Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 23: Lễ hội và câu lạc bộ (2)

Tiểu thuyết gốc · 2520 chữ

Tôi mở tung cánh cửa phòng kí túc ra thở hổn hển gọi vọng vào trong

“Tài ơi, mày đâu rồi”

Giọng Tài từ bên trong mệt mỏi vọng ra

“Bố mày đây, la la cái gì thế hả”

Tôi tiến vào trong ngồi phịch xuống giường

“Tao tưởng mày bỏ tao đi một mình”

“Đi đâu cơ”

“Mày hẹn tao đi xem lễ hội còn gì”

“Hôm nay chủ nhật, thứ hai mới lễ hội cơ mà, ngáo à”

“Tao tưởng mày hẹn chủ nhật”

“Thứ hai ông ạ, ông ghen tuông rồi đơ đầu. Ông để yên cho tôi ngủ nốt ngày cuối tuần cái nào”

“Ghen cái gì cơ?”

Tôi quay sang Tài khó hiểu nhưng tên đó đã chùm chăn kín đầu để ngủ tiếp. Tôi thở dài lẩm bẩm ‘Ghen cái quái gì không biết, thằng này mê sảng mịa nó rồi’ rồi tôi đứng dậy đi tắm. Tôi muốn rửa sạch bụi bẩn và mồ hôi sau một ngày một đêm tập luyện vất vả.

Sau khi tắm sạch sẽ xong và khoác lên mình bộ đồ đồng phục, tôi đi thăm thú các địa điểm chuẩn bị tổ chức lễ hội. Quả thực là quá hoành tráng, các quầy hàng ăn, các sân khấu được dựng lên rất nhiều, cũng có cả các bàn và khu vực phỏng vấn của từng câu lạc bộ cũng đang được khẩn trương dựng lên bởi các anh chị khóa trên. Đang ngơ ngác ngắm nhìn xung quanh thì có một ai đó vỗ vai tôi, tôi quay mặt lại rồi trông thấy một chị gái xinh đẹp, chị cất tiếng

“ Này em, em là học sinh năm nhất đúng không”

“À vâng đúng ạ”_Tôi đáp

“Em đang tìm câu lạc bộ à, em muốn vào câu lạc bộ của chị không”_Chị ấy hào hứng hỏi tôi

“À thì….em..”

Có lẽ trông tôi có vẻ ngại nên chị chỉnh lại thái độ rồi tươi cười nói

“Chị là Đào Kiều Linh, chị là năm 4, phó chủ nhiệm câu lạc bộ cung pháp, còn em là..?”

“À, em là Trần Minh Khôi, năm nhất ạ”

“Ồ hóa ra em chính là tên nhóc biến thái”

Tôi cạn lời rồi, tên tuổi của tôi nổi tiếng là biến thái đến mức học sinh năm 4 cũng biết được. Tôi thở dài rồi nói

“Nếu chị không có gì để nói thì thôi, em đi đây”

Đang tính quay người rời đi thì chị Linh kéo tay tôi lại

“Chị không có ý chế nhạo em đâu, chị đang muốn em vào câu lạc bộ bắn cung mà”

“Nhưng mà mai mới bắt đầu lễ hội mà, để em suy nghĩ đã nhé, rồi mai em sẽ qua nộp đơn ạ”

Chị ấy nhìn tôi mỉm cười hài lòng, rồi nói với tôi vài câu xã giao, sau khi chào tạm biệt thì liền rời đi luôn.

**

[ Khôi ở lại thêm một lúc nữa để nhìn ngắm thêm một chút, khác với thế giới cũ, những câu lạc bộ ở đây đều có thể dùng để chiến đấu. Quả là một thế giới khắc nghiệt.

Trời đã dần về chiều tối, ánh hoàng hôn bao trùm lên vạn vật, những phòng học, những sân đấu, những quầy đồ lễ hội chìm trong sắc đỏ. Khôi lững thững trên đường thì bắt gặp Tài và rồi cả hai người cùng nhau đi đến căng tin để ăn tối.

