Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiều con nhiều phúc (1)

Phiên bản Dịch · 1405 chữ

“Làm càn!”

Bên trong Minh Quang Điện, đế vương rống giận rít gào, làm mèo con ngoài cửa điện rụt đầu sợ hãi.

Tiếng "loảng xoảng" nặng nề trong điện truyền ra, sau đó liên tục là những tiếng vỡ vụn thanh thúy.

"Ngươi rốt cuộc là thần tử của Ninh Vương hay là thần tử của Trẫm..." - Tiếng rít gào chứa đầy phẫn nộ cùng thô bạo.

Không tốt không tốt, phụ hoàng tức giận, anh Hệ Thống nói, tinh thần phụ hoàng có vấn đề, dễ cáu dễ giận giống người điên.

Bé con nắm váy chạy DuangDuang về phía Minh Quang Điện, chuông bạc trên đầu phát ra những tiếng thanh minh.

(Mình không biết duangduang là cái mẹ gì, có vẻ từ này là một thuật ngữ mạng Trung Quốc, hình như giống từ freaking trong tiếng Anh, hoặc đây là một từ vô nghĩa, ai biết chỉ mình nha)

https://www.todaytranslations.com/news/debugging-duang-meaning-behind-chinas-used-yet-confusing-word/

Sắp tới rồi, lập tức phải vào trong thôi.

“Ai da, cụ tổ của tôi ơi, sao người lại tới vào lúc này chứ? Bé Nam Chi dễ như bỡn bị ngăn ở ngoài điện, Lý công công thanh âm đè thấp, nghe kĩ, hình như còn có chút run rẩy.

Long nhan tức giận, không ai không sợ hãi.

“Phụ hoàng tức giận, ta muốn vào trong.” Nam Chi sốt ruột nói, bé ngửa đầu, phấn điêu ngọc trác, mắt đen thanh triệt, mang theo gây thơ thiên chân cùng sốt ruột.

Lý công công:……

Huệ Đế mà lên cơn điên thì lục thân còn không nhận, ai gan mà đi xem.

Lý công công cương ngạnh nói: “Thỉnh công chúa mau trở về ạ, Hoàng Thượng cũng đâu triệu kiến người, á, mau ngăn, ngăn công chúa……”

Trái tim Lý công công như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, không nghĩ tới công chúa gan to như vậy, cong eo luồn qua nách lão thoát ra ngoài.

Ngạch cửa đại điện đối với một đứa trẻ hơn ba tuổi có chút cao, phải một tay giữ, một chân trèo, cả người nằm lên ngạch cửa, rồi cuối cùng mới đưa chân còn lại tiến vào.

Vào hay không vào đây?

Lý công công sợ hãi vô cùng, đơ như phỗng ở ngoài điện.

Bên trong Minh Quang Điện một mảnh hỗn độn, ngự án bị ném đi, tấu chương, bút lông tán loạn trên nền, nghiên mực vỡ vụn, mực nước tung tóe trên thảm, bình hoa đồ sứ trong điện không một cái lành lặn.

Huệ Đế một thân huyền y, huyền y phảng phất pha chút đỏ như sắc máu, y đứng trên bậc thang, cả người như chìm trong thô bạo điên cuồng, trong mắt, lòng trắng đỏ bừng, lòng đen đen kịt, giống như con thú hoang sắp mất lí trí, dữ tợn nhìn thần tử quỳ sụp dưới mặt đất.

“Phụ hoàng, phụ hoàng……” Nam Chi hai chân vừa ngắn vừa nhỏ lạch bạch chạy tới chỗ Huệ Đế.

Thanh âm trẻ con vang lên, làm không khí khẩn trương trong điện hơi khựng lại, lại làm người trong điện hoảng hốt, hoài nghi là ảo giác.

“Phụ hoàng, con rất nhớ người.” Nam Chi ôm lấy chân Huệ Đế, ngửa đầu, đôi mắt thanh triệt bling bling nhìn y.

Lời Nam Chi nói là sự thật, giờ phút này trong lòng bé cảm xúc vô cùng phức tạp lại mãnh liệt, bé không thể phân tích được những cảm xúc ấy là gì, chỉ biết tập hợp chúng lại thành nhớ mong cùng ủy khuất.

Tựa như gặp được cha thật của bé vậy.

“Lý Trung Toàn, lăn vào đây, súc sinh này từ nơi nào tới, kéo ra ngoài!" Huệ Đế đỏ ngầu đôi mắt rít gào, làm Lý công công ngoài điện sợ run cả người.

Nam Chi:……

Tức giận đến độ con gái mình cũng không biết?

Phụ hoàng xấu!

Nam Chi gắt gao ôm chặt chân y như koala, tuyệt đối không buông tay, “Phụ hoàng, là con mà, là con đây, con gái của người đây...”

Bé la lớn, ý đồ làm Huệ Đế khôi phục chút ít lý trí.

Huệ Đế quơ chân, ý muốn đem cái thứ ở trên đùi quăng xuống, nhưng quơ mãi không xong, y nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn đau thấu xương như rìu bổ, dùng sức, ném đứa nhỏ ra ngoài.

