Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sinh lớp D

Phiên bản Dịch · 5657 chữ

Vào ngày thứ hai tại trường, tuy rằng trên mặt lý thuyết thì đây là ngày học đầu tiên song hơn nửa ngày là đã bị mấy cái chính sách và luật lệ hành hạ cái đầu. Những mường tượng trước đó của không ít học sinh bị sự tử tế và thân thiện của các giáo viên quét đi sạch sẽ. Gây ra náo động ngay hôm qua nên Sudou bị cô lập lúc này đã say giấc nồng giữa lớp học. Các giáo viên cũng thấy cậu đang ngủ, nhưng chẳng người nào có dấu hiệu muốn đánh thức cậu ta cả.

Dù sao thì việc quyết định có muốn nghe bài giảng hay không là tùy chúng tôi, nên giáo viên cũng chẳng bận tâm. Đây là cách giáo viên tương tác với học sinh đã không còn nằm trong thành phần của giáo dục bắt buộc hay sao?

Trong không khí thư thả ấy, chớp mắt là tới bữa trưa. Nhấc mông khỏi ghế, các học sinh bắt đầu đi cùng người quen biết ra ngoài để cùng ăn trưa. Tôi không khỏi ghen tỵ nhìn mấy người ấy. Buồn thay, tôi chưa thể kiếm được đứa bạn thân nào trong lớp cả.

“Đáng thương ghê.”

Người duy nhất chú ý đến cảm xúc của tôi lại châm chọc tôi.

“…Hả? Đáng thương gì chứ?”

“ ‘Mình muốn có ai đó mời mình lắm. Mình muốn được ăn trưa cùng ai đó.’ Suy nghĩ của cậu rõ rành rành ra đó kìa.”

“Bà cũng thế thôi. Bà không cảm thấy như thế chắc? Hay là bà tính tự kỉ như thế suốt ba năm tới luôn?”

“Chuẩn. Tôi thích một mình thôi.”

Cô đáp lời chóng vánh, chẳng chút đắn đo. Dường như cô ấy thích như thế thật.

“Thay vì lo lắng cho tôi thì đi mà lo cho mình đi.”

“Ờm…”

Dù sao thì tôi chẳng phải thằng có thể ưỡng ngực tự hào mà nói được câu mình không thể kiếm bạn được.

Thú thực thì xem ra tương lai sắp tới sẽ lắm gập ghềnh bởi tôi không kiếm được bạn lắm đây.

Dù gì, tự kỉ cũng nổi bật lắm. Nếu tôi trở thành mục tiêu bị bắt nạt thì tất yếu là rất đáng chú ý còn gì.

Chưa đầy một phút sau khi tiếng chuông vang lên, phân nửa lớp đã trống hoác.

Những người còn lại cũng chẳng muốn đi nhưng lại một thân một mình giống như tôi nên đang ngủ hoặc thơ thẩn ngẩn người, hoặc cũng thích ở một mình như Horikita vậy.

“Tớ đang có ý định đi ăn đây, có ai muốn đi chung với tớ không?”

Hirata đứng lên nói.

Với cách suy nghĩ ấy, cậu ấy trông như một riajuu đúng chuẩn thật.

Tôi đã chờ đợi một vị cứu tinh đến suốt đây này-đây đúng là một cơ hội hoàn hảo cho tôi.

Hirata, mình đến ngay đây. Thắt chặt ý chí, tôi từ từ giơ tay lên…

“Mình đi với~” “Mình nữa mình nữa!”

Khi tôi nhìn thấy Hirata bị bao vây trong gái và gái, tôi liền bỏ cánh tay xuống.

Cớ gì mấy con nhỏ kia lại chiếm chỗ của tôi chứ? Đó là cơ hội để tôi làm bạn với cậu ấy đấy! Chỉ vì cậu ấy đẹp mã thì không đồng nghĩa các cô có thể vô tư tung tăng với cậu ấy tới căn tin được!

“Buồn ghê ta ơi.”

Một tiếng cười xát muối nữa cùng ánh mắt coi thường bắn tới từ Horikita.

“Đừng có mà ngồi đó suy đoán người khác đang suy nghĩ gì chứ.”

“Còn ai nữa không?”

Cảm giác có chút lẻ loi vì không có cậu trai nào khác. Hirata nhìn quanh lớp học.

Khi cậu ấy phát hiện ra tôi, mắt chúng tôi giao nhau.

Đây rồi! Hirata đã chú ý đến tôi rồi! Thằng đực rựa muốn cậu mời gọi ở đây này!

Sau khi mắt chúng tôi giao nhau, ánh mắt cậu ấy khóa chặt lấy tôi.

Quả là riajuu, cậu ấy hiểu được phiền não của tôi!

