Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 27: Kết thúc năm nhất

Tiểu thuyết gốc · 2508 chữ

Dù đã biết được rằng ở thế giới này, Việt Nam chịu sự ảnh hưởng của Trung Quốc đến tận 1500 năm, nên không chỉ văn hóa lẫn võ thuật cũng sẽ bị ảnh hưởng theo. Nhưng không ngờ rằng tôi lại có thể mượn được cuốn sách võ công của Hoa Sơn phái, một phái rất nổi tiếng trong tiểu thuyết của kiếp trước. Nói là của Hoa Sơn cũng không hẳn là chính xác, bởi vì đây được ghi là sao chép từ phái Hoa Sơn, vậy chắc là sẽ được biến hóa sao cho phù hợp với con người của Việt Nam.

Tôi vừa nằm trên giường vừa thứ giãn đọc cuốn Thất Hoa Ảnh mình vừa mượn được.

“Đây là cuốn sách được sao chép lại của Hoa Sơn kiếm pháp, hay còn cách gọi khác là “Thiên Hương kiếm pháp”. Kiếm pháp Hoa Sơn vô cùng mạnh mẽ nhưng lại rất tinh tế và uyển chuyển. Nó kết hợp giữa bộ pháp, tinh thần vững vàng cùng với sự kiên trì cao. Muốn khai triển được kiếm pháp Hoa Sơn, cần phải tập trung, nắm rõ bản chất của vật liệu và sử dụng kiếm đánh vào chỗ yếu điểm của kẻ thù.

Hoa Sơn kiếm pháp còn có một số đặc điểm thế mạnh khác như sử dụng nhanh và chính xác, phù hợp với địa hình khó khăn, có thể sử dụng cả vào việc phòng thủ bảo vệ bản thân…..

Thất hoa ảnh là một kiếm pháp uyển chuyển và dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng sắc bén, phù hợp với nữ nhân”

Tôi đóng mạnh cuốn sách vào và ném nó qua một bên

“Chết tiệt, tốn 200 điểm để mượn một cuốn sách về võ công của nữ nhân.”

Ngồi dậy, vuốt lại mái tóc của mình rồi tôi lẩm bẩm nói tiếp

“Kiếm pháp của nữ nhân… kiếm pháp của nữ nhân…”

Tôi gật gù coi như đã hiểu và rồi đi tắm, cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, tôi biết rằng tôi sẽ phải đưa quyển sách này cho ai rồi.

Giờ cơm tối, tại nhà ăn.

Tôi, Tài và Như đang tập trung ngồi ăn, Như đang cầm trên tay một quyển ghi chú bé nhỏ mà đọc chăm chú. Thấy vậy, tôi cất tiếng hỏi

“Nè Như, đang đọc gì vậy?”

Như gập quyển sách lại rồi đáp

“À, ghi chú ôn tập ấy mà, sắp thi kết thúc năm nhất còn gì nữa”

“À ừ nhỉ, sắp kết phải thi rồi, mà tớ cũng chả quan tâm lắm”

Như thấy tôi nói thế thì bĩu môi

“Có ai giỏi lý thuyết hơn Khôi của tôi đâu mà”

Chen vào giữa cuộc nói chuyện của tôi là tiếng thở dài của Tài, hắn ôm đầu kêu

“Tôi quên mất là sắp thi rồi, chưa ôn gì cả”

Tôi cười nói

“Sao thế, chơi đi, bạn sợ à?”

Tài ngẩng đầu lên lườm tôi rồi than vãn

“Có ai giỏi như bạn đâu mà biết, tôi sợ đấy được chưa, sợ nhất là học lý thuyết, sách vở với tôi là một cái gì đó không thấm được”

Tôi nhìn Như rồi khoác vai Tài nói

“Thế có muốn học chung với tôi và Như không, tôi kèm cho mà học”

Thấy thế, thái độ của Tài liền quay ngoắt 180 độ, hắn nắm tay tôi nói bằng giọng ỏng ẻo

“Anh đẹp trai à, anh kèm em học với nhé”

Nghe vậy tôi sởn cả gai ốc, vừa đẩy hắn ra vừa quát

“Tôi có người tôi yêu rồi, ông không phải gu của tôi!”

