Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy triều của sự thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 2965 chữ

Ring ring ring

Serentiy Wheeler mỉm cười khi cô bé đưa tay ra, lần mò theo tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu gường. Đó là nơi cô bé đã để điện thoại vào lần cuối cùng sử dụng, đảm bảo nó ko bị xảy ra vấn đề gì. Điều cuối cùng Serenity muốn là lảm rơi chiếc điện thoại xuống đát và buộc phải gọi y tá đến nhờ họ lấy giúp. Họ quá bận rộn và Serenity không muốn làm phiền họ nếu có thể.

" Alo?"

" Hey! Serenity" Tea nói một cách vui vẻ, khiến cô bé mỉm cười.

" Chào chị! Mọi chuyện sao rồi ạ?"

" Rất tốt. Chị muốn thông báo cho em về Bảng xếp hạng Battle City, vì chị ko biết y tá ở đó có nói cho em biết hay không."

" Em đã nghe những tin tức từ CCN về giải đấu nhưng em vừa ngủ một giấc nên em đã bỏ lỡ vài thứ." Edwin đưa cho cô bé điện thoại lẫn máy tính dùng, chúng được thiết kế để người mù có thể sử dụng dễ dàng. Ra lệnh bằng giọng nói, các nút nổi lên với các biểu tượng khác nhau để cho phép cô bé biết mình đang nhấn gì... mọi thứ sẽ cho phép Serenity làm được nhiều việc hơn là chỉ ngồi trên giường bệnh nghĩ về ca phẫu thuật và hy vọng rằng nó đã thành công. Rằng cô bé sẽ không bị mất thị lực.

" Thông báo với em là chị Yuri với chị đã vào vòng tiếp theo!" Tea hào hứng nói

"Thật ạ?" Serenity vừa nói vừa vui mừng.

" Để chị đọc những người lọt vào vòng tiếp theo cho em.," Tea nói và có một khoảng dừng ngắn. "Anh Edwin đã lọt vào-" Serenity mỉm cười với điều đó, "-Mai Valentine nữa."

"Đó là bạn gái của anh Edwin, phải không ạ?" Serenity nói.

" Yup. Một bài thủ rất giỏi. Tiếp đến là một người tên Brom Bones,, sau đó là Mokuba Kaiba... huh, Mokuba thằng bé còn vào trước cả Kaiba, bất ngờ thật. Dù sao thì, đó là toàn bộ..."

Serenity mỉm cười, cảm nhận được rằng Tea đang giấu gì đó. " Anh hai em cũng vào rồi đúng ko?"

" Aw, chị còn định giấu em thêm lúc nữa." Tea cười nói. "Nhưng đúng, cậu ấy đã vào ."

"Điều đó thật tuyệt vời!" Serenity nói với một nụ cười. " Em hi vọng em có thể xem anh ấy thi đấu. Chị có biết liệu họ có truyền hình trực tiếp vòng chung kết ko?"

" Chị sẽ hỏi anh Edwin. Có lẽ bọn chị sẽ tìm cách đưa em tới ssân vận động hoặc nơi Kaiba tổ chức vòng chung kết." Tea trả lời. " Đợi chút" Có tiếng nói trao đổi. " Chị Yuri vừa bảo là anh Edwin chắc chắn đưa em tới cổ vũ."

Serenity cảm thấy tim mình đập nhanh. Ý nghĩ đc trực tiếp xem anh hai cô bé thi đấu, cổ vũ anh ấy... thật vô cùng thú vị và tuyệt vời. Cô bé nóng lòng nhìn thấy anh hai cô làm những gì anh ấy thích. "Đó sẽ là..."

" Cô Wheeler?"

Serenity quay về phía cửa rồi ngượng ngùng vì ko thể nhìn thấy ai đến. Ko phải người quen vì cô bé nhớ rõ giọng nói từng người quen. " Vâng?"

" Đến giờ vật lý trị liệu cho cô"

" Vâng, chị Tea, em phải đi rồi."

