờn này.

Y Y – con người nhát gan nhất nhóm bỗng lên tiếng nói : “ Ra ngoài chơi không bọn mày?”

Nguyệt Nguyệt đang đứng dựa người vào chiếc giường , giọng nói cất lên nghe như đang thách thức : “ Mày ra đi.”

Y Y : “ Sao! ”

Y Y hơi thất vọng vốn cô muốn ra ngoài khám phá để thỏa mãn cái tính tò mò , nhưng chỉ có một mình cô thì...@×@

Cô quay mặt về phía Hoa Hoa, giọng có phần hơi điệu : “ Hoa Hoa , ra ngoài chơi với tao đi.”

Hoa Hoa : “ Gì? , ở ngoài có cái gì đâu.”

Tâm trạng Thy Thy đang rất vui vì được xuyên không nên cô cũng mở miệng nói với Hoa Hoa : “ Đi , Hoa đi ra ngoài chơi đi.”.Thật ra việc năn nỉ Hoa Hoa dễ hơn nhiều so với ba con người còn lại.

Hoa Hoa : “ Thì hai bọn mày ra đi.”

Thy Thy dùng gương mặt đáng thương trước Hoa Hoa : “ Thôi , có mày vui hơn!”

Y Y nũng nĩu hơi đung đưa người nói : “ Uk! Đúng rồi! ”

Quyết định chơi lớn, cả ba cùng bước ra ngoài.

Y Y đứng phía bên phải đang vươn tay , ưỡn ẹo hít một hơi thật sâu , cảm nhận rõ từng đợt gió lạnh thoáng qua , cô phì cười một cái , thoải mái nhìn qua hướng Hoa Hoa.

Hoa Hoa đang khoanh tay dùng chân đá lên đá xuống từng lớp cát phía dưới rồi nói : “ Đấy , có cái gì đâu.”

Thy Thy ngước mắt nhìn vào phía trong nhà , dùng tay phẩy phẩy – nói lớn : “ Ra đây , ở ngoài này bao mát.”

Chỉ Chỉ phía trong hất hất tay lại – ý bảo không muốn ra.

Thy Thy hét lớn : “ Mày có ra không?”

Thanh Thanh kéo một hơi dài, hét to : “ Không....,mày bị điếc à! ×…×”

Đột nhiên Y Y cảm thấy có phần bất an , nhớ tới những bộ phim mình coi cô bắt chước làm theo , Y Y khom người xuống , đưa tai mình chạm vào nền đất.

Cô trợn tròn mắt lên vội vàng nói lớn về phía năm con người đang ồn ào kia : “ Im lặng một chút.”

Lạch cạch! Lạch cạch!

Wow , đúng là có thể nghe thấy được này, trước giờ cô chỉ nghĩ nó là bịa đặt vì xa đến vậy sao có thể nghe thấy được . Hoa Hoa đang đứng bất động , trong lòng bắt đầu lo lắng, bất an.

Cô chảy mồ hôi hột hỏi : “ Sao vậy?”

Y Y đứng thẳng người lên , giọng mất dần ổn định : “ Là tiếng vó ngựa , có người đang đến đây.”

Hoa Hoa đưa tay đẩy đẩy cái kính , hỏi lại : “ Gì cơ? ”

Thy Thy nhanh chóng cắt ngang : “ Mau , trốn thôi! ”

Xung quanh không một bóng nhà , họ càng lại không dám chạy vào rừng núp vì không biết chừng trong đó còn nguy hiểm hơn , thậm chí còn có thể lạc nhau nữa.

Hoa Hoa : “ Vậy bọn mày leo đại lên nóc nhà đi.” #…#

Y Y thở nhẹ ra một hơi , mỉm cười rồi nói : “ Đúng rồi , là mái nhà. ”

Thy Thy nhanh chân chạy vào kêu ba người còn lại ra . Ở phía ngoài Y Y đã nhanh chóng túm áo của Hoa Hoa lấy đà để bay lên.

Y Y : “ Gì thế này? Sao không bay lên được.”

Tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ hơn , toàn thân Y Y nóng rang lên , cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đếm : “ Một , hai , ba…Một , hai , ba.”

Rầm!

