Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạn bè

4427 chữ

“Kikyou-chan, cậu có muốn ghé qua quán cafe trên đường về không?”

“Ưm, đi luôn! Ah, nhưng chờ chút nhé. Mình muốn hỏi thêm một người nữa.”

Sau khi được mấy cô bạn gái của mình mời, Kushida bước đến chỗ Horikita lúc này còn đang bận bỏ lại tập vở vào trong cặp.

“Horikita-san. Tớ tính đi đến một tiệm cafe cùng với bạn-nếu cậu thấy thích thì đi chung luôn nhé?”

“Tôi không có hứng thú.”

Horikita cắt ngang lời mời của Kushida chỉ với vài từ ngay sau đó.

Chẳng lẽ bà không thể chém rằng bà đang tính đi mua sắm hay gặp ai đó sao chứ? Horikita thẳng thừng từ chối lời mời của Kushida. Thế nhưng, Kushida vẫn cười.

Cảnh tượng này chẳng còn gì mới mẻ nữa. Từ lễ khai giảng tới giờ, Kushida cứ định kỳ là lại cố mời Horikita một lần. Tôi nghĩ lâu lâu Horikita chấp nhận thì đã được rồi không, nhưng đó có lẽ là quan điểm của kẻ đứng xem như tôi. Song, chẳng người nào thành công mời mọc được Horikita cả.

“Vậy sao…Ừm, lần tới tớ sẽ mời cậu sau vậy.”

“Chờ chút đã, Kushida-san.”

Không hiểu sao, Horikita lại gọi Kushida lại. Có lẽ nào, cô ấy đã chịu nghe lời mời của Kushida rồi.

“Xin cậu đừng mời tôi nữa. Phiền lắm đấy.”

Cô nói với giọng lạnh lẽo.

Thế nhưng, Kushida chẳng hề bị đá động và vẫn cứ cười.

“Tớ sẽ mời cậu vào lần tới.”

Kushida chạy về chỗ đám bạn của mình, rồi họ bước ra ngoài hành lang.

“Kikyou-chan, cậu đừng mời Horikita-san nữa. Tớ ghét con nhỏ đó- -”

Khi cánh cửa đang khép lại, giọng nói của một nữ sinh loáng thoáng vang đến.

Những từ ngữ kia lẽ ra đã lọt tai Horikita ngay cạnh tôi, nhưng trông chẳng có chút dấu hiệu gì là cô ấy đã nghe thấy câu nói đó cả.

“Cậu sẽ không nói mấy thứ tào lao như thế, đúng không?”

“Ừ. Tôi đủ hiểu bà mà. Mời cũng như không.”

“Tốt lắm.”

Horikita, đã cất xong đồ đạc, lẻ loi bước ra khỏi căn phòng.

Tôi cắm lại trong lớp một chút, nhưng sớm thấy chán ngán nên đứng dậy khỏi ghế. Đến lúc đi về rồi.

“Ayanokouji-kun, cậu có rảnh không?”

Tôi bắt gặp Hirata, người vẫn còn ở trường. Bằng một giọng nhỏ xíu, tôi đáp lại Hirata. Hiếm khi thấy Hirata mở miệng với ai đó trước thế này.

“Là về Horikita—Tớ không biết liệu có chuyện gì không. Lúc này có mấy cô gái nói về cậu ấy. Dù sao cậu ấy lúc nào cũng một mình cả.”

Từ chối lời mời của Kushida thành ra cô ấy lúc nào cũng cô độc.

“Cậu có thể nói với cậu ấy nên thân thiết với người khác hơn không?”

“Chẳng phải chuyện đó là tùy thuộc vào bản thân người đó hay sao? Với lại, cô ấy cũng không làm phiền ai cả.”

“Tất nhiên là tớ hiểu. Nhưng, có những người khác cũng lo về việc này. Tớ không muốn bất kỳ rắc rối nào về chuyện bắt nạt xảy ra trong lớp.”

