Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Bố bất lương – con bất trị “

Phiên bản Dịch · 8627 chữ

Nghe những ước muốn dễ thương của Vũ Uy mà lòng Minh Phong cảm thấy áy láy day dứt. Những việc đơn giản như vậy xong suốt ba năm qua anh lại chưa một lần làm được cho thằng bé.

Minh Phong thơm nhẹ lên trán Vũ Uy thầm hứa từ giây phút này trở đi anh sẽ làm tất cả để bù đắp lại sự thiếu thốn tình cảm của một người cha bấy lâu cho con trai mình…….

“ Lam, có thể vì con mà ngồi nói chuyện cùng nhau không em? Em sẽ không nỡ để một thiên thần đáng yêu thế này phải khóc chứ ?” ánh mắt Minh Phong nhìn cô dịu dàng , nói. Anh sẽ không vội, chỉ cần cô cho anh cơ hội được gần cô, gần con trai, anh tin mình sẽ làm tim cô rung động một lần nữa trước tình yêu chân thành của anh.

“tôi…” trong mắt Hải Lam đầy vẻ lưỡng lự. Cô không nói gì cũng chính là đại biểu cho đáp án cô đồng ý.

“haha…….tôi không làm phiền việc tốt của hai người nữa. Tôi đi trước đây…….” Kính Thiên thừa cơ bọn họ đứng đó nhìn nhau thì chuồn nhanh. Anh giờ cũng nên đến gặp An An mà làm hòa đi thôi……………..

…………….

Từ hôm đấy, Hải Lam cũng không còn “hẹp hòi” với Minh Phong nữa. Cô cuối cùng cũng chịu đồng ý để anh gặp Vũ Uy.

Còn Minh Phong thì ngày nào cũng đến nhà Hải Lam ăn trực nằm chờ từ sáng đến tối để chơi cùng con trai thực khiến cô hoài nghi. Anh ấy hình như là bỏ đi chức vụ tổng giám đốc rồi hay sao mà một tuần có thể ở đây đủ bảy ngày , không chút đoái hoài gì đến sự sống còn của Doãn Thị a .

Một lớn một nhỏ đang mải chơi cùng nhau đến quên cả thời gian , hai ba con cười khanh khách không biết mệt . Đến nỗi bọn họ đã quên phéng đi là trong nhà còn có một người đang rất hậm hực khi thấy người khác đùa nghịch vui vẻ không thèm để ý đến cô. Nhìn Vũ Uy cười toe toét cái miệng nhỏ khi được Minh Phong đeo lên cổ đi khắp phòng khách , vô tâm bỏ rơi người mẹ đã vất vả nuôi nó lớn khôn thực khiến đầu cô như muốn bốc hơi , giọng không khách sáo chút nào mà đuổi Minh Phong

“ Minh Phong , muộn rồi anh còn không về ?”

Minh Phong đang cười vui vẻ bỗng như bị ai đó bịt chặt miệng . Đã mười ngày anh đến đây xong chẳng hôm nào là được ở lại, nên rất tủi thân “ hôm nay anh có thể ở lại đây không?” kèm theo lời nói là một ánh mắt đáng thương nhìn cô vô tội

“không được “ Hải Lam bật người dậy như tép, phản đối kịch liệt.

“mẹ, mẹ cho ba ở lại đi. Con muốn ngủ cùng ba” Vũ Uy rất ăn ý với Minh Phong, thằng bé còn bồi thêm một câu “ các bạn đều có ba mẹ ngủ cùng, con cũng muốn”

“ Trịnh………Vũ………..Uy “ Hải Lam trừng mắt hăm dọa thằng bé. Muốn cái đầu con ấy !!! Mẹ con còn không rõ ba ba con là kẻ ngụy quân tử hay sao ? Để Minh Phong ở lại khác nào cô dải thảm mời sói già vào nhà ăn thịt mình.

Giờ thằng bé có ba ba rồi, suốt ngày dính lấy ba ba không rời nửa bước thật khiến cô ghen tỵ với Minh Phong quá mà.

Vũ Uy xụ mặt nhỏ , lập tức núp mặt vào đầu Minh Phong , lớn tiếng nói xấu mẹ nó“ ba ba, mẹ thực đáng sợ !!!”

Hải Lam cực bất mãn bĩu môi hồng“con cũng không đáng yêu”. Tiểu tử thối , con giỏi lắm, cạy có ba ba chống đỡ thì có thể ngang nhiên nói xấu mẹ trước người khác a ? Không có cửa đâu nhóc.

“ứ…..” Vũ Uy ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bất mãn không kém “ người ta mới là đáng yêu”

“xì………..” Hải Lam xì một cái không thèm chấp nó. Cô quay ra nhìn Minh Phong kiên quyết đuổi bằng được “ không còn sớm nữa, anh mau về đi “

“anh……..”

Vũ Uy trượt từ trên người Minh Phong xuống mặt đất, lật đật chạy đến bên Hải Lam, lắc lắc tay cô “mẹ để ba ba ở lại đi, ở lại đi ”

Lại là ba ba…….. “Trinh Vũ Uy, mẹ thật hối hận khi sinh con ra . Còn nói thêm câu nữa mẹ sẽ không nhân nhượng mà tống cổ con ra ngoài đường ngủ đấy chiết chưa? Mẹ sẽ từ con, sẽ không thèm nhìn mặt con nữa ”. Nhìn đi , mới có vài ngày mà nó lúc nào cũng chỉ có ba, không còn xem cô là mẹ nữa rồi. huhu……

Nghe mẹ mắng , Vũ Uy “a” lên một tiếng làm ra vẻ sợ sệt xong đôi mắt vừa to vừa tròn thực đáng yêu hết mực ngẩng lên nhìn Hải Lam, sảng khoái cười hì hì “ mẹ !!! mẹ đừng giận, Chỉ cần con đến nhà ba ba ở thì mẹ sẽ không phải nhìn thấy con, sẽ không phải hối hận. Như vậy là ổn rồi”

“.........Như vậy là ổn rồi?” Sao mấy câu này nghe quen quá vậy ? Mũi Hải Lam xém nữa là phun ra máu tươi , trừng mắt về phía Minh Phong lên án “là anh dạy thằng bé nói hả?” .

“Anh không có” Minh Phong ủy khuất nhìn cô, chối bay chối biến.

“hừ…….” Hải Lam tức không thèm nói lại với hai ba con, cô bỏ vô vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

…………………..

Lại qua một tuần nữa . Công cuộc phá vỡ tảng băng lớn kia đã có chút tiến triển. Sau nhiều ngày tấn công dồn dập , khiến đối phương nép vế chịu trận , cuối cùng Minh Phong cũng được ở lại nhà Hải Lam, nhưng là anh phải ngủ ở thư phòng một mình……

Buổi sáng , Minh Phong dậy từ rất sớm, anh đích thân vào bếp làm điểm tâm cho cả nhà.

