Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 7409 chữ

Sáng ngày hôm sau Lãnh Huyết đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân xong cậu xuống dưới nhà chuẩn bị đi thì Ngôn Hi gọi anh lại bảo : Anh Lãnh có cần em đi cùng anh không .

Lãnh Huyết nhìn cậu : Không cần , khi nào về anh sẽ kể cho mọi người nghe được không . Bây giờ em mà không cho anh đi là muộn mất đấy , anh sợ chú Lưu thể nào cũng phàn nàn anh cho mà xem .

Ngôn Hi biết anh đang muốn không nhắc tới chuyện đấy nữa nên cậu gật đầu nói : Vâng , Tu Hàn tỉnh lại rồi anh không cần phải lo cho nó nữa đâu

Lãnh Huyết gật đầu : Ừ .

8h tại Phố Cổ Dự Viên , Lãnh Huyết dừng xe lại anh đi gửi xe xong gọi điện cho chú lưu : Chú Lưu con đến rồi đang ở ngoài cổng .

Chú Lưu : Ừ , bây giờ đi đến chỗ khu Đại Thạch nếu không biết đường thì hỏi chú chờ con ở cổng khu đấy .

Lãnh Huyết : Vâng .

15 phút sau cậu có mặt tại cổng của khu cậu đang tìm kiếm thân ảnh quen thuộc thì từ đằng sau có người chạm vào bả vai cậu , cậu đề phòng chuẩn bị giơ tay đánh người nhưng khi nghe giọng nói quen thuộc vang bên tai mình từng động tác của cậu hạ xuống , Lãnh Huyết quay đầu lại nhìn thấy chú cậu vui mừng : Chú Lưu , bây giờ tìm chỗ nào ngồi trước đã xong rồi kể tất cả mọi chuyện sau .

Chú Lưu gật đầu dẫn đường : Có phải hôm qua vì làm nhiều việc quá nên thức khuya đúng không , hai bên mắt có quầng thâm rồi kìa .

Lãnh Huyết : Không phải ạ , tại vì con mất ngủ thôi đến gần sáng mới ngủ được .

Chú Lưu : Ngồi xuống đi , ở đây rất ít người không cần phải đề phòng .

Lãnh Huyết gật đầu đi thẳng vào vấn đề : Con mang tất cả những thứ chú cần đến rồi , chú mở ra xem đi .

Chú Lưu nhận lấy tập tài liệu xong để xang một bên : Không cần , bây giờ ta sẽ kể hết mọi chuyện cho con nghe . Hôm qua ta đưa thiếu gia và tiểu thư ra ngoài chơi đến tối mới về , về đến nhà tiểu thư chạy vào nhìn thấy nhiều người chết trước mặt mình hoảng sợ hét lên tôi cùng thiếu gia chạy vào nhìn thấy . Lúc đó tiểu thư hoảng sợ tôi mang con bé ra xe xong đi lên lầu tìm thiếu gia , cậu ý đang đứng trước cửa phòng ông chủ nghe cuộc nói chuyện giữa ông ý và Vệ khanh cho nên tôi mới đánh ngất thiếu gia mang ra xe chở đi đến khu biệt thự cổ ngày trước bà chủ hay ở sắp xếp xong tất cả mọi chuyện , tôi quay về để xem ông chủ có bị làm sao không nhưng vừa bước chân vào phòng thấy ông ý người đầy máu nên tôi đã đưa ông đi gặp Triệu Diệc Minh cậu ta nói : May là chú cứu ông ý kịp thời đấy nếu chậm chút nữa có thể sẽ không cứu được đâu , ông ý bị chấn thương não do viên đạn bị bắn trúng chỗ hiểm . Người nhà nên chuẩn bị tâm lí đi nếu ông ý tỉnh lại thì đó là một kì tích hiếm có còn không tỉnh lại thì cả đời làm người thực vật .

Lãnh Huyết nghe xong nước mắt không tự chủ được rơi ra : Chú Lưu bây giờ con có thể đi gặp người được không , chỉ một chút thôi cũng được .

Chú Lưu gật đầu : Được , bây giờ con ở đâu .

Lãnh Huyết : Con ở trong căn cứ của Vệ Khanh .

Chú Lưu : Ai cho phép con vào đấy hả và còn những người khác đâu .

Lãnh Huyết kể lại tất cả cho chú Lưu nghe xong ông mới nhẹ nhõm nói : Ta có điều muốn nói trước khi đến đây chính là Từ thiếu gia muốn vào trong căn cứ con có thể sắp xếp được chứ với tư cách là em trai của con .

Lãnh Huyết bất ngờ nói : Không được đâu cậu ý còn nhỏ tuổi như thế làm sao mà được chứ .

Chú Lưu cười : Đừng có nói thế khi nào con gặp rồi sẽ biết thiếu gia không phải người như con nói đâu .

Lãnh Huyết gật đầu : Vâng .

Vậy đúng vào tuần sau chính là ngày hôm nay anh đến đón em mới được gặp bố em đấy , bây giờ thì em có thể yên tâm một chút được chưa Tử Hàn em có đang nghe anh nói không đấy .

Tử Hàn quay xang nhìn anh : Anh Lãnh , em thật sự có thể làm được sao .

Lãnh Huyết gật đầu : Ừ , em có thể làm được ở trong hội của anh cũng có đứa tuổi bằng em nhìn nó rất đáng yêu đấy chắc em sẽ thích nó .

Từ Hàn : Thế anh phải lái nhanh lên cho em gặp bạn đấy mới được .

Lãnh Huyết cười : Ừ , cho nên em hãy chợp mắt một tí đi anh thấy em gầy rồi hai bên mắt còn có quầng thâm kia kìa .

Từ Hàn gật đầu : Khi nào đến anh gọi em dậy nha .

