Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3518 chữ

Mùa xuân kinh đến muộn, tuy rằng đã là giữa tháng ba, nhưng chồi non trên cành cây cũng chỉ mới nhú lên một chút, thấp thoáng trong đêm tối.

Thẩm Diễm xoay vô lăng, chiếc xe rẽ vào một đường lớn rực rỡ ánh đèn từ những cành cây và bóng râm xám xịt, cách đó không xa là bảng hiệu nổi bật nhất của khách sạn Đế Đô.

"Lần này xác định không quay về chứ?" Thẩm Diễm hỏi, ánh mắt quét về phía ghế phụ, người ngồi ở đó đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đêm phác họa đường cằm lộ ra gần như hoàn mỹ của hắn.

"Ừ." Người nọ nhàn nhạt đáp một tiếng, ngón tay tùy ý vuốt ve chiếc nhẫn xám bạc trên ngón trỏ tay trái.

Thẩm Diễm thờ ơ liếc qua đôi tay như ngọc kia.

Đối với Hoắc gia mà nói, đôi tay này càng giống một mặt tiền.

Giống như chỉ cần nó không nhiễm phong sương, cũng đủ để nói cho thiên hạ biết, Hoắc gia đối với Hoắc Dục đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.

"Nếu như tin tức lần này là thật, cữu cữu của cậu thật sự có thể điều tới," Thẩm Diễm nhịn không được giật giật khóe miệng, "Vậy thúc của cậu cần phải ngủ không ngon giấc rồi."

/cữu cữu cậu (anh, em của mẹ)/.

Hoắc Dục không nói gì, nghe vậy thậm chí không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đã lâu không về nước, đế đô vẫn phồn hoa như trước, mặc dù đã gần đêm khuya nhưng đèn vẫn sáng trưng, khách đến như mây.

Mà tối nay, tiệc đính hôn của Hoắc Lâm đang được tổ chức ở đây.

*

Đế Đô tầng 25 trong đại sảnh, tiệc đính hôn vừa kết thúc không lâu, các trưởng bối đã sớm rời đi, chỉ còn lại có những người trẻ tuổi vẫn còn chưa thỏa mãn.

Trên sàn nhảy ánh đèn lập lòe, nhưng cũng không có người đi xuống khiêu vũ, bọn họ phần lớn đều nhàn nhã ngồi vây quanh hai vị, nga, là ba vị nhân vật chính ngày hôm nay, vừa uống rượu vừa xem kịch vui.

"Hoắc Lâm là người của tôi, cậu về sau không được phép, cũng không xứng chạm vào anh ấy !" thanh niên mặc một thân tây trang trắng giơ tay đem một ly đầy chất lỏng màu đỏ sẫm từ trên đầu một thanh niên rất đẹp trai trút , chọc cho bên cạnh hai ba vị khán giả vỗ vỗ tay thích thú.

Người âu phục trắng nghiêng đầu , trên khuôn mặt hơi say hiện lên một tia đắc ý, ngữ khí khinh thường cùng trào phúng đột nhiên trở nên sắc bén, "Biết chưa hả ?"

Rượu lạnh dọc theo đuôi tóc và lông mi chảy xuống, trượt vào sâu trong cổ áo, Hạ Vãn khẽ rùng mình vì lạnh, so sánh với âu phục trắng tinh xảo trước mặt, càng thêm chật vật.

"Khâu Khởi." Người đứng cạnh người âu phục trắng nhíu mày, tiến lên nắm cổ tay người âu phục trắng, đoạt lấy ly trong tay hắn.

Trên người hắn mặc âu phục màu đen cùng kiểu với Khâu Khởi, dáng người lại cao lớn hơn Khâu Khởi không ít, Hạ Vãn dựa vào trí nhớ hỗn loạn mà mơ hồ trong đầu xác định, đây chính là Hoắc Lâm trong miệng Khâu Khởi.

Hoắc Lâm, Khâu Khởi......

Hai cái tên này Hạ Vãn cũng không xa lạ gì.