Bắt nạt? Cậu ấy không dưng nói trò chuyện với tôi, nhưng với những lời đó thì nghe như là một điềm báo chẳng lành. Ra là cậu đang cảnh báo cho tớ sao? Hirata nhìn tôi bằng một tâm ý chân thành.

“Tớ thấy tốt hơn hết là cậu cứ nói trực tiếp với cô ấy, còn hơn là nói chuyện đó thông qua tớ.”

“…Ừ, chắc vậy thôi. Xin lỗi vì nói mấy lời kỳ lạ nhé.”

Horikita ngày nào cũng lẻ loi một mình. Nếu cứ đà này thì trong một tháng, cô ấy hẳn sẽ trở thành khối ung nhọt của cả lớp mất thôi.

Thế nhưng, bởi đây là vấn đề riêng cá nhân của Horikita nên cũng chẳng phải là chuyện mà tôi nên thọc tay vào được.

Sau khi rời khỏi trường, tôi hướng bước chân đến khu kí túc xá. Kushida người đã rời đi cùng bạn khi nãy đang tựa lưng vào bức tường chờ đợi ai đó. Thấy bóng dáng tôi, nhỏ nở nụ cười.

“Tốt quá. Mình đang chờ Ayanokouji-kun đây. Mình có chút chuyện muốn nói với cậu. Cậu có thời gian chứ?”

“Ừ, tớ không có việc gì cần làm cả…”

Chẳng nhẽ, là tỏ tình sao…? Điên à, việc đó chỉ có 1 phần trăm cơ hội xảy ra thôi.

“Mình sẽ hỏi thẳng cậu luôn nhé. Ayanokouji-kun, cậu có bao giờ nhìn thấy nụ cười của Horikita chưa?”

“Ế? Không… Tớ không nhớ nữa.”

Xem ra Kushida tiếp cận tôi là để nói về Horikita. Với lại, nghĩ tới thì tôi chưa từng thấy được nụ cười của Horikita nhỉ. Xiết chặt nắm tay, nhỏ tiến gần lại. Là mùi hương của hoa ư? Một mùi hương dễ chịu len lỏi vào mũi tôi.

“Cậu biết đó… Mình muốn được làm bạn với Horikita-san.”

“Cảm xúc của cậu đang chạm đến cô ấy rồi. Lúc đầu có cả đống người cố gắng trò chuyện cùng cô ấy nhưng giờ thì chỉ còn có mỗi mình cậu thôi.”

“Ayanokouji-kun, cậu dường như biết Horikita-san khá rõ nhỉ.”

“Tất nhiên cậu sẽ phải biết được cái người ngày nào cũng ngồi bên cạnh cậu rồi.”

Con gái đúng là con gái, từ ngày đầu tiên ở trường là họ đã mong ngóng lập ra những nhóm bạn rồi. Họ còn ý thức được rõ hơn về những phe phái và nhóm hội hơn so với tụi con trai, và có khoảng 4 trong 20 người nắm giữ được hết thảy “quyền năng” ấy. Các cô gái luôn miệng nói rằng mình chỉ muốn biết thêm thật nhiều người mà thôi.

Thế nhưng, ngoại lệ duy nhất trước quy luật ấy là Kushida. Tất cả các nhóm đều có rất nhiều người, nhưng chỉ có Kushida là đang bắt đầu nổi tiếng khắp chốn. Chưa từng mang ý định bỏ cuộc, nhỏ mải miết cố gắng làm bạn với Horikita. Đó không phải là điều mà bất cứ học sinh bình thường nào cũng có thể làm được. Đấy chắc hẳn là lý do khiến nhỏ nổi danh như vậy.

Với lại, nhỏ còn dễ thương nữa.

Huống hồ, dễ thương lại có mối tương quan với sự nổi tiếng.

