Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 26: Điểm tích lũy

Tiểu thuyết gốc · 1899 chữ

Tôi cảm thấy trường tạo ra cái hệ thống tính điểm này khá là thú vị. Những thứ có thể đổi ra điểm được thì nếu đổi ra là tiền thì sẽ không được như giá mua ngoài chợ, vậy nên là không ai mua đến để đổi ra thành điểm cả. Tôi đã ghi nhớ được danh sách những thứ có trong nhiệm vụ, tôi khoác lên mình một bộ quần áo thoải mái nhất để vận động, rồi sau đó tiến về khu rừng bên cạnh ngôi trường.

Tôi đã đi vào cách bìa rừng khoảng 300 đến 400 mét nhưng vẫn chưa có phát hiện ra một cây thảo dược nào cả. Ngồi xuống một gốc cây lấy lại bình tĩnh, tôi nhớ lại những đặc điểm và hình dạng của những cây đó

‘1. Đông trùng hạ thảo là một dạng nấm có màu nâu đen hoặc nâu đỏ. Thường có chiều dài từ 4 đến 10 centimet

Lá cây ngưu tất có hình dạng bầu dục, mọc xen kẽ trên thân cây, lá có một mặt xanh đậm và một mặt xám xanh. Cây ngưu tất có bông hoa trắng nhỏ, mọc thành từng nhóm hoa rủ xuống.

Cây đại hoàng là một loại cây thân thảo, cây có thân lớn và rễ dài, cây thường cao khoảng 1 đến 2 mét. Lá cây rất rộng, chia thành nhiều lá chét, màu xanh đậm, có gân đỏ ở thân lá. Cây có hoa màu đỏ thẫm….’

Sau khi đã cố gắng ghi nhớ những đặc điểm của cây cũng như điều kiện phát triển của chúng, tôi bắt đầu đứng dậy đi tìm kiếm.

Mất khoảng thêm 30 phút, tôi đã trông thấy ở trên một vách núi cách mặt đất khoảng 3 mét, nổi bật lên trong những hàng rêu xanh có một khóm đông trùng hạ thảo đang rỏ rực.

Tôi dùng sức bật mạnh lên vào tóm lấy vách núi, tôi cũng truyền linh lực vào cả chân và tay giúp tăng cường khả năng chống chịu. Một tay tôi bám chặt vào vách, một tay tôi nhặt từng nhóm từng nhóm đông trùng hạ thảo lên khỏi bề mặt vách núi. Tôi đang cực kì thích thú, chỗ đông trùng này ít cũng phải hơn 1kg.

Sau khi đã thu thập xong toàn bộ chỗ đó và thu lại vào trong nhẫn trữ vật, tôi nhảy xuống khỏi vách đá, tôi không may dẫm vào một đám rêu và trượt chân. Tôi ngã về đám cỏ leo ở sau và bất ngờ rơi xuống một khe đá không sâu lắm. Tôi gượng người chống tay đứng dậy nhưng rồi

“Rắc”

Tay tôi đã chống vào thứ gì đó và nó đã vỡ ra, tôi nhìn xuống phía tay mình rồi há hốc mồm vì bất ngờ. Ở phía đó, có khoảng hơn 20 quả trứng, chúng to khoảng từ 5 đến 7cm. Tôi ngắm nghía chúng một lát rồi phát hiện xung quanh chỗ trứng đó có những vết như một vật gì đó bị kéo lê hay nói cách khác là vết rắn trườn. Tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng lên nhẹ nhàng tìm một chỗ để nấp, tôi đang đợi con mẹ quay trở lại tổ.

Mất tầm 1 tiếng đồng hồ, từ phía khe đá, hai con rắn hổ mang vằn đỏ đang trườn về phía đám trứng, một con còn đang ngậm trong miệng xác của một con ếch. Tôi đợi chúng nó không để ý rồi bất chợt lao ra, tôi phi hai mảnh dao về phía hai con rắn. Hai mảnh dao ngay lập tứng găm chính xác vào đầu hai con rắn đó, chúng chết mà chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sau khi thu thập xong xác của hai con rắn cùng với chỗ trứng đó, tôi tiếp tục lên đường tìm kiếm thảo dược.