“Umm, Ayanoko—-“

Hirata cố gọi tên tôi, nhưng đúng khoảnh khắc ấy,

“Hirata, nhanh lên nào!”

Các cô gái nắm lấy hai tay của Hirata mà chẳng hề để ý đến tôi.

Ahh… Ánh nhìn của Hirata đã bị mấy đứa ấy cướp đi mắt rồi. Sau đó, cậu ấy cùng các cô gái bước ra khỏi lớp. Thứ duy nhất còn ở lại là cánh tay dang ra của tôi.

Cảm thấy xấu hổ, tôi vờ dang cánh tay ra để gãi cái đầu.

“Thôi nhé.”

Gửi tôi ánh nhìn thương hại sau cùng, Horikita một mình rời khỏi lớp học.

“Vô dụng rồi…”

Một cách miễn cưỡng, tôi tự đứng dậy và quyết định cô độc đi đến căn tin.

Nếu tôi không thích ăn một mình thì cứ mua cái gì đó ở cửa hàng tiện lợi là xong.

“Ayanokouji-kun…đúng chứ?”

Trên đường đến căn tin, tôi bỗng bị một cô gái xinh đẹp ngăn lại. Nhỏ là Kushida, một trong những bạn cùng lớp của tôi.

Do đây là lần đầu tiên nhìn thẳng mặt của cô ấy, trái tim tôi cứ dọng thình thịch thình thịch.

Mái tóc nâu ngắn, thẳng chạm đầu vai. Không có ý thô lỗ gì cả, nhưng mới đây trường đã chấp thuận cho váy ngắn hơn, nên rõ ràng chiếc đồng phục của cô ấy là bộ mới ra lò.

Trên tay nhỏ là một chiếc túi chứa cả đống móc chìa khóa-Tôi chẳng thể nhìn ra là cô ấy đang xách chiếc túi hay là cô ấy đang cầm đống chìa khóa ấy nữa.

“Mình là Kushida cùng lớp với cậu. Cậu sẽnhớ tên của mình chứ?”

“Ừm, chắc là tớ có thể. Cậu cần gì ở tớ sao?”

“Thật ra… mình muốn hỏi cậu chút chuyện. Một câu hỏi ngắn thôi, nhưng Ayanokouji-kun, có lẽ nào, cậu rất thân với Horikita-san sao?”

“Chúng tớ chẳng đặc biệt thân thiết gì. Chỉ là quen biết nhau thôi. Bộ cô ấy đã làm gì sao?”

Có vẻ mục đích của cô ấy là hỏi thăm về Horikita rồi. Tôi cảm thấy có chút đăng đắng trong lòng.

“Ồ, vậy à. Chẳng phải hai cậu rất thân thiết trong buổi học đầu tiên sao? Minh đang hỏi thăm từng người thông tin liên lạc, nhưng mà… Horikita lại không chịu nói cho mình biết.”

Nhỏ kia, cô đang làm gì thế hả? Nếu cô đã được một cô gái cương quyết thế này hỏi thăm địa chỉ liên lạc thì cô có thể giúp tôi cái rồi chia sẻ cho tôi mà. Sau đấy thì tôi có lẽ sẽ làm thân được với lớp rồi.

“Với lại, trong buổi khai giảng ấy, không phải hai cậu đã trò chuyện cùng nhau trước trường hay sao?”

Nghĩ đến việc chúng tôi cùng ở trên một chiếc xe buýt hôm ấy thì cô ấy thấy hai đứa chúng tôi bên cạnh nhau cũng không có gì bất ngờ.

“Horikita thuộc kiểu tính cách gì thế? Có phải cô ấy là kiểu chỉ tâm sự cùng bạn thân thôi không?”

Tuy tôi cũng muốn biết về Horikita đấy nhưng tôi chỉ đành đứng nghe những câu hỏi của nhỏmà không đáp lại lời nào mà thôi.

“Tớ nghĩ cô ấy không giỏi tiếp xúc với người khác cho lắm. Sao cậu lại muốn biết về Horikita thế?”

“Trong lúc giới thiệu bản thân, Horikita đã rời khỏi lớp, phải chứ? Hình như cô ấy không nói chuyện với ai hết, nên mình thấy lo cho cô ấy.”

Nhỏ đúng là có nói là bản thân muốn thân thiết với mọi người trong phần nói chuyện của mình.

“Tớ hiểu, nhưng tớ chỉ mới biết cô ấy từ hôm qua thôi, thế nên tớ thật sự chẳng giúp được gì cho cậu rồi.”

“Fuun…. ra là như vậy. Tớ cứ tưởng hai cậu là bạn bè trước lúc vào cao trung chứ. Xin lỗi vì tự dưng lại hỏi cậu một câu hỏi kỳ cục như thế nhé!”

