Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

20

Phiên bản Dịch · 2585 chữ

Trên xe thực chen chúc, Lâm Đàm Đàm tựa ở trên cửa xe, nghĩ đến vừa rồi bên trong sân vận động, cô can thiệp vào quá trình năng lượng trong cơ thể cho những người phát sốt, mặc dù lý thuyết thì không có vấn đề, nhưng việc này quả thật là lần đầu làm, cũng không biết hiệu quả có lý tưởng hay không.

Bỗng nhiên chợt nghe đến một tiếng "Mai Mai" từ sau đầu truyền đến, kia là âm thanh của Diệp Tiêu, vang dội mà lo lắng, cô chưa từng nghe hắn dùng loại giọng nói này nói chuyện qua.

Cô lập tức liền đứng thẳng, đằng sau xảy ra chuyện gì ?

Nhưng mà cô đứng ở cạnh cửa, thật sự không nhìn thấy đằng sau làm sao, bên cạnh đều là người, cũng không thể di chuyển được, đành phải hỏi: "Lái xe, đằng sau phát sinh chuyện gì?"

Lái xe là một nam nhân xa lạ, thời điểm khẩn trương hắn còn rất nhàn nhã, nhìn chính là một lão tài xế, hắn vừa lái xe, vừa dành thời gian quay đầu nhìn, phát hiện người hỏi là Lâm Đàm Đàm, sau đó hắn liếc nhìn kính chiếu hậu: "Rất tốt a, xe đằng sau vẫn đi theo."

"Thật sự?"

"Thật sự a." Vừa rồi lúc mọi người lên xe, lái xe là tai nghe sáu phương mắt nhìn tám hướng, biết cô gái đang tra hỏi này không giống với các cô gái khác, đó là một cô bé mạnh mẽ không làm sao cũng có thể đem zombie đánh cho hoa rơi nước chảy, cho nên đối với cô đặc biệt khách khí, lại nhìn kính chiếu hậu một chút, "A, lại xuất hiện một đám zombie, không có việc gì, tốc độ xe đằng sau cũng tăng lên, bọn chúng đuổi không kịp."

Lâm Đàm Đàm không có hoàn toàn yên tâm, tâm vẫn như cũ treo lên, một tiếng kia của Diệp Tiêu là đang gọi cái gì?

Trong quá trình rút lui, từ khi Từ Tẩm ngồi máy bay trực thăng xuất hiện, quyền chỉ huy liền giao lại cho hắn, cho nên hiện tại trên tai nghe của cô chỉ có thể nghe được âm thanh của Từ Tẩm, cùng Diệp Tiêu bên kia là không liên lạc được.

Thời gian trở lại một lát trước đó, Mai Bách Sinh ngay trước mặt Diệp Tiêu giơ súng lên, nhắm ngay vào huyệt thái dương của mình, một khắc này tim Diệp Tiêu đều muốn ngừng đập, gần như không chút suy nghĩ bắn ra một đao gió đánh rớt súng trong tay Mai Bách Sinh, chính mình cũng từ trên xe nhảy xuống đi tới.

Lái xe nhìn lại, nóng nảy, tại sao lại xuống xe, còn có đi hay không? Diệp Tiêu vung tay lên: "Tiếp tục lái xe, đi theo đội ngũ."

Hắn đi đến chỗ Mai Bách Sinh, Mai Bách Sinh trực tiếp cầm lên bom mini treo trước ngực: "Đừng tới đây!"

Đàu súng của hắn chỉ vào Diệp Tiêu: "Cậu xuống dưới làm gì, cậu đi mau, tôi đã muốn chết, cậu qua đây làm sao!"

"Tôi cũng không biết tôi có thể làm cái gì, nhưng tôi cũng không thể để cậu một mình ở đây." Diệp Tiêu đi đến trước mặt hắn, cũng không thèm nhìn súng của hắn, thanh âm hắn (DT) không cao không thấp, trừ bỏ đường cong mặt căng đến có chút gấp, biểu lộ gần như có thể nói rất bình tĩnh, nhưng chính là một câu nói như vậy, lại làm cho Mai Bách Sinh lập tức đỏ tròng mắt.

Hắn nhụt chí ngồi xổm xuống: "Tại sao có thể như vậy? Lão tử thân kinh bách chiến cũng chưa chết, lại phải chết ở trong tay thứ buồn nôn này!"