“A!” Bé con ôm mông ngồi xổm trên mặt đất, mặt bánh bao nhăn thành bánh bao thật.

Mông đau quá điiiiiiii!

Trương đại nhân đương quỳ trên mặt đất, đột nhiên bật dậy, nhìn thoáng qua công chúa, lại nhìn hoàng đế như dã thú mà thở dốc, khóe miệng gợi lên độ cung.

Nếu chỉ chết có mình mình thì không tính là gì, nhưng nếu thêm một công chúa, một kẻ mất lí trí đến độ con nỗi dõi của mình cũng giết, tính tình bạo ngược, hẳn là súc sinh không thể nghi ngờ.

Trương đại nhân thẳng đầu, đại trung thần ngạo cốt nói: "Hoàng thượng, trong nhân gian đều xôn xao rằng Hoàng thượng giết người như ngóe, là bạo quân, trời cao nguyền rủa, đoạn tử tuyệt tôn, toàn bộ thiên hạ Chu gia sẽ chôn vùi trên tay Hoàng thượng!"

“Xin Hoàng Thượng thả người vô tội, Hoàng thượng, người đã giết chóc nhiều như vậy, giết cũng giết đủ, dừng lại đi."

“Ha ha ha……” Huệ Đế cười sởn tóc gáy, mắt long sòng sọc nhìn Trương đại nhân: Trẫm giết nhiều người như vậy, thêm một kẻ nữa cũng không sao, muốn chết, trẫm thành toàn.

Huệ Đế rút bảo kiếm treo trên tường, mũi kiếm run lên, sáng chói như tuyết.

A?!

Nam Chi sợ ngây người, muốn giết người?

Không thể giết, không thể giết, Nam Chi nhanh bò dậy, tiến lên ôm lấy chân Huệ Đế, “Phụ hoàng, người tỉnh lại đi.”

Trên đùi treo thêm một cái vật trang trí, làm chân Huệ Đế bị kéo đi, thần sắc y dữ tợn mà khủng bố: “Buông ra, không trẫm giết ngươi!”

“Oa oa oa, phụ hoàng, phụ hoàng……” Tiếng khóc mạnh mẽ xuyên thấu xông thẳng vào tai Huệ Đế, thút tha thút thít, âm thanh trẻ con mà gọi "phụ hoàng", chẳng sợ Huệ Đế đau đầu muốn chết, nhưng hai chữ "phụ hoàng" vẫn như cái đinh xuyên vào trong đại não đau nhức

“Hoàng Thượng!!” Trương đại nhân cất cao thanh âm, bi phẫn tột cùng: “Giang sơn Đại Chu phải bị chôn vùi trong tay ngươi, đồ mất nước chi quân, bại quốc chi khuyển!”

“Xoẹt……” Mũi kiếm ma sát với mặt đất tạo ra thanh âm bén nhọn, Huệ Đế một tay cầm kiếm, một tay túm "vật trang sức", một thân sát khí tới gần Trương đại nhân đang tìm chết.

“Phụ hoàng!!” Nam Chi cũng cất cao thanh âm, điên cuồng dùng kĩ năng của trẻ con mà công kích, “Phụ hoàng, oa oa oa……”

Huệ Đế dường như bị hai cỗ lực lượng lôi lôi kéo kéo, phiền đến độ không muốn giết người, chỉ mong thoát khỏi tiếng trẻ con oe oe làm người phát điên này. Y bạo nộ: “Lý Trung Toàn, đem nó mang ra ngoài.”

Lý công công nhanh chóng sai thị vệ đem Trương đại nhân kéo ra ngoài, còn dùng khăn lấp miệng họ Trương, ngăn ông phọt ra thêm mấy câu đại loại kiểu "trung trinh gián ngôn.*"

Dán: can ngăn; ngôn: lời nói

Trương đại nhân giãy giụa bi phẫn bị kéo đi.

Nam Chi một hơi thở dài nhẹ nhõm, chu choa, dọa chết người ta.

Vừa ngẩng đầu liến đối diện với một đôi mắt hằn tơ máu, thần sắc Huệ đế có chút thần kinh, nhìn Nam Chi mang theo hoài nghi, xa lạ.

Bởi vì quen nhíu mày, sinh ra khe rãnh, lại thường dùng tay xoa giữa mày, lưu lại dấy tay mờ mờ, nhìn có vẻ hung ác.

Nam Chi buông lỏng chân Huệ Đế, dùng nắm tay nho nhỏ chân chó đấm bóp chân Huệ Đế, non nớt an ủi: “Phụ hoàng, đừng nóng giận.”

Huệ Đế thanh âm nghẹn ngào trầm thấp, “Hiền phi sinh hạ?”

Nam Chi liên tục gật đầu, “Vâng, đúng đúng đúng.” Nói chung vẫn còn có chút lí trí.

Huệ Đế: "Mi cũng lăn.”

Bạn đang đọc Xuyên nhanh ba tuổi rưỡi: Bé con ngọt mềm đáng yêu ai ai cũng cưng của Ngận Thị Kiểu Tình (Thích Ra Vẻ)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daylathaomai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.