“Không, có gì đâu. Cơ mà sao cậu biết được tên tớ nhỉ?”

“Hở, chẳng phải cậu đã giới thiệu mình rồi đó sao? Mình chắc chắn phải nhớ được hết tên của mọi người.”

Kushida đã nghe bài giới thiệu nhàm chán của tôi sao.

Không hiểu sao khi nghe xong tôi lại thấy thật vui.

“Một lần nữa, hãy chăm sóc cho nhau nhé, Ayanokouji-kun!”

Mặc dù tôi cảm thấy chút lúng ta lúng túng trước bàn tay đang đưa ra của cô ấy, tôi vẫn chà xát hai tay lên quần rồi bèn bắt lấy tay cô ấy.

“Tớ cũng rất vui được gặp cậu…”

Hôm nay là một ngày may mắn. Tuy là có vài lúc khốn hoặc nhưng đồng thời cũng có những khi thật tuyệt.

Và vì con người luôn nghĩ đến những sự suôn sẻ, tôi nhanh chóng quên đi những khoảnh khắc tệ hại ấy.

Cuối cùng, sau khi liếc mắt qua cửa căn tin, tôi quyết định đi tới cửa hàng tiện lợi, mua chút bánh mì rồi trở về lớp.

Một đám bạn đang ghép bàn lại ăn chung cùng nhau, trong lúc vô số những học sinh khác thì lặng lẽ ăn một mình. Điều duy nhất phổ biến là gần như ai cũng mua bento không phải từ cửa hàng tiện lợi thì cũng là từ căn tin.

Tôi chuẩn bị bắt đầu an ủi cái bụng mình thì nhìn thấy Horikita đã quay về chỗ ngồi của mình.

Cô ngồi trên ghế với chiếc sandwich trông khá ngon miêng.

Tôi về lại ghế của mình mà không mở miệng nói lời nào.

Khi tôi sắp gặm miếng bánh mì đầu tiên thì có tiếng nhạc phát ra từ loa truyền thanh.

“Hôm nay, 5 giờ chiều tại phòng thể chất số 1 sẽ có một hội chợ các câu lạc bộ. Những bạn có hứng thú với câu lạc bộ, hãy đến phòng thể chất số 1 nhé. Xin nhắc lại, hôm nay—”

Một cô gái mang giọng nói dễ nghe đưa ra thông báo thông qua PA.

Câu lạc bộ, huh. Tôi đó giờ chưa tham gia một câu lạc bộ nào cả.

“Nè, Horikita—–”

“Tôi không có hứng thú với câu lạc bộ.”

“…Tôi còn chưa mở miệng hỏi gì cơ mà.”

“Rồi, thế có gì không?”

“Bà có tính tham gia câu lạc bộ nào không?”

“Ayanokouji-kun. Cậu có bị chứng mất trí không? Hay cậu chỉ là đầu óc cá vàng thôi? Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nói là không có hứng thú với chuyện câu lạc bộ rồi sao.”

“Đâu phải chỉ vì không có hứng thú với nó thì bà sẽ không tham gia đâu chứ.”

“Lý sự thật. Đừng có mà nói chuyện ba xàm kiểu đó.”

“Được rồi…”

Horikita không có ham mê gì với câu lạc bộ hay là kiếm bạn bè. Mỗi lần trò chuyện cùng cô ấy là trông cô ấy lại bực bực. Tôi không biết cô ấy tới trường này là chỉ vì giáo dục hay là vì tỉ lệ có việc làm cao hay sao nữa.

Nếu đấy là lý do của cô ấy thì cũng không có gì làm bất ngờ, nhưng có vẻ không được tự nhiên cho lắm.

“Cậu thật sự không có bạn, tôi thấy rồi.”

“Sai rồi. Giờ tôi có thể nói chuyện cùng bà khá ngon lành rồi đó chứ.”

“Cậu nói gì thì nói, nhưng đừng có tính tôi là một trong số bạn bè của cậu.”

“R-Rồi, được…”

“Cậu muốn đi xem mấy câu lạc bộ kia, thế cậu có định vào câu lạc bộ nào hay không?”

“Không, tôi vẫn đang suy nghĩ về việc này. Mà chắc tôi không gia nhập cái nào đâu.”

“Nếu cậu đã tính không tham gia thì còn đi hội chợ các câu lạc bộ làm gì? Dị. Cậu muốn dùng câu lạc bộ làm cớ để kiếm bạn à?”

Ăn gì mà thông minh kinh thế? Không, chắc là tại mình quá dễ nhìn thấu mà thôi.

“Bởi vì ngày đầu tiên đã thất bại nên câu lạc bộ chính là cơ hội cuối cùng để kiếm bạn của tôi.”