Về đến nơi Lãnh Huyết đỗ xe tại gara xong quay xang gọi Từ Hàn tình dậy nhưng gọi mãi cậu không dậy cho nên anh bế cậu từ nhà xe vào trong khu Lãnh Nguyệt Tâm của mình , anh gõ cửa gọi Tri Quân , Tri Quân nghe có tiếng gọi đi ra mở cửa hai con mắt trợn tròn nhìn anh không nói tránh đường cho anh vào , cậu khép cửa xong chạy lên phòng Tu Hàn đang tụ tập tất cả mọi người kể hết tất cả mình thấy cho mấy người đó nghe , cả bọn nghe xong không tin thi nhau đi lên phòng Lãnh Huyết mở cửa nhìn trộm thấy anh đặt Tử Hàn xuống đắp chăn gọn gàng xong quay ra nhìn mấy đứa xem trộm anh lên tiếng : Vào đi , đừng đứng ngoài nữa .

Cả bọn đi vào bắt đầu hỏi : Anh Lãnh đây là ai đấy sao nhìn quen thế giống người nào đó nhưng em lại không nhớ .

Lãnh Huyết cười nhìn Minh Viễn :Em trai anh đấy mới vừa tìm lại được .

Cả bọn nghe xong câu đó bàng hoàng một hồi không thể tin được Lãnh Huyết mà có em trai bị thất lạc , Minh Viễn càng nghe càng cảm thấy sai nếu mà anh Lãnh có em trai tại sao nhìn chẳng giống một tí nào mà lại giống vợ của ông Từ chứ anh định nói thì bị Lãnh Huyết nhìn chằm chằm ra dấu hiệu im lặng để anh trêu tiếp cậu gật đầu cứ theo đà mà diễn cùng anh , Cao Tuấn nói: Anh Lãnh ơi sao em nhìn chẳng giống anh j nhìn cứ khác sao ý phải nói cực kỳ giống một người mà hồi nhỏ hay chơi cùng em nhưng em không nhớ ra là ai .

Nghe xong câu nói đó của Cao Tuấn , Lãnh Huyết và Minh Viễn cười làm cả bọn biết mình đã bị chơi một vốn nên tức xị mặt quay đầu định đi về phòng thì một giọng nói dễ chụi , ấm áp , ngọt ngào vang lên cả bọn quay đầu nhìn Tử Hàn : Anh Lãnh , em đang ở đâu đây và mấy người này là ai .

Lãnh Huyết nhìn Tử Hàn quay ra giới thiệu cho cậu : Những người này anh đã kể với em rồi còn j .

Tử Hàn nhìn từng người một xong nói : Em tên là Lãnh Tử Hàn , em trai của anh Lãnh chào mấy anh nha.

Khi cả bọn nghe xong giọng nói ngọt như kẹo của cậu mới bình tĩnh một chút : Xin chào em , bọn anh là anh em của anh Lãnh nếu có j khó khăn cứ tìm tụi anh nha .

Tử Hàn cười hở ra cái răng khểnh đáng yêu càng tôn thêm khuôn mặt non nớt của cậu : Em biết mấy anh , anh Lãnh cho em xem ảnh mấy anh

khi bọn anh đi ăn nhưng em thấy thiếu một người đó chính là Tu Hàn thì phải .

Minh Viễn cười nói với cậu : Tu Hàn đang ốm nằm nghỉ nghơi trong phòng rồi , em muốn tìm nó thì tí nữa anh Lãnh dắt em đi .

Tử Hàn gật đầu đi ra khỏi chăn bắt đầu trò chuyện với mọi người ,xong Lãnh Huyết cũng kể hết sự việc từ đầu đến cuối cho cả bọn nghe và danh tính thật sự của Từ Hàn : Anh biết anh đã trêu mấy đứa nhưng Minh Viễn cũng biết mà sao chỉ đánh mỗi anh thôi vậy hả.

Minh Viễn hất cằm nói : Anh lớn tuổi hơn em phải gánh cho em rồi đúng không Tử Hàn .

Tử Hàn càng lúc càng cảm thấy đây mới thực sự là một gia đình hạnh phúc nếu mà nghe lời bố theo vào đây sớm chắc sẽ được gặp những người này nhỉ tính tình họ ôn hoà , hoà đồng vui vẻ , lạc quan nhưng lại bị kéo vào làm những nhiệm vụ nguy hiểm cậu càng nghĩ càng thấy tiếc nuối rất nhiều : Vâng , anh Viễn em hỏianh chuyện này có phải anh có ý với anh Lãnh không .

Minh Viễn bất ngờ khi Tử Hàn nói câu này : Sao em biết , em chỉ mới gặp anh mấy tiếng trước thôi mà lại có thể nhìn ra nhanh như thế .

Tử Hàn cười : Em để ý khi anh Lãnh nhìn anh với tính ôn nhu khác hẳn mọi người rất nhiều nên em mới chỉ đoán thôi nhưng ai ngờ lại là thật , anh Viễn hai người con trai có thể thật sao .

Minh Viễn xoa đầu cậu : Ừ , bây giờ con trai có thể cưới nhau được nữa cơ mà .

Tử Hàn : Vâng .

Khi cả bọn đang đánh nhau với Lãnh Huyết thì Tu Hàn từ phòng của mình đi ra nhìn thấy cảnh này càng hưng phấn chạy đến úp càng ác liệt hơn tuy chỉ là đánh nhau cho vui nhưng sức tấn công không nhẹ nhàng một tí nào cả . Minh Viễn thấy bọn chúng bắt đầu hăng hái hơn hét lên : Dừng lại hết cho anh .

Cả bọn quay ra nhìn Minh Viễn với Tử Hàn chỉ có mỗi Tu Hàn ngạc nhiên nói : Anh Viễn đây là ai sao lại ở đây thế .

