Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không bằng cả đứa trẻ

Phiên bản Dịch · 1550 chữ

Hạ Miên lau khô nước mắt, đứng dậy nhấc chiếc điện thoại bàn cũ kỹ lên, gọi cho cảnh sát...

Cúp điện thoại, cô quay lại phòng dành cho khách, tìm một chiếc áo thun mềm mại trong rương hành lý của nguyên chủ, mặc cho đứa trẻ, thuận tiện lấy vài chiếc bánh quy trong phòng bếp cho cậu bé ăn.

Tiểu Phong sờ quần áo sạch sẽ trên người, khóe miệng cong lên hình như rất vui vẻ. Nhưng khi thấy Hạ Miên lấy bánh quy, cậu bé lại hoảng sợ, kinh hãi nói: “Cái này là của em trai...”

Hạ Miên nhét bánh quy vào trong tay cậu bé: “Từ hôm nay trở đi, không còn là của em trai nữa, chỉ cần cháu muốn tất cả đều là của cháu.”

Cô ôm cậu bé đặt cậu lên trên ghế sô pha: “Ngoan ngoãn ăn hết đi, chờ dì quay lại.”

Hạ Miên nắm chặt tay thành nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, hôm nay cô không đánh Hoàng Hiểu Hà một trận khiến cha mẹ cô ta cũng không nhận ra, cô không phải là Hạ Miên nữa!

Khu tập thể số 19 đường Hoa Cương rất lớn, gồm mười mấy dãy nhà, ba bốn mươi phòng đơn, ít nhất cũng có mấy ngàn người sống trong khu này, hiện tại đang là tan tầm buổi trưa, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

Ngày thường Hoàng Hiểu Quyên xây dựng hình tượng bên ngoài trước mặt mọi người không tệ, cũng có chút nhân duyên trong khu tập thể, lúc này cô ta đang ngồi trên ghế đá, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem: “Mọi người đều biết thằng nhóc kia rồi đó, cả ngày đều bướng bỉnh gây sự, cực kỳ lôi thôi lếch thếch, trong cả khu tập thể này có trẻ con nhà ai muốn chơi với nó đâu. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó mới dạy dỗ nó hai câu, tôi quản nó còn sai sao?”

“Còn mắng tôi đó là con của chị gái cô ta, tôi không xứng quản giáo.” Hoàng Hiểu Quyên trưng ra vẻ mặt giống như bị cô phụ lòng nhiệt tình, càng khóc thảm thiết hơn: “Vậy mà còn động tay đánh cả tôi.”

Vừa nói cô ta vừa kéo áo lên khoe ra mấy vết đỏ hồng trên cánh tay, khi đó Hạ Miên ra tay không nhẹ, lúc này đã sưng lên rồi.

“Lão Trương nhà tôi là người trọng tình trọng nghĩa, nghĩ nhà vợ trước không còn ai cả, cô em vợ bơ vơ một mình quá đáng thương, không ai muốn chứa chấp. Điều kiện trong thành phố lại tốt, nên mới đón cô ta lên đây, để cô ta cũng có thể học hành thi đỗ vào trường đại học tốt như chị gái mình, nào ngờ...”

Nói đến đây cô ta lại bắt đầu khóc hu hu, giống như người đáng thương bị cô phụ.

Có người lập tức tiếp lời cô ta: “Đúng là đồ vong ân bội nghĩa, nếu thật sự không quản giáo gì mới là mẹ kế không tốt, dạy dỗ một đứa trẻ tốn rất nhiều tâm huyết, ai muốn làm chứ?”

Ông cụ sống một mình cách vách lắc đầu thở dài: “Xem ra đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, đều theo gen cả, trách không được cô nói đứa bé đó không dễ dạy bảo.”

Bà cụ hàng xóm nhà đối diện tức giận gõ gậy chống xuống đất, phụ họa: “Còn không phải sao? Ông xem con nhóc kia, vẻ ngoài giống như Ngưu Ma Vương vậy, từ khi cô ta tới, tôi không dám để cháu mình ra ngoài chơi nữa rồi.”

Bạn thân của Hoàng Hiểu Quyên cũng than thở: “Mẹ kế đúng là không dễ làm, nhưng cũng do cậu tốt bụng quá cơ, đó là em của vợ trước lão Trương, nghiêm túc mà nói, ngay cả huyết thống cũng không có, thân thích nhà bọn họ còn không muốn nuôi dưỡng cô ta, sao các cậu phải đón lên đây tự tìm phiền toái?” không muốn nhận cô ta, cậu sao lại tự tìm phiền toái?!”

Hoàng Hiểu Quyên đang định thể hiện ra cô ta là người lương thiện tốt bụng đến mức nào, thì nghe thấy một giọng nữ trong trẻo truyền đến, giọng nói mang theo âm mũi cực nặng, ngữ khí không tốt chút nào: “Tự tìm phiền toái? Chẳng lẽ mọi người vẫn chưa biết chuyện, vì lừa số tiền tiết kiệm và tài sản mẹ tôi để lại cho tôi, bọn họ mới đón tôi đến thành phố sao?”