“Thế mời ai đó ngoài tôi chẳng phải là được rồi sao?”

“Đó là vì tôi không có ai để mà mời mới chết đó chứ!”

“Đúng ha. Nhưng mà, tôi không nghĩ là Ayanokouji-kun nghiêm túc như cái cách cậu nói. Nếu cậu thật sự muốn có một người bạn thì chắc hẳn là cậu sẽ nói chuyện chân thành hơn rồi.”

“Tại tôi lực bất tòng tâm mà, tôi bước chân trên con đường cô đơn.”

Horikita lặng lẽ ăn tiếp phần sandwich.

“Tôi thật chẳng hiểu nổi cái lối suy nghĩ mâu thuẫn đó.”

Tôi muốn có bạn, nhưng tôi không thể kết bạn. Dường như Horikita chẳng thể thông ra được điều đó.

“Bà đó giờ có tham gia câu lạc bộ nào chưa?”

“Không. Tôi không có kinh nghiệm tham gia câu lạc bộ nào cả.”

“Thế ngoài chuyện câu lạc bộ thì bà có kinh nghiệm với cái gì khác không? Ồ, đang nói tới mấy chuyện đó đó sao?”

“…Cậu đang tính nói gì thế? Tôi cảm thấy hận ý trong lời nói của cậu đấy.”

“Hận ý? Tôi còn chưa nói cho bà biết tôi đang đề cập tới việc gì cơ mà.f”

Tôi bị đập vụt một phát vào bên vai.

Tôi ho khan theo phản xạ trước sức mạnh không ngờ đến của cô ấy.

“Nè, sao tự dưng lại chơi đánh người chứ!?”

“Ayanokouji-kun. Tôi đã cảnh báo cho cậu rồi, nhưng hình như là cậu lại bỏ ngoài tai lời tôi nói. Nhớ kĩ là tôi có thể làm cho cậu đau hơn lúc nãy nữa đấy.”

“Không bạo lực! Bạo lực không giải quyết được vấn đề gì cả.”

“Thật thế sao? Ngay từ thuở xa xưa thì bạo lực đã hiện hữu vì đó là phương pháp hữu hiệu nhất để giải quyết vấn đề đấy. Đó là cách nhanh nhất để đối phương thông ra được ý của cậu hoặc cậu bỏ quaý muốn của đối phương đấy. Dù sao thì thậm chí các quốc gia còn thuê cảnh sát để dùng vũ khí cùng bạo lực nhằm bắt giữ mọi người mà, đúng chứ?”

“Bà nói nhiều thật đấy…”

Cô ấy luyên huyên một hồi để khẳng định rằng bản thân mình làm không sai. Mỗi khi đưa ra bình luận gì là cô ấy lại nói mấy thứ đâu đâu để phản pháo lại kịch liệt.

“Từ bây giờ, tôi sẽ dùng bạo lực để chấn chỉnh lại những hướng đi sai trái của cậu. Thấy sao hả?”

“Bà cảm thấy thế nào nếu tôi nói y câu đó lại với bà hả?”

Tôi không biết lý do gì mà người ta lại gọi những người đàn ông giơ tay đánh phụ nữ là hạ đẳng và hèn hạ nữa.

“Chả sao hết, bởi vì cậu không nghĩ là việc ấy sẽ chẳng bao giờ có trên đời hay sao? Dù sao thì tôi cũng không bao giờ nói điều không nên nói cả.”

Một câu trả lời không lấy gì làm bất ngờ. Cô ấy dường như luôn cho rằng mình chẳng bao giờ làm gì sai cả.

Tuy cô ấy cứ ra vẻ và hành xử như một công dân chân chính song ý định của cô thì chỉ có bản thân cô ấy mới biết được mà thôi.

“Em hiểu rồi, em hiểu rồi. Từ giờ em sẽ thật cẩn thận ạ.”

Từ bỏ việc mời mọc Horikita, tôi đưa mắt ra cửa sổ. Ah, hôm nay thời tiết thật tốt làm sao.

“Hoạt động câu lạc bộ… ấy à. Ra là vậy…”

Horikita vừa nghiền ngẫm vừa lầm bầm gì đấy.

“Một lát sau giờ học thôi thì được, vậy nhé? Tôi sẽ đi cùng cậu.”

“Bà nói thế là ý gì?”

“Chẳng phải cậu nói rồi sao? Là cậu muốn đi đến hội chợ các câu lạc bộ ấy.”

“Ồ, phải. Tôi cũng chưa từng có ý định ở lại lâu. Dù sao, tôi chỉ muốn một lời giải thích thôi mà. Được chứ?”

“Nếu chỉ là một lúc thì được. Vậy, sau giờ học tôi sẽ gặp cậu.”