Tử Hàn cười ,nói thầm đúng là đáng yêu thật hai cái má phúng phính to tròn như miếng bánh mochi vậy : Xin chào tớ là em của anh Lãnh tên Tử Hàn với cả bằng tuổi cậu nữa nha.

Tu Hàn quay xang nhìn Lãnh Huyết thấy anh gật đầu cậu đi đến bên Tử Hàn nói : Chào tớ tên Tu Hàn

Tử Hàn gật đầu : Ừ .

Tu Hàn trong đầu tự nhiên nảy ra một ý nói : Các anh em bảo này hay chúng ta tổ chức tiệc đi chỉ là một bữa cơm thôi để chào mừng Tử Hàn đến sống cùng cả bọn mình được không .

Cả bọn quay xang làm mặt cầu xin , làm nũng với Lãnh Huyết : Ừ , nhưng không được uống rượu đâu chỉ bia thôi .

Nghe xong lời nói của cậu cả bọn lôi nhau đi vào nhà bếp chuẩn bị đồ ăn Lãnh Huyết đi đến bên cạnh Tử Hàn nói : Thấy sao vui không , nếu bố mẹ em với chú Lưu ở đây còn vui nữa . Hồi nhỏ bọn anh bé lắm lúc đó bọn anh ở cùng ba mẹ em với chú Lưu , hồi đó cứ mỗi lần tập xong cả bọn được mẹ em kéo vào trong nhà ăn cơm chơi đùa nhưng em thật sự rất giống mẹ em đó không giống ba em j cả .

Tử Hàn cười : Anh Lãnh nếu em không muốn mấy anh cuốn vào mấy chuyện này có được không . Em thấy những người đó và cả anh nữa nên sống một cuộc sống bình thường chứ không phải như này em cảm thấy rất có lỗi tuy chỉ biết những anh ý được mấy tiếng trước nhưng họ rất lạc quan , hoạt bát và vui vẻ chứ không phải lạnh lùng và lo sợ một cuộc sống không an toàn .

Lãnh Huyết nghe những gì cậu nói anh hiểu : Anh biết em đang nghĩ j thế nên chú Lưu mới nói là em phải biết chăm sóc được bản thân mình mới có thể chăm sóc được bọn anh với cả chú Lưu cùng bố em , em gái em nữa chứ đúng không . Còn chuyện trả thù rồi từ từ tính sau cũng được bây giờ điều em nên làm là làm quen với cuộc sống ở đây và hoàn thành nhiệm vụ trong 1 năm đạt hạng để vào tham những nhiệm vụ khó nhất .

Tử Hàn gât đầu cười : Vâng .

Lãnh Huyết xoa đầu cậu : Bây giờ vào trong cùng bọn họ thôi , chắc hôm nay lại được ăn món ngon đây

Tử Hàn cười : Anh Lãnh em biết chuyện của anh với anh Viễn rồi .

Lãnh Huyết cứng đờ vài giây mới nói : Ừ .

Tử Hàn khó hiểu đang định nói thì Tu Hàn nôi cậu với anh vào trong bếp ăn cơm , ăn xong Ngôn Hi và Tri Viễn bị bắt rửa bát hai người uất ức không nói được j còn những người kia đi ra phòng khách ngồi xem phim ăn hoa quả và ngồi nói chuyện chỉ có mỗi Tử Hàn đang nghĩ đến em gái mình và chú Lưu đã đến nơi chưa cậu rất muốn gọi nhưng với sự an toàn của họ thì lương tâm cậu không cho nên thôi . Lãnh Huyết thấy cũng đã khuya rồi nên bảo tất cả mọi người về phòng ngủ nhưng vấn đề là hôm nay Tử Hàn ngủ ở đâu .

Minh Viễn nói : Để em ý ngủ cùng em cũng được .

Tử Hàn từ chối nói : Thôi không cần đâu ạ , em ngủ ở sofa cũng được .

Minh Viễn : Không được hay em ngủ ở phòng anh , anh ra sofa cho .

Lãnh Huyết thấy tình hình không ổn nói : Minh Viễn với anh ngủ cùng một phòng còn em ngủ phòng của Minh Viễn đi.

Tử Hàn gật đầu : Vâng

3h sáng ngày hôm sau Tử Hàn dậy sớm để tìm hiểu một lượt khu này nhưng cậu càng đi càng bị lạc , Tử Hàn quan sát xung quanh mới biết ở đây có rất nhiều cây trúc đằng trước có hồ cá và sân tập thể dục cậu đi đến bên cạnh hồ có chiếc ghế đá gần đó cậu nằm xuống nghĩ nếu gia đình mình không phải vướng vào vụ rắc rối này thì có thể sống một cuộc sống như ở chỗ này thì tốt biết mấy , cậu mệt mỏi nằm ngủ luôn trên chiếc ghế đá mát lạnh đến khi Vệ Thiên Hàn từ trong phòng mình bước ra để tập thể dục,cậu thấy có một cái j đó đang nằm trên ghế đá cậu đề phòng đến gần thấy một chàng trai với nước da trằng trẻo , dưới đôi mắt có một chiếc nót ruồi son trong rất đẹp đang nằm co ro như chú cún con trên chiếc ghế đa lạnh lẽo này Vệ Thiên Hàn đến gần người con trai ấy nghĩ : Sao có người lại xinh đẹp như vậy chứ , rốt cuộc em là ai sao lại ở đây.Vệ Thiên Hàn bế Tử Hàn vào phòng mình đắp chăn cho cậu xong đi ra nhưng tay Tử Hàn cứ bám lấy cậu không buông nên cậu nằm xuống ngủ . Đến sáng hôm sau Tử Hàn tỉnh dậy thì thấy hơi lạ rõ ràng hôm qua mình còn ở bên rừng trúc mát mẻ kia cơ mà sao bây giờ lại ở đây , cậu quay xang nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang nằm ngủ bên cạnh mình đó là Vệ Thiên Hàn cậu càng hốt hoảng tốc chăn chạy ra khỏi phòng vừa mới sờ được cái khoá cửa một giọng nói lạnh lùng xuyên qua tai làm cậu lạnh hết cả sống lưng , chân cứ thế không di chuyển được đứng im tại chỗ Vệ thiên Hàn nói : Cậu không nhớ chuyện hôm qua cậu làm với tôi à

Tử Hàn giật này mình nói : Tôi ...tôi ...tôi đã làm j anh chứ hôm qua tôi đang nằm trên ghế đá trong rừng trúc lại còn, sáng dậy ai ngờ nằm bên cạnh anh chứ .