Vừa lấy xong suất cơm của mình, cả hai tìm một chỗ ngồi vắng vẻ để thưởng thức, hôm nay bữa cơm có hải sản. Cả hai trông thấy một nhóm người đang đi về hướng ngược lại, đi đầu trong nhóm là Như cùng Đăng đang cười nói vui vẻ. Như và Đăng cũng đã trông thấy hai bọn họ.

Như đang định lên tiếng chào thì Khôi đi nhanh lướt qua cô mà không nhìn cô lấy một cái. Theo sau Khôi là tên Tài đang cười khổ. Như nhìn bóng lưng của Khôi mà trong lòng đau nhói. Cô cần xin lỗi anh về việc của hôm trước, việc mà Khôi đang hiểu nhầm. Cô đang định tiến lại phía Khôi thì một giọng nam cất lên

“Em đi đâu đấy Như, không ăn cùng bọn anh à?”

Người vừa lên tiếng là Văn Võ, chủ tịch hội học sinh. Như quay lại nhìn Khôi đang ngồi ăn với Tài rồi thở dài mỉm cười nói

“Không có gì đâu ạ, đi ăn thôi”

Trông thấy thái độ cự tuyệt đó của Như và Khôi thì tên nhóc Đăng trong lòng cảm thấy rất sung sướng. Hắn mỉm cười tươi rồi đi bên cạnh Như để chọn đồ ăn.

Phía bên kia, Khôi và Tài đang cắm cúi ăn trong im lặng. Phá vỡ không khí nặng nề, Tài nói

“Mày vẫn giận nhỏ à?”

“Không giận”_Khôi thẳng thừng đáp

“Ư…Ừm, không giận thì thôi ăn đi rồi về”_ Tài cạn lời luôn rồi

Vậy là cuối cùng sự im lặng không thể phá vỡ, Khôi cùng Tài ăn uống xong thì về kí túc xá lăn lên giường ngủ. Cuối tuần là thời gian để mấy đứa học sinh tụ tập ăn uống hoặc là ngủ. ]

**

Thứ 2, ngày bắt đầu lễ hội.

Tôi dậy khá muộn so với mọi ngày, đơn giản vì hôm nay là ngày nghỉ, ngày tham gia hoạt động lễ hội. Tôi uể oải bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân, xong lại khoác lên mình bộ đồng phục như bao ngày. Tôi chả quan tâm trang phục tôi đang mặc hay ngoại hình của mình như nào. Tôi ăn mặc quần áo cũ tuy trong người đang có hơn 1000 vạn( đổi đơn vị từ triệu sang vạn) tiền thưởng bên trong chiếc nhẫn trữ vật. Tôi thường quan niệm rằng ăn diện là không cần thiết, vậy nên trông tôi lúc nào cũng như một tên mọt sách chuyên mặc đồng phục.

Cuối cùng thì tôi đã đến lễ hội, thật quá là đông đúc, không biết bao nhiêu là con người đang tụ tập ăn uống cười đùa, nói chuyện rồi còn cả âm nhạc ầm ĩ nứa chứ. Tôi dạo qua mấy quầy đồ ăn, ăn thử mấy món thịt nướng rồi rời đi liền. Tận ba ngày nghỉ lễ hội, tôi không muốn phí thời gian của mình vào đây chút nào. Mau mau đi đăng kí vào câu lạc bộ rồi đi tập luyện thôi, không tốn thời gian nữa.

Tôi đi qua gian hàng của câu lạc bộ kiếm pháp, đao pháp, âm pháp và cả thể thuật, đều không có chút ấn tượng nào cả. Những cái này tôi cảm thấy bản thân không hề yếu kém hoặc cần phải tham gia. Vậy nên tôi ghé qua quầy của câu lạc bộ giả kim. Một anh chàng đeo kính cận dày đang ngồi bơ vơ một mình, câu lạc bộ này có vẻ như không có nhiều người đăng kí lắm thì phải, mới ngày đầu tiên đã như vậy rồi.

Tôi tiến lại phía anh ấy và cất tiếng

“Dạ chào anh ạ”

Anh ấy không đáp mà vẫn tập trung vào tờ giấy trước mặt

“Anh gì đeo kính ơi”

Tôi gọi thêm một hai lần nữa như vậy thì anh ấy mới ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi hỏi

“Em gọi anh à?”

