Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên sách, ma tôn đại nhân sa đọa!

Phiên bản Dịch · 1334 chữ

Minh châu sáng lấp lánh trong hang động, đang phản chiếu bóng dáng của một người.

Thiếu niên kính cẩn quỳ, để lộ ra chiếc cổ cong duyên dáng, thân thể trần trụi phủ một tầng hồng mỏng, lỗ tai ửng hồng, kiều diễm rụt rè, nhưng lại quyến rũ.

Mà đã là người thì không thể, ít nhất thì không nên cầm thú như vậy.

Y vẫn chỉ là một đứa trẻ mà!

Cố Thời Lê đứng bất động, hắn đang cố nhớ lại nguyên văn của tình tiết: Sư tôn cặn bã tìm được một lô đỉnh tốt nên nhận làm đồ đệ, sau nửa năm nuôi dưỡng thì hắn nóng lòng chơi đùa cùng hưởng dụng y, sau khi chơi đến phế thì giết chết rồi nhận thêm đồ đệ khác.

Cứ như thế, sau khi chơi chết cả năm đồ đệ, ma tôn đã phá vỡ cấm chế rồi nghiền nát hồn của cặn bã thành từng mảnh vỡ nát, lúc này thì mọi người mới biết năm người đồ đệ kia chính là những phần hồn của ma tôn.

Nhưng lúc này, ma tôn đã bị dạy dỗ thành người không thể rời khỏi nam nhân.

Với nội dung giới thiệu của “Ma tôn đại nhân trụy lạc”, chỉ là nhắc đến bối cảnh trước, trong phần chính văn là ma tôn chủ động ở cùng với các loại người khác nhau, Cố Thời Lê là một người ngay thẳng cho nên không thể làm mấy chuyện như thế này, liếc sơ qua đã tìm ra người viết nên những dòng này chính là cậu bạn nối khố của mình và đã hẹn gặp nhau.

Tên này thích đàn ông thì cũng chả sao cả, nhưng mà lại viết hắn vào trong loại truyện khiêu dâm như thế này, vậy thì thật sự không được rồi!

Nhưng hiện giờ, Cố Thời Lê hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ xem bản thân hắn vì sao lại xuất hiện ở đây, biến thành loại cặn bã này, cũng không có tâm tư nghĩ lại xem loại cặn bã này sau đó sẽ chết thảm như thế nào, trong đầu chỉ còn sót lại hai chữ: Cầm, thú!

Trong đoạn mở đầu không có nói khi bị cặn bã chơi đùa, phân hồn của ma tôn mới mười ba mười bốn tuổi!

Một lúc lâu không nhận được lệnh của sư tôn, thiếu niên rụt rè đảo mắt nhẹ nhàng nói: *“Sư tôn, Tuyết Nhi đã ghi nhớ và yêu thích hợp hoan phú, nguyện phục vụ sư tôn cả đời, mong sư tôn… thương hại.”

*

Sư tôn vậy mà chỉ lạnh lùng nhìn y, giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Hai má của thiếu niên dính đầy phấn hồng, ánh mắt nhanh chóng rũ xuống, tựa hồ đã ý thức được cái gì, đột nhiên quỳ gối đi tới gần Cố Thời Lê, cúi đầu cắn quần áo của hắn.

Cố Thời Lê bị làm cho giật mình, nhanh chóng lùi lại như thỏ trắng bị dọa sợ:* “Ngươi…”*

Thấy sư tôn lùi lại, thiếu niên bị sững sờ và hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ trở nên nhợt nhạt, nước mắt rưng rưng cầu xin được thương xót: “Tuyết Nhi biết sai rồi, Tuyết Nhi đi uống thuốc ngay đây, xin sư tôn đừng ghét bỏ Tuyết Nhi, Tuyết Nhi không dám như thế nữa!”

Nói xong, y lấy chiếc bình sứ ra, coi thường cái chết muốn nuốt viên đan nhỏ vào trong bụng.

Đợi đã!!!

Trong tình thế gấp gáp, hai mạch nhâm đốc của Cố Thời Lê được đả thông, một luồng năng lượng được bộc phát ra từ đầu ngón tay, đánh mạnh vào cổ tay của người thiếu niên, tạo ra một vết máu, đồng thời khiến viên đan cũng đột ngột rơi xuống đất.

Thiếu niên ôm lấy cổ tay, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Mặc dù trông có chút nhếch nhác, nhưng trông y cũng rất đẹp, một vẻ đẹp động lòng người, đổi lại là một tên biến thái thì sẽ hóa cầm thú ngay tại chỗ.