Hắn nhìn vết thương trên mu bàn tay, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn hung tợn nói: "Là Thái Thành Lương, nhất định là hắn ta lấy cái vật gì đó vạch tở trên tay tôi! Tên tiểu nhân vặt kia!"

Hắn nói xong thật muốn đuổi theo xe, đột nhiên đầu đường phía trước trào ra một đám zombie, đem hai người bọn họ cùng đội xe ngăn cách lại, đem bọn họ ngăn ở bên này.

Mấy tên này hình như cũng phát hiện xe quá nhanh có thể sẽ đuổi không kịp, quay đầu đã nhìn chằm chằm hai cái đồ ăn lạc đàn này.

Mai Bách Sinh đi đẩy Diệp Tiêu: "Đội trưởng cậu đi mau, dù sao tôi cũng phải chết, cậu còn có thể đuổi kịp xe."

Đáp lại hắn là âm thanh nổ súng bang bang bang, Mai Bách Sinh biết không khuyên nổi hắn, cũng không khuyên nữa, khẽ cắn môi cũng giơ súng lên.

Trên trời, máy bay trực thăng vẫn vừa đi vừa về xoay quanh tại chỗ, lái máy bay trực thăng là một cảnh sát Diệp Tiêu cứu về từ cục công an. người nọ là quân nhân chuyển nghề, tiếp xúc qua máy bay chiến đấu, miễn cưỡng có thể làm phi công, đây cũng thật sự là khan hiếm nhân thủ.

Bốn người có thể chiến đấu đều ở phía dưới, Bạch Trừng trấn giữ đại bản doanh, Giang Hiểu Thiên cùng Trình Kỳ Nam cũng không ra, chuẩn bị nghênh đón công việc, bố trí phòng thủ xung quanh cũng là việc làm vô cùng trọng yếu.

Từ Tẩm nhìn phía dưới, khuôn mặt âm nhu có vẻ hơi lạnh như băng, từng đầu ngã tư đường chỗ này, rất nhiều nơi đều được hắn bố trí bom, mỗi một cái ở nơi nào hắn đều nhớ kỹ trong lòng, mắt thấy đội xe phải phía trước lại sắp xuất hiện hiện một đợt zombie, hắn thao tác trên máy vi tính, sau đó đè xuống nút Enter.

Phốc phanh ——

Đầu kia đường phố nơi nào có zombie nơi đó lập tức nổ tung, zombie bị nổ tung lên trời.

Lại trông cánh trái đội xe xuất hiện rải rác mấy cỗ Zombie, hắn nói: "Quá cao, xuống dưới chút." Phi công cũng phải không mười phần chuyên nghiệp có chút đổ mồ hôi, cẩn thận từng li từng tí điều khiển, máy bay trực thăng nhẹ nhàng một bên bay thấp xuống dưới, chờ tiến vào tầm bắn, Từ Tẩm chuyển động súng máy trong khoang máy bay, đối diện zombie, cộc cộc cộc đát chính là một trận bắn.

Bỗng nhiên, hắn phát hiện đội ngũ phía sau có chút không đúng, hắn cầm lấy kính viễn vọng nhìn một hồi, sau đó nhíu mày lại, lấy tai nghe xuống, cầm lấy một cái máy truyền tin: "Đội trưởng, tình huống của cậu cùng Mai Mai như thế nào?"

Bên kia Diệp Tiêu mang theo Mai Bách Sinh tránh né zombie, một mặt nói: "Chúng tôi còn có chút việc, cậu không cần phải để ý đến, nhiệm vụ của cậu bây giờ chính là mang tất cả mọi người an toàn trở về."

Từ Tẩm trầm mặc một hồi, quả nhiên không có hỏi nhiều: "Được, tôi hiểu rồi."

Tiếp đó hắn lại cắt trở lại kênh toàn đội, từng lái xe, bao gồm cả Lâm Đàm Đàm đều có thể nghe được: "Toàn thể đều có, tăng tốc đi tới."

Mắt thấy cách trường đại học càng ngày càng xa, Lâm Đàm Đàm lại càng ngày càng không thể an tâm, luôn cảm thấy có chuyện gì không tốt đã xảy ra.

