Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Định mệnh xuất hiện? Phần 2.

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

Chương 3 : Định Mệnh Xuất Hiện? Phần 2.

Cùng trong một khu rừng nhưng phía mà Thanh Thanh và Chỉ Chỉ bỏ chạy lại tối hơn rất nhiều. Chỉ Chỉ chạy trước Thanh Thanh thì ở sau , hai người nhanh nhẹn né tránh những cành cây nằm rải rác phía dưới chân .

Thanh Thanh đập một cái vào lưng Chỉ Chỉ : “ Đợt tao với , sao hôm nay mày chạy nhanh dữ vậy.”

Chỉ Chỉ : “ Khi con người ta rơi vào hoàn cảnh mười chết một sống , thì sức mạnh sẽ đạt tới chất lượng một trăm phần trăm.”

Thanh Thanh : “ Cái gì mà mười sống một chết . Mau dừng lại đánh bọn chúng đi! ”

Chỉ Chỉ : “ Đánh như thế nào? Tao còn không biết Lộ Chiêu... gì đó có những skill nào thì đứng lại pham nhau cho chết tao à! ”

Thanh Thanh chợt nhớ tới lời Y Y nói – nhân vật mà cô hóa thân thành có thể sử dụng được phép thuật . Cô vừa chạy vừa cua tay múa chân , dùng hết sức lực để bung ra sức mạnh , mồm không ngừng triển thần chú : “ Biến thành chim....Biến thành chim.”

Chỉ Chỉ ngó ngang ngó dọc , chân vẫn không ngừng tiến về trước : “ Thanh Thanh , mày đâu rồi? ”

Chú chim màu xanh bay bên cạnh Chỉ Chỉ liền nói : “ Tao ở đây nè! ”

Thanh Thanh đã thuận lợi biến hóa thành công.

Chỉ Chỉ : “ Còn tao thì sao? ”

Thanh Thanh vội la to cảnh báo Chỉ Chỉ : “ Ây! Cẩn thận , dừng lại! ”

Sát đầu mũi chân của Chỉ Chỉ là một cái vực thẳm sâu không chút ánh sáng.

“ Để xem lần này các ngươi còn chạy đi đâu được.”

Một giọng nói khác được truyền ra từ phía trên cây : “ Ngoan ngoãn giao đồ ra , bọn ta sẽ tha cho một con đường sống.”

Chỉ Chỉ nhíu mày hỏi : “ Hử! Giao cái giống gì cơ? ”

Thanh Thanh chẳng cần biết mấy người đó đang lèm bèm cái gì cô dở giọng cao ngạo ra nói : “ Plè...! Nằm mơ mà tôi giao cho mấy người.”

Cảm nhận rõ sự tức giận đang loan tỏa ra trước mặt hai người , nam nhân với bộ y phục màu xanh lá cũng đã nhảy mạnh chân xuống đất - trừng mắt nhìn thẳng về hướng hai con người không biết trời cao đất rộng kia.”

Chỉ Chỉ hơi xanh mặt nói khẽ : “ Mày muốn được làm món chim nướng à.”

Thanh Thanh bình thản nói nhỏ : “ Giờ tao đếm tới ba mày hãy nhảy xuống phía dưới kia.”

Chỉ Chỉ : “ Mày bị điên à! ’’

Thanh Thanh : “ Đừng lo , tao sẽ túm cổ áo mày bay lên.”

“ Một...Hai...Ba...”

Chỉ Chỉ nhanh chóng xoay người nhảy xuống vực thẳm .

Hai nam nhân kia nhếch miệng cười , họ sớm đã nhận ra ý định của các cô . Một trong hai người căn đúng thời gian mà Thanh Thanh chuẩn bị bay xuống để cắp Chỉ Chỉ chạy trốn , hắn nhanh chóng đưa tay ra , tay hắn ta phát ra một ánh sáng xanh nổi bật , trông cứ như là tia laze vậy.

“ Giải.”

Thanh Thanh : “ Á...”

Phép thuật biến hóa của cô liền biến mất , cô trở lại với hình dáng của một người con gái trong bộ đồ màu da cam và...cô đang rơi tự do ×…× .”

Chỉ Chỉ : “ Con kia , mày đâu rồi? ”

Thanh Thanh : “ Lũ khốn khiếp , nhất định bà sẽ trả mối thù này.”

Không giống bốn người kia , ngược lại ở chỗ của Nguyệt Nguyệt lúc này đang rất yên tĩnh , không có tiếng chân bỏ chạy trong căng thẳng hay bất cứ một tiếng nói nào được phát ra.

Thy Thy vỗ nhẹ vào vai Nguyệt Nguyệt rồi kêu đi qua bên kia , hai người tiến đến gần chỗ đối phương để trêu chọc.

Nguyệt Nguyệt lấy tay chỉ chỉ chỏ chỏ vào mặt đối phương, không cẩn thận cô vô ý đụng vào chóp mũi hắn . Hắn dùng tay đang cầm sẵn cây kiếm vung một phát về phía Nguyệt Nguyệt . Cô giật mình ngồi hẳn xuống đất , cô thầm nghĩ : “ May mà mình phản ứng nhanh nếu không thì...” . Cô nhanh chân đứng dậy lôi Thy Thy cách xa hắn ra , lỡ mất công hắn lại xoay xoay thêm vài vòng nữa lại mắc mệt.