Tôi gật đầu đáp

“Dạ đúng rồi, em gọi anh nãy giờ mà”

Anh thấy vậy liền dứng bật ngay dậy khiến cho chiếc ghế anh đang ngồi đổ về đằng sau, anh hớn hở nắm lấy tay tôi nói liến thoắng

“Em đến đăng kí câu lạc bộ giả kim à, hay là em đến để thăm quan, em học năm nhất có đúng không….”

“Dạ em học năm nhất, em đến đây để đăng kí vào câu lạc bộ mình. Anh cứ bình tĩnh lại đi ạ”

Tôi đã biết trước rằng câu lạc bộ cung pháp với câu lạc bộ giả kim là ít thành viên rồi nhưng không ngờ đến hai câu lạc bộ này lại mong chờ có thành viên mới như thế. Anh chàng hôm nay với chị gái hôm qua đều có thái độ y hệt nhau, không khác chút nào.

Tôi lên tiếng hỏi thêm một lần nữa

“Em có được phép đăng kí vào câu lạc bộ của mình không ạ?”

Anh ấy bối rối cầm một tập giấy lên rồi nói

“Được, được chứ. Em tên gì ấy nhỉ”

“Dạ Trần Minh Khôi ạ, có cần tiêu chuẩn hay phỏng vấn gì để vào câu lạc bộ không ạ”

Anh ấy không đáp mà chỉ lẩm bẩm tên tôi và lật từng trang từng trang của tập giấy, có vẻ như đó là danh sách học sinh năm nhất thì phải. Một lúc sau anh ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi tươi cười nói

“Minh Khôi đúng không nhỉ, em được chọn”

Tôi được chọn rồi cơ á, tôi đã làm gì đâu. Không để tôi đợi, anh nói tiếp

“Em đạt thành tích tốt nhất của đợt thi lý thuyết giả kim, tất nhiên là được chọn mà không cần kiểm tra gì rồi. Nếu em muốn thì giờ em kí tên vào đây nhé”

Anh đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên có ghi đơn đăng kí gia nhập, anh ấy đã kí sẵn tên duyệt luôn rồi cơ, tôi cũng cúi xuống và kí tên của mình. Kí xong anh bắt lấy tay tôi tươi cười

“Chào mừng em gia nhập câu lạc bộ giả kim, anh là Nghiêm Minh Tuấn, năm 6, chủ nhiệm câu lạc bộ giả kim”

“Rất hân hạnh được làm quen với anh, giờ em cũng nên đi xem các câu lạc bộ khác nữa. Em đi nhé”

Tôi cười chào tạm biệt anh rồi quay người đi, anh nói vọng lên dặn dò

“Khi nào có thông báo họp thì sẽ có giấy gửi đến phòng kí túc của em nhé!”

Sau khi rời khỏi vị trí câu lạc bộ giả kim, tôi tiến đến ngay nơi của câu lạc bộ cung pháp. Vừa đến nơi, chị Linh, phó chủ nhiệm câu lạc bộ đã nhìn tôi mỉm cười gọi

“Nhóc Khôi đấy à, đến để đăng kí thành viên đúng khum nào?”

Tôi cũng cười mà đáp lại chị

“Đúng rùi đóa, em đã nói là sẽ ghé qua mà”

“Ghé qua là sao, nhóc phải đăng kí chứ. Lần đầu gặp nhóc là chị đã ưng lắm rồi”

“Haha, em cũng vì chị mà đến đăng kí ấy chứ”

“Chỉ được cái nói ngọt thôi, haha”

Chúng tôi cười đùa như thể đã thân thiết lắm, sau đó chị đưa tôi một tờ đăng kí bảo tôi điền thông tin cá nhân. Xong xuôi chị đưa tôi đến khu vực xét duyệt, nói đúng hơn là sân tập bắn. Chị nói chuyện với một anh chàng và sau đó anh ấy đưa tôi một chiếc cung gỗ và 3 mũi tên. Anh nói

“Nếu em đạt được trên 24 điểm trong ba lần bắn thì em sẽ được duyệt, rất đơn giản đúng không. À mà không được dùng linh lực”

Tôi gật đầu đã hiểu và giương cung lên ngắm bắn về phía những vòng tròn điểm ở cách tôi khoảng 200 mét. Nhắm một bên mắt và hít thở đều, kéo dây cung về phía sau và bắn. Mũi tên đầu tiên găm vào vòng 4 điểm, ủa sao vậy nhỉ, tôi khó hiểu nhìn cây cung mình đang cầm rồi quay sang phía anh giám khảo lúc nãy, anh đang nghiêm trang đứng đó và không có phản ứng gì. Nhìn sang bên cạnh có vài thí sinh cũng đăng kí đang đứng cười mỉa mai tôi.