Bởi vì đây chính là tên nhân vật chính công thụ của quyển tiểu thuyết cẩu huyết mà hắn vừa đọc trước khi đi ngủ.

Mà một màn này, lại là cảnh cao đầu tiên của nửa phần đầu tiểu thuyết, nhân vật chính là bia đỡ đạn nhỏ đến tiệc đính hôn để gây rối và bị Khâu Khởi tát vào mặt .

----Mà không may chính là, tấm bia đỡ đạn nhỏ đó lại trùng tên với Hạ Vãn.

Rượu lạnh sau khi bị nhiệt độ cơ thể làm ấm lên rồi lại lạnh, phảng phất so với lúc mới đổ xuống còn lạnh hơn gấp mấy lần.

Hạ Vãn không thể không đối mặt với hiện thực, chính mình xuyên thư.

Xuyên thành vai pháo hôi N trùng tên trùng họ, là sinh viên năm hai học viện mỹ thuật.

Nguyên chủ ở trong sách xuất hiện cực ít, ngoại trừ lúc tiệc đính hôn kết thúc bị nhân vật chính đánh mặt ra, những lần xuất hiện tiếp theo cũng đều là dây dưa nhân vật chính công, cuối cùng lại bởi vì cầu mà không được trở nên điên điên khùng khùng...

Hoàn toàn là một công cụ tồn tại để làm nổi bật mị lực vô song tình kiên hơn vàng của nhân vật chính công thụ.

"Em là thiếu gia Khâu gia, cậu ta tính là gì? Cậu ta không xứng làm bẩn tay em." Bên tai truyền đến giọng nói an ủi của Hoắc Lâm, hắn vừa nói vừa bất động thanh sắc chắn giữa hai người Hạ Khâu.

Trong mắt hắn, đây đã là sự bảo vệ lớn nhất của hắn đối với Hạ Vãn.

"Thật sao?" Khâu Khởi cười một tiếng, "Cậu ta lớn lên như vậy, anh cam lòng cắt đứt với hắn sao?"

"Anh là người nông cạn như vậy sao?" Hoắc Lâm nở nụ cười, thanh âm rất nhu hòa, "Hơn nữa anh và cậu ta cũng chỉ quen biết một tháng, không tính là có tình cảm gì."

Có lẽ lời nói của đối phương đã lấy lòng Khâu Khởi, đối diện truyền đến một trận tiếng cười dễ nghe, xen lẫn tiếng trầm trồ khen ngợi ồn ào của bạn bè Khâu Khởi.

Trong tiếng ồn ào, Hạ Vãn không nhịn được nâng lông mi ướt sũng lên, nhìn về phía trước một cái.

Ở vị trí phía trước hắn treo một bức tranh cổ, sơn thủy mờ mịt, những cành liễu mới mọc.

Tất cả mọi người đều biết, đây là quà đính hôn Khâu Khởi tặng Hoắc Lâm, nghe nói vô giá.

"Biết vì sao tôi nói cậu không xứng không?" Dường như chú ý tới ánh mắt của cậu, Khâu Khởi lạnh lùng cười, trào phúng lại khoe khoang quét mắt về phía bức tranh, "Đây chính là thứ cả đời cậu cũng mua không nổi."

Trong đại sảnh lại vang lên một mảnh tiếng cười âm dương quái khí, đặc biệc là bạn mà Khâu Khởi mang đến, càng liều mạng làm chỗ dựa cho hắn.

Hạ Vãn khẽ nhếch khóe miệng, nhướng mày, đừng nói, hắn thật sự biết bức tranh này.

Mà hắn chắc chắn rằng bức tranh mà Khâu Khởi mang đến này chẳng qua chỉ là đồ dỏm mô phỏng cực cao mà thôi.

Mặc dù trước khi xuyên qua, sức khỏe của hắn không tốt, nhưng gia thế cũng không thua kém bất kỳ người nào có mặt ở đây, gặp qua đồ vật tự nhiên cũng không ít hơn so với bọn họ.

