Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1 : Xuyên Không Thành Nữ Nhân

Tiểu thuyết gốc · 1890 chữ

-Cái gì, ông không lầm chứ, trong não tôi có một khối u ác tính?

Trong phòng khám bệnh số 301 của bênh viện Thiên Thiện, một giọng nam mang theo vẻ không thể tin nổi vang lên, giọng nói này rất lớn khiến cho cả mấy phòng bên cạnh đều nghe rõ ràng, nhiều người đang khám cảm thấy hiếu kì còn đi ra xem ai xui xẻo bị khối u trong não.

Trước mắt người xem là một nam thanh niên vô cùng đẹp trai, thoạt nhìn hai mươi tuổi, mái tóc khá dài đen nhánh, từng đường nét trên khuôn mặt hắn không thua kém diễn viên nổi tiếng chút nào, đặc biệt người nọ có một đôi mắt rất có thần mà các diễn viên nổi tiếng cũng không có, nếu dùng lời nói diễn tả thì chỉ có một từ “soái” để diễn tả nam thanh niên này.

“Đáng tiếc, soái ca như thế lại chịu khối u ác tính trong não”.

Đây là ý niệm hiện lên trong đầu các cô gái nhìn thấy cảnh này, các cô thầm tiếc hận cho một đời soái ca, với mức độ ngạc nhiên nam thanh niên vừa bày ra đoán chừng không chữa nổi rồi, ông trời không có mắt a.

Thật, nam thanh niên này tên gọi Hàn Thiên, hai mươi tuổi, hắn không phải nam diễn viên nhưng từ nhỏ hắn đã ở trên núi tầm sư học đạo nên khí chất trên người hắn rất đặc biệt, cũng nhờ học võ công từ nhỏ phối hợp chế độ ăn uống hợp lí mà lớn lên Hàn Thiên sở hữu một gương mặt vô cùng điển trai, cô nào không mê mới là lạ.

-Cậu bình tĩnh đi, tôi không có nói không chữa được, chỉ là khối u trong đầu cậu rất kì lạ tôi chưa từng thấy bao giờ, tôi chỉ chẩn đoán đó là u ác tính chứ chưa chắc đã là u ác tính.

Người bác sĩ đối diện thấy Hàn Thiên mất bình tĩnh liền nói lời trấn an Hàn Thiên, không, trên thực tế người bác sĩ này đang nói thật, khối u trong đầu Hàn Thiên là khối u kì lạ nhất hắn từng thấy, như có lại như không, rất không khoa học.

Phía bên kia Hàn Thiên đã bình tĩnh lại, đối với người luyện võ như hắn sống chết đã trải qua nhiều lắm, hắn mất bình tĩnh không phải vì sợ chết mà hắn khá ngạc nhiên khi hắn dùng nội lực thăm dò lại không phát hiện ra được dị trạng cơ thể.

Hàn Thiên chỉ biết hai tháng trước hắn đột nhiên xuất hiên chứng đau đầu, sư phụ khuyên hắn nên xuống núi đi tới bệnh viện xem sao, dù sao võ công không phải vạn năng, có một số thứ nội lực không nhìn ra được mà công nghệ hiện đại lại nhìn ra được.

Nghe lời sư phụ nên Hàn Thiên xuống núi, sau hai tháng đi làm các việc như phụ giúp công trường hay bốc vác Hàn Thiên để dành được một số tiền mới tới đây nhờ chẩn đoán bệnh tình, ai ngờ lại nghe tin dữ.

Hàn Thiên hỏi:

-Vậy có cách nào chữa trị được không?

Người bác sĩ trả lời:

-Cách đương nhiên có, nhưng không phải ở bệnh viện này, chúng tôi còn không chẩn đoán được cho cậu làm sao chữa được. Bất quá ở bệnh viện hàng đầu Bách Thiên Hoàng có lẽ sẽ có cách cứu được cậu, chẳng qua số tiền họ đòi hỏi nhiều lắm, tôi không biết cậu có trả nổi hay không.

Nghe vậy Hàn Thiên không nói gì nữa đứng lên đưa cho người bác sĩ một số tiền nói:

-Cám ơn bác sĩ, đây là tiền chẩn đoán, tôi không phiền bác sĩ nữa.