Mà làm cho cô cuối cùng xác định là, có một đoạn đường cái tương đối rộng mở, chiếc xe đằng sau kia đuổi lên sóng vai cùng chiếc này của cô mà đi, Lâm Đàm Đàm lập tức mở to hai mắt tìm kiếm, lại không nhìn thấy bóng người của Diệp Tiêu ở trên đó.

Không chỉ có Diệp Tiêu không thấy được, Mai Bách Sinh cũng không thấy được, liền nhìn trên mui xe cũng không có.

Lâm Đàm Đàm ngây ngẩn cả người.

Cho nên, quả nhiên là đã xảy ra chuyện?

Là Mai Bách Sinh sao? Hắn không phải đã tránh thoát một kiếp sao? Vẫn là mình tự nghĩ đương nhiên?

"Bác lái xe, mở cửa!" Cô nói với lái xe.

"Mở cửa? Không được a, lúc lái xe không mở được cửa." Lái xe nói.

Nhưng làm cho xe dừng phía sau liền càng không hợp lý, Lâm Đàm Đàm mặc dù gấp, nhưng còn không đến mức mất lý trí. Cô nghĩ đến cái gì đó, nhấn xuống một cái nút trên tai nghe: "Từ Tẩm, nghe được không? Diệp Tiêu bên kia là xảy ra chuyện gì sao?"

Trên trực thăng Từ Tẩm có chút ngoài ý muốn: "Đàm Đàm? Bọn họ không có việc gì, không cần lo lắng."

Lâm Đàm Đàm nói: "Nhưng là em không có nhìn thấy bọn họ ở trên chiếc cuối cùng."

Từ Tẩm trầm mặc một chút: "Bọn họ có chút việc, sau đó theo kịp, chúng ta tiếp tục kế hoạch, đây là mệnh lệnh." Lâm Đàm Đàm mở to hai mắt, lấy tai nghe xuống, trừng nó: "Mệnh lệnh cái đầu của anh a, không cần nói với em loại lời này!"

Từ Tẩm: "..." Suýt nữa quên mất, em ấy không phải quân nhân, càng không cần nghe lời đội trưởng bọn họ nói.

Lâm Đàm Đàm quả thực tức điên lên, Diệp Tiêu cùng Mai Bách Sinh khẳng định gặp phải phiền toái, tên Từ Tẩm này lại vì kế hoạch mệnh lệnh gì đó cứ như vậy giống như không có việc gì tiếp tục làm việc, mặc kệ bọn hắn!

Co loay hoay với cái tai nghe này, thứ này kiểu dáng có chút phức tạp, cô làm nửa ngày, sau khi xác định quyền hạn dời đi, chính mình ở đây không có biện pháp dùng cái này liên lạc với Diệp Tiêu, cô nhụt chí lại sốt ruột, sau đó không cẩn thận dùng quá sức, làm hỏng cái đồ chơi này.

... Thời khắc mấu chốt, sức lực ngược lại lớn a!

Cô nhìn bốn phía một cái, đi đến chỗ ngồi bên cạnh cửa xe: "Nhường một chút, tránh ra một chút." Cô mở ra cửa sổ thủy tinh, gió lập tức liền thổi vào, cô linh hoạt chui ra ngoài, điều chỉnh góc độ một chút, buông tay.

Cô lăn trên mặt đất vài vòng, y phục mặc dày, chỉ có bàn tay có chút trầy da, trên thân có đau một chút, mộc hệ dị năng trong cơ thể qua hai lần liền không đáng ngại, cô nhanh chóng hướng đường lúc đến chạy đi.

Từ Tẩm ở trên trực thăng thấy cảnh này: "..."

Cô bé này...

Hắn vội vàng liên hệ với cô, kết quả phát hiện liên lạc không được, đành phải liên hệ với Diệp Tiêu, đem tin tức Lâm Đàm Đàm trở về tìm hắn nói cho hắn biết.

Diệp Tiêu cũng là: "..."

Diệp Tiêu: "Em ấy hiện tại ở đâu?"

Từ Tẩm nhìn những kiến trúc dưới mặt đất: "Đã không thấy được nữa." Trên người cũng không có đồ vật gì có thể định vị, muốn tìm được là rất khó .

Máy bay trực thăng bây giờ lập tức đuổi theo ngược lại có thể đuổi kịp, nhưng đội xe lúc này cần phải thời khắc quản lý.

