Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ Miên

Phiên bản Dịch · 1186 chữ

Trong góc khuất ở nghĩa trang, một người phụ nữ trung niên đang khom lưng nhổ cỏ dại, tấm bia mộ thô ráp dần dần lộ ra.

Trên tấm bia mộ là bức ảnh của một bé trai ba bốn tuổi, mặt mày tinh xảo đã ố vàng, cậu bé khẽ cong môi cười tủm tỉm, ánh mắt trong veo giống như xuyên qua những gian nan trong cuộc sống, nói với người đời cậu cực kỳ yêu quý thế giới này.

Người phụ nữ vừa vuốt tấm ảnh vừa khóc không thành tiếng, “Đây là tấm ảnh chụp duy nhất dì tìm được ở quê.”

Ngón tay đối phương vuốt ve bức ảnh cũ, cuối cùng dừng lại ở dòng chữ trên bia mộ: Tôi là Trương Dư Phong, tôi muốn nói cho cả thế giới biết, tôi đã từng tới nơi này.

“Lúc thu dọn di vật của cậu, trên mỗi quyển sách đều viết câu này, tôi nghĩ chắc hẳn cậu bé cực kỳ thích câu nói ấy, nên đã khắc vào bia mộ.”

Hạ Miên tức giận ném di động đi, vất vả lắm mới chờ được tới lúc cả nhà vai ác trong quyển truyện《 Cố chấp sủng ái 》bị xử lý, nào ngờ câu chuyện phía sau sự thành công của vai ác, lại càng khiến người ta tức điên người hơn.

Nhân vật Trương Dư Phong này thật sự khiến người đọc vô cùng thương xót, vốn dĩ phải là người có được tương lai xán lạn lóa mắt, lại vì sự ích kỷ và lòng tham của vai ác đã bị hủy hoại.

Trương Dư Phong là anh trai khác mẹ của vai ác Trương Dư Hiên.

Cha ngọai tình, mẹ mới sinh cậu chưa được mấy tháng đã xảy ra tai nạn không may qua đời trên đường đi đánh ghen.

Sau đó kẻ thứ ba thành công leo lên, không chỉ cùng cha ruột lấy mất tiền bồi thường của mẹ cậu, còn tàn nhẫn ngược đãi Trương Dư Phong.

Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại một chút, Hạ Miên cầm di động lên đọc tiếp.

“Thằng bé có vẻ ngoài rất giống mẹ mình, lúc nhỏ cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là khi cười rộ lên, khiến trái tim mọi người đều nhũn ra.”

“Nhưng mà lúc mình gặp lại thằng bé, nó đã gầy trơ xương...” Dì của Trương Dư Phong khóc lóc thảm thiết đến mức suýt nữa thì ngất xỉu.

“Bọn họ ép thằng bé vẽ tranh, thằng bé thì không muốn tranh của mình bị cướp đi, cho nên đám súc sinh kia đã để cậu đang sống sờ sờ bị đói chết.”

Sau khi phát hiện ra Trương Dư Phong là thiên tài, vợ chồng họ Trương lòng dạ hiểm độc kia lấy lý do cậu bé bị bệnh tâm thần để giam lỏng, cưỡng ép cậu bé.

Sau đó đem toàn bộ tranh do cậu bé vẽ đều chuyển sang tên em trai cùng cha khác mẹ của cậu, chính là vai ác Trương Dư Hiên, cứ như vậy Trương Dư Hiên hút máu cậu bé, trở thành họa sĩ thiên tài nổi tiếng thế giới.

“Tôi rất hối hận, đáng lẽ ra tôi phải để ý đến chuyện này sớm hơn một chút.”

“Đợi tới lúc tôi biết bọn họ đối xử với thằng bé thế nào, bọn họ đã trở thành nhân vật lớn, tôi đấu không lại nữa rồi.” Người phụ nữ khóc lớn: “Cho dù ngồi tù thì sao? Tiểu Phong của chúng tôi đã không thể sống lại được nữa……”

Không thể làm gì được là sao? Hạ Miên hùng hùng hổ hổ quăng điện thoại xuống, đúng là tức chết “Bản tiên nữ” mà.