“Chẳng phải cậu đã bị Horikita từ chối rồi sao? Tớ không nghĩ cậu có nói được điều gì mà cô ấy chịu bỏ vào tai đâu.”

Tôi biết cô ấy chẳng phải dạng người chịu nói lời nhẹ nhàng. Nếu bạn trò chuyện với cô ấy mà không để ý, cô ấy sẽ đổ cả chục câu sỉ nhục vào mặt bạn. Thú thực, tôi không muốn thấy Kushida chịu tổn thương xíu nào.

“Liệu cậu sẽ… giúp mình chứ?”

“Ờm…”

Tôi không trả lời ngay. Thường thường, nếu được một cô gái dễ thương nhờ vả, tôi sẽ đồng ý không chút đắn đo. Thế nhưng, vì tôi thích tránh xa rắc rối, tôi không thể nói được ngay lập tức được. Đó là vì tôi không muốn thấy Horikita dùng lời lẽ làm tổn thương Kushida. Tôi sẽ lựa lời từ chối nhỏ vậy.

“Tớ hiểu cảm xúc của cậu, nhưng….”

“Thế không được sao…?”

Moe + nhờ vả + mắt cún con = Chí mạng.

“…Ờm, đành chịu vậy. Chỉ lần này thôi nhé?”

“Thật sao!? Ayanokouji-kun, cảm ơn cậu!”

Sau khi tôi đồng ý với nhỏ, Kushida nở nụ cười mừng rỡ trên khuôn mặt.

…Kawaii. Vì đã nói sẽ giúp nên tôi không thể hấp tấp đánh bậy đánh bạ được.

“Thế, thực sự thì chúng ta sẽ làm gì? Dẫu cho cậu nói là cậu muốn làm bạn với cô ấy đi nữa thì việc ấy cũng không đơn giản đâu.”

Với một người chưa có một đứa bạn nào như tôi thì đây là một bài toán khó mà tôi chẳng thể giải đáp một cách dễ dàng được.

“Hmm… Bước đầu tiên là làm cho Horikita cười.”

“Làm cô ấy cười, huh.”

Làm cô ấy cười thì buộc phải có tâm trạng và bầu không khí hợp lý mới mong thành công được.

Cái loại quan hệ ấy có lẽ được gọi là “tình bạn”.

May mắn thay, mặc dù thế, Kushida hình như biết cách để khiến người khác cười.

“Cậu có ý tưởng gì để làm cô ấy cười không?”

“Um… Mình nghĩ là chúng ta có thể cùng nghĩ về chuyện này đó.”

Với một cái “Teehee” đầy áy náy, nhỏ nhẹ cốc một cái lên đầu mình.

Nếu đây là một nhỏ Thị Nở thì tôi sẽ cho nó ăn hành ngay và luôn, nhưng bởi đây là Kushida nên không sao hết.

“Cười…”

Không hiểu sao, do Kushida đã nhờ tôi giúp, mục tiêu lúc này của tôi là làm Horikita cười. Liệu mục tiêu ấy có khả dĩ không đây? Rất đáng đặt dấu hỏi nha.

“Dù gì thì sau giờ học, tớ sẽ cố mời Horikita xem. Mặc dù khi tớ trở về kí túc xá chắc là tớ sẽ chẳng con lại cái chi nào trên người nữa đâu. Có chỗ nào tớ mời cô ấy được không nhỉ?”

“Hmm, Pallet thì sao? Mình thường đến Pallet lắm, cô ấy có lẽ cũng nghe thấy bọn tớ nói về chỗ đó.”

Pallet chắc hẳn là tiệm cafe nổi tiếng nhất nhì khu trường học này.

Đúng là tôi thường nghe về Pallet mỗi khi Kushida và bạn bè của nhỏ đi sau giờ học.

Nếu tôi đã nghe thấy thường xuyên như thế thì Horikita trong vô thức chắc cũng đã biết về nơi đó rồi.

“Cậu nghĩ nếu hai cậu vào trong Pallet, gọi món, rồi ‘vô tình’ đụng mặt mình thì có được không?”