Rồi tôi nhận ra, tôi chưa có tính đến mũi tên sẽ bị thay đổi bởi lực gió, vậy nên tôi tính toán lại mức gió và lực bắn của mình, tôi cần 20 điểm trong 2 lần bắn. Mũi tên thứ hai của tôi bay vút đi rồi găm thẳng vào vòng tròn 10 điểm. Những người phía sau chắc đang bất ngờ lắm đây, tôi kéo mũi tên thứ ba lên và bắn thật mạnh. Mũi tên này xé gió bay đi và đã tách đôi mũi tên thứ hai ra làm đôi, không những thế nó còn xuyên qua cả tấm bia và xuyên vào thanh gỗ cố định tấm bia đó.

Tôi tươi cười quay sang phía anh giám khảo, đưa cho anh ấy cây cung rồi nói

“Em đạt rồi đúng không ạ”

“Ư, ừm, đạt rồi”

Trông thấy bộ dáng ấp úng của anh tôi thấy khá là buồn cười. Trong khi đợi anh nói chuyện với chị Linh về kết quả, tôi có đứng xem bài thi của các học sinh khác, dáng đứng của họ khá chuẩn nhưng khả năng bắn lại kém, mũi tên lệch khá nhiều. Rồi tôi trông thấy một cậu nhóc bắn một mũi tên vào đúng tâm của tấm bia, mũi tên thứ hai cũng trúng tâm. Tôi đang định xem nốt xem cậu ta có bắn được điểm tối đa 30 điểm không thì chị Linh vỗ vai tôi.

“Nhóc Khôi, nhóc đạt rồi nhé, nhóc làm gì mà để cậu Ngô giám khảo cậu ấy run thế hở? ”

“À, có gì đâu, em bắn 2 mũi tên xuyên qua nhau ở tâm 10 điểm thôi mà haha”

“Úi dời, oai gớm nhỉ, thế giờ em ở đây xem tiếp hay là rời đi đợi thông báo, nếu xem tiếp thì em qua kia lấy ghế nhé”

Tôi quay sang phía cậu nhóc lúc nãy, đã không thấy cậu ta đâu, rồi tôi lên tiếng

“Dạ thôi em có việc cần đi rồi ạ, khi nào có thông báo họp câu lạc bộ thì nói em nhé”

“Thế nhóc còn vào câu lạc bộ nào nữa à?”

“Câu lạc bộ giả kim ạ”

“Ái chà cậu nhóc thông minh, thế kiểm tra như nào rồi”

Tôi gãi đầu đáp

“Em không phải làm kiểm tra”

Chị Linh nghi ngờ nhìn tôi

“Làm sao có thể, anh Tuấn anh ghê gớm lắm, không làm kiểm tra sao mà được chọn”

“À, anh Tuấn anh bảo em được đặt cách ạ”

Chị lần nữa khó hiểu, nghiêng đầu hỏi tôi

“Đặt cách, nhóc đứng thứ mấy ở đợt tuyển học sinh mà được đặt cách cơ chứ”

“Thấy anh bảo rằng em là thủ khoa lý thuyết giả kim thuật”

Chị Linh bất ngờ lắm, chị ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói

“Hóa ra là một thằng nhóc mọt sách à, haha tên mọt sách biến thái à. Thôi nhóc đi đi để chị làm việc nhé”

Tôi vui vẻ gật đầu rồi chào tạm biệt chị để rời đi. Hôm nay tôi đã hoàn thành mục tiêu của cả lễ hội rồi, giờ là lúc để ăn và luyện tập.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.