Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trốn chạy để khỏi chết

1763 chữ

Sợ sao?" Huệ Đình Hầu cười tà, "Bản hầu ngược lại bội phục ngươi, vì giúp đỡ Vũ Văn Hạo lật đổ bản hầu, ngươi thật là cả mệnh cũng không cần."

Bởi vì tức giận, Nguyên Chiêu Lâm ngược lại cả người bình tĩnh. Nhìn thẳng Huệ Đình Hầu, chậm rãi đi tới, "Hầu gia nói sai rồi, ta không phải là vì hắn."

"Thật sao? Vậy là ngươi vì người nào? Chẳng lẽ là vì để cho bản hầu hưởng dụng thân thể uyển chuyển của ngươi?" Huệ Đình Hầu cười lạnh, thế nhưng ánh mắt lại tà khí nhìn thân thể Nguyên Chiêu Lâm lưu luyến, cuối cùng chăm chú nhìn vào ngực của nàng, nuốt nước bọt trong mắt là khát máu và cuồng vọng

Nguyên Chiêu Lâm mỉm cười, hai tay giấu ở trong tay áo, cầm một ống thuốc mê.

"Nữ tử đều ưa thích tướng quân uy vũ." Nguyên Khanh si ngốc ngắm nhìn hắn, tiến thêm một bước, trong mắt hiện lên vẻ buồn bực, "Chỉ tiếc, ta nhìn sai Vũ Văn Hạo, hắn không thích ta liền thôi, còn là một tên nhu nhược."

"Thật sao?" Huệ Đình Hầu vứt bỏ cây nến, ôm eo của nàng, kéo lại trước người hắn, đè đầu nàng trước mặt hắn, cười gằn nói: "Hôm nay hối hận, nhưng còn kịp, Vũ Văn Hạo vốn là cái loại nhu nhược, tính là thứ gì?"

Nguyên Chiêu Lâm Vòng tay ra phía sau lưng của hắn, như trước si ngốc ngóng nhìn, "Đúng vậy a, ta thật sự là hận hắn..."

Móng tay của nàng khắc sâu vào da thịt của hắn làm cho con mắt hắn thâm trầm, toàn thân run rẩy, hưởng thụ lấy cái cảm giác hơi đau đớn này.

Nguyên Chiêu Lâm đem đầu áp vào trước ngực hắn, càng là thời điểm này, nàng càng là tỉnh táo, ống tiêm xẹt qua vị trí vừa là móng tay nàng tiêm vào, tay còn lại giữ lấy chỗ da bên cạnh.

Thiết thủ đột nhiên nắm cổ của nàng, hắn một tay vươn về phía sau lưng, nắm tay Nguyên Chiêu Lâm đoạt được châm, Đôi mắt đỏ ngầu đầy cuồng nộ, một cái tát đánh vào mặt Nguyên Chiêu Lâm "Muốn dùng ám khí?"

Nguyên Chiêu Lâm cảm thấy một bên mặt không còn cảm giác, chết lặng nửa ngày mới Cảm giác được đau rát, mặt mũi tối sầm, từng đợt choáng váng dồn dập, trong miệng có vị tanh ngọt.

Nàng mạnh mẽ chống đỡ, nhìn vào ống kim kia một cái, trong nội tâm thoáng cái vững vàng, toàn bộ thuốc tê đã tiêm vào hắn.

Nàng nhếch miệng cười cười, máu tươi từ khóe miệng chảy ròng, "Ta hận hắn nhân từ nương tay, lúc trước không có giết ngươi rồi."

Nàng không biết chính bộ dáng tươi cười là gần như dữ tợn, phần này dữ tợn đã kích thích Huệ Đình Hầu, đáy mắt hắn nhất thời nổi lên sát cơ, một tay nắm lấy nàng, mạnh mẽ lột quần áo nàng đã lộ ra nửa cái đầu vai.

Hắn cúi người hướng đến đầu vai Nguyên Chiêu Lâm liền cắn qua đi.

"... Ba, hai, một!" Nguyên Chiêu Lâm vô pháp tránh đi, chỉ có thể đếm thầm.

Huệ Đình Hầu ầm ầm ngã xuống đất. Thuốc mê có hiệu lực rồi.