Hơn nữa lúc này, mảnh vỡ kí ức trong đầu còn cho hắn biết, nguyên chủ đến nơi này không phải muốn gây sự mà là bị người tính kế.

Kết quả lại gặp phải nhục nhã không chịu nổi như vậy......

Hạ Vãn không tự chủ mà vân vê đầu ngón tay -- hôm nay hắn liền muốn triệt để phá vỡ ma chú công cụ hình chết tiệt trên người nguyên chủ !

Cửa phòng tiệc không đóng kỹ, tiếng ồn ào như sóng nước từ khe hở nhỏ xíu tràn ra, như có như không.

"Bên trong làm sao vậy? Náo nhiệt như vậy?" Thẩm Diễm đứng ở cửa, cười nhìn về phía nhân viên phục vụ bên cạnh.

"Thẩm thiếu gia" Đế đô là sản nghiệp của Thẩm gia, thái độ của nhân viên phục vụ càng thêm cung kính, "Hoắc thiếu gia hôm nay đính hôn thì có một đứa trẻ đi vào làm loạn."

"Hoắc thiếu?" Thẩm Diễm hơi trào phúng nở nụ cười lại nghiêng đầu về phía Hoắc Dục, "Hoắc thiếu cái gì chứ? Nhớ kỹ, đây mới là Hoắc thiếu gia chân chính."

Người viên phục vụ hơi kinh ngạc, hắn đến Đế Đô đã hơn hai năm, được xếp hạng danh hiệu Hoắc thiếu gia cũng chỉ có một người trong đại sảnh, sao lại có một người nữa?

Hắn nhịn không được tò mò, lặng lẽ ngước mắt nhìn, chỉ là trong nháy mắt chạm phải Hoắc Dục liền không nhịn được hơi ngây ngẩn.

Vị Hoắc thiếu này lớn lên thật đúng là quá đẹp đi.

Làm việc ở Đế Đô hai năm nay, tuy không thể nói là đã gặp qua vô số người, nhưng hắn đã gặp qua phần lớn là thiếu gia tiểu thư của các gia tộc, còn có nhân vật tai to mặt lớn, ngôi sao nổi tiếng, dù vậy, vị Hoắc thiếu trước mắt này vẫn khiến hắn không nhịn được kinh ngạc một chút.

Thân hình đối phương thon dài cao ngất, thoạt nhìn so với Thẩm Diễm 186 còn cao hơn không ít, một chiếc áo gió màu nhạt vô cùng đơn giản khoác lên người, giơ tay nhấc chân nhìn như tùy ý, nhưng lại lộ ra khí tràng cùng cảm giác xa cách nói không nên lời.

Hơn nữa cặp mắt kia, chỉ nhẹ nhàng nâng lên cũng làm cho hắn không thể không cúi đầu.

"Hoắc thiếu." Người phục vụ ngay cả thanh âm cũng hạ thấp một chút.

khi hắn nhìn lên lần nữa, Hoắc thiếu gia đã theo Thẩm Diễm vào đại sảnh.

Khi Hạ Vãn xoa đầu ngón tay hơi ấm lên, tiếng huyên náo trong đại sảnh cũng nhỏ đi không ít, Khâu Khởi bị chọc đến sắc mặt ửng đỏ, như chim nhỏ nép vào lòng Hoắc Lâm, đằm thắm biết bao?

Cậu cười cười, cảm thấy thời cơ đã đến rồi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng cười từ cửa truyền vào "Mới ở bên ngoài đã nghe thấy, cái gì mà đồ vật đáng giá, để cho chúng tôi cũng mở rộng tầm mắt."

Thanh âm này vừa vang lên, mọi người trong đại sảnh không khỏi đứng dậy chào hỏi : "Thẩm thiếu, Thẩm thiếu."

Thẩm Diễm mỉm cười từ trong bóng tối đi tới, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua bức tranh kia, sau đó như cười như không nghiêng đầu nhìn về phía sau : "Đến mở rộng tầm mắt?"

"Ừ." Một tiếng rất nhẹ, trầm thấp, từ tính, mang theo chút lạnh lùng.