Nói rồi Hàn Thiên xoay người rời đi, tiền hắn có, nhưng nhiều… hắn không có.

Từ nhỏ đã ở cùng sư phụ luyện võ Hàn Thiên chưa từng nghĩ về việc kiếm tiền bao giờ, mà Hàn Thiên cũng biết sư phụ hắn không có tiền, với võ công của hắn đi cướp là chuyện rất dễ dàng nhưng Hàn Thiên sẽ không bao giờ vì bản thân mà đi cướp.

Mục đích hắn luyện võ không phải vì tiền, cũng không phải vì giúp người, đó đơn giản chỉ là yêu thích của hắn, nhưng như thế không có nghĩa khi gặp chuyện hắn sẽ dùng võ công để đi làm việc xấu, lương tâm của Hàn Thiên không cho phép hắn làm như vậy.

Đi cướp hắn có thể sống, nhưng những người bị hắn cướp thì sao? Hắn phải cướp một người, một trăm người, hay một nghìn người mới đủ? Và một người, một trăm người, một nghìn người đó sẽ sống như thế nào?

Chết, lại có gì đáng sợ, là con người, ai chẳng phải chết, thậm chí những thứ không phải con người như cây cối hay thậm chí là mặt trời cũng có lúc suy vong, Hàn Thiên không sợ chết, hắn rất nhẹ nhàng đối mặt với tin dữ, không hề có một chút lo lắng.

Bước ra khỏi bệnh viện, Hàn Thiên không có xe đành phải đi bộ, một phần do Hàn Thiên không có tiền mua xe còn một phần là khinh công của hắn so với xe còn nhanh hơn, hắn không cần xe.

Đi một đoạn tới một nơi không người, quan sát một lúc nữa chắc chắn không có ai Hàn Thiên đạp khinh công nhảy lên nóc nhà, hắn quyết định di chuyển bằng đường nóc nhà trở về núi tiếp tục luyện võ, ngày nào chết thì ngày đó chết, hắn không quan tâm.

Mười phút sau, khi đang đạp khinh công nhảy qua hai tòa nhà ba tầng đột nhiên chứng đau đầu không có chút nào báo trước xuất hiện, lần đau này dữ dội nhất trong các lần trước đây, Hàn Thiên choáng váng ngã nhào rớt xuống, bình thường với độ cao này có rớt hắn cũng không chết được.

Nhưng ai ngờ… lúc này lại có một chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cực nhanh qua khu vực này, và ai ngờ…. lúc Hàn Thiên rơi xuống lại chặn ngay đúng đầu của chiếc ô tô đó.

-Két…. Phốc….Oành…. Rầm.

Chủ nhân lái chiếc xe hơi đó phản ứng không kịp dưới tốc độ quá lớn tông thẳng vào Hàn Thiên, máu tươi bắn tung tóe, chủ nhân lái chiếc xe trong cơn hốt hoảng đạp thắng, bẻ bánh lái loạn xạ, cuối cùng ô tô đâm vào một trong hai tòa nhà.

……………………..

Trong một căn nhà tồi tàn ở Thiên Vũ đại lục.

-Ai, ui,… lần đau đầu này quá mức dữ dội, không biết ta đã ngất đi bao lâu rồi.

Hàn Thiên mở mắt, hắn vẫn không biết bản thân đã không còn ở địa cầu, khi cơn đau đầu kia xuất hiện Hàn Thiên đã mất hết tri giác, khi bị ô tô đâm hắn cũng chẳng có cảm giác bản thân “đã chết”, Hàn Thiên những tưởng hắn vừa thức dậy sau cơn đau đầu kia.

Đập vào mắt Hàn Thiên là một mái nhà tồi tàn bằng rơm, ngoài trời đang mưa, hắn bị mấy giọt nước do mái nhà dột nhỏ vào mặt nên mới tỉnh lại, Hàn Thiên lẩm bẩm:

-Không ngờ lại có người tốt bụng đem ta vào một mái nhà, tuy khá tồi tàn giống nhà hoang nhưng lát nữa nên cám ơn người ta một tiếng, sau đó kiếm một chút tiền đưa cho người ta rồi mới trở về núi.

