Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Mở đầu

Tiểu thuyết gốc · 1643 chữ

Câu chuyện của tôi bắt đầu vào một ngày mùa hè nóng bức năm 2022, tôi đang ngồi trong lớp học của mình tại trường trung học Chu Văn An, Hà Nội. Giáo viên chủ nhiệm lớp đang đọc danh sách những học sinh tiên tiến và xuất sắc lên nhận phần thưởng của mình. "Trần Minh Khôi", tôi được cô giáo gọi lên cuối cùng.

"Chúc mừng em lại tiếp tục đạt giải nhất của hội thi toán trường ta, năm nay đã là năm thứ 3 liên tiếp rồi, em có cảm nghĩ như nào và có lời khuyên nào cho các bạn ở kỳ thi THPT sắp tới không Khôi?"

" Dạ thưa cô, em chỉ mong muốn tất cả các bạn đạt thành tích tốt trong kỳ thi tới. Còn về lời khuyên thì thôi ạ, em cũng không giỏi giang gì."

'Không giỏi giang gì', đó là những điều tôi đã nói với cô và cả lớp, điều đó không đúng chút nào về tôi trong mắt người ngoài. Một học sinh đứng đầu mọi lĩnh vực của thành phố Hà Nội, từ học tập, thể thao đến hoạt động tình nguyện.

Nhưng trong mắt gia đình tôi, tôi không khác gì một nỗi phiền phức, một cái mụn nhọt mà bố mẹ tôi không thể xóa bỏ được. Tôi sinh ra trong gia đình gồm bốn người, bố mẹ và anh trai của tôi. Bố tôi là doanh nhân thành đạt thuộc top đầu của Việt Nam, còn mẹ là viện phó bệnh viện Bạch Mai, gia đình tôi là một trong những gia đình giàu có nhất thủ đô. Dù vây, trong gia đình này không có nổi một tia yêu thương dành cho tôi. Bởi vì 8 năm trước, "Trần Minh Tuấn" anh trai của tôi đã qua đời do chính bản thân tôi.

**8 năm trước,ngày sinh nhật 10 tuổi của tôi, anh Tuấn đang nằm nghỉ ngơi tại phòng khách. Anh ấy vừa trải qua chuyến thi đấu Toán học quốc tế dài ngày. Khi mà bố mẹ đều đi công tác và bận công việc thì anh phải ở nhà cùng đứa em trai 10 tuổi của mình.

"Anh đưa em đi chơi đi mà, hôm nay sinh nhật em đấy"

"Anh là anh trai cơ mà, sao sinh nhật em mình lại để em một mình"

Tôi mặc dù biết anh đang mệt sau một chuyến đi dài ngày nhưng tôi vẫn đòi anh trai đưa đi khu vui chơi để chơi.

Vì chiều em trai vào ngày sinh nhật nên anh đã đồng ý dù đang mệt mỏi. Nhưng rồi chúng tôi gặp tai nạn khi mà anh bị tụt huyết áp khi đang lái xe, chiếc xe máy va chạm với một chiếc ô tô đang chạy ngược chiều. Anh tử vong ngay tại chỗ còn tôi bị lăn dưới gầm xe nên chỉ bị xước nhẹ. Đến những giây phút cuối đời anh vẫn cố gắng dùng bàn tay đẫm máu của mình nắm lấy tay tôi. Bố mẹ tôi đến hiện trường ngay sau đó, hai người ôm lấy thi thể anh tôi gào khóc. Đám tang được tổ chức long trọng nhưng đầy đau buồn từ cả phía gia đình tôi, nhà trường lẫn truyền thông cả nước.

Bởi lẽ, Trần Minh Tuấn là con người thiên tài, từ nhỏ đã xuất sắc cả thể thao lẫn học tập. Anh từng đem về cho trường huy chương vàng thành phố bộ môn bóng đá, đem về cho gia đình không biết bao nhiêu tấm huy chương vàng môn vật lý và toán học của tỉnh, của quốc gia và cả quốc tế. Một người con trai hoàn hảo về mọi mặt đã chết một cách rất bất ngờ, để lại sau lưng không biết bao nhiêu niềm hi vọng của gia đình và bạn bè. Tất cả là do tôi, do tôi đã đòi anh đưa đi chơi khi thể trạng anh không tốt, do tôi mà anh phải chết. Tôi chưa có một giây một phút nào tha thứ cho bản thân vì việc đó.

Từ sau cái ngày đau thương đó, tôi đã chăm chỉ gấp nhiều lần bạn bè cùng lứa để cố gắng đạt được thành tích như anh trai, mong muốn giúp bố mẹ vui lòng. Dù cố gắng đến mức ngất đi thì tôi cũng chỉ đạt được mức cấp tỉnh mà thôi. Không thể nào với tới được những thành công của anh.