Phù! Sau hai lần thất bại cuối cùng cô cũng leo lên được . Phía dưới mọi người cũng nhanh chóng lao lên bỗng Y Y nói : “ Phải lấy đà thì mới nhảy lên được.”

Nghe theo cô mọi người cùng tiến về sau đếm tới ba . Bịch! Bịch! Thoáng chốc cả đám đã leo lên được . Toàn thân họ để phía sau mái nhà , ngược lại với hướng phát ra tiếng ngựa hú.

Y Y thầm nghĩ : “ wtf , chỉ một lần là lên được sao hay là do cô phải đem theo Hoa Hoa nên mới vậy! ”

Cả sáu người đều đang lo lắng , hồi hộp chờ xem rốt cuộc kẻ đang đến đây là bạn hay thù.

Nguyệt Nguyệt : “ Tới rồi , nấp đi.”

Cùng một lúc , sáu người di chuyển về phía dưới mái nhà một tí để chừa chỗ hạ thấp đầu xuống.

Chỉ Chỉ thấp giọng hỏi : “ Ê! Lỡ mà mấy người đó bay lên đây để đánh nhau thì sao?”

Thanh Thanh nằm bên cạnh Chỉ Chỉ liền đáp : “ Mày biết mồm mày thối lắm không?”

Chỉ Chỉ nghe cô nói vậy liền hà một hơi vào tay mình ngửi thử : “ Thơm mà! ”

Thanh Thanh : “ +…+ “

Thy Thy nghe hai người xì xào nãy giờ cô cất giọng : “ Tùy cơ mà ứng biến.”

Xùy…Xùy…

Tới rồi! Tới rồi! Ngay lập tức âm thanh náo loạn càng lúc được nâng lớn lên khiến cho không khí quanh đây vốn hoang vu nay lại căng thẳng hơn bao giờ hết . Tiếng keng kéc của dao kiếm va chạm vào nhau hòa quyện với tiếng chọ , chọ thường nghe thấy trong phim ảnh quen thuộc , bây giờ lại được tận tai nghe thấy nên nửa phần hồn của sáu con người kia có lẽ đã bay đi từ lúc nào , ruột gan thì nóng bừng lên . Nhưng hoảng loạn lúc này cũng chẳng làm được gì , cứng rắn mạnh mẽ , quyết định , chậm rãi , từng người cẩn thận thò đầu ra chỉ để lộ hai con mắt xem xét tình hình phía dưới , nếu có cơ hội thì sẽ nhanh chân chạy trốn.

Chỉ Chỉ há hốc mồm nói : “ Ối giời ơi , bọn mày nhìn kìa! ”

Nhìn sơ qua thì thấy có hai phe , đương nhiên bọn ác sẽ luôn là áo đen rồi . Quân áo đen đông hơn nhiều , nhưng theo tình tiết trong những bộ phim thì bọn chúng sẽ nhanh chóng bị đám người bên phe kia đánh cho nhừ tử mà thôi .

Y Y hơi chườn người xuống phía dưới cô cẩn thận nói : “ Mau! , chuồn thôi! ”

Hoa Hoa , Thy Thy cũng chậm rãi di chuyển theo Y Y.

Thanh Thanh nói với Chỉ Chỉ : “ Đi thôi! ”

Tiếng chân nhảy xuống va chạm vào đá tạo ra âm thanh không to cũng không quá nhỏ.

Hoa Hoa : “ Ây! Mắt kính của tao.”

Ở phía trước căn nhà , tiếng keng kéc giữa vũ khí với nhau đã ít dần .

Chân tay không ngừng chảy mồ hôi , tâm trạng lại rơi vào trạng thái lo lắng , hồi hộp không biết họ có phát hiện ra các cô không . Trong lòng mỗi người giờ đây chỉ mong nhanh chóng tìm cho ra cặp kính phiền toái của Hoa Hoa .

Rầm! Rầm!

Âm thanh phát ra từ phía trên của mái nhà , đang lom khom tìm đồ , sáu cặp mắt ngay lập tức chuyển hướng nhìn lên trên , cảm giác lúc này thật khó tả ,họ phát hiện ra rồi! , nên làm gì đây? – lần đầu đối mặt với tình huống như thế này , đôi chân dường như đóng băng lại bất động đứng yên.