Mọi người quay đầu lại lập tức nhìn thấy “Ngưu Ma Vương” mà bọn họ vừa mới thảo luận, đang hùng hổ đi tới, mái tóc đỏ au trên đầu dựng người lên, đôi mắt đỏ bừng, giống như còn ấm ức hơn Hoàng Hiểu Quyên rất nhiều.

Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ trong lời cô nói, đã thấy cô bước tới trước mặt Hoàng Hiểu Quyên, lạnh lùng hỏi: “Chị vừa nói cái gì? Đứa trẻ bướng bỉnh, lôi thôi, không nghe lời?”

Vốn dĩ Hoàng Hiểu Quyên nghe thấy cô nói đến chuyện tiền tiết kiệm còn có chút chột dạ, sau đó thấy cô chuyển sang chuyện đứa trẻ, lập tức mở miệng đúng lý hợp tình, nói: “Không phải sao?”

Ôm tâm tư để mọi người thấy dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh của Hạ Miên, lời cô ta nói còn mang chút khiêu khích: “Cả ngày lôi thôi lếch thếch bẩn thỉu không chịu được, không nghe lời chút nào cả, ngay cả cha ruột thằng bé, chính là anh rể cô cũng mặc kệ nó, tôi... A...”

Hoàng Hiểu Quyên còn chưa nói hết lời, đá bị Hạ Miên nhấc chân lên đá vào bụng, cô tức giận mắng: “Vì sao thằng bé bẩn thỉu lôi thôi? Chị đã từng giặt quần áo cho nó một lần nào chưa? Chị bắt một đứa bé chưa đến năm tuổi tự giặt quần áo của mình, thằng bé có thể sạch sẽ được sao?”

Nghĩ đến dáng vẻ cậu bé tự giặt quần áo của mình, hốc mắt Hạ Miên càng đỏ hơn, cô cúi người nắm lấy cổ áo Hoảng Hiểu Quyên, đấm cho cô ta một quả vào bụng: “Đám trẻ con trong khu tập thể không chơi với thằng bé? Cô đã từng cho nó ra ngoài chơi sao? Nó chỉ có mỗi hai bộ quần áo, còn là áo lót cũ của cha nó.”

Cô quay đầu hỏi hàng xóm xung quanh: “Mọi người đã từng nhìn thấy thằng bé mặc quần áo của trẻ con bình thường ra ngoài chơi bao giờ chưa? Dù đứa trẻ có bướng bỉnh, chẳng lẽ người lớn còn không thể tắm rửa sạch sẽ cho nó sao? Nơi này là thành phố, trẻ con không ra ngoài, sao thằng bé có thể tự mình lôi thôi lếch thếch?”

Mọi người nhìn nhau, chuyện này đúng thật là không có, đứa bé kia lúc nào cũng mang dáng vẻ bẩn thỉu rụt rè sợ hãi, khiến người ta nhìn là thấy phiển, cho nên không ai muốn để ý đến.

Hạ Miên lại nghĩ đến gian phòng tối tăm bẩn thỉu giống như chuồng heo kia, lực lượng “Hồng hoang” trong cơ thể không áp chế được nữa, cô đè Hoàng Hiểu Quyên xuống vừa đánh vừa nghẹn ngào: “Còn không biết xấu hổ nói thằng bé bướng bỉnh, không dạy được, chị ra ngoài đi chơi cả ngày vừa về đến nhà đã bắt thằng bé rót nước cho chị uống, cái ly nóng quá làm bỏng tay, khiến nó không cẩn thận làm vỡ cái ly, chị lập tức đánh nó gần chết mới thôi!”

Càng nói Hạ Miên càng khó chịu, hốc mắt đỏ lên, quát: “Con trai chị béo như chó, còn cháu trai nhà tôi chỉ óc da bọc xương! Chị còn không biết xấu hổ nói chị quản giáo nó!”

Hoàng Hiểu Quyên bị đá vào bụng đau đớn không nói lên lời, chỉ biết kêu gào thảm thiết, ôm đầu né tránh: “Mày, mày là kẻ điên, cứu mạng, cứu mạng!”

Lúc này những người khác mới phản ứng lại, đều chạy đến can ngăn, dù sao bọn họ cũng có giao tình với Hoàng Hiểu Quyên, so với Hạ Miên, là người ngoài vừa đến còn mang dáng vẻ như Ngưu Ma Vương, tất nhiên bọn họ sẽ nghiêng về phía Hoàng Hiểu Quyên.

“Tôi làm sao hả? Có thế thôi đã đau rồi à?” Tuy rằng bây giờ chiều cao và sức mạnh của Hạ Miên không còn nữa, nhưng kỹ xảo không kém, tả xung hữu đột vài cái đã tránh thoát được bàn tay của đám phụ nữ trung niên đang ngăn cản, sau đó lại hung hăng đạp cho Hoàng Hiểu Quyên vài cái.

“Lúc chị đánh thằng bé còn tàn nhẫn hơn thế này, đánh ác đến mức cháu nhà tôi khóc cũng không dám khóc. Sao bây giờ ngay cả một đứa bé chị cũng không bằng thế?”

Bạn đang đọc Xuyên thành dì của thiên tài pháo hôi của Tần Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zvantich
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.