Còn khoảng 2 giờ nữa mặt trời mới lặn nên tôi nghĩ tôi có thể kiếm thêm được nhiều điểm như vừa rồi. Nhưng tôi đã lầm, suốt 2 giờ đồng hồ tôi chỉ tìm thêm được 1kg lá cây ngưu tất. Tôi mệt mỏi trở về trường, vật lộn trong rừng cả một buổi chiều làm tôi thấy khá mệt mỏi, côn trùng đốt tôi không trượt phát nào, toàn thân ngứa ngáy và bẩn thỉu.

Đứng trước cột đá, tôi đặt chiếc thẻ của mình vào, sau đó đặt toàn bộ những gì tôi kiếm được hôm nay ra phía trước. Chiếc cột đá quét qua một lượt những thứ tôi vừa đặt đó và hiển thị lên màn hình

“Trần Minh Khôi

Đông trùng hạ thảo: 1kg. 10 điểm

Ngưu tất: 1kg. 10 điểm

Rắn hổ mang: 27. 135 điểm

Tổng: 155 điểm

Điểm hiện tại: 155.

Hạng mức: 1 sao”

Tôi rất bất ngờ, cái quái gì đang xảy ra vậy. Tại sao số lượng rắn hổ mang lại là 27 trong khi đó chỉ có hai con. Rồi tôi chú ý tới số lượng trứng rắn mà tôi đã mang đến, quả thực có 25 quả. Vậy thì trứng của rắn cũng tính là rắn à. Tôi vui mừng không thôi, trong vòng một buổi chiều, tôi đã có thể kiếm được 155 điểm, hôm nay quả là một ngày may mắn.

Vài ngày sau, tôi tiếp tục với niềm hi vọng vào sự may mắn của mình và lên rừng từ sau bữa cơm trưa đến tận giờ cơm tối. Nhưng sự may mắn ấy không đến với tôi nữa, thay vào đó là sự chán nản, không thể ngờ rằng suốt một tuần, trừ ngày đầu tiên ra, các ngày còn lại tôi chỉ kiếm được nhiều nhất là 15 điểm. Tổng số điểm của tôi sau một tuần leo trèo rừng núi, côn trùng chích toàn thân ngứa ngáy là 205 điểm.

Buổi tối ngày chủ nhật, tôi nằm trên giường thở dài chán nản, Tài thấy vậy liền hỏi với giọng bực tức

“Thở dài cái gì mà thở dài hoài thế hả, từ sáng đến giờ rồi”

“Đi làm cả một tuần mà chỉ được có 205 điểm không thấy chán à?”

Tài thấy tôi nói vậy thì hắn bất ngờ lắm, hắn hỏi lại

“Ông thực sự đi kiếm điểm ở thư viện đấy à?”

Tôi gật đầu, ngồi dậy tựa lưng vào cửa sổ rồi nghiêng đầu hỏi

“Thì sao?”

Tài thấy vậy liền thở dài lắc đầu.

“Tôi biết là ông ham đọc sách, nhưng mà sách ở thư viện trường ông có thể mượn khi học các năm trên mà. Học đến năm thứ 6 là ông có thể mượn sách của tầng 5 rồi. Thật là”

Tôi liền trợn tròn mắt hỏi

“Vậy thì sao lại có nhiều người đi làm nhiệm vụ như thế?”

Tài đáp

“À thì người ta muốn kiếm thêm tiền thôi, điểm có thể đổi ra tiền mà. Nếu ông cung cấp nhiều thực phẩm để lên sao cao hơn thì gia đình ông sẽ được tăng thêm mức tiền chu cấp hàng tháng nữa”

Tôi thở dài

“Ra là vậy”

Tài nói tiếp

“Gia đình ông ở Hạ gia thì cần gì những thứ chu cấp ấy nữa, ông chỉ cần lên lớp học năm cao hơn thì sẽ mượn được sách thư viện thôi”

Vậy là chỉ cần học lên lớp cao hơn thì sẽ mượn được những cuốn sách cao cấp, tôi đã tốn công vô ích cả một tuần liền rồi.