“thấy thế nào ? có ngon miệng không ” ngồi vào bàn ăn, Minh Phong rất lấy làm hứng thú khi nhìn Hải Lam hăng say húp một hơi hết sạch bát canh súp, anh không dấu nổi niềm vui, liền cười hỏi.

“hừm……chả ngon chút nào ” Hải Lam lười biếng lấy khăn lau miệng Minh Phong đưa cho mình. Dù trong lòng cảm thấy ấm áp, rất thích món ăn anh nấu nhưng ngoài mặt Hải Lam lại làm vẻ thờ ơ không thích…..

“vậy à? Thế để mai anh nấu món khác cho em nhé” khuôn mặt mỹ nam đang hớn hở liền tỉu ngỉu hẳn đi.

“ mẹ !!! mẹ lại nói dối . Thật không tốt nha” Vũ Uy chu môi lớn giọng ngọng ngịu ,vô cùng bất mãn mà vạch trần Hải Lam “ Ba ba, hôm qua mẹ nói muốn được ăn súp súp của ba nấu. Mẹ hứa cuối tuần sẽ cho Pan đi Mc Donald nếu Pan bảo ba sáng mai nấu cho mẹ súp súp. Mẹ còn nói………..”

“ư………..” ngay lập tức cái miệng xinh xắn đang luyến thắng của thẳng bé bị tay Hải Lam bịt lại. Cô liếc nhìn Minh Phong cười khì khì , xấu hổ đến đỏ hết cả mặt mà muốn đào ngay một cái lỗ chui xuống cho rồi.

“Minh Phong, anh đừng nghe thằng bé nói, nó lại bắt đầu đòi chơi đây mà….haha” Hải Lam cố cười biện minh.

Vũ Uy thấy mình bị vu oan, nó cật lực cạy hai bàn tay Hải Lam đang dán trên mặt mình, thở hổn hển, không ngần ngại nói nốt câu cuối “ba ba, mẹ còn nói, đây là bí mật tuyệt đối không thể cho người ngoài biết”

Lần này, không chỉ miệng nó bị bịt lại, mà cả hai tay cũng bị Hải Lam túm chặt lấy. Cô khóc không ra nước mắt mà. Thật mất mặt quá đi . Hận một nỗi cô không thể bóp chết tên tiểu quỷ phản bội này

“Trinh Vũ Uy !!! mẹ bảo bí mật rồi mà. Sao lại nói cho ba ba hả????????” Hải Lam gằn nhỏ vào tai thằng bé

Minh Phong nhìn hai mẹ con đấu khẩu, khóe miệng không tự chủ được liền cong lên một đường tuyệt hảo tạo thành một nụ cười mê ly.

“ba ba không phải người ngoài. Ba ba ở cùng chúng ta mà” ( thằng nhóc này chỉ được cái nói đúng ) Vũ Uy ngây thơ nhìn mẹ

“con…..” Hải Lam cứng họng. Cô lại lén nhìn về phía Minh Phong ái ngại cùng xấu hổ không thôi xong khi bắt gặp nụ cười đẹp kia khiến cả người cô như bị hút vào đó,thẹn thùng đến ngay cả các ngón tay cũng đỏ rực cả lên.

…………………..

Vì Winston và Doãn Thị hiện đang là đối tác của nhau nên cả Minh Phong và Hải Lam tạm thời làm cùng một chỗ . Tuy là thế , xong Hải Lam lại không chịu đi chung xe với Minh Phong mà chính mình tự lái xe riêng đi làm suốt tuần nay.

Trong phòng họp

“ Mẫu sản phẩm mới lần này được thiết kế dựa trên tiêu chí vì môi trường. Tôi rất mong sẽ nhận được nhiều lời góp ý chân thành từ phía mọi người. Xin cảm ơn ” Hải Lam đứng trước màn hình lớn, tự tin nói về sản phẩm và chiến lược bán hàng sắp tới của Winston.

Mọi người quay ra nhìn nhau có vẻ rất hài lòng, ai ai cũng gật đầu tán thành đề xuất này nhưng lại chưa có người nào đưa ra ý kiến cụ thể bởi lẽ nhân vật quan trọng ngồi chính giữa trung tâm bàn tròn hội nghị vẫn chưa lên tiếng…..

Trong khi đó Minh Phong lại đang ngây ngẩn nhìn Hải Lam say đắm , từ đầu cuộc họp đến giờ đầu óc anh không hề để tâm vào những gì cô nói mà toàn mải ngắm nhìn cô

“Tổng giám đốc !!! anh có ý kiến gì không ạ?” Kỳ Học Ân ngồi kế bên dưới, không nhịn được liền ghé sát tai Minh Phon nhắc nhở. Trông bộ dáng sếp nhìn vợ mình đắm đuổi mà anh ta cũng phải buồn cười nhưng chỉ dám cười lớn trong bụng.

“ơ…..” Minh Phong như tỉnh mộng đẹp, anh lần đầu tiên lắp bắp trước đám đông “ rất hay….em làm tốt lắm, cứ thế phát huy”

Tất cả những người ngồi đây không khỏi ngạc nhiên trước sếp lớn. khác với những lần trước, khuôn mặt nam tính của sếp không hề lạnh băng chút nào , trông cứ như đang yêu thì phải ? Không chỉ vậy , hôm nay bọn họ được một trận bàn tán rầm rộ khi là lần đầu thấy sếp mặc áo sơ mi màu hồng phấn cực bảnh trai, cuốn hút. Dọc theo cái nhìn mê luyến của Minh Phong, mấy chục con mắt tò mò, hiếu kỳ lại càng chấn động hơn khi để ý thấy thì ra Alice Trịnh hôm nay cũng mặc váy hồng thật xinh đẹp hơn người , đâm ra ai cũng nghi hoặc trong lòng , sếp và Alice Trịnh có tư tình riêng.

Trái lại thì Hải Lam đang nhíu mi khó chịu nhìn Minh Phong ngầm cảnh cáo anh nên tập trung một chút. Anh ấy chính là cố tình mặc cái áo kia để mọi người hiểu lầm quan hệ giữa anh và cô. Cô rất không vừa lòng…….

……………..

“ Lam , sao vậy?” giờ tan làm, Hải Lam nhanh chóng xuống chỗ gửi xe để đón Vũ Uy. Nhưng dường như là chiếc xe có vấn đề gì đó mà cô đề mãi cũng không nổ máy . Hai mười phút trôi qua, chiếc xe vẫn nằm nguyên một chỗ không chịu năn bánh. Hải Lam bắt đầu cảm thấy sốt ruột. Vừa đúng lúc đó, xe Minh Phong đi tới…..

Hải Lam xoay người nhìn Minh Phong, trầm ngâm một chút, bất đắc dĩ nói “ Tôi không biết nữa…..cái xe chắc bị hư ở đâu rồi.”