“Không… Tớ thấy như thế thì có hơi đơn giản quá. Nếu bạn của cậu cũng giúp nữa thì sao?”

Giây phút Horikita phát giác ra Kushida, cô ấy hẳn sẽ bỏ về ngay tắp lự. Nếu được thì tốt hơn là tạo ra tình huống khiến khó mà đứng dậy bỏ đi được. Tôi đã nói cho Kushida ý tưởng mà tôi mới vừa nghĩ đến.

“Oh~ Như thế nghe ra thấy hiệu quả đó! Ayanokouji-kun, cậu thông minh thật!”

Kushida vừa nghe tôi nói với cặp mắt sáng lấp lánh vừa gật gù, nói “un,un”

“Tớ không thấy việc ấy có dính dáng gì đến trí thông minh của tớ cả… Dù sao thì, kế hoạch là như vậy.”

“Được, mình mong chờ nhiều lắm đấy, Ayanokouji-kun!”

Không, tớ gặp họa vì cái mong chờ của cậu đấy.

“Nếu Kushida mời Horikita thì cô ấy chắc sẽ từ chối thôi nên chắc tớ nên mời cô ấy nhỉ?”

“Được rồi. Dù gì thì mình nghĩ Horikita có lòng tin vào cậu mà.”

“Sao cậu lại nghĩ như vậy?”

“Hmm, ờm, nhìn thấy giống vậy chăng? Chí ít thì cô ấy tin vào cậu nhiều hơn bất kỳ ai trong lớp mình.”

Điều đó đâu có nghĩa tôi là người thích hợp cho nhiệm vụ này nhất đâu kia chứ…

“Đó là vì tớ tình cờ gặp được cô ấy thôi.”

Tôi tình cờ gặp được cô ấy trên xe buýt, rồi lại tình cờ ngồi bên cạnh cô ấy.

Nếu một trong những điều đó không xảy ra thì chắc hẳn tôi chẳng tán chuyện cùng với Horikita được.

“Chẳng phải cậu luôn gặp mỗi người mới bằng một sự tình cờ sao? Rồi họ trở thành bạn của cậu, bạn thân của cậu… và đôi khi sẽ là người yêu và gia đình của cậu nữa.”

“…Tớ hiểu.”

Tôi thấy đây cũng là một cách nhìn nhận. Trò chuyện cùng Kushida cũng là kết quả từ một sự tình cờ.

Nói cách khác, Kushida và tôi có lẽ sẽ tạm dính líu với nhau rồi.

Sau giờ học. Tất cả học sinh vừa rời đi tìm niềm vui hậu giờ học vừa trò chuyện về nơi muốn ghé qua. Tôi nhìn sang Kushida và ra hiệu bắt đầu kế hoach.

Horikita, mục tiêu, đã bắt đầu chu kì gói ghém trở về kí túc như thường lệ.

“Nè, Horikita. Bây giờ bà có rảnh không?”

“Tôi chẳng có chút thời gian nào rảnh cả. Tôi phải trở về ký túc xá và chuẩn bị cho ngày mai.”

Chuẩn bị cho ngày mai? Tôi khá cam đoan rằng cô ấy chỉ có việc ở trường là để chuẩn bị thôi…

“Nhưng tôi muốn bà đi cùng với tôi đến một chỗ.”

“…Cậu âm mưu chuyện gì đó?”

“Bộ bà nghĩ tôi mời bà đi với âm mưu nào sao?”

“Nếu tự dưng cậu mời như thế thì tôi nghi ngờ cậu cũng là bình thường. Nhưng mà, nếu cậu cần nói chuyện về việc gì cụ thể thì tôi cũng không phiền nghe thử xem.”

Dĩ nhiên, tôi làm gì có thứ đó trong đầu chứ.