"Chắc chắn rồi! Cần phải thực hiện liệu pháp đó để em có thể sẵn sàng chứng kiến trận đấu của Joey!" Tea nói. "Tạm biệt Serenity!"

Cô nhóc cúp máy rồi đưa tay về phía y tá. " Xin lỗi bắt anh phải chờ"

" Hoàn toàn ổn," y tá nam nói.

" Anh là người mới đúng ko? Em nhận ra ngay mà ko phải suy nghĩ. Giọng của anh rất ấm áp, em thích nó."

" Cảm ơn," y tá trả lời. Anh ta nắm lấy tay của cô bé, bàn tay to lớn làm cô biết anh ta rất to cao, cũng hợp lý khi xét đến việc anh ấy giúp bệnh nhân thực hiện các bài trị liệu. " Em sẵn sàng cho buổi tập đi chưa?"

"Có và không," Serenity thừa nhận. "Xin đừng hiểu lầm em... Em rất vui khi có cơ hội ra khỏi chiếc giường này. Đi bộ quanh bệnh viện, tập thể dục trong phòng tập thể dục... đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong ngày của em ."

" Anh cũng thích ra ngoài trời, để ánh mặt trời rọi vào người, tận hưởng sự tự do."

" Chúng ta giống nhau. Em rất muốn khỏi bệnh để dc chạy thoải mái. Đôi mắt này là lý do em ko thể chơi thể thao, ko thể làm gì mà ko có ai bên cạnh. Có lẽ bây giờ..." Serenity để y ta dẫn cô bé ra khỏi phòng

"Nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ, em sẽ có thể làm được tất cả những điều đó." Y tá dừng lại và Serenity nghe thấy ai đó đi ngang qua. "Em muốn làm gì? Bóng đá? Bóng rổ?"

“Bơi lội,” Serenity nói với một nụ cười, nghĩ đến cảnh cô và Joey chơi đùa trên bãi biển. " Trường em có một bể bơi và em thích lặn xuống nước... đó là hoạt động thể thao duy nhất em có thể làm với thị lực này mà ko thực sự gặp nguy hiểm, miễn là có người hướng dẫn. Em thích như vậy."

"...điều đó nghe thật tuyệt," y tá nói.

" Cảm ơn anh..."

"Rishid," y tá nói với cô. "Anh là Rishid."

"Trông cậu hơi lạc lõng."

Joey chớp mắt, liếc nhìn cậu thiếu niên đang đứng cạnh. Cậu ta ko đeo duel disc, , nhưng lại có hộp đựng bài ở thắt lưng. Ngoài ra, cậu ta rất cao, cao tới mức có thể tì cằm của cậu ta lên đầu Joey! Mặc dù thế, cậu ta ko đô con, chỉ cao với mái tóc nâu bờm xờm và đôi mắt thân thiện. Một chàng trai bình thường như hầu hết những người bình thường khác.

" Chỉ là đang cố gắng xem nên làm gì với thời gian còn lại." Joey nói. " Tôi đã lọt vào vòng tiếp theo Battle City."

" Tớ nhận ra từ duel disc của cậu," thiêu niên kia nói. " Tớ cũng theo dõi các trận đấu từ CCN. Cậu là Joey Wheeler, phải không?"

"Ừ..." Joey chậm rãi nói. Trước Battle City, cậu có thể đã tỏ ra thích thú khi ai đó nhận ra mình nhưng giờ đây, khi biết về những Rare Hunter và những mối đe dọa khác đang rình rập trong thành phố, cậu không sẵn sàng nhảy lên cho chữ ký bất kỳ ai nói xin chào. "Nghe này..."

" Tớ ko tham gia Battle City," thiếu niên kia cắt lời Joey. Joey để lộ ra khuôn mặt ngạc nhiên làm cậu thiếu niên kia cười. " Xin lỗi... tớ biết rằng nhiều người muốn thử sức với cậu vì cậu đã lọt vào vòng chung kết, nhưng tin tớ đi tớ ko quan tâm tới điều đó."