Minh Phong liếc qua cái xe, khẽ cười một cái “ Lên xe anh đi”

Hải Lam cắn cắn môi, cũng có ý muốn lên nhưng vẫn còn ngần ngại………

“nhanh lên nào….Vũ Uy đang đợi chúng ta đến đón để đưa nó đi chơi đấy. Em lên đi, anh sẽ gọi người đến sửa giúp em” Minh Phong mở cửa xe, vươn người kéo cô vào trong.

Hải Lam theo bản năng muốn thoát khỏi tay Minh Phong nhưng lại bị anh nắm quá chặt, đành miễn cưỡng chui vào xe anh.

Minh Phong nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng đỏ thì chỉ cười không nói gì , nhanh chóng khởi động xe rời khỏi công ty…..

Liên tiếp mấy ngày sau, xe của Hải Lam luôn trong tình trạng chữa được ngon lành nhưng cứ hễ đến công ty là lại hỏng, không rõ là làm sao. Cuối cùng thì Hải Lam đành phải để Minh Phong đưa cô đi làm rồi đón cô về nhà luôn. Còn Minh Phong khỏi phải nói, anh là đang sướng điên lên được .

Và N , N những ngày kế tiếp đó , những chuyện kỳ lạ liên tiếp đến với Hải Lam mà cô lại không có cách nào tìm ra căn nguyên của sự việc ……

Buổi tối hôm đó……

Ngoài phòng khách , Vũ Uy ngồi trong lòng Minh Phong, cười đến toác mồm toác họng hăng say xem phim hoạt hình Tom & Jerry mà ba mua trọn bộ cho nó . Còn Hải Lam ngồi kế bên cũng cười chảy cả nước mắt . Ngày trước cô chẳng thích xem phim hoạt hình bao giờ , nhưng mấy ngày nay con trai lại cứ đòi mẹ phải xem cùng nó , nên lâu dần cô cũng bị nó tiêm nhiễm vào não mà đâm ra nghiện bộ phim trẻ con này. Nhìn một nhà ba người ngồi bên nhau cười vui vẻ chợt Hải Lam cảm thấy tim cô có gì đó rất hạnh phúc, một hạnh phúc giản dị.

Thêm nữa là, Minh Phong dạo gần đây rất mực quan tâm cô. Anh luôn luôn dịu dàng , cưng chiều cô khiến cô nhiều lúc mềm lòng không ít. Anh dành mọi thời gian rảnh để đưa hai mẹ con đi chơi , đi nghỉ cuối tuần rồi cả nhà đi ăn uống vui vẻ cùng nhau , thậm chí anh còn cùng con trai pha trò chọc cô không nhịn được phải ôm bụng cùng cười phá lên…..

Nhắm mắt, mở mắt một cái đã hai tháng kể từ ngày bọn họ gặp lại nhau, có rất nhiều chuyện xảy ra…..

“đang nghĩ gì mà ngẩn ngơ vậy?” một giọng nói ấm áp vang nhẹ bên tai Hải Lam như là đang rót mật vậy . Minh Phong ghé thật sát miệng mình vào tai Hải Lam, ánh mắt anh nhìn cô nóng rực, lại có gì đó không đứng đắn rất mờ ám xấu xa nhưng cô lại không thể phát hiện được cạm bẫy đang rình rập mình ngay trước mắt. Minh Phong rời một tay trên người Vũ Uy, vòng ra sau gáy cô, nhẹ nhàng chạm vào bả vai cô, giúp cô ngả đầu trên vai anh…..mỗi một động tác là cả một sự sủng nịnh bảo vật quý giá.

Rõ ràng là cơ thể nhỏ bé của Hải Lam đang bị động tác nhu tình của anh làm cho run rẩy , muốn đẩy anh ra xong anh lại giữ cô quá chặt . Đã rất lâu bọn họ chưa có thân mật thế này khiến cô vô cùng ngượng ngùng, e thẹn cứ như là lần đầu tiên cô với anh mới gần gũi nhau vậy.

Trong lúc cô ngây thơ , hồn nhiên tưởng tượng đủ mọi thứ lại chẳng thèm để ý xem con sói đang cười mừng chiến thắng đến cỡ nào. Minh Phong gọi đây là chiến thuật lấy mềm mỏng mà chơi với cứng rắn.

“bỏ em ra, con nhìn thấy bây giờ , sẽ không hay ” Hải Lam nhắc khéo. Cô lại không biết giọng nói của mình có bao nhiêu phần làm nũng anh.

Minh Phong cười nham hiểm, không hề báo trước, anh lại cố tình dùng đôi môi gợi cảm của mình ngậm lấy vành tai Hải Lam mút nhẹ mà khiêu khích bừa bãi “ nó đang bận, sẽ không để ý tới ba mẹ ”

Hải Lam được một trận rét run người. cả thân co rút lại trong lòng anh. Môi anh liếm nhẹ lên tai cô, má cô , mũi cô khiến cô cảm thấy nhột nhột là lạ – cảm giác này đã ba năm cô mới lại được nếm qua nên không thể nói nó không hề làm cô có chút đê mê cao độ

“muộn rồi, em đi ngủ trước đây” Hải Lam né tránh sự dụ hoặc của anh. Cô không thể để bản thân mình xa vào lưới tình anh dăng ra. Cô sợ bản thân sẽ phải chịu đau khổ thêm một lần nữa.

“Tối nay, ở với anh nhé” lời mời gọi không chút dấu diếm khiến ai đó phải nóng mặt

Hải Lam trong người lúc này nóng lạnh đã không còn ổn định chẳng khác nào bị tẩu hỏa nhập ma. Cô đứng bật dậy, chạy nhanh vào phòng trốn không để anh nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn nà đã đỏ lên như gấc chín cây…..

Minh Phong nhìn bóng dáng Hải Lam xấu hổ chạy mất hút trong phòng ngủ chẳng những không buồn bã, mà đôi môi anh còn giãn ra đầy ma rãnh…..

“bảo bối, đã đến giờ đi ngủ !!! ” Minh Phong ôm con trai đến phòng ngủ của nó.

“dạ”

“bảo bối, đã nhớ những gì ba nói với con không?” Minh Phong thơm kêu một cái lên má thằng bé hỏi

“đã nhớ” Vũ Uy ôm lấy cổ Minh Phong cười hì hì “ ba ba cố lên”

“ rõ ” Minh Phong véo nhẹ má thằng bé một cái khen thưởng. Thật không hổ danh con trai anh. Nói một lần liền tiếp thu bài học rất nhanh tương lai thật xứng đáng là người kế nghiệp của Doãn Thị………

“phụp” mười năm phút sau điện trong nhà liên bị kẻ nào đó cắt phụp một cái .

“aaaaaaaaa” đúng như dự đoán, một tiếng hét inh tai nhức óc gào lên trong đêm tối.

Hải Lam đang nằm trên giường miên man nghĩ bỗng trong phòng tối om thì sợ hãi vô cùng. Cô vốn đã rất sợ bóng tối, sợ ma quỷ lại thêm ngay sau đó có tiếng động “ù…ù…..độp….độp…….” rồi lại tiếng rú rú của loài vật nào đó làm cả người cô nổi hết cả da gà. Tóc tai dựng ngược đứng lên. Thanh âm này đến người không sợ ma nghe thấy còn phải tè ra quần huống hồ một cô gái yếu đuối như cô.