Vệ Thiên Hàn cười nham hiểm : Oh , thế chứng tỏ anh đã thêm một tội nữa đó chính là xâm nhập trái phép rồi .

Tử Hàn cười đôi mắt phượng xinh đẹp của cậu cong vút lên trông rất đẹp : Oh thế anh tự cho rằng mình là chủ của nơi này à hay nói cách khác anh bỏ tiền ra mua nơi này .

Vệ Thiên Hàn chưa từng thấy ai giám ngang ngược cãi lại cậu , hay không sợ hãi mình mà cái người trước mặt này lại khác bình thản nói chuyện với mình không sợ hãi , lo âu : Đúng như em nói , thế bây giờ em làm j tôi xong rồi muốn bỏ chạy chứ j .

Tử Hàn tức điên lên gằn giọng nói : Tối hôm qua tôi khẳng định không làm j anh hết , bây giờ tôi có thể về rồi chứ .

Vệ Thiên Hàn thấy cậu tức xù lông lên cười : Chưa, em tên là j .

Tử Hàn : Tôi tên là Lãnh Tử Hàn nói xong rồi có thể đi chưa .

Vệ Thiên Hàn đứng dậy đi đến gần cậu , Tử Hàn càng lùi ra sau thì Vệ Thiên hàn càng áp sát vào người cậu nhưng cậu càng lùi thì trúng phải cái cửa Vệ Thiên Hàn chống một tay lên cánh cửa tay còn lại vòng qua eo cậu cúi mặt xuống thì thầm vào tai Tử Hàn : Em muốn biết hôm qua em làm j tôi không .

Tử Hàn bị hơi thở của Vệ Thiên Hàn phả vào bên tai hai bên má trắng nõn bây giờ trở thành hai quả cà chua đỏ ửng , Tử Hàn cảm thấy không ổn đẩy Vệ Thiên Hàn ra chạy khỏi căn phòng đó , cậu càng chạy lại càng lạc giống như tối hôm qua nên cậu quyết định trở lại căn phòng đó cậu mở cửa bước vào không thấy Vệ Thiên Hàn đâu chạy lên trên giường tiếp tục ngủ nốt giấc của mình . Khi Vệ Thiên Hàn tắm xong bước ra khỏi phòng tắm thì thấy con cún con đó lại ngủ trong phòng ,cậu đi đến gần Lãnh Tử Hàn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cậu , Vệ Thiên Hàn nghĩ thầm sao người này có thể giúp mình cải thiện giấc ngủ được chứ không những thế khi người con trai này đến gần làm cho mình cười được chứ hay chỉ là phản xạ thôi nhỉ . Vệ Thiên Hàn thoát khỏi suy nghĩ vừa nãy đứng dậy đi ra ngoài xuống dưới phòng khách hai chân vắt chéo lại ngồi uống cà phê xem lại bản hợp đồng của công ty , trong bếp Nhật Nam nói vọng ra : Anh , Lãnh đội trưởng kêu em nói anh ý đã mang em trai vào đây ở rồi ạ tên là Lãnh Tử Hàn .

Lúc này bên ngoài phòng khách Vệ Thiên Hàn cười : Biết rồi , Nhật Nam đi điều tra cho anh về người này tối nay anh cần phải có tài liệu trên bàn .

Nhật Nam vẫn đang bất ngờ trước nụ cười của anh trai nhà mình : Anh ..anh Vệ vừa nãy anh cười đúng không em không hoa mắt chứ .

Vệ Thiên Hàn ngước lên nhìn cậu : Mấy ngày nay chắc em làm nhiều việc rồi nên hoa mắt thôi , vẫn nhớ những j anh nói chứ .

Nhật Nam gật đầu : Vâng .

Vệ Thiên Hàn : Thế đi đi còn đứng đây làm j , hôm nay anh không đi làm .

Nhật Nam bất ngờ nói : Anh không đi thì ai xử lí mọi chuyện ở công ty chứ , cái này em không giúp được j cho anh đâu em chụi .

Vệ Thiên Hàn : Em không làm thì đừng nhờ anh việc tìm kiếm người đó nữa

Nhật Nam tức hộc máu không làm được j đi ra khỏi cửa : Em làm được chưa .

Tuy Vệ Thiên Hàn ở trước mặt mọi người coi Nhật Nam là một trợ lí thân cận nhưng thật ra khi không có ai thì Nhật Nam chính là em trai nuôi do chính tay cậu nuôi nó lớn lên , từ nhỏ nó đi theo cậu dưới sự chỉ dẫn học hỏi từ anh nên Nhật Nam mới được như vậy . Vệ Thiên Hàn đóng tập tài liệu này lại đi lên phòng mở cửa vẫn thấy cún con đang ngủ anh nằm lên giường ôm cậu ngủ hít lấy mùi hương bạc hà thơm mát trên người cậu chìm vào giấc ngủ , cả hai người ôm nhau ngủ đến tận 5h chiều Tử Hàn tỉnh dậy thấy Vệ Thiên Hàn ôm mình cậu hơi bất ngờ trước cái ôm của Vệ Thiên Hàn cậu muốn gỡ cái tay của người này ra khỏi cơ thể mình nhưng càng gỡ lại bị ôm chặt hơn cậu sức không bằng hắn nên nói : Anh này tỉnh dậy ngay cho tôi .