“Bà có muốn biết về một tiệm cafe trong trường mình ra sao không? Có nhiều nữ sinh quá nên tôi không dám một mình vào đó. Cứ có cảm giác nam sinh bị cấm cửa hay sao ấy.”

“Đúng là tỉ lệ nữ giới cao thật nhưng chẳng phải con trai cũng có thể vào hay sao?”

“Ừ, nhưng không có thằng nào một mình vào đó hết. Họ luôn đi chung với mấy nhỏ khác. Chỉ có mỗi loại con trai ấy là vào trong tiệm hà.”

Horikita cố nhớ lại thông tin về Pallet trong lúc ngẫm nghĩ qua về chuyện này.

“Chuyện đó nghe cũng đúng. Khó có khi Ayanokouji-kun lại có một ý kiến hợp lý đấy.”

“Nhưng tôi vẫn có hứng thú với cái chỗ đó. Nên tôi nghĩ hay là mời bà cùng đi chung.”

“Dĩ nhiên, vì… cậu đâu có ai để mà mời, nhỉ?”

“Nói ra thì thật đau lòng, nhưng ừ.”

“Và nếu tôi từ chối?”

“Thì đành vậy chứ sao. Tôi đâu còn cách nào ngoài chịu bó tay. Tôi đâu thể ép bà bỏ đi thời gian cá nhân của mình được.”

“…Được rồi. Việc cậu nói xem ra có vẻ đúng. Tuy nhiên, tôi không thể mất quá nhiều thời gian vào đó được. Vậy chịu khôg?”

“Ừ. Tôi cũng không ở đó lâu đâu.”

Tôi thầm bỏ thêm vào “Chắc vậy.”. Nếu cô ấy biết được Kushida có dính vào nữa thì Horikita hẳn sẽ giảng đạo cho tôi mất.

Do tôi có thể trò chuyện cùng Kushida và có thể mời được Horikita, tôi nhâm nhe có ý nghĩ chắc hẳn tôi có thể tự mình kết bạn được với Horikita.

Dẫu sao, dù đó có là hội chợ các câu lạc bộ hay tiệm cafe thì Horikita đều đi cùng với tôi, tuy là cứ cằn nhằn suốt cả buổi. Quả là phép màu khi cân nhắc đến việc tôi kết bạn cực kỳ khó khăn.

Sau khi rời khỏi phòng học cùng với nhau, chúng tôi sau cùng cũng đi đến tiệm cafe Pallet ở tầng một của tòa nhà học đường.

Các cô gái bắt đầu tụ tập lại với nhau để thư giãn sau giờ học.

“Trông đông ghê.”

“Đây là lần đầu tiên bà đến đây sau giờ học luôn à? Ồ, phải ha. Bà lúc nào mà chẳng một mình.”

“Cái đó là ý mỉa mai phải không? Ấu trĩ.”

Chỉ là một trò chọc ghẹo thôi, nhưng như thường lệ, Horikita vẫn cứ đả kích tôi như vậy.

Sau khi gọi món, chúng tôi lấy đồ uống của mình. Tôi gọi món bánh kếp.

“Cậu thích đồ ngọt sao?”

“Tôi chỉ là muốn ăn bánh kếp thôi.”

Tôi không đặc biệt thích hay ghét chúng, nhưng cứ đặt đại ra một lý do lọt lỗ tai là được.

“Chẳng còn chỗ nào cả…”

“Tôi thấy chúng ta phải đợi chút rồi. Ồ, không sao, bên kia còn chỗ kìa.”

Phát hiện ra hai cô gái đứng dậy khỏi ghế, tôi vội vàng chiếm lấy bàn. Tôi để Horikita ngồi vào phía trong. Bỏ cặp xuống đất, tôi ngồi xuống và lơ đãng nhìn xung quanh.

“Này, tôi cũng mới phát hiện thôi. Nếu ai đó nhìn chúng ta từ xa thì trông chúng ta đâu khác gì một cặp… à mà không.”