Theo một tiếng trả lời này, chủ nhân của giọng nói cũng tiến vào tầm mắt mọi người, ánh đèn nhấp nháy trên sàn nhảy thỉnh thoảng chiếu qua, ánh sáng quà bóng tối đan xen, vụt qua khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ kia.

Khuôn mặt kia cực kỳ lập thể, dưới ánh sáng biến ảo giống như một bức tranh sơn dầu có kết cấu tuyệt đẹp, đặc biệt là đôi mắt kia, làm cho Hạ Vãn nhịn không được nhớ tới bức họa nhân vật tinh xảo nhất dưới ngòi bút của mẹ hắn, hoặc là ngày sinh nhật mười tám tuổi của hắn, ông nội tặng cho hắn viên bảo thạch cực phẩm vô giá.

Đó là sự tồn tại không thể chỉ dùng từ "đẹp" là có thể hình dung, đầu mắt hơi cụp xuống cùng đuôi mắt thon dài hơi nhướng lên làm nổi bật con ngươi đen thăm thẳm, thâm thúy vô song, giống như vòng xoáy không thấy đáy, chỉ liếc mắt một cái liền có thể cuốn người vào.

So với vẻ kinh diễm và kinh ngạc trong mắt phần lớn mọi người, chỉ có Hoắc Lâm khi nghe thấy tiếng "Ừ" kia, sắc mặt liền trầm xuống.

Khoảng khắc đó rất ngắn, nhưng Hạ Vãn vẫn là ở trên mặt hắn thấy được hắn đối trước mặt này đề phòng, kiêng kị, thậm chí là chán ghét.....

"Anh..." Bất quá chỉ trong chớp mắt, thần sắc Hoắc Lâm đã khôi phục như thường, trong ánh mắt thậm chí còn chồng chất ra một chút ý cười vui sướng.

Chỉ là thanh âm của hắn cũng không thể kéo dài, bởi vì thanh âm dễ nghe kia lại vang lên lần nữa.

"Không phải đính hôn à?" Hoắc Dục nhìn về phía Hạ Vãn," Đây là đang làm gì?"

Đứa nhỏ đối diện đứng cách sàn nhảy rất gần, ánh đèn bảy màu chiếu lên trên người cậu, đem chiếc áo sơ mi đã sớm bị các loại rượu đồ uống nhuộm thấu càng thêm sắc sặc sỡ.

Đuôi tóc và mi mắt của cậu vẫn còn nhỏ nước, môi cũng vì lạnh mà hơi xanh tím......

Có chút chật vật.

Làm cho Hoắc Dục nghĩ tới chính mình một lúc nào đó.

Hoắc Lâm bất động thanh sắc liếc Hạ Vãn một cái, giọng nói có chút không tự nhiên:

"Khoảng thời gian trước mới quen một đứa trẻ, không hiểu chuyện lắm, chỉ biết làm ầm ĩ..."

"Mị lực rất lớn nha. "Thẩm Diễm cười một tiếng, lại nghiêng đầu trêu chọc Hoắc Dục, "Đều là người Hoắc gia, sao chỉ có cậu là lạnh như băng, người người xa lánh vậy?"

Hoắc Dục không nói gì, chỉ thản nhiên ngước mắt nhìn hắn một cái.

Thẩm Diễm cười rộ lên, vội giơ tay làm ra tư thế đầu hàng, khiến mọi người cười vang.

Trong tiếng cười, trên người Hạ Vãn bỗng nhiên ấm lên, một chiếc áo khoác rộng thùng thình khoác lên vai hắn.

Hương gỗ nhuốm màu nhiệt độ quấn quanh chóp mũi một chút mùi hoa hồng cực nhạt, làm cho người cảm thấy yên tâm.

Hạ Vãn không khỏi ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng đối phương đã bất động lui ra một bước.

"Tôi không phải tới đây gây sự." Hạ Vãn đứng thẳng người, giơ tay vuốt sợi tóc ướt sũng ra sau, hoàn toàn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo .

Đường nghiêng sườn mặt của cậu rất đẹp, với một điểm ở , lộ ra một cỗ cảm giác thuần khiết cùng ngây thơ khác.

"Vãn Vãn!" Hắn còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Lâm khẽ quát một tiếng.

Hắn hiểu Hạ Vãn, đứa trẻ này tuy rằng sinh ra vô cùng đẹp, nhưng lại vô cùng tự ti, tính cách cũng nhát gan rụt rè.

Ngày thường, chỉ cần dùng ngữ khí như vậy gọi hắn một tiếng, cũng đủ để cho hắn chân tay luống cuống, hoảng sợ lo được lo mất.

Chưa từng có ngoại lệ.

Huống chi, hắn vừa rồi còn bảo vệ cậu.

Mặc dù lời hắn nói có chút hướng về Khâu Khởi, nhưng với tính cách Hạ Vãn, cũng chỉ biết đối với hắn sinh lòng cảm kích.

Anh nhìn Hạ Vãn, gần như ra lệnh: "Em về trước đi."

"Trở về?" Bất ngờ, Hạ Vãn ngước mắt cười với hắn, hết sức trào phúng.

Chỉ với một động tác này, tựa như người gỗ có linh hồn, cậu bé vốn ngây ngốc mặc cho người ta nhục nhã kia, trong nháy mắt liền trở nên rạng rỡ.

Ngay cả chiếc áo sơ mi trắng như tuyết đã sớm bị các loại rượu và đồ uống làm bẩn trên người cũng không còn nhếch nhác nữa, ngược lại tự nhiên lộ ra một cỗ uy nghiêm cùng ngạo khí, Hoắc Lâm nhìn thấy không khỏi sửng sốt, lời muốn nói cũng nhất thời quên sạch sẽ.

"Các ngươi gọi tôi đến đây, không phải là muốn cho tôi nói rõ ràng à ?" Hạ Vãn lẳng lặng đứng tại chỗ, cười lạnh hỏi, "Có cái gì tôi không thể nói ư?"

"Anh không có." Hoắc Lâm theo bản năng giải thích.

Trên thực tế, hắn quả thật không cho Hạ Vãn tới, chuyện đính hôn này hắn giấu còn không kịp, làm sao có thể chủ động thông báo cho cậu?

"Không có gì khác nhau cả, anh ngoại tình trước, đối tượng đính hôn của anh, ah, cũng là gian phu của anh mời tôi." Hạ Vãn thờ ơ cười, ngữ khí ung dung rõ ràng, "Nữ biểu tử phối cẩu, thiên trường địa cửu, tôi đương nhiên muốn tới chúc phúc các người nha."

/Những lời này là một câu mắng chửi người, ý tứ là loại người này chỉ xứng ở cùng một chỗ với chó, hơn nữa cả đời đều chỉ có thể ở cùng một chỗ với chó./

Không biết là ai nở nụ cười rất nhẹ, mặt Khâu Khởi đỏ bừng, hắn đứng lên, cả giận nói, "Mày nói cái gì?"

"Tui đang khen anh đó," Hạ Vãn cười, bất động thanh sắc tới gần Hoắc Dục, "Khen anh tái chế rác thải cống hiến hết mình nha."

Không biết là ai lại cười một tiếng, ngay cả Hoắc Dục cũng không nhịn được cong khóe miệng.

Gần như cùng lúc, sau lưng anh liền bị kim loại lạnh lẽo dán sát .

Giọng Hạ Vãn nhẹ nhàng lướt qua tai mang theo hơi thở mát lạnh: "Phối hợp một chút, ôm lấy tôi."

Hoắc Dục dừng một chút, ánh mắt chậm rãi ngưng tụ trên mặt Hạ Vãn, trong đôi mắt thủy chung quạnh quẽ kia rốt cục toát ra một tia hứng thú.

"Cậu đây là lấy oán trả ơn sao?" Hắn trả lời, thanh âm cũng cực nhẹ.

"Tôi chỉ là cần anh giúp một chút." Hạ Vãn có chút sốt ruột, tay không khỏi dùng sức, "Sau này tôi có thể báo đáp anh."