Sau đó, cô tiếp tục ăn. Xem ra cô ấy đã quyết định xướng theo nỗ lực kiếm thêm bạn của tôi rồi.

Không lâu trước tôi có nói là nói chuyện cùng cô ấy dễ gây ức chế, nhưng coi ra thái độ của cô ấy đã biến đổi dễ chịu hơn rồi.

“Nhìn cậu vật vã kết bạn rồi thất bại nghe ra cũng hay phết đấy.”

Đừng bận tâm lời tôi nói, cô ấy vẫn khiến người ta ức chế dữ lắm.

“Quào, chỗ này to hơn tôi tưởng đấy.”

Horikita và tôi gặp mặt nhau sau giờ học để cùng đến phòng thể chất.

Hầu hết mọi người ở đây đều là năm nhất; khoảng 100 người đang chờ đợi ở gần đó.

Quẩn quanh ở phía sau, chúng tôi đang chờ đợi hội chợ bắt đầu.

Khi chúng tôi đặt chân vào phòng thể chất thì những quyển sổ nhỏ ghi chi tiết về hoạt động của các câu lạc bộ được phát vào trong tay.

“Tôi không biết liệu trường này có câu lạc bộ nào có danh tiếng không ha. Chẳng hạn như… đại loại như câu lạc bộ karate ấy?”

“Rất nhiều câu lạc bộ ở đây đều có vẻ có trình độ cao cả. Có rất nhiều thành viên ở không ít câu lạc bộ nổi danh khắp cả nước đấy.”

Tuy ngôi trường này không hề đặc biệt được biết đến qua các môn thể thao như bóng chày hay bóng chuyền gì nhưng hình như hoạt động ở câu lạc bộ chẳng hề dừng ở mức độ ‘sở thích’.

“Trang thiết bị cũng là hàng có chất lượng. Xem này, họ còn có cả viên oxy nữa. Tất cả thiết bị đều khiến các thiết bị chuyên nghiệp phải thấy ngượng ngùng đấy. Ah, nhưng hình như là họ không có câu lạc bộ karate rồi.”

“…Vậy à.”

“Sao, bà có hứng thú với karate à?”

“Không, không đặc biệt thích thú gì.”

“Nhưng bà biết đấy, xem ra một người thiếu kinh nghiệm thì sẽ rất vất vả khi tham gia câu lạc bộ thể thao đấy. Thậm chí với những người làm được một trận ra mắt thì mãi cũng sẽ là một tên dự bị mà thôi. Tôi chả thấy việc ấy có gì vui vẻ cả.”

Mọi thứ quanh đây trông ngăn nắp và gọn gàng quá thể rồi.

“Chẳng phải điều đó còn tùy thuộc vào công sức họ bỏ ra sao? Sau 1 đến 2 năm luyện tập thì bất kỳ ai cũng có thể thành tài cả.”

Luyện tập sao… Tôi không nghĩ mình có thể bỏ ra nhiêu đấy công sức được đâu.

“Mà tôi không nghĩ từ ‘luyện tập’ tồn tại với những người tránh né rắc rối như cậu đâu.”

“Vụ tránh né rắc rối có liên can gì tới chuyện này chứ?”

“Chẳng phải mấy người né tránh phiền phức cũng cách xa mấy việc tổn hao sức lực sao? Nếu cậu đã tuyên bố mình thích tránh khỏi rắc rối thì cậu nên làm đúng lời của mình cho đến cùng đi chứ.”

“Tôi đâu có làm tới vậy chứ…”

“Nếu cậu lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo như thế thì cậu có chết cũng đừng mong có bạn.”

“Lời lẽ của bà làm tổn thương nhau quá đấy.”

“Cảm ơn mọi người đã đợi, các học sinh năm nhất. Đại diện từ từng câu lạc bộ sẽ giải thích hoạt động của họ và cách thức tham gia cho các bạn. Tôi là Tachibana, thư kí của hội học sinh và là trưởng ban phụ trách hội chợ các câu lạc bộ lần này. Hân hạnh được gặp các bạn.”

Sau lời chào của Tachibana, đại diện của các câu lạc bộ lên xếp hàng trên sân khấu của phòng thể chất.

Nơi đó có vô số các đại diện, đi từ những người mặc đồng phục judo cho đến những bộ kimono xinh đẹp.

“Này, nếu bà có thay đổi ý định thì thử tham gia một câu lạc bộ thể thao nào đó đi. Cái câu lạc bộ judo kia nhìn chẳng phải cũng tốt lắm sao? Senpai ấy nhìn cũng tuyệt và hăng hái lắm đó.”

“Anh ta có chỗ nào tuyệ và hăng hái chứ hả? Cái tên gorilla đó nhìn như có thể hạ sát ai đó bất kỳ lúc nào ấy.”