Khuôn mặt của Horikita vẫn vô cảm và lạnh lùng như mọi khi. Cảm giác bồn chồn trước đám đông bao quanh, bụng tôi bắt đầu đau lên.

Tôi nghe thấy hai cô gái bên cạnh nói “Đi thôi”, hai tay đang cầm theo đồ uống.

Và ngay sau đó, một người khác ngồi ngay xuống. Đó là Kushida.

“Ah, Horikita-san. Tình cờ ghê! Ayanokouji-kun nữa!”

“…Ừ.”

Giả vờ như chúng tôi tình cờ gặp nhau, Kushida gửi lời chào bọn tôi. Horikita híp mắt nhìn Kushida, rồi quay sang tôi. Tất nhiên, đây chính là chuyện mà bọn tôi đã lên kế hoạch trước đó. Bọn tôi chiếm hai bàn cho bốn người nhờ vào đám bạn của Kushida, rồi đến lúc Horikita và tôi đến Pallet, tôi liền ra hiệu cho họ dọn chỗ cho hai đứa tôi. Sau một lúc, hai người còn lại sẽ rời đi luôn để Kushida có thể đi qua đây.

Thế nên, cuộc gặp mặt trông cứ như ngẫu nhiên vậy.

“Bộ Ayanokouji-kun và Horikita-san đi cùng với nhau sao?”

“Cũng tình cờ thôi, ừm. Cậu tới một mình à?”

“Ừ, hôm nay mình– –”

“Tôi về nhà đây.”

“O-Oi, chúng ta mới tới mà.”

“Có Kushida-san ở đây rồi thì cậu đâu cần tới tôi nữa, đúng chứ?”

“Không, bà ở đây có sao đâu mà. Dù gì Kushida và tôi cũng chỉ là bạn học mà thôi.”

“Cậu và tôi cũng chỉ là ‘bạn học’ thôi đó. Với lại…”

Cô ấy nhìn tôi và Kushida với ánh mắt lạnh lẽo.

“Tôi không thích vụ này. Cậu đang âm mưu chuyện gì?”

Xem ra cô ấy nhìn thấu kế hoạch của bọn tôi rồi.

“Đ-Đâu có, chỉ là tình cơ thôi mà!”

Nếu có thể thì tôi chẳng muốn chuyện đi đến kết cục này.

Hướng hành xử cho tôi đúng đáng lẽ phải là nhẹ nhún vai rồi nói, “Ý bà là sao?” mới phải.

“Khi chúng ta ngồi xuống, hai cô gái trước chúng ta chính là ở trong lớp D. Rồi, hai người ngồi bên cạnh cũng là ở lớp D. Cái đó cũng là tình cờ ha?”

“Wow, bà nhận ra họ à-tôi chẳng biết gì luôn đấy.”

“Còn nữa, vừa hết giờ học là chúng ta đã đi thẳng tới chỗ này. Dù mấy nhỏ kia có nhanh chân cách mấy thì có lẽ họ cũng mới tới đây được chừng 1,2 phút là cùng. Quay về kí túc như thế thì có hơi sớm rồi. Tôi nói có sai không?”

Horikita có mắt quan sát hơn tôi nghĩ nhiều.

Không chỉ nhớ được mặt của bạn học, cô ấy còn hiểu được ngay những chuyện đang diễn ra bên cạnh mình.

“Um…”

Sững cả người, Kushida nhìn tôi cầu cứu.

Horikita phát giác nhỏ nhìn qua tôi. Xong phim rồi.

“Xin lỗi Horikita. Bọn tôi đã sắp xếp vụ này.”

“Tôi cũng nghĩ thế. Nhìn tình hình là tôi thấy có gì đáng ngờ rồi.”

“Horikita. Cậu làm bạn với mình nha!”

Không thể che giấu gì thêm được nữa, Kushida hỏi ra luôn.

“Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, nhưng để cho tôi yên đi. Tôi không có ý định trở thành mối phiền toái cho lớp. Thế còn chưa được sao?”