Thy Thy : “ Sao! Thấy tao ghê không .”

Hắn không nhìn thấy được hai cô bởi nhân vật mà Thy Thy lựa chọn có một thẻ bài giúp cô có khả năng tàng hình. Dù là tàng hình nhưng cũng chỉ là khiến người khác không nhìn thấy được nơi cô đang đứng thôi , chứ dao kiếm mà ăn may đâm trúng vào người cô thì cô vẫn sẽ chết như bình thường.

Nguyệt Nguyệt kéo tay Thy Thy nói : “ Đi chỗ khác đi mày.”

Dù đang vui nhưng Thy Thy vẫn đồng ý để Nguyệt Nguyệt kéo đi.

Nguyệt Nguyệt thắc mắc hỏi : “ Không biết bây giờ bọn kia nó như thế nào rồi? ”

Thy Thy : “ Tao nghĩ là không sao đâu , tại tụi nó cũng hóa thành những nhân vật rất lợi hại mà .” =…=

Đột nhiên một giọng nói đáng sợ mang âm hưởng của mùa đông giá rét cất lên , khiến hai con người kia giật thót tim , bím chặt môi vào mà bất động đứng yên tại đấy.

“ Chỉ có hai con chuột bé nhỏ mà huynh cũng chẳng làm được gì.”

Nam nhân kia đáp lại : “ Tiên thuật của bọn chúng rất lạ, lần đầu ta nhìn thấy một thứ phức tạp như vậy.”

Thy Thy : “ Bọn nó đang nói tao với mày là chuột kìa.”

Nguyệt Nguyệt đưa tay che miệng cười một cái : “ Nó nói mày thì có.”

Bụp...Cả hai cùng lúc nhìn xuống dưới chân , con dao nhỏ đang được cắm nghiêng trên nền đất gần ngay chỗ bọn họ đang đứng.

Nguyệt Nguyệt trợn mắt to lên quay sang hỏi Thy Thy : “ Sao chúng nhìn thấy được.”

Thy Thy cầm thẻ bài cô vừa sử dụng lên , trầm ngâm nghĩ : “ Hết hạn hay gì? ”

Thy Thy cao hơn Nguyệt Nguyệt nên lúc cô quay sang vô tình phát hiện ra : “ Là bột , Nguyệt Nguyệt họ nhìn thấy chúng ta là do bột.”

Nguyệt Nguyệt đưa tay lên tóc , nhìn đống bột trắng trong tay cô ngơ ngác hỏi : “ Ủa! , nó rải lên lúc nào vậy? ”

Thy Thy : “ Đừng quan tâm , mau chạy thôi! ”

Chưa kịp quay đầu lại , tên kia đã nhanh chóng phi tới, tốc độ của hắn nhanh quá , hắn đang bay thẳng tới chỗ hai người.

Nguyệt Nguyệt và Thy Thy : “ Á....á....á...”

Thầy giáo : “ Mấy chị kia , trưa rồi nhỏ tiếng thôi để cho người khác nghỉ ngơi. Hai em kia mai nhuộm lại tóc đen cho tôi , còn hai chị nữa con gái con đứa mà nằm dạng chân ra như vậy . Không có ý tứ gì cả , haizz...”

Cả đám vẫn giữ nguyên tư thế cũ đó , Y Y và Hoa Hoa Hoa vẫn ôm nhau và la lối , đầu tóc của Thy Thy và Nguyệt Nguyệt thì trắng bạch ra , do bị rơi xuống vực thẳm nên Chỉ Chỉ với Thanh Thanh mới có kiểu nằm vô ý như vậy.

Bị thầy chửi một tràng , sáu người mới bừng tỉnh ra rằng đã trở lại , trở lại thật rồi.

Y Y nhìn Nguyệt Nguyệt rồi hỏi : “ Hai bọn mày bị làm sao vậy? ”

Nguyệt Nguyệt ngồi chống cằm , thở dài : “ Bị một con chó xả bột vào người.”

Thy Thy hỏi lại cô và Hoa Hoa : “ Còn bọn mày , sao tự nhiên lại đứng ôm nhau mà hét ầm lên vậy? ”

Hoa Hoa hơi tức giận vì rơi mất chiếc kính , cô nói : “ Không có gì , sắp bị chó cắn nên la vậy thôi.”

Y Y : “ …”

Chỉ Chỉ liền ngồi bật dậy tham gia vào cuộc hội thoại thú vị này : “ Bọn mày bằng tao với con Thanh Thanh không , rơi từ trên rơi xuống , giờ vẫn còn lâng lâng đây nè. Bọn mày thử sờ vào da tao xem , da gà da vịt vẫn còn đây. ”

Nguyệt Nguyệt cười lớn : “ Rồi , rồi , rốt cuộc sao bọn mày lại rơi xuống dưới vậy.”

Thanh Thanh thở dài một hơi : “ Giống bọn mày thôi , bị chó chích cho một phát nên mới rơi xuống .”

Reng! Reng!

Tiếng chuông trường vang lên , sáu con người đang trong tình trạng thất thần vẫn phải cố cầm cặp rồi nhanh chóng bước vào lớp học.

Bạn đang đọc Xuyên Không Là Có Thật! sáng tác bởi TịchHạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TịchHạ
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.