Hải Lam hoảng sợ, cô loạng choạng với cái gối vù té sang phòng Vũ Uy…..

“bé con, hôm nay mẹ ngủ cùng nhé” Hải Lam ôm cái gối trước ngực đứng kế bên giường Vũ Uy , “đau khổ” nhìn cái giường bé tý, chiều dài còn chưa đến ngực cô, ảo não nói

“ mẹ……con không thích” Vũ Uy ngáp một cái, mắt nhắm như đang ngủ say, trả lời đúng như những gì ba ba nó dạy trước đó.

Hải Lam nhăn trán, trước giờ mỗi lần cô đề nghị ngủ cùng nó, nó luôn thích mà, sao hôm nay lại…….

“ cục cưng, để mẹ kể chuyện cho con nha” Hải Lam ngồi bên giường, dỗ khéo

“Không thích, con buồn ngủ lắm” Vũ Uy giãy dụa, rất không vui khi mẹ đột nhiên vào phòng phá hỏng giấc ngủ của nó

“hay để mẹ hát vậy?” Hải Lam không chịu đi, sà người xuống giường ôm lấy con , ngon ngọt dụ tiếp . Cô không thể nói với thằng bé là mình sợ ma mà chạy sang đây ngủ cùng nó được. Để nó biết sẽ làm hỏng hình tượng của cô mất

“Không thích….không thích” Vũ Uy làm vẻ khó chịu muốn thoát khỏi mẹ , dụi mặt vào gối, cái giọng ông cụ non lại được cơ hội phát huy “ mẹ, mẹ về phòng đi. Mẹ phiền chết đi được !!! ”

Hải Lam tức tối xù hết lông , căn cắn môi ức chế muốn hành hung trẻ nhỏ “ tiểu tử thối…..con nhớ đấy, mai mẹ sẽ không mua cho con ăn đồ ngon nữa” nói rồi cô lại ôm gối, đánh mông tức tối bỏ về phòng mình.

“ù….ù…….bộp….bộp……..rú…” âm thanh càng lúc càng mạnh, nghe thật ghê người….Hải Lam ngồi co ro trên giường , chân tay run lên cầm cập không sao nhắm mắt ngủ được . Cô ngồi đó trong lòng gào thét mắng hai ba con nhà kia thật là vô tình vô nghĩa. Bọn họ có thể ngủ ngon lành vậy a?

Một lát sau, tiếng động đã hết, Hải Lam còn chưa kịp mừng thì bụp một cái có cái bóng gì đó vụt qua ngoài cửa sổ, rồi lại tiếng rên thảm thiết của người. Lần này mồ hôi rúa đầy trên sống lưng, trên mặt Hải Lam. Chân tay cô lạnh cóng như băng, hai hàm răng như muốn đánh nhau rụng rời ra….

Hải Lam sợ đến khóc òa òa lên, còn cố ý mở cửa phòng để Minh Phong có thể nghe thấy xong anh “ngủ say như chết” không biết gì. Người đầu tiên cô nghĩ sẽ giúp mình bớt sợ hãi chính là Minh Phong nhưng lại ngoan cố không sang phòng anh. Ai dè cô làm cách này xong anh lại không mảy may ra xem cô thế nào . Đúng là hai con heo chỉ biết ngủ mà. Cứ thế Hải Lam ngồi ôm đùi khóc nức nở cả đêm.

Sáng hôm sau….

“ ba ba , mắt mẹ bị ong đốt thật xấu….haha” Vũ Uy cười khanh khách rất lấy làm khoái trí khi nhìn thấy đôi mắt mẹ nó sưng lên như hai quả táo tầu.

Hải Lam căm uất lườm thằng nhóc “ còn nói nữa , mẹ sẽ gọi bầy ong đến đốt con đấy. hừ”

Vũ Uy ồ một cái, đôi bàn tay tí hon liền bịt hai mắt mình lại, tí hí mắt lươn nhìn qua kẽ tay mình, giọng ‘ hối lỗi ’ đáng yêu “ mẹ , Pan không dám nữa. mẹ đừng gọi…….người ta không muốn xấu xí như mẹ đâu”

“…..,..” Hải Lam không còn từ nào để nói với thằng oắt con này, bất lực thở hắt ra, nghiến răng kèn kẹt , “căm thù” nhìn tên tiểu vô lại đang cười trộm mình.

“Lam, mặt em sao vậy ? Em khóc à?” Minh Phong xảo quyệt bày ra bộ mặt sót xa cực độ khi thấy cô mắt mũi sưng húp lên thế kia . Không chỉ thế tên đại vô lại còn rất ân cần gắp những thức ăn ngon vào trong bát Hải Lam khiến cô cảm động suýt rơi nước mắt lần nữa nhưng tiếc là hôm qua cô khóc hết sạch không còn giọt nước nào.

Hải Lam rưng rưng mắt như một đứa trẻ, cô cúi gằm mặt, căn ngấu nghiến thức ăn. Cô không muốn Minh Phong chê cười bộ mặt thảm hại này của mình. Xấu hổ chết……….

Minh Phong ra điều quan tâm , hỏi thêm vài câu xong cô lại không trả lời liền cười thẩm trong bụng, vui vẻ giải quyết cái bụng đang đói của anh .

Đến tối, khi mà ai nấy đều trở về phòng, điện lại bị cắt, âm thanh kinh sợ kia lại phát ra trong phòng cô………….Hải Lam lại một đêm thức trắng không dám ngủ

Ngày thứ ba, điện lại mất. Nhưng Hải Lam vẫn kiên quyết không tìm đến Minh Phong. Cô lại ôm gối sang phòng Vũ Uy, chỉ là…..chỉ là………..thằng nhỏ đã khóa trái cửa không cho cô vào. Vậy là………….

Kỳ lạ là, ba hôm nay chỉ có mỗi nhà Hải Lam mất điện, trong khi đó nhà hàng xóm vẫn có bình thường , lòng sinh nghi ngờ Minh Phong dở thủ đoạn, nhưng nhìn thái độ của anh rất bình thường chẳng giống hung thủ tẹo nào . Hải Lam quyết định tự mình đi gặp quản lý khu chung cư để làm rõ nguyên nhân.

Không hỏi thì còn hy vọng tối nay sẽ có điện, hỏi rồi lại làm Hải Lam khóc không nổi. Ban quản lý rất lịch sự mà báo cho cô biết hiện tại đường dây điện đến nhà cô bị hỏng , chờ vài ngày nữa mới có thợ đến sửa, chịu khó khắc phục. oa oa……

Đêm thứ tư, Hải Lam không thể mặt mỏng được nữa, nếu không cô sẽ thành bà cô già mất. Vậy là cô liền độn mặt dày , mang gối đến cửa phòng Minh Phong.