Người phụ nữ này trùng tên với cô, lại chỉ biết khóc, Hạ Miên buồn bực muốn chết, nếu cô mà là dì của Trương Dư Phong, nhất định cô sẽ đè cả nhà đám súc sinh kia xuống đất, dạy cho một bài học!

Mãi cho tới khi đi ngủ, Hạ Miên vẫn còn bẻ tay răng rắc, có lẽ vì oán niệm quá sâu, tối hôm đó cô lập tức mơ thấy Trương Dư Phong.

Cánh cửa chống trộm mở ra, lọt vào tầm mắt cô là phòng khách trang trí rất đặc biệt:

Tủ và bàn trà làm bằng gỗ màu nâu sẫm, chiếc tivi đít lồi được đặt ở vị trí dễ thấy nhất, hồi còn nhỏ cô từng trông thấy loại tivi này ở nhà bà nội mình.

Sau cánh cửa truyền ra tiếng nước chảy tí tách, Hạ Miên đẩy cửa bước vào, thì trông thấy trong căn phòng vệ sinh không quá rộng, một cậu bé nhìn qua khoảng chừng ba bốn tuổi đang ngồi xổm trước cái chậu nhôm giặt quần áo.

Trên người cậu bé rất bẩn, mặc một chiếc áo lao động cũ nát của đàn ông, vạt áo đã rách tung toé, miễn cưỡng có thể che khuất hai đùi nhỏ như cây sậy của cậu, khiến người ta nhìn qua sẽ tưởng cậu bé là một đứa ăn mày.

Hạ Miên liếc mắt nhìn dấu vết xanh tím đầy chân cậu bé, hiển nhiên là do chiếc chậu nhôm quá khổ kia gây ra.

Loại chậu nhôm này miệng chậu hơi mỏng nhưng rất sắc bén, không cẩn thận va phải một cái thì đau phải biết. Đừng hỏi vì sao cô lại biết rõ như vậy, bởi vì khi còn nhỏ ở nhà bà nội đùa nghịch với hai anh trai mình, cô không ít lần va phải, cảm giác vừa đau vừa nhức ấy đến tận bây giờ cô vẫn chưa quên được.

Đứa trẻ bị cô làm giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh tràn đầy lo sợ không yên, cơ thể căng chặt run rẩy gọi một tiếng: “Dì!”

Không biết vì sao, Hạ Miên lại chắc chắn đứa bé này chính là Trương Dư Phong.

Hiển nhiên tình cảnh của cậu bé không tốt chút nào, Hạ Miên vô cùng đau lòng, muốn tiến lên, lại phát hiện ra mình không thể khống chế được thân thể, chỉ cười nói một câu: “Tiểu Phong còn biết giặt quần áo của mình à? Giỏi quá!” Sau đó xoay người đi ra ngoài!

Vậy mà lại xoay người ra ngoài!

Xoay người ra ngoài?!

Ra ngoài?!!

Chuyện... Chuyện này là thế nào?

Thấy thân thể này quay lại phòng dành cho khách nằm xuống nghỉ ngơi, Hạ Miên lập tức hùng hùng hổ hổ, lúc này cô mới phát hiện ra, hình như mình đang ở trong thân xác của dì Trương Dư Phong, chính là người phụ nữ chỉ biết khóc sướt mướt.

Hạ Miên tức điên lên, chẳng trách bà dì này lại nói ban đầu không phát hiện ra chuyện ngược đãi, rõ ràng dáng vẻ của đứa bé kia không bình thường chút nào, vậy mà cô ta chỉ cảm thấy đứa trẻ ấy ngoan ngoãn?!

*Note: Tên chương do editor tự đặt

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 109

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.