Nguyên Chiêu Lâm vốn định chạy đi liền đi, thế nhưng nếu như là đã bị gây tê lại đang trong tay nàng rồi, cũng không thể để hắn dễ chịu.

Nguyên Chiêu Lâm đã làm điều mà cô cho là việc làm táo bạo nhất trong hai kiếp của mình.

Vung một cái ghế, dùng chân ghế tựa hung hăng đâm xuống hạ bộ Huệ Đình Hầu

Gà bay trứng vỡ! Đây là cách làm rất mạo hiểm, bởi vì lượng thuốc mê không lớn, võ công của hắn cao cường, có thể sẽ bởi vì đau nhức kịch liệt thức tỉnh, thế nhưng, nếu như cứ như vậy bỏ qua, về sau hắn còn có thể gieo họa những nữ nhân khác.

Nàng nghĩ tới giết hắn đi, thế nhưng, nàng chưa hề hại qua mạng người, không hạ thủ được

May mắn, Huệ Đình Hầu không có tỉnh lại.

Nàng nhìn đến trên mặt đất có một cái kéo có vết máu loang lổ, nhặt lên giấu ở trong tay áo, rất nhanh lui tới cửa, bên ngoài có người, nàng hít một hơi, cao giọng nói: "Xin lỗi, Hầu gia, ta hôm nay đúng là ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi, ta đi nhà xí một chút sẽ trở lại, rất nhanh, người chờ ta."

Nàng quay người, kéo cửa ra lại nhanh chóng đóng cửa, bên ngoài đứng hai thị nữ mới vừa rồi hầu hạ.

Các nàng cũng đã nghe được lời nói Nguyên Chiêu Lâm liền nói: "Cô nương muốn đi nhà xí? Nô tài dẫn ngươi đi."

Nguyên Chiêu Lâm che bụng nói: "được, đa tạ!"

Nàng vừa nói, một bên bốn phía xem, bên ngoài ngoại trừ hai người này, tịnh không có người nào khác trông coi.

Xem ra, Huệ Đình Hầu cũng không thích quá nhiều người nghe hắn "Biểu diễn" .

Cùng theo thị nữ đi ra ngoài, mới ra đến sân nhỏ, liền nghe được phía sau truyền đến một âm thanh thị nữ khác, "Nàng đả thương Vương gia, nhanh bắt nàng."

Nguyên Chiêu Lâm nghe được tiếng la của nàng vừa lên cũng đã biết sự tình bại lộ, tại thị nữ ra tay trước, nhanh chóng xuất ra cái kéo đâm về phía tai thị nữ kia.

Một người có thân thủ, đâm về phía nàng thì trong thời gian ngắn cũng có thể đánh trả, thế nhưng trực tiếp đâm vào lỗ tai, đâm bị thương màng nhĩ, sẽ khiến đau nhức kịch liệt, làm cho nàng vô thức che lại, không thể phản kích.

Thị nữ kêu thảm một tiếng, Nguyên Chiêu Lâm bỏ chạy.

Tiếng của thị nữ thu hút đám thủ vệ, tiếng bước chân cấp tốc vang lên, nàng hoảng hốt chạy bừa tiến vào bên cạnh sân nhỏ. Nàng nhìn chỗ vừa đi vào sợ tới mức bắp chân như nhũn ra.

Tối thiểu hơn hai mươi con chó dữ, hung thần ác sát cùng nhau sủa dữ dội, Đàn chó này có vẻ đói bụng, ánh mắt đỏ lên, vừa nhìn liền biết là chó nuôi bằng thịt sống.

Những con chó nuôi thịt sống rất hung dữ và rất nghe lời, nếu như chủ nhân phát ra hiệu lệnh, sẽ trực tiếp cắn xé địch nhân.

Nguyên Chiêu Lâm chống tường nhẹ nhànglui ra phía sau, truy binh đã cấp bách vội tới.

"Đả thương Hầu gia còn muốn đi?" Một gã nam nhân hơn ba mươi tuổi ảm đạm đứng trước mặt Nguyên Chiêu Lâm.