“cốc….cốc” lần thứ nhất không thấy anh nói gì

“cốc……….cốc” tiếp tục gõ

Đến lần thứ N, Hải Lam nổi giận lôi định, đang định quay gót bỏ về phòng thì …….

“Pan, muộn rồi sao con còn chưa ngủ? Ngủ đi, không mai mẹ lại đánh đòn đấy” Minh Phong nén cười, hai chân vắt chéo nhau đung đưa rất thư thái, giọng ngái ngủ vọng lớn ra ngoài

Gì đây ? Không nỡ ra mở cửa xem là ai a? Tên đại bất lương này thật là……….Tức quá, Hải Lam dơ nắm tay vo tròn định đấm một phát vào cửa cho tên kia mất ngủ cùng mình luôn…..

“cạch”

Thiếu chút nữa thôi Minh Phong ăn trọn cú đấm vừa rồi của cô. Mặt anh đờ ra nhìn nắm tay trắng ngần trong đêm tối, thất kinh hô lên “ em…………em muốn mưu sát anh?”

“Hì hì…..không….không phải…….em , em…………” Hải Lam cười khổ, không biết phải mở đầu thế nào. Ngày trước cô cũng thuộc hàng giỏi văn chương của lớp vậy mà giờ một chữ bẻ đôi cũng không nói được.

“chúng mình……chúng mình nói chuyện một chút đi. Em…..em……à mà đã lâu chúng ta chưa tâm sự, hôm nay….hôm nay…..” Hải Lam ấp úng, gãi đầu gãi tai nói không được một câu ra hồn người.

Minh Phong mắt lờ đờ mệt mỏi, làm như không còn tỉnh táo để tám chuyện cùng cô “anh mệt lắm, để lúc khác nhé” dứt câu , không để cô nói thêm , anh liền đóng cửa phòng lại……..

“Khoan” Hải Lam nhanh chân nhanh tay nách vào trong phòng anh, cô cười ha hả “ tối nay, em muốn ở cùng anh”. Nói xong cô muốn cắn lưỡi tự vẫn luôn cho rồi. Bắt đầu từ lúc nào cô lại dày mặt đến như thế này cơ chứ………

Cá cuối cùng cũng cắn câu. Minh Phong không ngừng hò reo trong bụng. ngoài mặt lại làm ra điều ta đây ngây thơ, hỏi lại “ em bảo muốn ngủ cùng anh?”

“không….chỉ là….chỉ là nằm cạnh nhau…..nằm cạnh….hì hì……..không có làm gì hết” mặt cô nóng ran, may đây là tâm đêm, nếu không thì cô không biết phải lấy cái mẹt ở đâu để che đi sự xấu hổ này.

Minh Phong trong sáng lắm, anh gật gù đã hiểu, nhưng lại rất “miễn cưỡng” để cô ngủ lại phòng mình “ ừm….vào đi”

Mới vừa rồi hai người còn nằm hai bên mép giường, Hải Lam đã run lắm rồi. Thế mà chưa được năm phút, Hải Lam đã thấy có cái gì đó đang bám trên eo mình làm cô giật cả nảy, rùng mình tý nữa là hét ầm lên. Tiếp đó…….tiếp đó, cô lại mơ màng cảm giác được một thứ gì đó ấm ấm đang vuốt ve trước ngực cô khiến cả người cứng đơ như đá xong đá này có chút quái dị - đá mà nóng những 100 độ C. Một hiện tượng rất lạ mà Hải Lam mới phát hiện ra ngay khi ấy. Cô cảm nhận được rõ ràng bàn tay ma quái kia đang tham luyến ngực cô. Chưa dừng ở đấy, một trận tê dại lập tức sung huyết vào bộ não bé nhỏ của cô khi một luồng khí ấm, ám muội phả nhẹ vào gáy cô làm cô run rẩy, bủn rủn cả đầu óc.

Hải Lam nhích người xê dịch một tý nhằm hạ hỏa , xong có kẻ nào đó lại nhích theo cô….. cô đành nhắm mắt nhích tiếp….nhích đến khi không còn đường lui…..

“Doãn…..Minh ………..Phong” Hải Lam hất tung chăn lên, gầm gừ gọi tên anh

“sao thế? Em lại không ngủ được à?” giọng ngái ngủ, chẳng buồn quan tâm đến người kia.

“nằm về mép giường kia đi” Hải Lam tức sôi máu mà ra lệnh

Minh Phong nghe lời lắm, cô nói gì anh đều nghe răm rắp. Lùi thì lùi...........

Hải Lam thấy khoảng cách đã an toàn cho mình, cô mới chịu nằm xuống. Lại chưa được năm phút, giờ không chỉ là một bàn tay, mà có tới hai bàn tay đang chu du trên người cô. Váy ngủ dài đến gót chân không biết từ khi nào đã vén lên đến tận bẹn, một sợi dây áo tuột ra khỏi bờ vai cô để lộ cảnh xuân bắt mắt kiều diễm không còn gì để nói.

Đầu Hải Lam bởi sự khiêu khích, bởi sự bừa bãi của tên kia mà trở lên hỗn độn. Hơi thở dường như là nhanh hơn trước, rối loạn không ngừng nghỉ.

“Minh Phong, anh không ngủ a?” Hải Lam có lòng tốt nhắc nhở người nằm bên nhưng lại phát hiện ra giọng nói của mình hoàn toàn khác thường, giống như là đang cố đè nén khát vọng mãnh liệt trong người từ rất lâu.

“ anh vẫn đang nhắm mắt” Hải Lam có thể nghe rõ mồn một tiếng thở dốc của anh

“ tay anh đang làm cái quái gì vậy?” Hải Lam sắp tức điên rồi. Anh còn làm càn nữa cô sẽ giết người trong đêm nay.

“anh ngứa”

“ngứa thì gãi lên người anh đấy, sao lại gãi trên người em ????” Hải Lam hung hăng bắt lấy tay anh, trừng mắt lớn uy hiếp. Tiếc là, ngay sau đấy, cô lại bị thân hình cao lớn của anh đè lên. Ánh mắt Minh Phong hư hỏng nhìn chằm chằm vào hai đốm hoa trước ngực cô, không khỏi ực một ngụm nước miếng vào trong……

Bị ánh mắt tham lam thâm tình của Minh Phong nhìn vào nơi riêng tư của mình không chịu xê dịch khiến Hải Lam suýt ngất xỉu. Cả người cô căng thẳng, mặt đỏ ửng , muốn tách anh ra khỏi người mình nhưng lại không có cách nào thoát được…..

“ anh còn làm càn em sẽ giết chết anh” mặt Hải Lam lộ ra tia dữ tợn, trừng mắt ném một câu cảnh báo hùng hổ cho Minh Phong.