“…Lúc nào cũng cô độc một mình sẽ dẫn đến một cuộc sống học đường hiu quạnh và buồn chán lắm đó. Mình muốn làm thân với tất cả mọi người trong lớp.”

“Tôi đâu có định bác bỏ mơ ước của cậu. Nhưng, kéo vào những người khác trong khi họ không muốn vậy thì cậu sai rồi. Tôi chẳng buồn khi cô độc một mình đâu.”

“Nh-Nhưng mà…”

“Với lại, theo lý mà nói thì cậu có nghĩ tôi sẽ vui nếu cậu ép tôi thân thiết với cậu không? Bộ cậu nghĩ có tình bạn hay lòng tin nào mà đến được từ một mối quan hệ ép buộc nhau được sao?”

Lời lẽ của Horikita không hề sai. Không phải là cô ấy không muốn kiếm bạn mà chỉ là thấy bạn bè không hề cần thiết với bản thân. Kushida nghĩ một lẽ, nhưng Horikita lại nghĩ một lẽ khác.

“Lần này, là tại tôi vì không nói rõ ràng cho cậu biết. Do đó tôi sẽ không trách cậu. Nhưng, nếu cậu thử làm lần nữa thì tôi không tha cho cậu đâu.”

Horikita cầm ly cafe latte chưa hề chạm qua của mình rồi đứng dậy.

“Mình muốn làm quen với Horikita bằng mọi cách. Lần đầu gặp cậu thì mình đã cảm thấy đó không phải là lần gặp nhau đầu tiên của chúng ta rồi-Mình nghĩ là Horikita-san cũng có chung suy nghĩ đó.”

“Lãng phí thời gian thật. Cậu làm tôi phát cáu rồi đấy.”

Horikita cao giọng cắt ngang. Kushida nuốt nước bọt trong vô thức.

Mặc dù tôi đã đồng ý sẽ giúp Kushida, nhưng tôi chẳng định nhúng tay vào vụ này. Thế nhưng- –

“Không phải là tớ không hiểu được cách nghĩ của Horikita. Tớ cũng đã tự vấn liệu bạn bè có quan trọng hay không rất nhiều lần rồi.”

“Cậu nói thế là sao? Từ buổi đầu tiên là cậu đã mong muốn có bạn bè rồi kia mà.”

“Tôi không phủ định chuyện đó. Nhưng, tôi cũng là kiểu người như bà. Ít nhất là cho đến lúc tốt nghiệp sơ trung. Tôi chưa từng làm bạn với ai cho đến khi bước chân vào ngôi trường này. Tôi chưa từng biết được địa chỉ liên lạc cũng như chẳng chơi cùng với ai sau giờ học cả. Tôi luôn thui thủi một mình như thế.”

Kushida ngạc nhiên khi nghe tôi nói những lời đó.

“Tôi nghĩ vì lẽ đó nên tôi mới bắt đầu trò chuyện cùng cậu nhiều như thế.”

“Tôi mới biết đấy. Nhưng, mặc dù chúng ta có điểm chung nào đó nhưng mọi thứ sau đó đã khác rồi. Cậu không kết bạn dù rằng cậu muốn có bạn. Tôi không kết bạn là vì thấy họ không cần thiết. Nói chúng ta giống nhau không đúng đâu. Tôi nói đúng chứ?”

“…Có lẽ vậy. Nhưng bà nói với Kushida rằng cậu ấy làm bà phát bực thì đi quá xa rồi. Bà thật sự thấy vậy là ổn à? Nói là mình sẽ không làm thân với bất cứ ai lúc này là đồng nghĩ với việc bà sẽ cô độc hết ba năm kế đó. Tương lai ấy thật quá là cô độc rồi.”

“Tôi thấy chả sao cả vì tôi đã như vậy 9 năm ròng rồi. À, nếu tính luôn hồi mẫu giáo thì còn dài hơn nữa đó.”