Vệ Thiên Hàn quay qua nói : Này , em không thể nằm yên cho tôi ôm em thêm một chút nữa à .

Tử Hàn mặt cau có : Anh có bị làm sao không đấy tôi là con người chứ không phải đồ vật cho anh ôm

Vệ Thiên Hàn : Cho ôm thêm một tí nữa coi như chuyện hôm qua xoá bỏ

Tử Hàn thấy mình được lợi mặc kệ cho anh ta ôm nói : Ừ , bây giờ anh đưa tôi về nha...nha...nha.

Vệ Thiên Hàn thấy cậu làm nũng trông thật đáng yêu , anh véo hai chiếc má phúng phính của cậu gật đầu : Ừ .

Tử Hàn nói : Anh tên j , còn đây là đâu .

Vệ Thiên Hàn : Tôi tên Vệ Thiên Hàn còn đây là khu Tĩnh Thất chỗ tôi ở .

Tử Hàn nghĩ mình đã đạt được mục đích cười với cậu : Thế tôi gọi anh là ca ca được không tại vì tôi nhỏ tuổi hơn anh mà .

Vệ Thiên Hàn khi thấy cậu cười đôi mắt phượng xinh đẹp cong vút lên thật đẹp lại còn có chiếc nốt ruồi đỏ ở đây nữa chứ : Không được

Tử Hàn càng nói càng thích : Thế gọi là ca ca bắt nạt người .

Vệ Thiên Hàn măt biến sắc đè cậu xuống giường : Không được , gọi là anh

Tử Hàn đỏ mặt ,tim đập thình thịch nói : Không bao giờ . Tôi muốn đi về chỗ của anh Lãnh anh cho tôi về đi nha ...nha...ca ca xinh đẹp .

Vệ Thiên Hàn thấy biểu hiện của cậu có hơi buồn cười : Không được gọi như thế , bây giờ thì về đi đừng đi lung tung nữa không thì bị bắt đấy kể cả có gọi anh trai em cũng không làm j được đâu.

Tử Hàn chưa nghe hết câu đã chạy ra khỏi phòng nói : Tạm biệt ca ca xinh đẹp nha .

Vệ Thiên Hàn cười : Đúng là cún con mà thật thú vị .

Tử Hàn thoát khỏi khu rừng trúc trở lại khu Lãnh Nguyệt Tâm mở cửa đi vào trong nhà lén lút , rình mò như một kẻ ăn trộm khi vào đến phòng cậu trở vờ tháo dày ra nằm lên giường ngủ cậu nghĩ lại việc mình ngủ với Vệ Thiên Hàn lại thấy xấu hổ nhưng ý nghĩa đó không quan trọng điều cậu bây giờ quan tâm chính là đã biết được chỗ của Vệ Thiên Hàn . Cậu đang suy nghĩ thì cửa phòng tự nhiên mở cậu quay ra nhìn : Chào anh , Minh Viễn .

Minh Viễn cười : Ừ , chào Tử Hàn .

Tử Hàn trêu Minh Viễn vài câu nói : Anh Viễn tối qua thế nào rồi ổn không .

Minh Viễn hiểu đứa bé này đang nghĩ j anh đỏ mặt : Tiểu Hàn em đang nghĩ cái j đấy chỉ có ngủ thôi mà .

Tử Hàn cười : Sao anh đỏ mặt làm j hay bọn anh đã làm j sao .

Mĩnh Viễn mặt càng đỏ đi đến chỗ Tử Hàn chọc lét cậu : Cho em cười đến chết đi dám trêu anh à .

Tử Hàn cười không nổi nữa : Anh Viễn , anh tha cho em đi mà em xin lỗi đã chọc anh nha , câu chớp chớp mắt nhìn Minh Viễn nhưng tưởng anh mềm lòng ai ngờ càng ngày càng cù mạng hơn tiếng cười của cậu càng lúc vang xa , Tu Hàn từ trên phòng đi xuống nhìn thấy cảnh này cũng chạy vào giúp đỡ Tử Hàn , Tử Hàn thấy có cứu viện nói : Tu Hàn cậu giúp tớ kéo anh Viễn ra nhanh lên không tớ chết thật đấy .

Tu Hàn đi đến kéo Minh Viễn ra Tử Hàn thoát khỏi chạy ra phòng vừa đi vừa nói : Anh Lãnh ơi , cứu em với anh Minh Viễn anh ý sắp đánh chết em rồi

Lãnh Huyết đang ống cốc nước nhìn một màn mèo đuổi chuột trong phòng khách không khỏi bật cười , Ngôn Hi đứng bên cạnh nói : Hình như từ lúc có Tử Hàn ở đây em thấy mới có cảm giác chỗ anh em mình ở có thêm một cún con ồn ào nữa rồi chắc Tu Hàn và Tử Hàn sẽ quậy banh nóc nhà cho mà xem , ngày tàn của anh đến rồi đấy .

Lãnh Huyết đen mặt nghe những từ mà ngôn Hi nói xong : Sao anh phải tàn khi có mấy đứa ở đây phải chụi chứ . Thôi không nói với em nữa đi ra bảo bọn họ dừng ngay lại đi tí nữa có việc cho chúng mình rồi .

Ngôn Hi đi ra hét ầm lên nói : Cháy nhà rồi dừng lại hết đi mấy đứa .

Cả 3 người nghe thấy Ngôn Hi nói xong dừng tay lại chạy đến chỗ cậu hoảng hốt : Cháy...cháy..ở đâu .

Ngôn Hi cười : Cháy cái j anh đùa đấy .

Tử Hàn nói : em đói rồi anh Viễn ơi nấu đồ j ăn đi nha coi như xoá bỏ chuyện vừa nãy đi từ lần sau em không trêu anh nữa được không.