“Anh ấy chắc hẳn sẽ giảng giải cho bà rằng judo là một môn thể thao dễ chơi đó.”

“Thôi đi!”

Tôi tưởng đâu cuộc chuyện trò đã thật sự đi được đến đâu rồi, nhưng cô ấy lại cứ tạt xô nước lạnh vào tôi như vậy.

“Cho dù là như vậy đi nữa thì các câu lạc bộ thể thao cũng không đón chào mấy kẻ mới tập tành đâu, nhìn cách họ trình diễn kìa.”

“Họ phải chào đón chứ. Càng có được nhiều người thì trường sẽ cung cho họ càng nhiều tiền và từ đó mới có thể kiếm thêm nhiều thiết bị chứ.”

“Thế thì ra chỉ là sử dụng thành viên mới làm phương tiện để có tiền mà thôi…”

“Tuyển mộ thật nhiều thành viên mới, tăng ngân quỹ rồi biến họ thành các thành viên ma là lý tưởng nhất rồi còn gì. Cậu cần có khả năng vận dụng khéo léo các luật lệ trên thế giới mới được.”

“Thế giới khỉ gì đây… Cái cách nghĩ của bà đúng là quái gở.”

“Tên của tôi là Hashigaki, và là đội trưởng của câu lạc bộ bắn cung. Tôi nghĩ có rất nhiều học sinh thấy môn này thật lỗi thời và đơn giản, song nó là một môn thể thao rất vui vẻ và mang lại cảm giác thích ý cho bản thân đấy. Chúng tôi đón chào các thành viên mới bằng sự đón tiếp nồng ấm, thế nên nếu bạn có hứng thú, hãy tham gia nhé.”

Một cô gái vận trang phục bắn cung đứng trên sân khâu bắt đầu phần giới thiệu của mình.

“Coi kìa, họ hình như là sẽ chào đón những người mới toanh đó. Cậu thử gia nhập coi sao? Để giúp ngân quỹ họ to thêm ấy.”

“Tham gia một câu lạc bộ vì cái lý do như thế thì dứt khoát không! Với lại, câu lạc bộ thể thao là nơi gặp gỡ của các riajuu cơ mà! Chẳng biết ai hết thì có vui vẻ gì chứ và chắc tôi sẽ rời khỏi đó ngay và luôn cho xem.”

“Cái cách suy nghĩ đó chẳng phải là hậu quả từ cái tính cách vặn vẹo của cậu hay sao?”

“Yup, chuẩn rồi. Một câu lạc bộ thể thao thì nhất định là không mơđâu.”

Tôi còn chẳng muốn làm một công việc làm thêm hoàn toàn thoải mái và yêu cầu tí xíu sức lực nữa là.

Thêm nữa, tôi chắc chỉ tham gia một câu lạc bộ nếu nó dễ vào, lặng lẽ và yên tĩnh mà thôi.

“Tsu…!”

Khi các đại diện từng người lên giới thiệu về câu lạc bộ của mình, Horikita đột ngột căng thẳng. Cô ấy đang nhìn lên khán đài, nét mặt tái xanh.

“Sao thế?”

Trong trạng thái căng thẳng ấy, trông cô ấy như thể chẳng hề nghe thấy tôi nói.

Tôi cũng đưa mắt lên khán đài, nhưng không thấy có gì đặc biệt trên ấy.

Đại diện của câu lạc bộ bóng chày vận bộ đồng phục đang đưa ra phần giới hiệu của mình.

Cô ấy trúng tình yêu sét đánh với cậu ta à? Trông không giống lắm.

Ngạc nhiên? Kinh tởm? Hay có lẽ là mừng rỡ? Thú thực, biểu cảm của cô ấy rất phức tạp, khiến cho tôi khó mà đọc ra được gì.

“Horikita. Sao thế?”

“…”

Không nghe thấy mình nói thật à? Cô ấy cứ nhìn đăm đăm vào khán đài.

Tôi sẽ không nói nữa mà chờ cô ấy giải thích sau vậy.

Câu lạc bộ bóng chày trông cũng chẳng có gì là thú vị hơn so với các câu lạc bộ khác cả.

Dẫu họ có chào đón người mới tốt đến đâu, hay là địa điểm và thời gian gặp mặt có hấp dẫn đến mấy thì cũng chỉ là một phần giới thiệu bình thường khác mà thôi. Không phải chỉ có câu lạc bộ bóng chày mà tất cả các câu lạc bộ hình như đều bình bình cả. Nếu tôi có thấy được cảm hứng gì với mấy lời diễn giải kia thì đều là từ các câu lạc bộ nhỏ bé như trà đạo và thư pháp đã được lập sẵn, và câu lạc bộ cần sổ người tối thiểu là 3 để tạo dựng một câu lạc bộ mới mà thôi.