Sáng thứ hai, tôi đi đến thư viện để sử dụng 205 điểm của mình, không thể bỏ phí như thế được. Tôi sẽ mượn sách ở tầng 5 để học, cho dù sách tầng 5 thì năm thứ 6 mới được phép mượn mà không cần điểm. Vậy có nghĩa là sách ở tầng 5 thì học sinh năm 6 mới đủ sức để tiếp thu.

Sau khi chào vị thủ thư, tôi leo lên tầng cao nhất của thư viện, tầng thứ 5. Tôi dạo quanh một vòng để tìm quyển sách nào phù hợp với tôi, trong khi đang phân vân chưa biết chọn quyển nào thì một quyển sách làm tôi chú ý đến. Nó nằm cao nhất trên giá sách, nó trông cũ kĩ và phủ đầy bụi, nhưng một cách nào đó tôi cảm thấy nó thu hút tôi đến kì lạ. Phủi bụi ở quyển sách đi, tôi đọc tên được ghi ở bìa sách, những chữ đã phai mờ gần hết nhưng tôi vẫn có thể đọc được chút ít

“Thiên bộ pháp”

Một cái tên lạ lùng, nhưng không sao, quyển sách này đem lại cho tôi cảm giác như nó đang mời gọi tôi vậy.

Tôi tiến đến chỗ thủ thư để mượn quyển sách này, sau khi kiểm tra một hồi, bà thủ thư nhìn tôi khó chịu, bà tức giận nói

“Quyển sách này không có trong danh mục của thư viện, cũng không có chữ, nhóc đùa bà già này hả?”

Tôi bất ngờ và giật lấy cuốn sách, quả thật bên trong không có chữ, tên được ghi trên bìa sách cũng đã biến mất. Trông nó bây giờ không khác gì cuốn sách rỗng, cũ kĩ lâu ngày.

Tôi xin lỗi bà rồi định đem nó lên lại tầng 5 thì bà nói

“Nhóc định đem quyển sách đó lên làm gì, vứt nó đi, đừng để bà lão này phải mệt nhọc đi vứt nó nữa”

Tôi chần chừ một lúc rồi cũng thu quyển sách vào trong nhẫn, sau đó tôi lại quay lại tầng 5.

Một tiếng sau, tôi đã quay lại với quyển sách có hình một bông hoa in trên bìa sách kèm với dòng chữ “Thất hoa ảnh”

Đây là một kiếm pháp được sao chép từ kiếm pháp của Hoa sơn bên Trung Quốc, theo bà thủ thư nói là như vậy. Nhưng vì Trung Quốc không còn giao thiệp với Việt Nam nữa nên giờ công pháp này được coi là không có nguồn gốc.

Một đứa nhóc cuối năm nhất mà đi mượn một quyển sách năm 6 thì có vẻ là ước mơ quá xa vời. Tôi phải đợi đến tận 5 năm nữa mới được phép thỏa thích sử dụng sách ở nơi này. Nhưng giờ tôi đã có một quyển kiếm pháp của một môn phái rất mạnh. Theo trí nhớ kiếp trước của tôi, Hoa sơn phái là môn phái được nhắc đến rất nhiều trong tiểu thuyết, vậy nên võ công của họ không thể đùa được, cho dù đây chỉ là một bản sao chép.

Trở về phòng, nằm lên giường, trong tay tôi bây giờ là một quyển sách tên “Thất hoa ảnh” và một quyển sách cũ nát. Để quyển Thất hoa ảnh sang một bên, tôi ngắm nhìn lại quyển sách trống rỗng mà tôi đã mang về. Tôi thắc mắc những gì tôi nhìn thấy khi ở trên tầng 5 về tên của cuốn sách có thực sự là thật hay không. Tôi một lần nữa không tin vào mắt của mình, trên bìa sách cũ kĩ đó thực sự có chữ, chúng đang dần dần hiện ra và rồi rõ nét, cuốn sách này thực sự mang tên “Thiên bộ pháp”.

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.