Diệp Tiêu bất đắc dĩ nói: "Tôi đã biết, cậu làm tốt việc của mình là được."

Mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại có một tia chấn động không thể nói rõ, bất quá bây giờ hắn không rảnh nghĩ cái khác, trạng thái của Mai Bách Sinh không đúng lắm , hắn mở súng ra, tay đột nhiên liền không lấy sức nổi, bàn tay cứng ngắc lại.

Diệp Tiêu mang lấy hắn, một cơn gió lốc bức lui zombie, bạo lực phá vỡ một chiếc xe bên cạnh, đem Zombie bên trong giết chết lôi ra ngoài, để cho Mai Bách Sinh ngồi vào trong, sau đó mình ngồi lên ghế lái, phát động.

Rời đi con đường đã gần bị bầy zombie cắt đứt, trước mắt hắn chỉ có thể trở về trong trường đại học đi.

Mai Bách Sinh ngồi tại chỗ ngồi phía sau, nhìn tay phải của mình toàn bộ tím đen, ngón tay giống y cái chân gà.

Sắc mặt của hắn cũng rất khó coi, cười khổ nói: "Tôi sắp không được, thật sự không được, đội trưởng chính cậu đi thôi."

Diệp Tiêu nhìn con đường phía trước: "Chúng ta trước tìm địa phương an toàn."

"Cậu không nghe thấy tôi nói sao? Tôi sắp biến thành zombie , tôi sẽ bổ nhào qua cắn cậu!"

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Mai Bách Sinh nghẹn, quả nhiên ngậm miệng lại, nhưng một lát sau lại dán tới chỗ Diệp Tiêu ngồi thút tha thút thít nhảy dựng lên: "Tôi thế mà phải chết, tôi còn nghĩ đến tương lai mình sẽ có cái siêu năng lực gì đó, đội trưởng, có siêu năng lực có phải là chơi đặc biệt tốt hay không, Đàm Đàm lại có hai loại, hai loại hoàn toàn không giống, đều thật trâu bò, tôi một loại cũng không có, tôi thật thê thảm."

Diệp Tiêu: "..."

Trong lòng của hắn cũng cảm thấy chua chát, đưa tay tới xoa xoa đầu của hắn: "Ngoan."

Mai Bách Sinh là người nhỏ tuổi nhất trong bảy người, mới hai mươi hai tuổi, gia nhập cái đội ngũ này cũng trễ nhất, nhưng hắn hoạt bát nhất, nói nhiều nhất, tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng là thực sự phục sự quản lý trong đội, có hắn nói chêm chọc cười, tâm tình của mọi người đều tốt, bầu không khí trong đội ngũ cũng không giống nhau, cho nên tất cả mọi người thực thích hắn.

Diệp Tiêu lại coi hắn là em trai mà nhìn, ngày bình thường chiếu cố nhiều.

Nhưng là lần này... Hắn là nửa cái biện pháp đều không có, thậm chí không biết có thể vì Mai Bách Sinh làm những gì.

Nhìn đến vết thương trên mu bàn tay kia, là hắn biết vận mệnh của Mai Bách Sinh đã định.

Cũng bởi vì một cái vết thương nho nhỏ như thế...

Hắn gần như muốn bóp nát tay lái, đôi mắt đỏ lên bình tĩnh nhìn về phía trước, Thái Thành Lương!

Mai Bách Sinh bỗng nhiên lại nói: "Tôi còn muốn uống một chén rượu mừng của cậu, nhìn xem cậu có thể cưới dạng chị dâu nào cho tôi xem... Không phải, đội trưởng a, cậu nói tuổi cậu đã cao, đã cầm qua tay con gái chưa? Tôi là nói, dưới tình huống bình thường cầm tay, cậu sẽ không cần đánh cả một đời lưu manh đi?" Hắn hơi chút chậm chạp nghĩ một hồi, "Vậy như thế này, tôi chết sớm một chút giống như cũng không có gì tổn thất."

Tuổi đã cao Diệp Tiêu: "..." Thiếu chút đem xe lái lệch đi.

Được rồi được rồi, cũng là một lần cuối cùng, sẽ không đánh hắn .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mai Bách Sinh chính là một em trai không bớt lo được a!

Bạn đang đọc xuyên qua tận thế thủ hộ ngươi của Tây Đại Tần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi myday19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.