Mỗi khi có một câu lạc bộ mới bắt đầu phần giới thiệu của mình là các năm nhất lại xì xào với nhau về câu lạc bộ trước đó.

Phòng thể chất từ đó mà náo động cả lên. Các đại diện câu lạc bộ, và chưa kể đến giáo viên giám sát, tiếp tục giới thiệu với vẻ mặt không hài lòng. Họ nhất định là đang muốn điên cuồng kiếm thật nhiều thành viên nhất có thể.

Khi các senpai đã hoàn thành phần giới thiệu của mình, họ bước xuống khán đài rồi đi đến vài chiếc bàn. Hẳn là họ đang dựng lên một khu tiếp nhận để có thể nói chuyện với từng người một rồi ghi danh luôn.

Rốt cục, toàn bộ những người trên sân khấu đã đi xuống chỉ chừa lại một người. Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn sân khấu. Tôi phát hiện Horikita đã nhìn vào người này suốt.

Người đó cao khoảng 170cm, một chiều cao không phải là cao lắm.

Một cơ thể mảnh khảnh, mái tóc đen bóng.

Cặp kính góc cạnh, cùng một cặp mắt mưu mẹo.

Người đó đứng trước chiếc micro lướt mắt nhìn các học sinh năm nhất với vẻ bình thản.

Anh ta đến từ câu lạc bộ nào, và anh ấy sẽ đưa ra lời giải thích thế nào? Hứng thú của tôi được gợi dậy.

Thế nhưng, hứng thú ấy liền tan biến vào giây kế tiếp. Anh ta chẳng nói gì cả.

Hay là hoảng hốt quá độ rồi. Có lẽ anh ta run quá và không nói nên lời.

“Cố lên nào~”

“Bộ anh quên đem thẻ ghi chú theo rồi à~?”

“Ahahaha!”

Các học sinh năm nhất hất những lời lẽ ấy vào người đó. Song, senpai trên sân khấu kia chẳng hề lấy chút nao núng. Dù là tiếng cười nhạo hay lời cổ vũ kia dường như đều không chạm được đến người đó.

Ngay cả khi những tiếng cười đã bắt đầu lắng xuống thì vẻ mặt lãnh đạm của anh ta vẫn cứ như thế.

Các học viên bắt đầu thấy lạ “Senpai này đang làm gì đấy?” và cả phòng thể chất ồn ào cả lên.

Đến lúc này, chàng trai ấy vẫn chẳng hề lay động. Anh ta lặng lẽ đứng đó, nhìn các năm nhất.

Horikita cũng nhìn chằm chằm chàng trai ấy với vẻ căng thẳng.

Không khí buông thả ấy dần đần biến chuyển theo hướng không ngờ đến.Một sự thay đổi tâm trạng 180 độ.

Sau cùng, cả phòng thể chất bị bao trùm trong không khí yên tĩnh và căng thẳng.

Không có lời dạy dỗ nào đưa ra cả nhưng cũng chẳng ai dám nói nửa lời—Một sự tĩnh mịch đáng sợ.

Không một ai có thể cất tiếng được. Sự yên lặng này đã trôi qua được 30 giây rồi…

Người học sinh trên khán đài bắt đầu lên tiếng.

“Tên của tôi là Horikita Manabu, và tôi là chủ tịch hội học sinh.”

Horikita? Tôi nhìn sang Horikita đang ngồi bên cạnh. Không biết là họ có quen biết gì không…

“Hội học sinh cũng đang kêu gọi các học sinh năm nhất nhằm thay thế cho các năm ba đã ra trường. Các vị trí không hề yêu cầu tuyển mộ khắt khe gì, nhưng những ai đã có hứng thú thì không nên gia nhập vào các câu lạc bộ khác. Nói chung là chúng tôi không chấp nhận bất kỳ ứng viên nào có dính líu đến các câu lạc bộ khác.”

Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng khí thế vẫn nghiêm nghị. Một mình anh ta đã trấn áp toàn bộ phòng thể chất.

Dĩ nhiên, chẳng phải cương vị hội trưởng hội học sinh đã giao cho anh ta quyền lực ấy. Horikita còn mang theo khí chất quyền uy. Sự hiện hữu của anh ta đã đàn áp toàn thể khán phòng.

“Song song đó, hội học sinh chúng tôi cũng không tìm kiếm những ai có những suy nghĩ ngây thơ. Không chỉ loại người ấy sẽ không được nhìn ngó đến mà họ hẳn nhiên sẽ trở thành vết nhơ ở ngôi trường này. Hội học sinh chỉ phụ trách quản lý học sinh, song nhà trường lại mong đợi nhiều hơn thế. Những ai hiểu được điều đó có thể trở thành những ứng viên tiềm lực.”