Minh Phong trái lại không có bận tâm đến lời nói khoác lác kia, rất khoa trương mà đáp lại “ Vậy anh tình nguyện chết dưới tay người đẹp ” còn chưa nói xong , bàn tay to đã chui vào trong váy cô, nhẹ nhàng vuốt ve quả anh đào sớm vì sự trêu trọc của anh mà căng lên cao ngất như nhiệt liệt mời gọi đối phương hãy thưởng thức lấy nó. Đôi môi anh không chút khách khí bao chọn đôi môi non mềm của cô hôn cho thỏa thích……dục vọng kìm nén trong ba năm qua , nhất định hôm nay phải được giải thoát……….

“ưm…..anh là tên ngụy quân tử……thả em ra” Hải Lam thở nặng nề nhịp tim rất không vững vàng, sống chết không chịu hợp tác với anh. Thân thể Hải Lam dưới sự vuốt ve của anh mỗi lúc một nóng hơn , ra sức đẩy anh ra xong kết quả lại chính cô đem thân thể diễm lệ của mình dán chặt hơn vào thân thể cường tráng của anh, khiến dục vọng trong anh nhanh chóng lan ra khắp người như đang phóng hỏa căn phòng này….

“anh chưa bao giờ nhận mình là quân tử” Minh Phong rời môi cô, ám muội hôn lên vành tai nhỏ của cô không chút ngần ngại nói, Vừa nói vừa hành động, hai tay anh rất thành thục mà khiêu khích khắp cơ thể cô . Đối với cô gái trong lòng, anh chính là phải dùng cách ngụy quân tử để chinh phục cô xong anh sẽ không hối hận bởi lẽ anh yêu cô.

“……” Hải Lam nghe cái giọng cà chớn của anh mà cảm giác máu mũi đang tuôn ra như thác nước đổ ầm ầm, muốn khóc mà không khóc nổi, đang định mắng thêm câu nữa liền bị anh hôn cho đến mê mẩn…..

Hải Lam chỉ còn biết kêu ô…ô

Mặc cô gào thét đến đâu , Minh Phong vẫn tiếp tục công việc của mình. Anh như kẻ đói ăn nhiều ngày, tham lam mà hôn lên má, mũi, trán , mắt cô hàng ngàn nụ hôn nóng rực , không bỏ sót một chỗ nào . Tiếp đến môi anh từ từ dịch chuyển xuống chiếc cổ trằng ngần của cô mà gặm nhấm. Ba năm bọn họ giờ mới được thân mật một chỗ , cơ thể cô càng ngày càng trở lên xinh đẹp, quyến rũ mê người sắp làm anh mất đi lý trí mà muốn cưỡng bức cô ngay tại đây. Chỉ đến khi đôi mắt chứa đầy dục vọng trong anh nhìn thật kỹ trái anh đào dựng thẳng đứng liền cười “xấu xa”

“ cưng à !!! em xem, hình như cái này của em , nó không hề từ chối anh nha ” Minh Phong đắc ý ra mặt, lập tức cúi thấp đầu, há miệng nuốt trọn một quả anh đào vào trong, vui sướng mà nhấm nháp lấy nó , tạo lên những tiếng kêu khiến người ta nghe thấy mà phải bịt ngay lỗ tai lại vội lé đi chỗ khác. Bàn tay anh cũng không nhàn dỗi chút nào, rất chăm chỉ mà vân vê trái còn lại…..

Hải Lam ngoài việc thở dốc, xấu hổ vô cùng thì cô không biết phải làm gì. Bởi ý chí phản kháng lại hành động của anh đã tiêu biến không dấu vết . Dù có muốn phủ nhận đến đâu đi chăng nữa thì Hải Lam vẫn phải tự thừa nhận trong tim mình rằng cô cũng thực sự thích và nhớ loại cảm giác đê mê anh đang mang tới . Hải Lam chủ động đưa hai tay đặt sau gáy anh, các ngón tay nhỏ nhắn, thon dài, tinh tế luồn vào tóc anh di chuyển lên xuống rên rỉ không ngừng nghỉ ………

Minh Phong đương nhiên rất vừa lòng với phản ứng của cô, nó giống như lửa đổ thêm dầu kích thích anh bội phần hưng phấn mà tiếp tục di chuyển bờ môi mình xuống cái bụng phẳng lì của cô, rồi lại xuống sâu hơn nữa……….váy ngủ cùng những phụ tùng bên trong người cô sớm đã bị Minh Phong ném ngổn ngang trên sàn nhà…..

“a……” Hải Lam khẽ run lên khi bị anh nghịch ngợm , trêu đùa nơi mật thất của mình. Cô nhắm chặt mắt lại, không dám cúi người nhìn vào hành động không chút kiêng nể của anh…………..

“ Lam, mở mắt ra nhìn anh” giọng anh khàn đặc rõ thấy , đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào thân thể lõa lồ của Hải Lam hận không thể nuốt cô vào trong bụng mình , không cho bất kì ai được phép nhìn thấy vẻ đẹp có một không hai này ……..

Hải Lam nhất mực không chịu, liều mạng lắc đầu kịch liệt…………

“bé con, ngoan….nghe lời anh…mở mắt ra” Minh Phong kiên nhẫn, cúi dạt người, lại lần nữa thân hình rắn chắc đè lên người cô, nỉ non bên tai cô………

Nhiệt độ cơ thể Hải Lam tăng lên vùn vụt đến chóng cả mặt , nhưng vẫn ngoan cố tới cùng. Nếu mở mắt ra bây giờ cô sẽ phải cắn lưỡi tự vẫn vì xấu hổ mất……

Minh Phong không có vội, anh chủ động kéo bàn tay trắng nõn của cô, một ít sức lực chẳng đáng kể khiến tay cô chạm vào vật nam tính của anh…………..

“a……..” Hải Lam trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn anh, rồi lại lén cúi đầu nhìn xuống phía dưới , nơi mà bàn tay cô đang bị phỏng dạ vì chạm vào vật to lớn kia, dọa đến ngây người……

Minh Phong cười nhẹ một tiếng, đôi môi rất ôn nhu mà đặt một nụ hôn tán thưởng lên trán cô. Nhìn biểu hiện lung túng của cô, nhìn vẻ ngây ngô của cô anh dám chắc ba năm qua cô chưa từng làm qua loại chuyện này với gã đàn ông khác…..

“ Minh Phong, anh thú nhận đi…….có phải mấy năm nay anh đã tìm đến không ít đàn bà???” Hải Lam làm mặt nghiêm túc tra hỏi. Nói xong lại thấy mình quá đỗi ngu xuẩn khi lại đi quan tâm đến chuyện của người ta . Nhưng là chí tò mò không cách nào giữ lại trong lòng mà phải hỏi cho bằng được. Thủ pháp của anh ngày một thành thục , thậm chí nó đã thuộc vào hàng siêu quái làm cô điên đảo , lại thấy khó chịu, tức tối khi tưởng tượng ra anh đã từng ở chung với những người đàn bà khác mà làm giống như vừa rồi , trong khi cô lại giữ mình suốt ba năm trời.

Minh Phong nghe xong liền phì cười, khuôn mặt đẹp trai lười nhác rúc vào cổ cô cắn mút, cười ma quái “ em đoán xem, anh đã tìm đến bao nhiêu cô gái ?”