"Ồ... uh... tuyệt." Joey dừng lại, nhìn xuống chiếc hộp trên hông của cậu thiếu niên.

" "À... cái đó." Cậu ta cười khúc khích. " Tớ muốn tham gia Battle City nhưng khổ nỗi ko được mời lẫn bỏ lỡ cơ hội đăng kí thử giành một suất."

Joey gật đầu. " Quả thật tệ, may mà tớ được mời."

Cậu thiếu niên cười. " Ko sao hết. Lúc giải đấu được thông báo, tớ đang đi du lịch và chỉ mới trở về Domino cách đây một giờ. Chị tớ sẽ giết tớ vì dám ko dỡ hành lý mà bỏ đi xem trực tiếp giải đấu."

" Ừ, tên Kaiba đó quá gấp gáp trong khâu tổ chức." Joey phàn nàn với sự hài hước tự nhiên. "Hắn thích làm những gì hắn muốn, chả quan tâm tới ai hết."

"Ấy chết!" thiếu niên đột nhiên nói. "Xin lỗi, thật thô lỗ, tớ quên chưa giới thiệu, tớ tên là Koyo. Koyo Hibiki."

" Joey, mà hẳn cậu đã biết"

Koyo ngồi xuống chiếc ghế mà Joey đang ngồi. " Thế, tại sao cậu lại trông lạc lõng?"

"Ừ," Joey trả lời cùng nụ cười buồn bã. "Vì lý do ngớ ngẩn."

" Cậu cứ nói thử xem."

Joey thở dài, nhìn lên bầu trời. " Tớ từng tham gia Duelist Kingdom."

" Vậy sao!" Koyo hào hứng. " Tớ cũng vậy."

" Hmm," Joey nhận ra bản thân ko nên ngạc nhiên vì có rất nhiều người tham dự Duelist Kingdom và họ đã dc lựa chọn cẩn thận bởi Pegasus... và Koyo nói cậu ấy muốn đăng ký tham gia Battle City đồng nghĩa cậu ấy tự tin về khả năng của bản thân. Bản thân cậu cũng gặp qua nhiều người từng tham gia Duelist Kingdom, thêm người nữa cũng chả ngạc nhiên. " Cậu thi đấu ra sao?"

" Tớ còn thiếu 2 sao thì thời gian kết thúc." Koyo nhún vai nói. " Trận đấu với eliminator, người sử dụng bộ bài Zombie"

" Tiếc thật."

Koyo ko cảm thấy vậy. " Hơi hơi, nhưng tớ ko cảm thấy buồn. Đối thủ của tớ là một người tốt. Thay vì kết thúc trận đấu trong dang dở vì hết giờ thì bọn tớ đấu nốt rồi cùng nhau lên tàu về Nhật Bản. Anh ấy còn tổ chức một giải đấu nho nhỏ giúp mọi người đỡ buồn chán, nói chuyện với những người buồn rầu vì thất bại, động viên họ cố gắng lần sau." Cậu lắc đầu. " Xin lỗi, tớ nói quá lạc đề rồi."

" Ừm," Joey nói. " Vậy cậu nhớ gì ngoài những trận đấu."

" Hả?"

" Ngoài những trận đấu... cậu nhớ gì về Duelist Kingdom?"

Koyo cau mày. "uh... đảo. Nhiều cây cao. Sông đẹp."

Joey gật đầu. " Nhiều hơn những gì tớ nhớ. Đó... đó là lần đầu tiên tớ rời khỏi Nhật Bản và tất cả những gì tớ nhớ là những trận đấu. Ý tớ là, dù chúng rất tuyệt nhưng... tớ cảm thấy thật lãng phí, cậu hiểu chứ?"

Thiếu niên kia trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu. "Cậu đã lọt vào vòng chung kết nên bây giờ cậu có nhiều thời gian ..."