Minh Viễn cười : Anh không biết nấu bảo anh trai em nấu cho kìa .

Lãnh Huyết cười : Anh cũng không biết nấu cơm nếu em muốn ăn thì bảo Tu Hàn nấu cho nó nấu ngon nhất đó .

Minh Viễn với ngôn Hi cười thầm trong bụng : Nếu ăn cơm Tu Hàn nấu chắc thì ngon nắm đây mì nấu thì mặn , trứng rán thì cháy không biết em ý nhìn xong có muốn ăn không nhỉ .

Tu Hàn mặt đen xì : Anh Lãnh đừng có trêu tụi em và cả hai anh nữa biết em nấu dở rồi lại còn nói ra các anh ỷ mình lớn hơn thích trêu à . Thế thì bọn em ra căn tin ăn vậy Tử Hàn đi ăn không tớ dắt cậu đi .

Tử Hàn gật đầu cùng Tu Hàn đi ăn thì Minh Viễn lên tiếng nói : Anh nấu là được chứ j , hai đứa quay lại đi .

Tu Hàn và Tử Hàn cười : Anh nói trước có phải xong không , bọn em muốn ăn cơm chiên Dương Châu và thịt chua ngọt .

Minh Viễn nghe xong tưởng bọn nó bị bỏ đói cơ chứ : Hai đứa hôm qua không ăn à mà hôm nay ăn nhiều thế .

Tu Hàn Và Tử Hàn nói : Thế anh cũng không ăn luôn à .

Minh Viễn nhìn Lãnh Huyết và Ngôn Hi : Có ăn không .

Hai người họ gật đầu : Có , ăn xong còn có việc nữa cơ .

Minh Viễn không nói j đi thẳng vào nhà bếp kéo luôn Lãnh Huyết vào nói : Việc j liên quan đến Tử Hàn à .

Lãnh Huyết gật đầu : Ừ , mang nó qua gặp Vệ Thiên Hàn để gặp mặt chính thức vào đội của anh .

Minh Viễn : Ừ .

Lãnh Huyết : Vừa nãy Tử Hàn trêu j em đúng không .

Minh Viễn đỏ mặt với câu hỏi của anh : Không có j .

Lãnh Huyết : Em đừng tưởng anh không biết nhìn mặt em là anh biết ngay rồi .

Minh Viễn : Thôi anh tập trung nấu đi còn ăn không tụi nó lại quậy cho mà xem .

Y rằng hai tụi quậy phá chạy vào nói : Hai anh làm j lâu thế ở trong đây 1 tiếng rồi .

Tử Hàn cười nói : Cậu chả biết j hết muốn ăn ngon phải làm lâu chứ nhỉ anh Viễn .

Minh Viễn quay đầu giơ con dao đang thái thức ăn lên nói : Em mà còn nói thêm một câu nào nữa anh cho em nhịn thật đấy .

Tử Hàn cười : Em biết rồi , em bê cơm ra cho anh nha .

Tu Hàn nhìn cậu cũng nói : Bọn em vào đây để giúp mấy anh mà đúng không Tử Hàn .

Tử Hàn gật đầu : Ừ .

Lãnh Huyết nói : Tử Hàn tí nữa ăn xong em cùng anh đi làm chút việc được chứ .

Tử Hàn gật đầu nói : Tuân lệnh anh Lãnh , thế bọn em có thể ăn chứ , chứ cứ nhìn như thế này đói lăm rồi .

Lãnh Huyết nói : Em đi lên gọi mấy người kia xuống đi anh không đoán nhầm chắc đang ở phòng của Triển Bạch chơi game đấy cậu nghe xong chạy lên lầu mở cửa phòng Triển Bạch bước vào thấy sáu người đang tụ tập chơi game cậu nhìn vào màn hình nói :Mấy anh xuống ăn cơm đi không bọn em đói chết mất đấy nhanh lên đi nha ...nha...nha..

Cả bọn thấy cậu lại làm nũng không đỡ nổi sự dễ thương đó gập máy tính đi xuống ăn cơm , Khang Du hỏi Tử Hàn : Tiểu Hàn em muốn học về cái j để bọn anh dạy .

Tử Hàn nói : Em muốn biết hết tất cả những mà bọn anh biết cơ .

Khang Du nhìn cậu cười thế thì phải học dần dần em bây giờ cứ đi theo anh Lãnh anh ý dạy em , anh ý biết rất nhiều thứ em cứ hỏi anh ý chứ mấy cái thứ đánh nhau không hợp với em tí nào cả .

Tử Hàn nghe thấy đáng nhau mắt loé sáng : Anh chuyên về võ đúng không .

Khang Du gật đầu : Ừ .

Tử Hàn : Hay anh dạy em được chứ em rất thích tập võ trông nó rất ngầu luôn .

Khang Du cười : Tập võ phải cần một thể lực mạnh đó .

Tử Hàn : Anh không cần phải lo , em sẽ chụi được mà khi có một người anh giỏi như thế này cơ mà .

Khang Du cười : Em không vào ăn nhanh là hết đó .

Tử Hàn: Anh cũng nhanh lên đó em đi trước đây .

Khang Du gật đầu : Ừ .

Vào đến phòng bếp Lãnh Huyết bảo : Đến đủ chưa để anh còn có chuyện muốn thông báo cho mấy đứa .

Tử Hàn vừa vào thì Khang Du cũng đến : Đủ rồi , anh nói đi .

Lãnh Huyết : Vệ Khanh bảo tí nữa Nhật Nam đến đưa mấy đứa đi giới thiệu với mọi người trong khu và nhận chức luôn nên mấ đứa phải hành xử cẩn thận nhớ chưa .

Cả bọn gật đầu : Vâng .