Sau đó là một sự im lặng đến kì lạ, tôi nhận ra rằng mình nói quá lớn và mọi ánh mắt trong phòng ăn đang hướng về phía tôi. Bất chợt

“Rắc”

Một tiếng gãy ở đâu đó phát ra, tôi quay sang phía đó thì thấy Như vừa bẻ gãy đôi đũa của cô ấy. Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm mà tôi chưa thấy bao giờ từ cô ấy. Như nói

“Cậu. Cậu nói cậu có người cậu yêu rồi? Là ai thế?”

Nghe giọng của cô ấy tôi không hiểu vì sao toàn thân mình ớn lạnh, tôi lắp bắp

“Không, không có. Cậu nghe nhầm rồi”

Sau đó tôi ngay lập tức đổi chủ đề

“À Như này, tớ có cái này cho cậu”

Như nhìn tôi không đáp, tôi rút trong nhẫn ra quyển thất hoa ảnh và đưa cho cô

“Này, quyển sách này tớ mượn ở tầng 5 của thư viện cho cậu đấy”

Khuôn mặt đang khó chịu của Như ngay lập tức tươi cười, cô cầm quyển sách lên ngắm nghía một lúc rồi cười nói

“Tầng 5 thư viện cơ à? Cảm ơn cậu nhé, mà sao cậu lại tốn công mượn cho tớ thế”

Tôi giật nảy mình, đảo mắt qua chỗ khác rồi nói

“À thì, tớ thấy cậu cần võ công để bảo vệ bản thân thôi, tớ không muốn cậu gặp nguy hiểm”

‘Tôi vừa nói cái gì thế, sến quá’. Tôi thầm nghĩ như vậy rồi quay lại nhìn Như, cô ấy đang hạnh phúc ôm cuốn sách đó vào lòng với đôi má đang ửng hồng. Tôi thở dài, tôi không thể nói cho cô là tôi mượn về cho tôi nhưng hóa ra lại là sách của nữ nhân được.

Vậy là bữa ăn hôm nay kết thúc, ba chúng tôi đã hẹn nhau cùng gặp để ôn tập cho kì thi cuối năm. Đang trên đường trở về phòng, tôi bị một bạn nữ chặn lại, bạn nữ này hình như tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Bạn ấy ấp úng nói

“Kh, Khôi ơi, cậu cho mình học cùng với nhóm cậu có được không?”

Tôi khó hiểu hỏi lại

“Cái gì cơ?”

Cô ấy giật mình run rẩy, hai tay đang nắm chặt vào quần của cô đang run lên từng chập, cô đáp

“À thì nãy mình có nghe thấy cậu nói là có học nhóm để ôn thi, xin lỗi vì đã nghe lén các cậu nói chuyện. Mình đi đây”

Nói xong thì cô ấy định quay người chạy đi, tôi tóm tay cô ấy lại rồi nói

“Hải Ly đúng không? Chiều thứ tư tuần này đến phòng tự học số 3 nhé, đừng quên đấy”

Cô ấy thấy tôi nắm tay kéo lại thì có vẻ giật mình lo sợ, nhưng thấy tôi đồng ý cho cô học nhóm cùng thì lại tươi cười rạng rỡ

“Ừm”

Xong rồi cô ấy rời đi, ban đầu tôi không nhớ rằng đã từng gặp cô ấy ở đâu chưa rồi hóa ra là cô cùng câu lạc bộ giả kim với tôi. Cô gái đeo kính cận tròn to, tính cách nhút nhát.

“Nhớ lại thì hôm gặp mặt ở câu lạc bộ, chính mình đã bắt chuyện trước và mong hai đứa làm bạn. Vậy mà giờ còn không nhớ mặt cô ấy, khốn nạn quá mà. Nhưng mà cô ấy cũng xinh đấy chứ nhỉ?” Tôi vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ và trở về kí túc xá.

Hai ngày sau, phòng tự học số 3.

Như lườm tôi nãy giờ rồi, ánh mắt của cô ấy làm tôi khó chịu quá học không nổi. Tôi khó chịu hỏi thẳng Như

“Làm sao mà nhìn mình hoài thế, không học hả?”