Nguyên Chiêu Lâm nhận ra hắn, hắn là thị vệ đã đi cùng Huệ Đình Hầu đi khuynh thành tiểu trúc nghe hát

Trước sau đều bị chặn, trong lòng nàng tuyệt vọng, thật không nghĩ tới kế hoạch chạy trốn vậy mà nhanh như thế đã thất bại.

Nàng đả thương căn nguyên tử tôn Huệ Đình Hầu, Huệ Đình Hầu chắc sẽ đem nàng phanh thây xé xác?

Nghĩ đến những thứ phòng hình cụ, nàng thà rằng bị chó dữ cắn chết, chỉ mong bị cắn một phát vào yết hầu nhanh chóng chết đi một chút.

Không biết Vũ Văn Hạo biết nàng chết rồi, có thể hay không rất vui vẻ chứ?

Sắp chết thế nhưng nàng nghĩ đến là cái nam nhân xấu xa này

Hộ vệ kia từng bước một bước tới, trong tay nắm lấy cây roi, sắc mặt âm tàn, khát máu,ánh mắt so với những thứ chó dữ thứ kia càng kinh khủng hơn.

Nguyên Chiêu Lâm dứt khoát xoay người, nhìn hơn hai mươi con chó dữ này không biết mình nói chúng nó có hiểu hay không, "Đến đây cắn yết hầu của ta, hung hăng mà chắn, ta tuyệt không muốn chết ở trong tay bọn họ."

Nàng vừa dứt lời, tất cả chó dữ vậy mà dừng lại không tiến lên, đứng ở nguyên vẫn không nhúc nhích, đáy mắt đỏ thẫm tựa hồ tiêu nhạt đi một tí.

Đến nỗi, mang theo một tia mờ mịt.

Nguyên Chiêu Lâm khẽ giật mình, đáy lòng vọt lên vẻ mừng như điên, hẳn là giống Phúc Bảo, cũng có thể cùng nàng câu thông?

Dù sao cũng chết, không ngại thử xem, nàng tiến lên một bước, chỉ vào những hộ vệ kia đối với chó dữ nói: "nào nào, chúng ta là một hội, là đồng loại, cắn chết bọn hắn."

Hơn hai mươi con chó dữ, đột nhiên sôi trào lên, hướng về phía nàng sủa dữ dội, vả lại trực tiếp liền hướng nàng xông tới.

Nguyên Chiêu Lâm sắc mặt tái nhợt, nàng nghe hiểu được, đó là tín hiệu phát động công kích của loài chó.

Mạng nhỏ xong đời. Thế nhưng, tình thế nhanh chóng nghịch chuyển, chó dữ không có tập kích nàng, chỉ là chạy qua người nàng, xông về phía những hộ vệ kia.

Hộ vệ tựa hồ không nghĩ tới đàn chó dữ vọt tới chỗ bọn hắn, nhất thời giận dữ, quát lên vài tiếng, trước đây hắn ra lệnh đàn chó dữ rất nghe lời thế nhưng ngày hôm nay đàn chó như bị điên vậy, gặp người liền cắn, đám hộ vệ loạn thành một đoàn, chỉ lo chính mình chạy trốn, thế nhưng lũ chó không có thật sự cắn xé bọn hắn, chỉ cắn ống quần, hoặc chỉ cắn vào phần mềm của bọn họ.

Nhưng mặc dù như thế, tình cảnh cũng thật sự rất lộn xộn.Nguyên Chiêu Lâm bị biến cố trước mắt dọa sợ tới mức choáng váng, nàng nghe thấy tiếng con chó đen lớn nhất với cái đuôi ngắn và đôi tai dựng đứng hướng nàng sủa vài lần, điều đó có nghĩa là nàng nên chạy đi nhanh chóng, ý là gọi nàng mau trốn a ngu ngốc các loại.

Nàng hoang mang đến mức tan nát cõi lòng, cũng không xác định có ý tứ mắng nàng ngu ngốc hay không, tóm lại mặc kệ, chạy như điên, phía dưới tường vây có lồng sắt, nàng đạp một chân lên lồng sắt lấy đà trèo qua tường

Bạn đang đọc Y Tiếu Khuynh Thành của Lục Nguỵet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meoxinh182
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.