Cố Thời Lê là người bình thường, hắn chỉ cảm thấy đau lòng.

Một đứa trẻ mới bao lớn chứ…

Cậu bé cắn chặt môi nức nở, không dám khóc thành tiếng.

Từ khi đến Chước Tuyết phong, y đã bị tra tấn ít nhất là mấy chục lần, biết rằng khóc lóc van xin tha thứ chỉ khiến sư tôn càng thêm kích động, cho nên y đè nén sợ hãi mà quỳ xuống.

Eo phải mềm mại, mông phải nhô cao lên, đầu phải cúi thấp xuống, sư tôn mới có hứng.

Điều kỳ lạ là, lần này y không đợi tiếng roi quất vào không khí, mà chỉ cảm nhận được chiếc áo khoác xanh mềm mại phủ xuống người mình.

“Ngươi quay về nơi ở trước đi, ta sẽ gọi ngươi đến sau.”

Thiếu niên khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy một góc áo bào trắng như tuyết vội vàng biến mất ở ngã rẽ, sư tôn tựa hồ như đã bỏ chạy vì hoảng sợ.

Y chợt cảm nhận được niềm vui thoát khỏi nguy hiểm, nhưng y lại cũng thấy hụt hẫng.

Sư tôn không có ý định hưởng dùng mình nữa sao?

Cố Thời lê không dám ở cùng thiếu niên đáng thương kia, một là đứa trẻ kia sợ hãi hắn, hai là đột nhiên hắn có được ký ức của nguyên chủ, đầu vô cùng đau, cần tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Nguyên chủ là phong chủ của Chước Tuyết phong trong Thượng Thanh tông, song linh căn băng và lửa, tu vi trong mấy năm gần đây bị đình trệ. Sau này ở trong bí cảnh, thi thoảng dùng công pháp thải bổ, có thể lợi dụng linh căn của người khác để loại bỏ linh căn mà bản thân mình không muốn có, hắn nằm mơ cũng muốn loại trừ linh căn hỏa, cho nên đã lập tức bắt đầu tìm kiếm lô đỉnh.

Sau đó, chính là những nội dung ghê tởm vô nhận đạo được giới thiệu ở đầu.

Nghĩ đến “lô đỉnh”, Cố Thời Lê không khỏi nghĩ đến thiếu niên khi nãy, đứa trẻ này tên Thịnh Tuyết Niên, là con trai của một kỹ nữ trong nhân gian, năm nay mới mười ba tuổi, sau khi được “tiên nhân” thu nhận làm đệ tử, những tưởng thoát khỏi hang ổ của ma quỷ, nào ngờ lại rơi vào nanh vuốt của ma quỷ khác.

Nguyên chủ có thói quen ngược đãi người khác, trong lòng hắn có rất nhiều thủ đoạn, đặc biệt thích quất người có làn da mỏng manh, sáu tháng qua thường xuyên ra đòn roi đối với Thịnh Tuyết Niên.

Mấy trăm năm sau, ma tôn quay trở lại, chính hắn sẽ là người bị quất cho tơi bời.

Không được, phải nuôi dưỡng đồ đệ cho đàng hoàng thôi!

Bất luận là bởi vì giáo dục hiện đại hai mươi năm trước đã giáo dưỡng ra lương tâm, hay là bởi vì sinh mệnh nhỏ bé của hắn, hắn cũng nên chiếu cố thật tốt đồ đệ của mình, chỉ cần đồ đệ của hắn không chết, ma tôn cũng sẽ không thoát khỏi giam cầm!

Muốn được hiểu rõ vụ này, tạm thời Cố Thời Lê quay trở về động phủ của mình.

Vừa bước vào trong liền nhìn thấy thiếu niên trần như nhộng ở bên cạnh giường, trong đầu lập tức nổ tung, hận không thể lôi nguyên chủ ra ngoài đánh một trận, cũng tự trách mình suy nghĩ không thấu đáo.

Hắn kêu Thịnh Tuyết Niên quay về nơi ở của mình, nhưng đứa trẻ này làm gì có chỗ ở chứ?

Nhưng mà bên cạnh giường có một chiếc thảm nhỏ, chỉ đủ cho y quấn quanh người mình.

Bạn đang đọc Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện, Ta Giết Năm Nghịch Đồ của Du Nhiên Nhưỡng Mật

Truyện Xuyên Thành Sư Tôn Phản Diện, Ta Giết Năm Nghịch Đồ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Yuelan09
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.