Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mười năm trước

Tiểu thuyết gốc · 883 chữ

Yuki bắt đầu nhớ lại 10 năm trước . Lúc đó Yuki được 9 tuổi . Lúc đó cậu đang đi mua đồ cho mẹ bỗng thấy một cậu bé nhỏ quần áo rách , trên người toàn bụi bậm bị nguyên đám nhỏ khác đánh đập và trêu ghẹo . Yuki thấy vậy liền chạy tới giúp cậu bé đó .

‘Nagumi Yuki: mấy đứa kia , sao lại ăn hiếp bạn hả .’

Yuki nắm cậu bé đưa ra sau lưng , tụi nhóc kia hét lên .

‘Này anh kia không có liên quan đến anh .’

‘Đúng rồi , anh đi ra đi .’

‘Nó ăn cắp đồ của em , nó là người xấu .’

Cậu nhóc sợ hãi run người nắm chặt tay Yuki không buông .Yuki quay người lại xoa đầu cậu nhóc .

‘Nagumi Yuki : yên tâm đi , anh sẽ bảo vệ em .’

Rồi cậu quay lại nói chuyện mấy cậu nhóc đó .

‘Nagumi Yuki: này mấy bạn nhỏ , bạn nhỏ phía sau anh đã làm gì mấy đứa .’

Mấy đứa nhóc trả lời bằng giọng tức giận .

‘Nó ăn cắp bánh kẹp của tụi em , sao đó bỏ chạy .’

‘Tụi em phải chạy nó nhưng nó lại lấy những bọc rác ven đường chọi vào người em .’

‘Anh nhìn xem , áo của tụi em mẹ mới mua mà bị nó làm dơ .’

‘Anh tính sao.?’

Yuki quay qua nhìn cậu nhỏ phía sau mình .

‘Nagumi Yuki: haizz,…được rồi….tiền quần áo với bánh quy để anh trả .’

Yuki móc bóp ra .

‘Bánh thì tụi em sẽ không lấy tiền , coi như là bố hí .’

‘Còn quần áo anh trả cho tụi em 2000 yên là được .’

Yuki nghe như chết đứng .

‘Nagumi Yuki: 2…2…nghìn yên ( Yuki quay qua nhìn cậu nhóc cười ) .’

‘hehe…( Yuki nhào vô ôm tròn mấy cậu nhóc kia ) .’

‘Nè nè bánh mấy đứa bố hí được vậy quần áo mấy đứa có thể giảm không ?’

‘ Dạ không ( tụi nhóc trả lời ).’

‘Nagumi Yuki: chắc phải nghĩ kế thôi ( suy nghĩ ).’

‘Bây giờ anh sẽ cho tụi em túi châu báu này.’

‘Nó còn quý và đắc tiền hơn mấy bộ quần áo đó đấy.’

Tụi nhóc nhìn cái túi có mấy viên tròn lấp lánh , tụi nó không kèm lòng mà lấy .

‘Tụi em cảm ơn anh .’

Rồi tụi nhóc bỏ chạy . Yuki xoa đầu cậu nhóc đang run rẩy sợ hãi hỏi .

‘Nagumi Yuki: nhà nhóc ở đâu , sao không về .’

Cậu nhóc nhỏ run rẩy sợ hãi .

‘Em…em đi lạc’

‘Nagumi Yuki: đi lạc .’

‘Vậy sao lại ăn cắp bánh của người khác.’

Cậu nhóc nhỏ trả lời .

‘Tại em đi lạc đã hơn tiếng với đói bụng nên mới ăn cắp bánh.’

‘Nagumi Yuki: leo lên lưng anh đi, anh cõng em tìm nhà nhé .’

Gương mặt Yuki nở nụ cười ấm áp khiến cho cậu nhóc nhỏ cũng yên tâm mà trèo lên . Yuki cõng cậu nhóc hơn nữa quãng đường , cậu nhóc ấy nhận được hơi ấm của Yuki mà yên tâm mà từ từ chợp mắt nhưng trước khi chợp mắt thì cậu bé không quên hỏi câu .

‘Anh….tên là gì vậy?’

Yuki trả lời tên . Nhưng cái ấm áp từ lưng của Yuki đã làm cậu nhóc nhỏ dần dần chợp mắt nhưng vẫn cố nhìn miệng của người anh đang cõng mình .

‘Nagumi Yuki : Anh tên…Nagumi Yuki’

Cậu nhóc nghe được cũng dần chìm trong giấc ngủ

‘Nagumi Yuki: hở ! ngủ rồi à’

Yuki thấy cậu nhóc ngủ nên cũng đi tiếp , tìm nhà cho cậu nhóc nhỏ .

Qua một tiếng.

Cậu nhóc tỉnh dậy thì thấy bản thân đang ở nhà, quay qua quay lại tìm người anh đã giúp mình nhưng không thấy .Người giúp việc nói:

‘ người đó đưa cậu chủ về đến nhà thì đã đi. Ông bà chủ muốn trả ơn nhưng người đó liền bỏ đi’.

‘Foudu Mamo: bỏ đi rồi sao ?’

‘Hình như tên ấy là….Nagumi Yuki’

‘Em sẽ tìm được anh ( cười nham )’

Quay lại thời điểm Yuki đang nói chuyện Foudu Mamo trong giấc mơ .

‘Nagumi Yuki: Mình nhớ rồi’

‘Nagumi Yuki:thì ra là cậu là cậu nhóc đó’

Foudu Mamo lại ôm chặt phía sau của Yuki. Thì thầm bên tai .

‘Foudu Mamo: cuối cùng senpai cũng nhớ ra rồi à’

Yuki nghi Foudu Mamo thì thầm bên tai liền đỏ mặt . Né vòng tay ôm chặt của Foudu Mamo. Quay mặt chỗ khác không dám nhìn mặt Foudu vì lúc này mặt cậu đỏ như trái cà chua.

‘Nagumi Yuki:tôi lúc đó chỉ thấy người bị ăn hiếp nên tới giúp thôi’

‘Có cần tìm kiếm tôi đâu’

Foudu Mamo nâng càm Yuki.

‘Foudu Mamo:sao senpai nói vậy’

‘Em đã tìm kiếm senpai suốt 10 năm vậy mà senpai nỡ nói không cần tìm sao’

Foudu Mamo đè Yuki lên giường .

‘Foudu Mamo: senpai có cảm thấy bản thân mình hơi ích kỉ không’

‘Nagumi Yuki: cậu ….cậu…định làm gì ?’

‘Foudu Mamo: làm gì à?’

‘Thì làm chuyện vẫn còn dang dở ấy’

‘Nagumi Yuki:chuyện….chuyện….dang dở….gì?’

‘Foudu Mamo:haizz! Sao senpai lại mau quên nhòe’

Bạn đang đọc Yêu từ trong mơ sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.