"Và tớ không biết phải làm gì!" Joey kêu lên thất vọng. "Tớ biết điều đó thật điên rồ và ngớ ngẩn nhưng hiện tại có rất nhiều thứ đang diễn ra tại Domino mà tôi không muốn bỏ lỡ vì tớ quá tập trung vào đánh bài. Tớ tới chung kết... nhưng tớ ko biết làm gì hết." Joey buông tiếng bực bội khó chịu. " Tớ cá Ed và những người còn lại không gặp phải vấn đề này!"

" Tôi thực sự muốn cho 2 người biết rằng... tôi rất xin lỗi" Tên bắt cóc nói khi lôi chúng tôi khỏi xe limo. Cái túi đen chết tiệt vẫn ở trên đầu nên tôi ko nhìn thấy gì cả nhưng tôi dám chắc chúng tôi ko còn ở khu sầm uất trong thành phố nữa. Nếu phải đoán, tôi sẽ nói rằng chúng tôi đang ở khu nhà kho. "Tôi rất xin lỗi vì tôi không thể nhận lời đề nghị của cậu."

Giọng hắn khác hẳn. Chúng tôi như cá nằm trên thớt... còn hắn thì như đang nằm trong chảo dầu. Tôi ko thể biết hắn ta cố gắng bao nhiêu để tỏ ra cứng rắn trong tình trạng bị ép buộc. Bởi vì bây giờ giọng hắn nghe rất mệt mỏi.

".... ngươi ko có lựa chọn phải ko? Đây ko phải ltự nguyện đúng chứ?"

"Không có gì là tự nguyện trong cuộc sống của tôi." Hắn ấnt tay vào lưng tôi đẩy tôi đi.

Tôi thở dài. " Thế đấy, mình còn phải cứu cả gã này."

Mokuba nhìn anh hai cậu nhóc cùng Yugi đang tranh cãi xem ai đấu trước. Họ bị 2 kẻ lạ mặt đeo mặt nạ tiếp cận, yêu cầu đối đầu với chúng trên đỉnh tòa tháp vì chúng tuyên bố đã bắt cóc... cậu

Mokuba

Bởi vì rõ ràng 2 tên này còn ko biết cậu hình dáng trông như thế nào.

Anh hai cậu định lật tẩy trò nói dối này nhưng lại muốn xem 2 tên này tính làm gì. Yugi cũng đến thì thầm rằng nếu chúng sẵn sàng nói dối về việc bắt cóc một đứa trẻ, ai biết chúng sẽ làm gì tiếp theo nên tốt nhất là đi theo tìm hiểu.

" Mình thực sự muốn xem khu vui chơi funhouse đo từ trên cao..." Mokuba nhích dần về phía rìa trên đỉnh tòa tháp.

" Mokuba em quay về chỗ cũ ngay!" Kaiba quát, dừng ngay giữa trận đấu để mắng Mokuba

" Vâng anh hai," cậu thở dài, về lại đúng chỗ mà anh hai cậu bảo.

"Tớ chỉ không biết phải làm gì!" Joey phàn nàn

Koyo ấn lưỡi vào má trong suy nghĩ. "Tớ biết một mẹo có thể hiệu quả. Nhưng trước tiên, cậu có thể trả lời một số câu hỏi cho siêu nhanh

dc không?"

" Hử?"

" Chỉ cần trả lời càng nhanh càng tốt."

" Ờ thì... tớ đoán tớ có thể thử."

" Món ăn yêu thích?"

" Pizza"

" Môn học ghét nhất?"

" Lịch sử"

" Tay áo dài hay ngắn?"

" Dài"

" Quái thú yêu thích nhất?"

" Red Eyes Black Dragon!"

" Cậu muốn làm gi bây giờ?"

" Đi tới công viên sinh vật biển."

Joey ngạc nhiên trước câu trả lời của bản thân,

Kouyo nhếch mép cười. "Thấy chưa? Tại đầu óc cậu rối bời do suy nghĩ quá nhiều."