Hải Lam mặt đằng đằng sát khí, dấm chua nổi lên như bão mà không hay biết “ ai thèm quan tâm anh có bao nhiêu đàn bà. Tôi chính là không có thời gian quản chuyện của anh. Mau tránh thân thể anh ra khỏi người tôi. Tôi không muốn mình bị nhiễm bẩn. hừ”

Minh Phong cười lớn. Cô gái này rõ ràng là vẫn còn rất yêu anh, rất quan tâm đến anh vậy mà ngoài mặt lại làm như không để ý, không đoái hoài gì tới tình cảm của anh. Anh rất đau lòng nha…..

“anh là thủ thân như ngọc” đối mắt chân thật nhìn thẳng vào cô, nói rõ từng chữ…..

“xì……..” Hải Lam khinh miệt trừng mắt lên. Bộ cô là con nhóc ba tuổi hay sao mà anh nghĩ có thể lừa được cô…..anh thủ thân như ngọc thì cô là thánh nữ a !!!

“em không tin anh? Vậy được, anh sẽ dùng thân chứng minh cho em thấy” Minh Phong nở nụ cười tà ác, lần này anh sẽ cho cô biết anh chính là chính nhân quân tử, một lòng yêu cô.

“a…tên háo sắc. thả em ra” ánh mắt của cô ngày càng mờ đi, thét lớn

Minh Phong rất nhẹ nhàng tiến vào trong cô, động tác từ ôn nhu dần trở lên đòi hỏi bức thiết . Cuối cùng người ta không còn nghe thấy tiếng thét của cô gái kia nữa đâu đó chỉ còn lại tiếng ngâm nga, tiếng khoái lạc và tiếng gầm rên của người đàn ông khi phóng thích tất cả mầm mống vào trong cô gái kia. Một trận chiến kéo dài vô tận vô biên suốt một đêm không dứt.

………………….

Mấy ngày tiếp theo, trên gương mặt của tên “háo sắc” nào đó luôn thường trực những nụ cười hạnh phúc. Còn một người nào đó thì luôn trong trạng thái mệt mỏi, sắc mặt lúc nào cũng trong trạng thái thèm ngủ vô cùng……Chẳng là, điện thì cứ mất, người không muốn mò đến hang sói nhưng lại không thể không tìm đến.

Ở Doãn Thị, từ trên xuống dưới, từ phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất cho đến phòng dọn vệ sinh thấp nhất , không ở đâu là không xôn xao bàn tán về Doãn tổng của họ.

“mọi người sẽ không tin được việc này đâu ? sáng hôm nay tôi đang lau sàn nhà cho phòng tổng tài thì Doãn tổng và cái cô Alice gì gì đấy bước vào, tôi rất cung kính chào hai người họ. Vốn định lau nhanh thì chuồn nhanh, vì trước giờ sếp tổng nhà chúng ta có tiếng lạnh lùng, ít nói. Ai ngờ, anh ấy tự dưng cười tươi với tôi và còn rất lịch sự chào lại nữa chứ. Ôi chúa tôi, cứ nghĩ lại nụ cười của sếp mà tôi cảm thấy mình như được bay lên chín tầng không trung. Đẹp….quả thực đẹp không cách nào miêu tả lại cho các cô hình dung được” một đám nhân viên lại túm tụm lại mà buôn dưa lê với nhau

Đám gà mái kia ồ lên mà ghen tỵ với cô gái vừa rồi “chị may mắn thật đấy. không biết khi nào chúng tôi mới được chiêm ngưỡng nụ cười của sếp đây. Haiz.”

“sao lúc đấy chị không lấy di động ra chụp lại cho chúng tôi ngắm.”

Cô kia cười khì khì “được….được…..để lần sau tôi sẽ chụp về cho các cô xem. Haha”

…………………

Lại vào một ngày khác

“bản báo cáo này vẫn còn thiếu rất nhiều chỗ. Tôi muốn ông liệt kê chi tiết những khoản doanh thu trong quý này cho tôi.” Minh Phong ngồi dựa người trên chiếc ghế da, nói.

Giọng của anh không hề mắng nhiếc, không có khó chịu, rất thoải mái nhưng lại khiến cho người kia chân tay run như cày sấy, lắp bắp “ dạ, tôi sẽ sửa lại…..,…vậy khi nào tôi …….tôi sẽ phải nộp lại”, ông ta vừa nói vừa rút khắn tay ra lau mồ hôi lấm tấm đầy mặt. Mỗi lần phải mang báo cáo nộp cho sếp là ông ta mất ngủ suốt một tuần liền, sút mất vài cần chẳng ít. Hôm nay, Doãn tổng ôn hòa, những tưởng sẽ khiến nhân viên bớt sợ, ai dè, họ càng sợ hơn. Thà anh cứ lạnh lùng như trước có khi họ lại quen , đằng này tính khí khác thường thực muốn người ta phải lên cơn đau tim mà………….

Minh Phong ung dung vắt chéo chân, bộ dạng rất thư thái, nụ cười lúc nào cũng sẵn trên môi, phun ra một câu khiến người kia phải ngay lập tức chống tay vào bàn để không ngất tại đây “ cứ từ từ làm, không phải gấp”

“rầm”

“Minh Phong, cậu mau mang An An của tôi ra đây” Hứa Kính Thiên vừa thô bạo phá tan cánh cửa phòng tổng tài Doãn Thị, tức tối đòi người

Minh Phong nhếch miệng cười tà “ Hứa tổng !!! cậu xem ra đến sớm hơn giờ hẹn thì phải?”

“Không nhiều lời, trả An An lại cho tôi” mặt Kính Thiên hằm hằm, nói lớn

“Cậu vội gì chứ ? An An mới chỉ đi có mấy tuần mà cậu đã nhớ con bé vậy a? Xem ra ba năm tới, cậu sẽ phải chịu không ít khổ sở rồi ” Kính Thiên càng nóng vội muốn tìm An An, Minh Phong càng thản nhiên nói như không can hệ gì tới anh.

Kính Thiên tối sầm mặt lại. Cư nhiên là tên họ Doãn kia bày trò. Anh nén lửa giận trong lòng, giọng xuống nước “ Minh Phong, cậu muốn gì ? Không phải Hải Lam đã về với cậu rồi sao? Cậu không định dấu An An ba năm đấy chứ?” nghĩ đến ba năm không gặp được An An mà lòng anh nóng như lửa đốt, kèm theo là sự khó chịu cùng cực. Anh thừa nhận, đối với An An , anh đã bị cô bé chinh phục hoàn toàn. Cái tính trăng hoa trước đây cũng không còn kể từ khi anh gặp và yêu cô. Giờ tên kia dấu cô đi, chắc anh chết mất………

Minh Phong lướt mắt qua vẻ mặt Kính Thiên sốt sắng cùng bất an liền nở nụ cười như ẩn như hiện, thư thái uống tách ca phê nóng rồi mới lên tiếng “ cái này còn phải chờ xem cậu có làm đúng như những gì tôi yêu cầu”

“yêu cầu ? Cậu đang ra điều kiện với tôi ? Minh Phong, cậu quá ngạo mạn rồi đấy !!! Hứa Kính Thiên tôi đường đường là tổng giám đốc S.I.C mà phải nghe theo cậu a?” Kính Thiên nhìn thẳng vào mắt Minh Phong, trong giọng nói kiên định lại mang theo sự phẫn nộ tức giận.