Mặc kệ sự cố gắng đó, gia đình tôi không một lời động viên nào đến tôi, thứ tôi nhận được từ bố mẹ sau cái chết của anh là những lời đay nghiến: "Bởi vì mày mà tao mất một đứa con đem cho tao không biết bao nhiêu danh vọng", " Tại sao mày không chết thay nó",.... Những lời lẽ đó ăn sâu vào tiềm thức của tôi suốt 8 năm và giờ tôi đã bước sang tuổi 18. Tôi chỉ muốn bố mẹ tôi vui vẻ thôi, tôi chỉ đơn giản muốn được khen. Nhưng những thứ đó có vẻ quá xa vời. **

Quay trở lại thực tại,buổi học kết thúc, tôi trở về nhà cùng với tấm bằng khen giải nhất Toán của trường. Mở cánh cửa căn nhà biệt thự xa hoa giữa lòng Hà Nội ra, một căn nhà rộng lớn, hiện đại nhưng thật lạnh lẽo cho dù có rất nhiều giúp việc. Tôi đi thẳng lên trên phòng mình và đóng cửa lại, cất tấm bằng khen vào ngăn kéo tủ đã chật kín những giải thưởng lớn nhỏ mà tôi đã đạt được suốt những năm qua.

Tôi quăng bản thân mình lên giường rồi rơi lệ, tôi nhớ anh trai, tôi nhớ những lời ngọt ngào của bố mẹ. Tôi đã đánh mất tất cả chỉ vì một sai lầm ích kỉ của bản thân. Tôi cần phải đi ngủ để tinh thần bình tĩnh lại.

Với tay lấy lọ thuốc ngủ, thứ thuốc mà tôi đã uống khi tình trạng tâm lý của mình càng ngày càng bất ổn. Tôi uống 5 viên một lúc với hi vọng mình sẽ ngủ một giấc dài đến sáng hôm sau vì ngoài giúp việc trong căn nhà này ra thì bố mẹ tôi giờ đang sống ở 1 căn biệt thự khác. Họ sẽ chịu trách nhiệm nuôi tôi đến lúc tôi tốt nghiệp trường cấp ba, sau đó có lẽ họ sẽ cắt đứt toàn bộ với tôi.

Càng suy nghĩ, đầu óc tôi càng đau như búa bổ nhưng sau một lúc thì dường như thuốc ngủ đã có tác dụng, tôi chìm vào giấc mơ. Trong mơ tôi đang trôi trong một chiều không gian tăm tối vô định, tôi không thể cảm nhận được bất kỳ thứ gì ngoài bản thân mình, tôi tự hỏi rằng mình đang ở đâu. Nơi này thật lạnh lẽo và cô đơn.

Rồi bất chợt tôi nhìn thấy một tia sáng lẻ loi, tôi chạy về phía ánh sáng cuối con đường, tôi mở choàng mắt. Một nhà kho cũ kĩ và một khuôn mặt xa lạ của một người đàn ông râu tóc bù xù đập vào mắt tôi. Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang sảy ra, nơi này là đâu, sao người đàn ông lạ mặt kia lại to lớn như thế hoặc tại sao tôi lại bé nhỏ như vậy. Chân tay tôi ngắn một cách kì lạ, quần áo tôi rách tả tơi, người tôi toàn bụi bẩn. Khi tôi chưa kịp định hình những chuyện đang sảy ra, người đàn ông kia đạp một cú vào bụng tôi

"Dậy ngay thằng ngu này"

Tôi ôm bụng đau đớn, mẹ kiếp đau thật đấy

"Dậy nhanh đi kiếm củi về cho tao nhanh lên không tao đập gãy hai chân mày bây giờ"

Tiếng quát lại vang lên, tôi vẫn chưa hiểu được chuyện gì nhưng tôi vẫn vâng dạ và chạy ra khỏi nhà. Sau khi chạy được một đoạn khá xa, tôi mới dừng lại và nhìn ngắm xung quanh. Tại sao tôi lại ở đây, tôi đang ở trong nhà của mình cơ mà. Tôi liền chạy đến một căn nhà gần đó, một căn nhà có tấm kính khá lớn. Tôi bất động, đây đâu phải là tôi, tại sao tôi lại là một đứa nhóc con. Định thần, tôi tiến lại gần một bà lão rồi lên tiếng hỏi

"Bà ơi, đây là đâu vậy ạ? Bây giờ là năm bao nhiêu ạ?"

Bà cụ móm mém nhìn tôi mỉm cười

"Cậu nhóc từ đâu đến thế. Đây là huyện Lương Sơn, tỉnh Hòa Bình của Việt Nam, năm Nhâm Thìn, 2012."

Tôi không ở Hà Nội, cũng không phải năm 2023. Tôi không biết nói gì hơn, tôi vừa đi vừa chậm dãi nhìn ngắm phố xá quanh tôi. Một con phố tấp nập người đi người đến, những con phố nhỏ hẹp, những ngôi nhà cổ kính với kiến trúc từ những năm 1800. Những cửa hàng bán đồ mĩ nghệ, cửa hàng bán vải lụa, những gian hàng bán đồ ăn đặc sản cùng với những quán rượu rải rác trên phố. Tất cả những điều này tôi chưa thấy tận mắt bao giờ, thậm trí còn cổ xưa hơn cả phố cổ Hội An. Tôi từng nhìn thấy hình ảnh này trên phim cổ trang rồi, không thể nào đây là Việt Nam năm 2012 được.

Năm 2012, con người Việt Nam vẫn còn đi xe ngựa, mặc áo tứ thân?.

Chả nhẽ tôi xuyên không tới thế giới này?.

Chả nhẽ tôi đã chết rồi ?

Hàng loạt những câu hỏi cứ như vậy mà hiện lên trong đầu tôi.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.