Có phải cô ấy vừa thản nhiên thả thứ gì đó nặng trịch xuống không nhỉ? Cô ấy cứ một mình bấy lâu nay là vì cô ấy đã cô độc như thế ngay từ khi có thể nhớ được rồi sao?

“Giờ tôi về được rồi chứ?”

Horikita thở dài một hơi và nhìn thẳng vào mắt của Kushida.

“Kushida-san, nếu cậu không chịu nghe thì tôi sẽ không nói gì nữa. Hứa với tôi đi. Cậu không có ngu nên cậu biết tôi đang nói gì mà nhỉ?”

Horikita bỏ lại từ ‘Thôi nhé’ rồi ra khỏi quán. Cô ấy để tôi và Kushida ở lại trong quán cafe đông đúc.

“Thất bại rồi. Tớ đã cố giúp nhưng không được gì cả. Nhỏ ấy đã quá quen với cảnh một mình rồi.”

Kushida ngồi phịch xuống, chẳng thể nói gì được nữa. Thế mà, nhỏ ngay lập tức phục hồi lại khuôn mặt cười tươi quen thuộc.

“Không đâu, cảm ơn cậu Ayanokouji-kun. Mình không thể làm bạn với cậu ấy, nhưng… mình đã học được chút điều quan trọng. Thế là mình đã thấy thỏa mãn rồi. Xin lỗi, Horikita có lẽ sẽ ghét cậu vì cậu đã giúp đỡ mình.”

“Đừng lo chuyện đó. Tớ cũng muốn Horikita biết được những lợi ích của việc có bạn mà.”

Vì chúng tôi đang chiếm lấy bốn chỗ trong khi chỉ có hai người nên tôi chuyển qua bàn của Kushida.

“Tuy vậy nhưng mà mình bất ngờ lắm đấy. Khi cậu nói mình không có bạn. Đúng vậy sao? Trông chẳng giống thế chút nào. Sao cậu lại một mình thế?”

“Hửm? Ồ, cái đó đúng đấy. Sudou, Ike và mấy người kia là những người bạn đầu tiên tớ có được. Tớ cũng chả biết là tại bản thân hay là do môi trường mà tớ lớn lên nữa.”

“Cậu có hạnh phúc khi kết bạn không? Có vui chứ?”

“Ừ. Có đôi lúc cũng phiền nhưng cũng vui thật.”

Đôi mắt của Kushida sáng lấp lánh với cái đầu đang gật gù còn miệng thì cứ “ưm, ưm.”

“Horikita có sự suy xét và mục đích cho cách suy nghĩ của mình. Chúng ta không thể làm được gì đâu.”

“Vậy sao? Không còn cách nào để cậu ấy chịu làm bạn sao?”

“Sao cậu lại cố chấp như thế? Không phải cậu đã có rất nhiều bạn rồi sao? Không lí do gì khiến cậu cứ mãi ám ảnh với Horikita cả.”

Mặc dù nhỏ không thể làm thân với tất cả mọi người trong lớp thì cũng đâu phải cứ cố chấp làm bạn với Horikita chứ.

“Mình muốn làm bạn với tất cả mọi người… Không chỉ ở lớp D mà còn có tất cả mọi người ở lớp khác nữa. Nhưng, nếu mình không thể làm thân được với một bạn gái trong lớp thôi thì cũng đã là thất bại rồi…”

“Cứ coi Horikita là cá thể đặc biệt đi. Và rồi cứ đợi một sự tình cờ đúng nghĩa đến với cậu thôi”

Không có gì cưỡng ép mà là một sự tình cờ thực chất.

Khi điều đó đến thì việc làm bạn này có lẽ sẽ có khả năng.

Bạn đang đọc Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e của Kinugasa Shougo

Truyện Youkoso Jitsuryoku Shijou Shugi no Kyoushitsu e tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi choanh153
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.