Sau một bài diễn văn vững vàng, anh ta bước xuống sân khấu và rời khỏi khu nhà.

Do không ai dám nói năng gì nên khi anh ta rời đi cũng chẳng có ai mở miệng. Các học sinh chẳng ai biết nếu họ thử lên tiếng thì sẽ có hậu quả gì. Song ai đều có cùng chung một cảm xúc ấy.

“Mọi người, cảm ơn các bạn đã đến. Với lời phát biểu này thì hội chợ các câu lạc bộ cũng đã kết thúc. Chúng tôi bây giờ sẽ mở khu tiếp nhận cho những ai có ý muốn gia nhập. Khu tiếp nhận sẽ chỉ mở cho đến cuối tháng tư, do đó những ai có hứng thú sau thời gian ấy có thể đưa đơn xin gia nhập thẳng đến chỗ câu lạc bộ là được.”

Nhờ sự cứu vớt của trưởng ban, không khí căng thẳng dần dần tan đi.

Sau đó, các đại diện câu lạc bộ mở khu tiếp nhận.

“….”

Horikita vẫn chẳng cục cựa chút gì.

“Oi, sao thế?”

Horikita không đáp lại. Câu nói của tôi chẳng hề lọt vào tai cô ấy.

“Ồ, Ayanokouji-kun. Mày cũng đến à?”

Một giọng nói ân cần vang đến. Là Sudou. Ike và Yamauchi chung lớp tôi cũng đi cùng cậu ấy.

“Sao đây, ba cậu? Xem ra mấy cậu thân thiết quá ha.”

Cảm thấy ghen tức, tôi cao giọng với Sudou.

“Bộ cũng tính tham gia một câu lạc bộ nào sao?”

“Không, tôi chỉ ngó qua thôi. Vậy có nghĩa là cậu tính tham gia câu lạc bộ nào à?”

“Ừ. Tao đã chơi bóng rổ từ hồi tiểu học. Tao nghĩ tao vẫn sẽ tiếp tục nó ở đây.”

Tôi luôn nghĩ cậu ấy có tập vài bài thể thao nào đó với cai thể hình ấy—đoán chừng đó là bóng rổ rồi.

“Còn hai cậu thì sao?”

“Bọn này chỉ đến đây vì trông nó cũng vui và thú vị thôi. Tớ cũng mong ngóng có vài cuộc gặp gỡ định mệnh sẽ xảy đến ở đây.”

“Cái méo, cậu nói gặp gỡ định mệnh là ý gì?”

Tôi hỏi lại Ike lần nữa sau khi nghe thấy mục tiêu đáng ngờ của cậu ta, và cậu ta khoanh tay lấy làm kiêu hãnh trả lời.

“Mục đích đầu tiên của thằng này là kiếm bạn gái. Thế nên, tớ hi vọng sẽ có một cuộc gặp gỡ định mệnh tại chỗ này.”

Ra là cái chuyện đó. Việc có gấu xem ra cũng là một phần quan trọng trong cuộc sống học đường lý tưởng của Ike.

“Cơ mà, cái tên hội trưởng hội học sinh kia khí thế khiếp thật. Cứ như anh ta thống trị cả vùng ấy.”

“Đúng chứ? Anh có khả năng trấn áp mọi người đấy.”

“Ừm, ừm. À mà, tớ có lập một nhóm chat nam hôm qua đây.”

Ike lấy chiếc con dế của mình ra.

“Cậu có muốn tham gia không? Cũng khá là tiện đấy.”

“Ế, vậy có được không?”

“Sao lại không chứ. Dù gì tất cả chúng ta đều là phần tử của lớp D cơ mà.

Tôi không ngờ đến điều này. Được mời vào nhóm chat làm tôi mừng hết lớn.

Một cơ hội hoàn hảo để kiếm bạn rốt cục đã đến!

Khi tôi lôi chiếc điện thoại mình ra để trao đổi số thì cũng nhìn thấy Horikita biến mất vào trong đám đông.

Lo lắng cho cô ấy, tôi bất giác khựng lại.

“Sao vậy?”

“Không… không có gì. Trao đổi số thôi.”

Tỉnh người lại, tôi chia sẻ thông tin liên lạc cùng bọn họ.

Horikita có quyền tự do làm bất cứ chuyện gì và đi bất cứ nơi nào mà mình muốn, tôi không có quyền gì mà ngăn cô ấy cả.

Trong khoảnh khắc đó tôi muốn đi theo cô ấy, nhưng tôi lại quyết định bỏ qua.

Bạn đang đọc Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e của Kinugasa Shougo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi choanh153
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.