Thy Thy : “ Nguy rồi! ”

Thanh Thanh dốc sức nói to : “ Chạy đi...... ”

Y Y nhanh chóng nắm lấy tay Hoa Hoa kéo mạnh cô : “ Mau! Chạy thôi! ”

Hoa Hoa : “ Chạy đi đâu bây giờ? ”

Y Y : “ Ai mà biết được , cứ thẳng cẳng ra dốc hết sức mà chạy đi.”

Lúc nãy , nhìn thoáng qua cô thấy đối phương khá cao to , có lẽ là nam nhân , cô khóc thầm , chỉ tính về vóc dáng thôi hắn đã hơn cô rồi huống hồ chi ban nãy có cả một đám người áo đen cũng không đánh lại thế lực của hắn , vậy thì với cái võ công quèn này của cô liệu có thể làm được gì cơ chứ , với lại bây giờ bên cạnh cô còn có một linh y không biết đánh nhau nữa.

Y Y vừa nắm tay Hoa Hoa chạy vừa hỏi : “ Có mấy người đang đuổi theo vậy? ”

Hoa Hoa quay mặt về sau : “ Thấy gì chết liền.”

Sở dĩ nãy giờ cô chạy được là do Y Y nắm chặt tay cô , dùng chút nội công lôi đi chứ cô cũng chả thấy đường đâu mà lần , mờ mờ ảo ảo là những gì cô có thể nhìn thấy được vào thời điểm này.

Cảm nhận được đối phương đang tăng tốc , Y Y cũng dốc hết sức đâm đầu chạy thẳng về phía trước vì cô biết chỉ cần quay đầu nhìn lại một giây , cô có thể sẽ mãi mãi không nhìn thấy được cái gọi là vẻ đẹp nhân gian này nữa.

Hoa Hoa : “ áh! ”

Y Y quay đầu lại , thấy Hoa Hoa đang nằm úp mặt xuống đất , cô vội vàng đỡ Hoa Hoa dậy, phủi phủi vết bẩn dính trên người của Hoa Hoa : “ Có sao không? ”

Hoa Hoa đứng lên , cọ xát hai bàn tay vào nhau : “ Không sao cả.”

Bụp một phát! , hắn đã đứng ngay trước mặt cô.

Có tới hai tên , là hai tên lận , xem ra lần này cô chết chắc rồi . Cả nhóm bây giờ mỗi đứa một hướng , ai có thể cứu được cô đây , còn bao nhiêu đồ ngon cô chưa có tiền để ăn nữa mà : “ Huhu , Hoa Hoa ơi cứu tao với.”

Hoa Hoa : “ Mày la lối cái gì vậy , sao không đánh bọn chúng đi.”

Y Y hơi mếu máo ôm lấy Hoa Hoa : “ Mày nóii sao nghe dễ thế , chúng có tới hai tên lận đấy.”

Hoa Hoa : “ Võ công của mày đâu? ”

Y Y : “ Không biết nữa , tao không biết phải thi triển nó như thế nào cả.”

Lảm nhảm một hồi khiến đối phương khó chịu , hắn ngay lập tức dơ kiếm chỉ thẳng vào hai người : “ Nói , đồ ở đâu? ”

Y Y : “ ?...?...? ” , ngoài bộ trang phục cô cho là đáng giá ngàn vàng ra thì trên người cô chẳng còn lại thứ gì cả , vậy thì hắn rốt cuộc muốn cái gì cơ chứ?

Hoa Hoa : “ Cho hỏi hai vị đại nhân đây muốn tìm gì? ”

Thanh kiếm thứ hai cũng nhanh chóng được đưa ra trước mặt Hoa Hoa.

“ Còn dám hỏi.”

Nam nhân với vóc dáng cao to nói : “ Nếu như đã không biết thì cũng chẳng cần phải giữ lại.” , hắn hung hăng đưa kiếm tiến lại gần Y Y , thanh còn lại thì hướng về phía Hoa Hoa.

Xọec...

Bạn đang đọc Xuyên Không Là Có Thật! sáng tác bởi TịchHạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TịchHạ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.