Hoắc Dục nở nụ cười đầy ẩn ý: "Hồi báo? Hay là ôm lại?"

Hạ Vãn mím môi, thần sắc ngưng trọng.

Thời gian bắt đầu trở nên chậm chạp, từng giây từng phút đều hết sức gian nan.

Ngay khi Hạ Vãn cho rằng hết thảy vô vọng, một cánh tay ấm áp mạnh mẽ ôm lấy hắn vào trong ngực.

Chặt quá.

Trong lúc nhất thời trong phòng hoàn toàn yên lặng, ngay cả Khâu Khởi người đầy cao ngạo cũng không khỏi sững sờ.

"Đây mới là bạn trai của tôi, tốt hơn đối tượng đính hôn của anh một vạn lần, anh gọi tôi tới, là làm điều thừa." Hạ Vãn trong lòng nắm chắc, hơi kiêu căng ngửa đầu trong lòng Hoắc Dục, "Dù sao, tôi cũng không mù."

Thấy sắc mặt đối phương một chút tái nhợt, cậu chậm rãi bổ sung, "Tôi tốt lòng nhắc nhở một chút, bức tranh bảo bối 'Giá trị liên thành' kia của anh là đồ dỏm."

Hắn cười, rất nhẹ: "Lấy đồ giả đến đính hôn, thật đúng là lần đầu tiên gặp được, tôi thật sự cảm thấy rất xấu hổ giùm lun."

"Hạ Vãn! "Hoắc Lâm âm trầm kêu một tiếng, biểu tình trên mặt giống như mở phường thuốc màu bảy màu, thập phần đặc sắc, vô cùng náo nhiệt.

Hạ Vãn cũng không nhìn hắn, xoay người cầm ly rượu bên cạnh, vung tay hắt lên mặt hắn, Khâu Khởi bên cạnh cả kinh hô nhẹ một tiếng, vội lấy khăn giấy lau, cũng không nghĩ đỉnh đầu mình cũng lạnh cả người.

Rượu màu đỏ nhạt theo sợi tóc nhỏ xuống, lạnh lẽo trượt vào trong cổ áo, nhuộm đỏ âu phục màu trắng tinh xảo.

"Hạ Vãn," Hoắc Lâm yên lặng nhìn chằm chằm Hạ Vãn một lát, trong mắt mang theo âm u: "Cậu quá đáng rồi."

Hạ Vãn cảm thấy thật buồn cười, cho tới tận bây giờ, Hoắc Lâm vẫn dùng cách đối đãi chính mình giống như cách đã từng đối đãi với nguyên chủ.

Chính mình chịu nhục có thể, phản kích thì là quá đáng?

Thật đúng là không biết xấu hổ.

Cậu còn đang muốn quá đáng một chút, Hoắc Lâm đã chuyển ánh mắt đến trên mặt Hoắc Dục, một chút giả nhân giả nghĩa kia gần như duy trì không được, trong lời nói cũng mang theo ẩn ẩn uy hiếp: "Anh, ba em biết anh về không?"

"Anh?" Hạ Vãn phản ứng chốc lát, sau đó thân thể cứng đờ, nếu như hắn không nghe lầm, Hoắc Lâm gọi người này là "Anh?"

Trong nguyên tác Hoắc Lâm đúng là có một người anh trai, người kia là con trai của bác Hoắc Lâm, tên là Hoắc Dục.

Nhưng đó là nhân vật phản diện lớn của cuốn sách.

Hạ Vãn cả kinh đến nỗi chìa khóa trong cũng tay sắp rơi ra.

Hắn điểm này cũng quá thuộc đi, xuyên sách xuyên vào Tu La tràng không nói, thật vất vả tìm được cứu tinh, hóa ra lại là nhân vật phản diện?

Cũng không biết bây giờ chạy có muộn không?

Bạn đang đọc Xuyên Thư: Sau Khi Liên Hôn Cùng Nhân Vật Phản Diện Tôi Bạo Hồng của Cam Di
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KieuBao
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.