" Tớ chưa từng nghĩ rằng có ai đó bảo tớ nghĩ quá nhiều," Joey nói với nụ cười buồn bã.

"Nhưng cậu đã, ngay bây giờ. Tất cả các cậu đều lo lắng về những khả năng khác nhau mà b không thực sự xem xét những gì bản thân cậu muốn làm. Điều đó xảy ra với rất nhiều người, trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Họ bị cuốn vào suy nghĩ về những điều có thể xảy ra nên đôi khi bị tê liệt. Cách tốt nhất trong trường hợp này là hãy cố gắng phản ứng thay vì cố gắng lên kế hoạch cho mọi thứ."

Joey cau mày. "Tớ không chắc nữa. Bạn Yug của tớ, cậu ấy luôn nghĩ ra tất cả những kế hoạch này khi đấu bài. Ed cũng vậy."

"Và đôi khi cách đó hiệu quả. Nhưng tơ dám cá là rất nhiều lần Edwin hoặc Yugi nghĩ ra thứ gì đó trong bất chợt."

" Cậu nói đúng..." Joey nhớ lại trận đấu của Yugi với Pegasus. " Ở trận đấu cuối cùng tại Duelist Kingdom, Pegasus gần như nắm phần thắng khi hắn có thể nhìn thấy hết toàn bộ lá bài trên tay của Yug lẫn các nước đi trong đầu của cậu ấy. Nó làm cậu ấy ko thể đánh bại quái thú Toons mà Pegasus chơi."

" Thế là Yug bỏ đi lối chơi thông thường mà úp xuống luôn các quân bài mà cậu ta vừa bốc mà ko cần nhìn. Nhờ đó mà cậu ấy đánh bại lũ quái thú Toon khó chịu. Đó là một trong những trận đấu hay nhất mà tớ từng thấy."

"Chính xác," Koyo nói, đứng dậy. "Vì vậy, hãy đi tới công viên sinh vật biển đó."

"Yeah! Còn hơn là lãng phí thời gian ngồi trên băng ghế này!"

" HAHAHA... thật ko thể tin nổi." Rex kinh ngạc thốt lên khi chứng kiến điểm gốc của đối thủ vụt mất. " Ko thể tin được... mình đã làm dc rồi... Mình thực sự đã làm được!" Cậu ta vung nắm đấm lên trời. "Mình sẽ tham dự vòng chung kết Battle City."

Khi thua Yugi , cậu ta nghĩ rằng mình xong rồi, Battle City đã kết thúc. Cậu nghe nói rằng Weevil đã bị loại rất nhanh bởi Edwin, và Rex cũng lo đó cũng là số phận của cậu. May mà Edwin đã làm cậu tỉnh ra, bỏ ngay suy nghĩ đó.

" Mình thua một trận... nhưng nhưng đây không phải là lần đầu mình thua," Rex tự nghĩ khi bước tới đối thủ của mình. " Từ ngày mình chơi mình thua quá nhiều lần! Và mình cũng từng thua Weevil.... mặc dù bây giờ mình tự hỏi liệu đó có thực sự là một trận thua không." Cậu xua tan ý nghĩ đó, nghĩ về tên cặn bãn đó chỉ tổ bực mình. " Có những lúc mình quên mất rằng thua một trận đấu ko đồng nghĩa với tận thế. Đặc biêt tại giải đấu kiểu này." Cậu lấy thẻ định vị cùng lá bài hiểm của đối thủ rồi bỏ đi. " Suy nghĩ đó... giống như tên Weevil. Edwin từng thua tại Duelist Kingdom và cậu ta ko để thất bại đó ám ảnh cậu ta. Chết tiệt, giờ cậu ta đang là triệu phú và hẹn hò với Mai Valentine xinh đẹp!"

Rex lắc lắc đầu.

'Có lẽ đã đến lúc tôi ngừng tập trung vào thắng thua mà nên tập trung vào toàn cảnh."

Bạn đang đọc Yu-Gi-Oh : Edwin Chaos sáng tác bởi vongoladex
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.