Như đáp một cách thẳng thừng

“Đang học đây”

Tôi thấy khó hiểu liền hỏi nhỏ Tài

“Như sao thế nhỉ, khó hiểu vãi”

Tài thở dài

“Thế bạn nữ nào đang ngồi cạnh mày để học thế kia, khổ lắm nữa”

À thì ra là vậy, Hải Ly mờ nhạt đến nỗi tôi suýt quên rằng hôm nay cô ấy có học chung với chúng tôi. Tôi giới thiệu Hải Ly cho hai người kia

“Mọi người, đây là Phạm Hải Ly, bạn của tớ ở câu lạc bộ giả kim, cậu ấy muốn ôn tập cùng chúng mình”

Tôi quay về phía Hải Ly, giới thiệu cho cô ấy hai người còn lại

“Đây là Đào Tiến Tài, bạn cùng phòng kí túc với mình”

“Yo”_ Tài giơ tay lên vui vẻ chào

“Đây là Hạ Uyển Như, bạn thuở nhỏ của mình”

“Là. Thanh. Mai. Trúc. Mã”_ Như nhìn Ly với ánh mắt khó chịu rồi nghiến chặt từng chữ.

Tôi thầm nghĩ “Cái cô nhóc này, tự dưng lại ghen tuông cái gì không biết” rồi thở dài, ngồi tiến lại gần Như, thấy vậy cô ấy khó chịu định đẩy tôi ra rồi nói

“Làm cái gì thế hả, tránh ra đi”

Tôi ghé sát miệng mình vào chiếc tai nhỏ nhắn của Như rồi nói nhỏ

“Cậu không phải ghen đâu, cậu biết rằng tớ chỉ có mình cậu thôi mà”

Mặt Như ngay lập tức hóa đỏ như quả cà chua, cô ấy ngượng đến mức tròng mắt run rẩy, môi mấp máy không thành lời, Như đẩy mạnh tôi ra rồi xấu hổ nói

“Nói, nói cái gì thế hả, đồ xấu xa”

Tôi cười gian rồi quay sang phía Ly

“Bây giờ cố gắng làm bạn với hai người bọn họ đi nhé, trông thế thôi nhưng họ tốt bụng lắm đấy”

Một lần nữa tôi quay về phía Như, cổ vẫn ngồi đó cố che đi khuôn mặt đang đỏ bừng của mình mà nhìn tôi, tôi cố gắng nhịn cười. Tâm tư của Như với tôi quá rõ ràng, mà tâm tư của tôi với cô ấy cũng vậy thôi. Nghĩ đến đây một dòng cảm xúc hạnh phúc làm tôi ấm lòng.

Buổi học nhóm kết thúc, cả bốn chúng tôi đã cùng nhau thảo luận và ôn tập được kha khá kiến thức. Một điều đáng mừng là sau khi trêu chọc Như xong thì thái độ của cô ấy với Ly đã thay đổi. Hai bọn họ đã nói chuyện khá vui vẻ mặc dù Ly vẫn hơi nhút nhát.

Đến ngày sát kì thi, bốn chúng tôi đi tụ tập đi ăn uống giải tỏa trước khi vào một tuần thi căng thẳng. Trong bữa ăn, thấy Hải Ly có vẻ không vui, tôi ân cần hỏi

“Này Ly, có chuyện gì để cậu bận tâm à?”

Cô ấy chột dạ lắc đầu nói

“Không có gì đâu”

Nhưng chúng tôi đã thân thiết với cô ấy hơn một tháng nay rồi nên chúng tôi có thể hiểu một phần nào tính cách của cô ấy. Như vỗ vai an ủi Ly rồi nói

“Đừng giấu chúng tớ, nếu cậu vướng bận cái gì thì cậu cứ tâm sự với chúng tớ đi”

Tài nói thêm

“Đúng, đúng đó, giấu bạn bè là không tốt”

Hải Ly cuối cùng cũng bật khóc, cô nói

“Bạn bè tớ xa lánh tớ, họ nói rằng tớ bám lấy Như để hưởng ké sự xinh đẹp của cậu ấy. Họ nói rằng tớ cùng với Khôi là một đôi biến thái rác rưởi. Họ còn bắt nạt tớ ở trên lớp lẫn ngoài lớp nữa”

Cả ba chúng tôi đều tức giận, không thể tin được là bọn chúng dám bắt nạt một người nhút nhát như Ly. Đối với ba chúng tôi đã quen về những lời nói xấu thì không sao, nhưng Ly thì khác, cô ấy mỏng manh yếu đuối. Như không nhịn được mà đập bàn quát lớn