Nhìn xung quanh Hàn Thiên suy đoán người đem hắn về thuộc dạng nghèo khó mới để hắn ở đây, Hàn Thiên một mực tu luyện võ công không có nghĩa hắn khờ khạo, những thứ cần biết như đối nhân xử thế như thế nào, thế giới này như thế nào Hàn Thiên vẫn biết.

Lấy tay vuốt đi mấy giọt nước trên mặt, Hàn Thiên nhíu mày:

-Đây…. Là tay của ta sao? Sao lại nhỏ thế này, đau đầu có dẫn tới teo cơ sao ? Có chút không đúng, bàn tay này, giống của nữ nhân, không giống teo cơ.

Đột nhiên Hàn Thiên ngồi bật dậy, hắn hoảng hốt sờ lên mặt mình :

-Cái này… cũng không phải khuôn mặt của ta, nội lực của ta cũng không còn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có kẻ nào phẫu thuật ta ra sao ? Không được, gương, ta cần gương.

Đáng tiếc, tìm đi tìm lại một hồi ở căn nhà hoang này không có gương. Đúng rồi, vũng nước, không có gương ở đây có nước, trời đang mưa.

Hàn Thiên từ ngồi đứng hẳn dậy, hắn lại phát hiện thêm có chút không đúng, Hàn Thiên đã có đôi phần hiểu ra tình trạng của mình, cánh tay hắn run rẩy sờ ngực, rồi lại sờ xuống hạ bộ, ánh mắt hắn không dám nhìn xuống, trong đầu chỉ nghĩ ‘‘xong, xong cả rồi’’.

-Phần ngực của ta… nặng trĩu, mà phía dưới… lại trống không ? Đừng nói, ta bị phẫu thuật thành nữ nhân ? Không được a, ta không sợ chết nhưng ta không muốn trở thành nữ nhân trước khi chết, ta không phải kẻ biến thái.

Mặc kệ, tìm một vũng nước soi đã rồi tính tiếp.

Thân thể hiện tại của Hàn Thiên quá yếu ớt, sau một lúc cật lực chạy đi chạy lại hứng nước mưa Hàn Thiên mới gom được một vũng nước nhỏ trong một cái chậu nứt vỡ, Hàn Thiên nhìn mình trong vũng nước triệt để không biết nói gì.

-Thật sự thành nữ nhân sao, nữ nhân, phải sống làm sao ?

Câu này là Hàn Thiên hỏi thật lòng, hắn… chưa từng tiếp xúc qua với cuộc sống của nữ nhân quá nhiều, nếu chỉ ăn rồi ngủ thì hắn biết, còn những vấn đề khác Hàn Thiên căn bản không có hiểu biết, lại nói thân thể này quá yếu ớt không cách nào vận dụng lối sống trước đây được, cái trước mắt là tìm thứ gì đó để ăn đối với Hàn Thiên cũng rất khó rồi.

Lời tác giả: Như ở phần giới thiệu, ta là tác giả bộ Đỉnh Phong Chí Tôn, bộ này chỉ là truyện ngắn, số chương và số chữ có lẽ không nhiều, ta vẫn chú tâm vào viết Đỉnh Phong Chí Tôn, ngày nào có thời gian rảnh ta sẽ viết thêm bộ này, chậm nhất là 1 tuần 1 chương, nếu các bạn thích có thể hối thúc ta viết, tùy vào lượng yêu thích của các bạn ta sẽ cố gắng ra chương nhanh hơn.

À, ta nhấn mạnh một điều, bộ này không phải đam mỹ hay bách hợp, các bạn có thể "nghĩ" nó là đam mỹ hay bách hợp nhưng ta cam đoan không phải, trước mắt về mặt "cơ thể" chắc chắn không phải đam mỹ, còn sau này theo dõi truyện tiếp các bạn sẽ biết lí do a.

Bạn đang đọc Xuyên Không... Lệch Giới Tính sáng tác bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBảoTrùngSinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 17
Lượt đọc 810

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.