Lãnh Huyết : Ăn nhanh lên đi mấy người đó sắp đến rồi đó .

Trí Quân nói : Hôm nay ai nấu cơm đấy

Tu Hàn nói : Anh Viễn với anh Lãnh ạ

Trí Quân nhìn hai người : Thật sao .

Tu Hàn : Vâng . Tất cả các món hôm nay là anh Lãnh nấu đấy anh Viễn chỉ ở bên phụ thôi .

Khang Du bất ngờ : Cái j , anh Lãnh nấu sao .

Tử Hàn thắc mắc hỏi : Sao anh phản ứng mạnh thế , anh ý vào bếp thì sao ạ .

Trí Quân nói : Em không biết đâu anh ý chưa bao giờ vào bếp nấu món nào cả độc bọn anh nấu thôi , kể có nấu thì cơm còn khê cơ .

Tử Hàn cười : Thật sao , em còn tưởng anh Viễn nấu cơ chứ sao lại thành anh Lãnh nấu rồi .

Minh Viễn : Anh ý tự nguyện nấu bữa này dành riêng cho em và Tu Hàn đấy thế nên hai đứa ăn nhiều vào .

Tu Hàn không dám ăn nữa đứng dậy đi lên phòng : Em ăn lo rồi mấy anh ăn tiếp đi .

Lãnh Huyết : Tu Hàn với cả Tử Hàn tí nữa rửa hết đống bát này .

Tử Hàn : Anh Lãnh em ăn xong rồi , em với Tu Hàn tí có việc nên bọn em đi trước ạ .

Lãnh Huyết nói : Hai đứa không rửa xong đống bát này thì cứ dọn dẹp nhà cửa 1tuần đi .

Tu Hàn và Tử Hàn sai làm khi đã chọc vào người anh lớn của mình nói : Bọn em rửa là được chứ j .

Lãnh Huyết đứng dậy nói : Hai đứa rửa nhanh lên đấy .

Tử Hàn gật đầu : Anh Lãnh tí nữa em có thể nói chuyện cùng anh không .

Lãnh Huyết gật đầu : Ừ .

Bên ngoài cửa có tiếng chuông Tuấn Hào đi ra mở cửa Nhật Nam chào anh rồi nói : Tôi đến đưa mọi người đi nhận việc ở từng khu .

Tuấn Hào : Cậu vào trong ngồi đi , tôi đi gọi mọi người .

Nhật Nam : Ừ .

Trong phòng bếp có tiếng cười nói vui vẻ vọng ra ngoài Nhật Nam tò mò đi vào xem ai ngờ nhìn thấy một màn này không khỏi cười : Hai người là trẻ con à mà nghịch kiểu này .

Tử Hàn quay đầu lại nhìn người con trai phía trước hét lên : Anh Lãnh ơi , nhà có trộm rồi .

Cả bọn nghe thấy tiếng hét của hai đứa chạy xuống xem : Tu Hàn trộm đâu

Tử Hàn chỉ người đang đứng ở góc cửa : Người đó .

Tuấn Hào nói : Tử Hàn đây là Nhật Nam không phải trộm đâu .

Tử Hàn :Anh ta tại sao lại xuất hiện ở đây chứ .

Tuấn Hào : Anh bảo vào đấy , sao mấy đứa rửa bát mà cứ như nghịch nước thế này quần áo sao nhiều bọt thế kia cả Tu Hàn em cũng nghịch nữa hôm qua bị ốm chưa chừa đúng không .

Tu Hàn : Em xin lỗi . Bọn em rửa xong rồi em đi lên phòng trước đây.

Tử Hàn : Anh đừng mắng cậu ý là do em nên mới như vậy .

Lãnh Huyết : Tuấn Hào lên xem tụi nó đi , Nhật Nam xin lỗi cậu để cậu chê cười rồi hai đứa nó bé nhất nên hơi nghịch một tí .

Nhật Nam cười : Không có j , mấy anh chuẩn bị xong chưa còn đi thôi .

Lãnh Huyết nói : Đợi 2 đứa vừa nãy xong rồi đi .

Nhật Nam gật đầu : Ừ

Tuấn Hào đi lên gõ cửa phòng Tu Hàn : Tiểu Hàn anh vào phòng em nhé .

Tu Hàn : Vâng .

Tuấn Hào : Em có chuyện j giấu anh đúng không tiểu Hàn .

Tu Hàn : Em không có .

Tuấn Hào : Em tưởng anh không biết em đang nghĩ j thế nên tốt nhất em kể hết cho anh đi .

Tu Hàn : Em kể với anh , anh không được mắng em nha . Em với Nhật Nam đã từng yêu nhau hồi đó ở bên Hàn ba Từ gọi điện cho em bảo muốn em trà trộn vào công ty của Vệ Khanh và ở đó 3 năm để thu đủ chứng cứ làm ăn bất hợp pháp của họ , người còn bảo không được nói cho tui anh biết nữa . Tối hôm đó em đã nói dối bọn anh là em được đi du học ở nước ngoài nhưng thật ra không phải , lúc đó em vào công ty với một thân phận khác tên là Bảo Phong được sắp xếp vào làm thư kí cho Nhật Nam, làm việc cùng nhau được nhiều ngày bọn em nảy sinh tình cảm mới đầu em chỉ lấy cớ đó để moi thông tin từ anh ta nhưng ở cùng nhau càng lâu em cũng không biết đã yêu anh ta mất rồi bọn em sống cùng nhau tận 3 năm mỗi tháng em sẽ gửi tài liệu liên quan đến vụ làm ăn bất hợp pháp của Vệ Khanh cho người . Hôm đó Nhật Nam không có ở công ty em xâm nhập vào máy tính của Vệ Khanh thì mới biết được ông ta ngầm ăn hối lộ trong bang em gọi điện ba Từ nhưng người không nghe , em copy tài liệu xong quay ra chuẩn bị đi về thì Nhật Nam đã nhìn thấy hết tất cả anh ý đi đến gần em nói : Hoá ra người mà anh cần tìm lại chính là người ở ngay trước mắt mình tại sao em lại làm như vậy chứ hả Bảo Phong .