“Bọn chúng là những đứa nào, nói tên ra để tớ xử lý”

Ly run rẩy kéo tay áo của Như nói

“Không sao đâu, đừng làm vậy”

Tôi cũng khó chịu mà nói

“Không sao là không sao thế nào, bọn nó phải bị trừng phạt”

Hải Ly nói nấc lên trong nước mắt

“Không sao thật mà, đừng làm gì cả”

Tài không nói gì từ nãy cuối cùng cũng lên tiếng

“Ly nói đúng đấy, giờ mà động tay động chân đến bọn nó thì khi không có chúng ta, Ly lại bị đối xử tệ hơn. Tôi có ý như này”

“Như nào, nói luôn đi”_Cả tôi và Như đều sốt ruột hỏi

“Vấn đề trên lớp, Khôi có nhiều môn học chung với Ly, thì cậu ta sẽ ở bên bảo vệ cậu ấy. Còn về kí túc thì Như có thể xin phép được đổi phòng sang với Ly. Chúng ta sẽ bảo vệ Ly tới khi nào bọn bắt nạt dừng lại thì thôi”

Tôi và Như đều đồng ý với ý kiến đó

“Được được đấy, ý kiến không tồi”

Nhưng Ly ngăn chúng tôi lại mà nói

“Như vậy thì sẽ rất phiền, tớ không muốn vì tớ mà các cậu bị ảnh hưởng”

Tôi xoa đầu Ly rồi mỉm cười nói

“Sao có thể như thế, rắc rối là do bọn tớ chơi cùng cậu mà. Với cả chúng ta là bạn bè đúng không, chúng tớ không phiền gì cả”

Có vẻ thấy được sự chân thành trong câu nói của tôi, Hải Ly mỉm cười đáp

“Ừm, cảm ơn các cậu”

Tôi cũng mỉm cười mà xoa đầu Ly, tôi quay sang phía Như thì tôi liền đông cứng lại. Như đang đứng im đó khoanh tay nhìn tôi với đôi mắt đáng sợ, tôi chợt nhận ra hành động của mình với Ly rồi liền rụt tay lại cười trừ.

Những ngày sau đó, quả thật không có ai dám làm phiền tới Ly khi ở trên lớp nữa, vì tôi có tiếng xấu quá mà. Tôi cứ ở cạnh cô ấy mãi như thế thì ai dám lại gần cô ấy cơ chứ.

Kì thi lý thuyết đã trôi qua một cách nhanh chóng hơn chúng tôi tưởng, ngày báo điểm cuối cùng cũng đến. Cả bốn chúng tôi tụ tập lại để xem điểm trên bảng thông báo.

Vị trí thứ nhất là của tôi, thứ hai là của Như và thứ ba là của Ly. Cả ba chúng tôi ôm nhau ăn mừng, nhưng chợt thấy có gì đó thiếu thiếu, tôi quay sang hỏi Như

“Như nè, Tài đâu rồi nhỉ?”

Như đáp

“Không biết nữa chắc đang đi xem điểm của mình thôi”

Chúng tôi nhìn ngang dọc một lúc thì phát hiện ra Tài đang đứng cách chúng tôi một đoạn, tôi tiến lại hỏi

“Tài này, xếp thứ bao nhiêu”

Tài không nói mà tay hắn chỉ về phía tấm bảng

“Đào Tiến Tài, hạng 274”

Tôi cười lớn trêu trọc

“Hahaha, hạng 274 cơ à, tôi hạng nhất đấy nhé”

Tài đẩy tôi ra khỏi người của hắn rồi tức giận nói

“274 trên hơn một nghìn học sinh đấy nhé, ai giỏi được như ông mà biết, thế Như với Ly hạng mấy”

Tôi đáp

“Như hạng 2, Ly hạng 3”

Mặt Tài bắt đầu đỏ dần lên như ớt, hắn ôm đầu mà la lớn

“Tao ghét lý thuyết!!!”

Bạn đang đọc Xuyên Không Nghịch Thiên sáng tác bởi DucAnh1903

Truyện Xuyên Không Nghịch Thiên tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DucAnh1903
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.