Minh Phong biểu tình không đoái hoài đến cảm nhận của người kia, nhún nhún vai, phun ra một câu “ vậy thì cả đời cậu đừng mong gặp lại An An đi”

“cậu……”

“sao hả? Cậu nói, cậu là tổng giám đốc S.I.C ? vậy không bằng bây giờ ra ngoài tìm lấy một người đàn bà khác là xong” Minh Phong híp hai con mắt lộ ra vẻ bí ẩn khó đoán “ nhưng nếu cậu làm vậy thì đừng mong gặp lại An An và con gái cậu ”

“ cậu vừa nói gì? Con gái tôi ? An An, cô ấy…” Kính Thiến há hốc mồm vì bất ngờ trước tin này. An An đã có thai ?

“Thế nào ? Bất ngờ quá phải không? So với cậu tôi coi như vẫn còn tử tế. Chí ít vợ mình mất tích còn biết có một đứa con” Minh Phong xoa cằm chầm chậm nói

Kính Thiên đúng là hết đường để chạy khi đứng trước “tên nghịch tặc” này. Anh thở dài, bất lực nói “ được rồi, tôi thua cậu rồi. Minh Phong, cậu không những ở trên thương trường túc chí đa mưu , ở ngoài thủ đoạn cũng quá cao tay đi”

“haha……….Kính Thiên, cậu đề cao tôi quá rồi. Tôi sao có thể bằng cậu”

“bớt khoác lác một chút. Nói đi, cậu muốn tôi giúp gì cho cậu?” Kính Thiên gằn lên. Biết thế này anh nên đem Hải Lam dấu thật kín đi cho tên kia đáng đời.

Minh Phong hơi nhướng mày, cười như không “ Cậu không cần khẩn trương quá. Khi nào cần tôi sẽ nói”. Anh muốn chính là mong Hải Lam có thể thật sự tha thứ cho anh, cùng anh trở về nhà. Tuy dạo gần đây, bọn họ đã xảy ra quan hệ thân mật nhưng cô vẫn còn lảng tránh anh, không chịu chấp nhận lời cầu hôn của anh, làm anh vẫn còn phiền muộn rất nhiều……….

……………

Hai ngày sau………

Hải Lam buồn bực ngồi ở nhà một mình. Nghĩ tơi nghĩ lui về quan hệ không rõ ràng bây giờ giữa anh và cô. Có lên tiếp tục thế này không? Có lên tha thứ mà trở về bên anh không? Cô vẫn là bị một mảng quá khư đau thương kia ám ảnh chưa dứt ra được. Dường như cô vẫn chưa nguyện tin tưởng anh, chưa nguyện tha thứ cho anh.

Nhìn vào tờ rơi quảng cáo mà sáng nay người ta để trước cửa nhà cô “ TRUNG TÂM MÔI GIỚI HÔN NHÂN” khiến cô nghĩ ra một ý tưởng. Không bằng cô đến trung tâm này, tìm lấy một đối tượng để tìm hiểu, để không phải suốt ngày nghĩ đến tên sắc lang kia.

Nghĩ là làm, Hải Lam ấn số gọi cho trung tâm môi giới hôn nhân để được giải quyết vẫn đề. Cô sẽ cho tên kia biết, cô không dễ bị bắt nạt như vậy.

Rất nhanh, quả đúng là dịch vụ tìm bạn đời có khác, vừa gọi đã được bọn họ sắp xếp chiều nay đến gặp đối tượng xem mặt.

“mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Vũ Uy đang mải chơi một mình, thấy mẹ nó cười cười, rồi lại nói gì gì khiến nó nổi hứng tò mò….

Hải Lam nở nụ cười lém lỉnh, nhìn thằng bé “ đi tìm một ba ba khác cho con” nói rồi, cô nhanh chóng vào phòng ngủ, trang điểm lỗng lẫy, chọn lấy cho mình bộ váy đẹp nhất, gợi cảm nhất để đi gặp “bạn đời”

Vũ Uy tròn mắt, trông rất ngố nhìn mẹ. Nó thực không hiểu mẹ đang nói gì. Một ba ba khác nào sao?

………………

“ông nói có chính xác không ? Năm đó, Trịnh Hải Lam có thai đôi, cô ta vẫn còn một đứa con?” Lâm Nguyệt Lan nghe tên tay sai của mình thuê đi điều tra về Hải Lam và Minh Phong không khỏi cả kinh, sợ tới ngây người. Cô ta quá sốc nặng với tin động trời này………..

Tên kia gật đầu dứt khoát, nhấn mạnh một lần nữa “ tin này chính xác tuyệt đối”

Lâm Nguyệt Lan trong lòng tràn ngập sự căm uất, cặp mắt như long ra khỏi khuôn mặt trắng bệch kia. Hóa ra, hóa ra Trịnh Hải Lam có thai đôi. Haha……..ông trời thật bất công, thật bất công, sao mọi thứ tốt đẹp đều dành cho cô ta…Lâm Nguyệt Lan cười dại ra lẩm bẩm nguyền rủa một tiếng.

“kế hoạch chúng ta bàn ông tiến hành đến đâu rồi?” Lâm Nguyệt Lan cố lấy lại bình tĩnh.

“ mọi việc rất tốt. Chỉ chờ cô nói một tiếng chúng tôi sẽ hành động”

“ được. Cũng đến lúc phải khiến cho bọn họ lìa xa thế giới này rồi” Lâm Nguyệt Lan tàn khốc nói

“cốc………..cốc” tiếng cửa đột nhiên vang lên

Lâm Nguyệt Lan nhăn mày, liếc nhìn về phía cảnh cửa, khó chịu nói “ ai mà lại đến vào tầm này?”

“ chắc có lẽ là người quen của cô đấy”

“được rồi, ông lui trước đi. Hãy đi lối cửa sau, tránh để ai nhìn thấy”

Lâm Nguyệt Lan chờ cho người kia rời khỏi nhà mình mới bước chậm từng bước đến gần cánh cửa, trong lòng không biết vì sao lại run rẩy , bất an đến thế

“cạch”

“ anh……….” Nhìn người trước mặt đập ngay trước mắt, Lâm Nguyệt Lan không tự chủ được loạng choạng lùi sau ba bước, sắc mặt không còn giọt máu, giọng lắp bắp như đang nhìn thấy ma

“ sao lại là anh?”

Bạn đang đọc Yêu Lại Từ Đầu của Sum
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.