Tu Hàn sợ hãi lùi về sau thì Nhật Nam càng đến gần : Em không biết anh đang nói cái j cả .

Nhật Nam cười : Em không biết thì cái vừa nãy anh nhìn là cái j hả , bây giờ em nói hết cho anh em cần những cái đó để làm j .

Tu Hàn cười : Anh muốn biết lắm đúng không . Được bây giờ em kể cho anh nghe , em yêu anh chỉ vì cái cớ moi thông tin từ anh chứ không phải thật tình cảm em dành cho chỉ qua loa như cái kiểu húng thứ thì thích không hứng thú thì bỏ còn tài liệu này em lấy chỉ vì em rất cần tiền anh hiểu chưa bây giờ anh muốn lấy lại cũng không được em gửi xong và đã xoá đi rồi vậy thì chuyện của chúng ta cũng nên kết thúc tại đây đi .

Nhật Nam đau lòng khi Tu Hàn nói những câu đó : Em đi đi , coi như ngày hôm nay anh không thấy j và em cũng đừng xuất hiện trước mặt anh nữa nếu gặp thì coi như không biết cứ đi lướt qua là được .

Tu Hàn cố kìm nén nước mắt của mình : Cảm ơn , em sẽ ghi nhớ cái ơn này của anh . Tạm biệt .

Tuấn Hào nghe xong cũng hiểu được tất cả mọi chuyện thảm nào khi về đến căn cứ thằng bé lại chạy vào phòng mình khóc lóc : Anh sẽ không nói cho ai nhưng điều quan trọng em còn yêu hắn nữa không .

Tu Hàn gật đầu : Có , em sợ phải đối mặt với anh ý lắm em nên làm sao đây .

Tuấn Hào nói : Bây giờ cứ đi xuống trước đi không anh Lãnh lại đợi đó em còn có ca ca và tất cả các anh của mình cơ mà còn có Tử Hàn nữa đúng không .

Tu Hàn gật đầu đi xuống dưới nhà cùng Tuấn Hào , Lãnh Huyết thấy hai người họ cuối cùng cũng xuống nói : Hai đứa làm j mà lâu thế anh , đi thôi không muộn rồi à Tu Hàn sẽ đi theo Nhật Nam còn Tuấn Hào đi đội của Gia Thuỵ .

Mặt Tu Hàn biến sắc nói : Anh nói em đi cùng anh ta á .

Lãnh Huyết gật đầu : Ừ , vì Nhật Nam cũng làm ở đó nên đưa em đi luôn .

Tu Hàn mong anh không nhận ra mình vì một năm không gặp chắc anh ý cũng không nhớ đâu : Vâng .

Khi đội của Lãnh Huyết đi xa rồi Nhật Nam mới quay lại nhìn Tu Hàn nói : Sống vẫn tốt nhỉ Bảo Phong , tên của em cũng đổi luôn thảm nào tôi không tìm em được hoá ra em vẫn chưa bỏ ý định nhỉ .

Tu Hàn không ngẩng mặt lên tránh ánh mắt của anh : Xin lỗi anh nhận nhầm người rồi , tôi không quen biết ai tên Bảo Phong hết và tôi cũng không hiểu những j anh nói cả .

Nhật Nam cười : Thế cái vòng em đeo trên cổ là của ai thế .

Tu Hàn lúng túng cho vòng cổ vào trong áo nói : Lượm được .

Nhật Nam nhanh tay giựt cái vòng trên cổ cậu xuống nói : Lượm được ư thế sao giấu như bảo bối thế .

Tu Hàn giơ tay muốn lấy lại nhưng không được : Anh trả lại đây cho tôi , không tôi ..tôi.Tu Hàn chưa nói hết câu đã bị Nhật Nam kéo ôm vào lòng anh nói : Em có biết từ lúc em đi tôi nhớ em nhiều lắm không , ngày qua ngày tôi chỉ nhớ đến em nhớ em đến phát điên nhớ đến nụ cười , tiếng nói của em mỗi ngày vang lên trong căn phòng đó . Khi em nói những lời đó em có nghĩ đến cảm nhận của tôi không em làm tổn thương tôi rồi còn lấy cả trái tim của tôi đi nữa chứ xong chà đạp nó một cách quá đáng . Em biết tôi rất yêu em mà chỉ yêu mỗi mình em ,em có thể đừng bỏ rơi tôi như lúc trước nữa được không em muốn j tôi sẽ cho em được chứ nhưng em đừng làm như trước kia nữa được không.

Tu Hàn rơi nước mắt ôm lấy anh : Xin lỗi anh Nhật Nam , em không thể cho anh được hạnh phúc đâu anh biết mà .

Nhật Nam buông cậu ra Tu Hàn tiến lên lau đi nước mắt dính trên mặt anh , anh quay đầu đi nói : Anh hỏi em lần cuối em thật sự không có tình cảm với anh , em không yêu anh một chút nào sao hãy nhìn vào mắt anh mà trả lời đừng tránh ánh mắt đó .

Tu Hàn ngẩng mặt lên lau những giọt nước mắt đi nhìn thẳng vào ánh mắt Nhật Nam kiên định nói : Em không còn thích anh nữa cho nên anh hãy quên em đi đi .

Nhật Nam quay đầu bỏ đi nói : Em sẽ phải hối hận đối với những j mình đã làm và em sẽ không bao giờ thấy anh nữa đâu .

Bạn đang đọc Yêu Phải Con Trai Của Kẻ Giết Người sáng tác bởi LNBcoldly
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LNBcoldly
Thời gian
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.